Thao Túng Tim Tôi - C5: Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Thao Túng Tim Tôi


C5: Chương 5


Trác Thế Tuyết không tài nào ngủ được, chuyện của Hạ Đồng cứ không ngừng khiến tâm trí cô rối bời. Cô ngồi dậy, cầm lấy điện thoại của mình, cô xem qua nó một chút nhưng vẫn không có cách nào lý giải nổi, vì sao cái ảnh chụp tối qua lại nằm trong USB, lẽ nào điện thoại của cô đã bị theo dõi?

Hốt hoảng cùng sợ hãi bất ngờ ập tới, cô chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, giống như đang bị ai đó siết chặt yết hầu vậy, một cơn rét buốt dâng lên lan nhanh ra khắp cơ thể, trong nháy mắt cô như biến thành một cái xác chết, không có cách nào chấp nhận mình lại bị kiểm soát một lần nữa.

Trác Thế Tuyết tắt điện thoại đi ngủ, cô chỉ biết chỉ cần sản phẩm điện tử không hoạt động thì việc giám sát sẽ trở nên khó khăn.

Cô nhìn lên trần nhà, trằn trọc đi vào giấc ngủ, thẳng đến sáng ngày hôm sau cô vẫn không thể ngủ được.

————————————————————————

Do ảnh hưởng của việc tối qua, Trác Thế Tuyết thấy rằng mình hẳn là nên đi đổi điện thoại, cô lên Taobao xem thì bị giá cả làm cho choáng ngợp, cô những tưởng có thể mua đại một chiếc điện thoại Android nhưng ít nhiều cũng ngốn tận một ngàn, lương cô chỉ có ba bốn ngàn bạc, chi trả tiền thuê nhà xong thì chẳng còn dư dả bao nhiêu, may mà công ty bao ăn ngày ba bữa, lấy đâu ra tiền mà mua một chiếc điện thoại?

Sau khi biết được điện thoại của mình bị theo dõi, trên đường đi làm trong lòng cô không ngừng lo sợ, cô vẫn luôn nhìn đông ngó tây, sợ cái con người tâm thần kia đột ngột xuất hiện bắt cóc cô đem trở về.

Vất vả lắm mới đến được công ty, lúc cô đi đến chỗ thang máy thì chạm mặt Hạ Đồng, hai người tuy dùng chung thang máy nhưng từ khi xem xong nội dung trong cái USB kia, Trác Thế Tuyết nhận thấy khoảng cách giữa cô và Hạ Đồng đã xuất hiện một cái rãnh sâu, suy cho cùng không có cách nào để sửa chữa được nữa.

Hạ Đồng để tóc xoã dài, tay ông tập tài liệu đứng bên cạnh Trác Thế Tuyết.

“Chào, Thế Tuyết.”

“Ừm, chào.”

Hạ Đồng quan sát nét mặt của cô, tuy rằng Trác Thế Tuyết có chú ý tới tầm mắt của em ấy nhưng vẫn thờ ơ.

“Mấy ngày này chị cứ là lạ sao ấy.” Hạ Đồng nhỏ giọng nói, làm ra vẻ uất ức, “Em đã làm sai điều gì sao?”

Em đã làm sai rất nhiều điều! Nội tâm của Trác Thế Tuyết thiếu điều muốn bộc phát. Sao em dám làm vậy? Sao em dám! Đã hẹn hò cùng tôi mà còn lên giường với người đàn ông khác? Vì sao chứ? Ngay từ đầu khi em hẹn hò với tôi, em bảo mình chỉ thích nữa, cớ sao bây giờ lại có thể hẹn hò với nam, lại còn thân mật như vậy? Chẳng em ghét đàn ông sao? Em từng nói đàn ông khiến em buồn nôn, thế mà em lại theo chân họ lên giường!
4

“Vẫn khoẻ, chị lúc nào chả vậy!”

Một tiếng Đinh, thang máy đã đến lầu.

Văn phòng của Trác Thế Tuyết và Hạ Đồng nằm đối diện nhau, Trác Thế Tuyết cứ cắm đầu đi về phía văn phòng mình mà không thèm ngoảnh lại xem sắc mặt của Hạ Đồng, đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ đến việc chia tay.

