Thao Túng Tim Tôi
C28: Chương 27
Trác Thế Tuyết chú ý đến ánh mắt của Isabella, tôi không cầm lòng nổi mà bấu vào vạt áo mình. Trái tim đóng băng của cô chỉ vì một câu nói của Isabella mà tan ra.
1
Tuy rằng, cô không muốn phải thừa nhận sự thật này, nhưng…
Cuộc trò chuyện vừa rồi cô đều chứng kiến hết, mẹ cô vì tiền bạc mà chấp nhận mọi điều kiện của Isabella. Dù cho chị ấy có là nữ, điều đó phải chăng mách bảo cô rằng chỉ cần là người có tiền, mẹ sẵn sàng mặc kệ sự sống chết của cô không? Còn ba cô thì, nguyện ý gả cô cho một kẻ kém cỏi chứ không chấp nhận lời cầu hôn từ một người nữ có điều kiện tốt.
Bất luận thế nào, trước giờ ba mẹ chưa từng nghĩ qua cảm nhận của cô. Bọn họ luôn tự mình suy xét.
Suy xét cho cuộc sống của mình.
Suy xét cho mặt mũi của mình.
Nếu để so sánh, Isabella lại có thể đặt ra câu hỏi “Kể cả khi gả em ấy có một người kém cỏi ư?”. Bất luận, trước đây Isabella có tổn thương cô ra sao, nhưng chỉ với một câu hỏi, Trác Thế Tuyết lại cảm nhận được tình cảm sâu đậm bên trong. Isabella giống như đọc được suy nghĩ của cô, vì cô mà suy xét, săn sóc, đau lòng và quan tâm đến cô.
Không hiểu tại sao, cô rất muốn khóc. Nhưng cô nhận ra bản thân mình không được khóc, ngộ nhỡ đây lại là chiêu trò gì đó của Isabella thì sao? Nếu không tại sao trước kia lại đối xử với cô như vậy?
Ai rồi cũng thay đổi. Song, Isabella liệu có đổi thay?
1
Trong lòng Trác Thế Tuyết luôn vang vọng lên câu nói mà cô không muốn nghe.
Hãy tin cô ấy một lần đi.
“Tôi không đồng ý, sẽ không!” Ba Trác Thế Tuyết bật dậy quát. “Cuộc nói chuyện này không có kết quả gì đâu. Dù cô có cho tôi bao nhiêu tiền, tôi cũng không chấp nhận con gái mình bê đê. Chúng tôi đi đây.”
Ba Trác Thế Tuyết kéo vợ mình rời đi. Ấy thế mà Trác Thế Tuyết lại ngồi lì tại chỗ, cúi gằm mặt và im lặng.
“Thế Tuyết, con còn không đi.” Ba Trác Thế Tuyết hét, thái độ cực kỳ lạnh lùng. “Con nghe không?”
Nhìn bộ dạng ngồi yên bất động của Trác Thế Tuyết, Isabella có phần hứng thú nhìn cô chằm chằm. Căn bản, cô không bị tổn thương bởi phản ứng của ba Trác Thế Tuyết, ngược lại còn giễu cợt một tay chống đầu, ung dung nhìn vẻ mặt của Trác Thế Tuyết. Cô không thèm mở miệng nói chuyện, chỉ chăm chú đợi em ấy tỏ thái độ.
Nhưng vì nội tâm đang giằng co, Trác Thế Tuyết vẫn trầm mặc.
“Trác Thế Tuyết! Giờ ngay cả lời ba nói con cũng không nghe đúng không?!” Ba cô lại lần nữa quát lớn.
“Ầy, em sao vậy? Ba đang gọi em kìa.” Isabella thở dài ngao ngán. “Có lẽ chúng ta không có duyên phận rồi…”
Isabella còn chưa nói hết câu, Trác Thế Tuyết đã cắt ngang lời cô. Tuy âm thanh rất nhỏ, có phần thiếu tự tin nhưng đủ để Isabella nghe thấy.
“Lời chị nói, có thật không?”
1
“Hửm? Tôi nói gì? Vừa nãy tôi nói nhiều lắm.”
“Chị bảo chị yêu tôi…”
1
Trác Thế Tuyết ngẩng mặt lên, Isabella thấy rõ trên mặt em ấy đều là nước mắt. Môi Trác Thế Tuyết còn run cầm cập, hai ba giọt lệ còn rơi trên quần áo, cánh tay.
1
Ấn đường của Isabella từ từ giãn ra, cô dùng tay xoa xoa trán mình.
“Em cảm thấy lời tôi nói là giả sao?”
“Tôi, tôi không biết.”
Isabella nhìn Trác Thế Tuyết, khẽ bật cười. Tay cầm lấy gậy quý tộc, lấy thế đứng dậy, rướn người về phía đối phương, nói:
“Nếu em cho đó là giả thì tôi cũng không có gì để phản bác. Đối với em, tôi đã làm hết sức mình rồi. Tôi làm tất cả chỉ vì muốn em vui, nếu em không muốn chấp nhận, tôi đương nhiên có thể hiểu. Suy cho cùng, không có nào xoá bỏ những tổn thương trong quá khứ.”
“Hôm nay tôi giúp em giải vậy, vì tôi không nỡ nhìn nửa đời sau của em bị vùi dập bởi một kẻ giống như vậy. Em xứng đáng với thứ tốt hơn thế.” Isabella vừa nói vừa dùng tay vẫy vẫy, ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài đợi mình. Trước khi đi, cô còn quay lại nhắn nhủ Trác Thế Tuyết. “Tiểu Tuyết này, tuy tôi không đủ tư cách trở thành người yêu em nhưng tôi nguyện làm cảng tránh gió cho em. Chỉ cần em gặp khó khăn, tôi sẵn sàng giúp đỡ. Tôi sẽ không quấy rầy em nữa, mong em trân trọng.”
Nói xong, chị ấy cùng đám vệ sĩ rảo bước rời đi.
“Này… Isabella…”
1
Trác Thế Tuyết từ lâu đã quen với việc Isabella tự ý chen vào cuộc sống của cô rồi. Mặc cho đã tự ý lẩn trốn suốt ba năm qua, thực chất trong tiềm thức cô luôn cho rằng Isabella chưa bao giờ bỏ rơi mình. Ác cảm cô đối với Isabella dần cắm rễ vào não, ấy mà giờ đây, cô bắt đầu không phân biệt được, liệu cái ác cảm đó có phải là một loại “Tình yêu” hay không.
Cô không muốn thừa nhận, lúc Isabella bảo “Tôi sẽ không quấy rầy em nữa.”Nội tâm của cô lại hoảng loạn thay vì vui sướng. Cô không hề muốn Isabella cắt đứt quan hệ với mình, cô sợ hãi việc Isabella vứt bỏ mình.
1
Nếu Isabella thật sự rời đi, liệu cô có thể tìm được người yêu thương cô hay không?
Điều đáng buồn nhất là, Trác Thế Tuyết biết rất rõ. Trên đời này, không ai đủ điều kiện và đối xử tốt với cô như chị ấy.
Rồi ai sẽ yêu cô đây? Ngay cả ba mẹ cũng đối xử tệ với cô, huống chi là Hạ Đồng. Nào có ai thật lòng yêu cô?
Mặc dù cách yêu của Isabella có phần cực đoan, nhưng chị ấy vẫn dành tình cảm thực sự ở mức độ nào đó.
1
“Isabella! Isabella!”
Thời điểm Trác Thế Tuyết phản ứng lại, thần sắc cô có phần hoảng loạn vụt chạy khỏi tiệm ăn. Phát hiện Isabella đã nhanh hơn mình một bước, ngay khi cô sắp đuổi kịp thì chiếc xe thể thao kia đã nổ máy rời đi.
“Thế Tuyết! Trác Thế Tuyết! Mày làm trò gì vậy?!” Ba Trác Thế Tuyết bước tới, giữ chặt tay cô lại, hung hăng quở trách. “Mày còn muốn đuổi theo cô ta?! Nếu mày chọn làm bê đê thì đừng bao giờ vác mặt về nhà nữa!”
Trác Thế Tuyết giằng tay ra khỏi ông. Trước mặt nhiều người, không còn dáng vẻ ngoan ngoãn dạ vâng như hồi trước nữa, thay vào đó là sự điên tiết, cô quát ba mình:
“Có phải hai người muốn ép em con nhảy lầu mới hả dạ không? Hả? Con lớn từng này rồi, lúc nào cũng răm rắp nghe theo hai người nhưng ba mẹ có biết căn bản hai người không hề yêu con không! Ba mẹ chỉ cho rằng con là do cả hai sinh ra, nhất nhất đều phải nghe theo lời hai người, như nô lệ nghe lệnh chủ nhân vậy! Con là người sống!”
“Trác Thế Tuyết, mày…”
“Con cũng có thất tình lục dục, con đâu phải rối gỗ? Sao con nhất định phải tuân theo ý tưởng sống của hai người? Con có chính kiến của riêng mình, tại sao hai người không bao giờ chịu lắng nghe suy nghĩ của con hết vậy?!”
Trác Thế Tuyết vừa nói vừa rơm rớm nước mắt nhìn ba mình, nói tiếp. “Con thích người như chị ấy, bởi vì ba mẹ chưa từng trao con tình yêu tử tế! Chưa bao giờ! So với chị ấy, ba mẹ đáng sợ hơn rất nhiều! Hai người căn bản không xứng làm ba mẹ!”
Trác Thế Tuyết nghiến răng nghiến lợi mà gào lên:
“Con bê đê đó thì sao? Con thích chị ấy! Coi như ba chưa từng sinh ra đứa con gái này đi, con cũng sẽ không về nhà. Hai người từ nay khỏi phải thấy mặt con nữa!”
3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!