Nhưng có một chuyện khiến cô không ngừng đắn đo, chính là…

Cô không biết nên mở lời đề nghị chia tay thế nào, ngoại trừ cái tâm thần trước đó ra, cô đã vượt qua trăm ngàn gian khổ để chạy trốn, trừ cái này ra thì cô còn hẹn hò với hai cô gái nữa nhưng đều là bọn hò đề xuất, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chủ động nói lời chia tay.

Tóm lại cô thấy rằng việc chủ động đề nghị chia tay là tương đương với việc làm tổn thương đến đối phương, cô sợ hãi việc chia tay, vẫn luôn cam chịu đến khi đối phương ngán ngẩm mình, sau đó họ sẽ đề nghị chia tay, rồi chính mình lại hèn hạ níu giữ, sau khi dùng hết khổ nhục kế, nỗi nhục nhã và đau đớn tột cùng mà trái tim cô phải gánh chịu đã đạt đến đỉnh điểm, cô sẽ không còn vương vấn gì đối phương nữa, khi ấy mới cắt đứt hoàn toàn đoạn tình cảm ấy mà rời đi.
4

Chẳng lẽ lần này cũng chờ Hạ Đồng nói lời chia tay sao? Đến chừng nào? Cô không muốn liên lụy bất cứ điều gì đến Hạ Đồng, thật khổ, hai người đang làm chung công ty, hơn nữa lại có rất nhiều đồng nghiệp thầm biết mối quan hệ giữa cả hai là gì.

Cô trở về văn phòng tiếp tục làm việc, công việc hôm nay vẫn nhiều như thường lệ, bao giờ thì chuỗi ngày này mới kết thúc đây? Cô thật sự rất muốn, rất muốn rất rất muốn tìm được người nào đó có thể trao cho cô cả một tương lai.

——————————————————————————

Khi sắp đến giờ tan làm Hạ Đồng đã nhắn cho cô một cái Wechat, hỏi cô có muốn ăn tối để hàn huyên không, cô liền từ chối.

Giờ tan làm, Trác Thế Tuyết tức tốc bỏ chạy lấy người, một phút cũng không chậm trễ.

Cô muốn đến một nơi nào đó, đó chính một quán rượu nhỏ mà trước khi yêu Hạ Đồng cô vẫn thường xuyên lui tới.

Leng keng——

Trác Thế Tuyết đẩy cửa quán bước vào, tiếng chuông nhỏ phát ra âm thanh khiến cho ông chủ chú ý.

“Ủa? Tiểu Tuyết, lâu quá không gặp nha.” Ông chủ quẹt quẹt cái mũi, cười ngây ngô nói, “Mới hôm qua ta còn nhắc về con với Kỳ Kỳ.”

Kỳ Kỳ là vợ của ông, bọn họ rất hiểu nhau chính vì thế mà có đoạn thời gian Trác Thế Tuyết vẫn luôn ghé sang đây.

Trác Thế Tuyết mỉm cười gật đầu chào họ, ông chủ đêm thực đơn đưa cho cô, “Hôm nay không sau không về ha?”

“Hôm nay chỉ uống ít, nhưng vẫn muốn uống, tại sầu quá.” Trác Thế Tuyết ngồi xuống đáp, “Gần đây việc làm ăn thế nào nào?”

“Vẫn như cũ, cơm ngày ba bữa không có vấn đề gì, có điều vì dạo gần đây cửa hàng có làm mấy cái hoạt động, nên càng có nhiều người đến.”

“Cho cháu hai xiên đèn lồng, thêm một bát mì sợi địa ngục để ăn lót dạ trước, còn bia thì như trước đây.” Trác Thế Tuyết vốn dĩ không cần xem thực đơn, vì trước đây cô đã ghé đây ăn rất nhiều lần rồi.

“Được, chờ một lát.”

Sau khi ngồi đợi, quán rượu nhỏ một lúc một đông hơn, gần như các chỗ trống dần được lấp đầy, Trác Thế Tuyết không mấy quan tâm đến người khác, ngồi một chỗ vừa ăn mì vừa cầm điện thoại lướt Douyin.

“Đây là bia dứa của tiểu Tuyết~ Nhưng mà nồng độ có hơi cao nha.” Ông chủ có chút lo lắng nhìn Trác Thế Tuyết, hạ giọng nói nhỏ, “Tại bọn ta đã đổi công thức.”

“Không sao đâu ạ, uống không say đâu.” Trác Thế Tuyết cầm lấy cốc bia uống một ngụm, sau đó bật cười khanh khách, “Mùi vị không tệ, dù đã đổi công thức nhưng mùi vị vẫn thế!”

Những lời này giống như lời tuyên bố thẳng thừng vậy, thế nhưng Trác Thế Tuyết chỉ mới uống được nửa cốc đã bắt đầu thấy choáng váng.

Cũng may là cô đã ăn mì xong rồi, bằng không sẽ lãng phí, ợ một cái, nhìn cốc bia chỉ còn một nửa, nhớ đến những chuyện xảy ra gần đây, người uống say luôn dễ nhạy cảm, cô cầm lấy cốc bia nằm gục xuống, nước mắt không ngừng tuôn ra, dường như cô không nhận ra.

“Tiểu Tuyết.”

Cô nghe thấy tiếng kêu, nhưng vẫn chưa xác định đó có phải là ảo giác hay không, âm thanh kia quá đỗi quen thuộc, cô gần như làm bạn với nó 5 năm rồi, mỗi lần nghe thấy giọng nói đó liền chìm vào giấc ngủ, nghe thấy liền tỉnh giấc.

Tầm mắt Trác Thế Tuyết mờ ảo, cô khóc đến nỗi khuôn mặt chỉ toàn là nước mắt.

“Tiểu Tuyết, vẫn khoẻ chứ?”
1

Đối phương đưa tay vuốt ve gương mặt cô, bàn tay ấm áp đó, khiến cô theo bản năng dụi dụi vào tay đối phương, là hơi ấm thật.

“Theo tôi về nhà đi, tiểu Tuyết.” Người phụ nữ trước mặt, trông thật xinh đẹp, mái tóc dài màu bạch kim, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lục kia, hệt như cái ngày bị nó mê hoặc vào buổi đầu gặp gỡ, lúc ấy cô hãy còn một cô sinh viên ngây thơ, cái gì cũng không biết.

“Về nhà…Nhà nào cơ?”
1

“Là nhà của chúng ta.”

Đối phương lướt qua bàn đi về phía cô, mang theo mùi nước hoa tao nhã, cô thật sự đắm chìm trong nó. Môi cô và đối phương chạm nhau, đó là điều hiển nhiên, cô đã quen với cái hôn như vậy, người kia dần dần hôn sâu hơn, Trác Thế Tuyết cũng nhắm mắt lại, giống như trở lại thời điểm trao đi nụ hôn đầu, pháo hoa nở rộ trước mặt bọn họ nhưng họ lại không thèm bận tâm, trong mắt chỉ có đối phương.

Khoan đã…!

Trác Thế Tuyết bất chợt lấy lại tỉnh táo, cô đẩy mạnh đối phương ra, đã tỉnh rượu được phân nửa, cô kinh hãi nhìn người phụ nữ tóc bạch kim trước mặt.

“Isabella, chị…” Cô đã vô tình hét lên trước sự chứng kiến của rất nhiều người trong quán rượu, muốn dùng sức để nói gì từ miệng của mình nhưng giây tiếp theo cô lại ý thức được điều gì đó, vì cô đã dùng lực đẩy đối phương quá mạnh nên đã gây ra sự xúc phạm, tức khắc hai chân cô mềm nhũn, có chút ngã ngửa xuống vị trí ngồi ban đầu, sững sờ nhìn người phụ nữ trước mắt.

Những khủng hoảng cùng ký ức đau khổ bắt đầu truyền từ đại não khuếch tán ra khắp người.

“Đã lâu không gặp, tiểu Tuyết. Em vẫn đáng yêu như vậy nhỉ~”
3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN