Thao Túng Tim Tôi
C7: Chương 7
“Đó là do em dễ bị khống chế, dễ dàng kiểm soát, tôi chọn em là vì những người kiểu như em không hề có sức phản kháng nào.”
Đối với những lời này Trác Thế Tuyết không biết nên bày ra vẻ mặt nào, trong lúc cô chần chừ, Isabella khoanh tay đặt lên bàn, nhìn Trác Thế Tuyết đầy trìu mến .
“Tiểu Tuyết, em biết tôi thích làm gì nhất không?”
“Làm, làm gì…”
Với cái nhìn tha thiết của Isabella với Trác Thế Tuyết mà nói nó vô cùng kinh hãi, trước kia không phải chưa từng thấy qua.
“Chính là ngắm em.” Khoé miệng Isabella khẽ nhếch lên, sau đó lại chầm chậm nặn ra một nụ cười, “Có điều lúc này nhìn em, tôi chỉ cảm thấy…”
“Không được.” Isabella thở hổn hển, trong mắt mờ mịt, “Tôi đã rất cố kiềm chế dục vọng của bản thân mặt em vậy kia mà.”
2
“Cái con người biến thái này… Khoan đã chị!?”
Đây là lần đầu tiên Trác Thế Tuyết nhìn thấy bộ dạng mất khống chế của Isabella, trời ạ, người phụ nữ này, đây là chỗ công cộng mà!
3
“Tôi chịu đựng vất vả lắm.” Isabella nắm tay thành nắm đấm, trên trán nổi cả gân xanh, “Ba năm nay tôi chưa từng yêu thêm bất kỳ ai, tôi chỉ sống nhờ vào ảnh chụp của em, tôi đối với em rất chung thuỷ, tiểu Tuyết à.”
“Tôi, tôi… Tôi không cần sự chung thuỷ của chị, tôi muốn về nhà… Ông chủ thanh, thanh toán!” Trác Thế Tuyết bị cái hành vi điên rồ của Isabella dẫn đến đầu óc rối loạn, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp, thêm nữa khi đứng lên hai chân run cầm cập đã tố giác tình trạng tâm lý của cô.
“Tiểu Tuyết, bàn của cháu đã được thanh toán rồi.”
“Chị, cái con người này, sao mà giống kẹo mạch nha thế không biết.” Trác Thế Tuyết hoảng loạn thu dọn đồ đạc, đeo túi vào toan rời đi, “Tiền tôi sẽ trả lại cho chị, thêm cả bữa tối hôm kia ở tiệm đồ Nhật nữa…”
Cô vừa ra đến cửa quán rượu thì bị tên vệ sĩ kia chặn lại.
“Bourn, đưa cô ấy lại đây.” Isabella gõ nhẹ lên mặt bàn ăn, đưa ra mệnh lệnh.
Bourn so với Trác Thế Tuyết cao hơn hai cái đầu, bả vai Trác Thế Tuyết lại một lần nữa bị đè xuống, xoay mạnh người cô đưa trở lại chỗ bàn ăn, ngồi ở phía đối diện Isabella.
“Isabella, chị buông tha cho tôi có được không… Tôi, tôi ngày mai còn phải đi làm…” Cô hoàn toàn không thể đánh đồng mình với một nhà tư bản như Isabella được, ngồi không vẫn có thể kiếm ra tiền.
“Tôi có thể xin nghỉ giúp em.”
Trác Thế Tuyết thở dài, đôi khi cô cảm thấy nói chuyện với Isabella như là đàn gảy tai trâu vậy, cô thở dài một hơi, “Phải làm gì thì chị mới không còn xuất hiện trước mặt tôi đây? Tôi thật sự không muốn có liên hệ gì với chị nữa, chị nói chị thích kiểu người giống như tôi, vậy thì cứ ai đó giống tôi là được, chỉ cần không phải tôi thôi.”
“Tôi hứa sẽ không giám sát em như trước kia nữa, nên là em quay về đi được không?” Isabella bày ra bộ mặt uất ức, “Tôi thề, tôi sẽ không đưa mấy thứ dụng cụ tinh linh vào đầu em, cũng không gắn định vị vào cơ thể em, càng không theo dõi điện thoại em, không nhìn trộm mạng xã hội, không xem tin nhắn, không can thiệp em cùng người khác qua lại, em muốn như nào được như nấy, chỉ cần em đồng ý trở về thôi.”
11
“Chị nói xem tôi làm sao mà tin chị?” Trác Thế Tuyết cầm lấy điện thoại của mình, “Tôi còn chưa hỏi chị, từ khi nào đã theo dõi điện thoại của tôi? Nếu nói không theo dõi thì tấm ảnh chụp tôi chụp lén không lý nào lại nằm trong USB chị gửi được, chị cho tôi là con ngốc chắc?”
“Em bé thông minh quá.” Isabella cười trêu chọc, sau đó tự ngẫm nghĩ, “Tôi cũng quên mất mình theo dõi bao lâu rồi, đại khái từ lúc em mới điện thoại tôi liền cho cài, Android không có gì khó cả, huống chi ở viện nghiên cứu có người am hiểu thiết bị phần mềm.”
“Ý, ý của chị là gì?” Trái tim của Trác Thế Tuyết như chìm vào đáy bể, “Tôi mới mua điện thoại, đó là lúc tôi vừa chạy trốn được một tháng, chị liền…”
1
“Tôi rất lo lắng cho sự an toàn của em, tiểu Tuyết ạ.” Isabella nói thiếu điều rơi nước mặt (cơ mà ai biết đấy có phải diễn hay không), “Tiếp đó tôi rất sợ em sẽ lại ghét tôi, cho nên, tôi không dám nói.”
1
Trác Thế Tuyết vẫn cảm thấy chóng mặt mặc dù đang ngồi, đây là ý gì? Nói cách khác, ba năm cô chạy trốn, trêu thực tề cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Isabella sao? Người phụ nữ khốn kiếp này vẫn luôn giám sát mình, quan sát đến vô tận vô biên, ba năm nay đều biết cô ở đâu, đi làm chỗ nào, đang làm cái gì, cô không có điện thoại sẽ giống như người sắp chết vậy, lên hay xuống đều mang theo điện thoại, vào WC để tắm rửa, kể cả vào buổi tối vô cùng tịch mịch, cô cũng sẽ bật điện thoại vào “Những trang web ẩn danh”, chúa ơi… Chị ta ắt thừa biết bản thân cô tìm kiếm những tấm hình gì!
1
Quan trọng hơn hết, chị ta chắc chắn cũng biết cô và Hạ Đồng đã lên giường…
“Đủ rồi đủ rồi đủ rồi đủ lắm rồi!” Trác Thế Tuyết cố khống chế chính mình đặng không phát ra tiếng hét chói tai.
“À, hahahahaha tôi biết em đang nghĩ gì.” Isabella bật cười thành tiếng, “Thực chất tôi còn biết cô bé Hạ Đồng kia vì sao lại ngoại tình nữa đấy.”
“Không, chị đừng nói ra!” Trác Thế Tuyết bịt lỗ tai lại, hai mắt nhắm chặt, “Xin chị đó, đừng nói, tôi không muốn biết…”
“Nguyên nhân rất thú vị nha.” Isabella nở nụ cười nham hiểm, “Em căn bản không có cách nào thoả mãn được cô nhóc với tuổi trẻ tràn trề tinh lực, cái đoạn quan hệ này, em cũng không mấy vui vẻ, suy cho cùng là miễn cưỡng duy trì.”
8
Trác Thế Tuyết lại khóc, nước mũi hoà cùng nước mắt chảy xuống, “Chị nói đủ chưa.”
“Vẫn chưa, tôi muốn cho em biết chân tướng sự thật, không muốn em tự dối lừa chính mình.”
“Tôi tin cô bé đã từng đề cập với em chuyện này rồi.” Isabella bẻ khớp tay nói, thanh âm giảm xuống một tông, “Em không thích hợp làm top, mà xui thay cô bé lại là bot, em cũng là bot, em cũng chỉ thế cưỡng ép mình trở thành người chiếu cố cô bé, nhưng thực chất em cũng cần người chiếu cố bản thân mà.”
“Không vất vả sao? Tiểu Tuyết.”
“Chị đừng nói nữa! Tôi thật sự không muốn nghe!”
“Vậy xem ra Hạ Đồng cũng không phải là không yêu em.” Isabella mấp máy môi, đem ảnh chụp trên bàn cơm gom lại, “Kỹ thuật phế như vậy, thế mà lại ở bên em tận hai năm trời, phải chăng đây là tình yêu đích thực?”
2
Trác Thế Tuyết mất khống chế muốn lao tới tát cho Isabella một cái bạt tay, thế nhưng cô vừa hành động thì Bourn đã kịp thời xông tới trực tiếp giữ tay Trác Thế Tuyết lại.
“Ấy, Bourn buông tay.” Isabella ném tập tài liệu sang một bên rồi nói, “Tôi sẵn sàng chịu em tát, muốn mắng tôi cũng được, chỉ cần em quay về, tôi mặc kệ, tiểu Tuyết.”
1
“Tôi chẳng cần!” Nước mắt Trác Thế Tuyết không ngừng tuôn ra, âm thanh nói chuyện đều mang theo vẻ nghẹn ngào, “Nếu chị dám giở trò bắt cóc tôi trước mặt nhiều người trong quán rượu, thì tôi lập tức báo cảnh sát.”
“Tôi đã nói lần này sẽ không ép buộc em mà, tôi là người đáng tin cậy, đương nhiên làm sao dám bắt em, với lại tôi thương em như vậy, không nỡ để em chịu một chút uất ức nào, máy theo dõi trong điện thoại em chỉ là vì tôi sợ em gặp nguy hiểm gì thôi.” Isabella nheo đôi mắt lại không khác gì con cáo.
“Nhưng quả thật nên suy xét, cái gì không nên thấy đều đã thấy hết rồi, tiểu Tuyết, em thật đúng là một người thú vị, tốt thôi, chỉ cần em quay về, tôi sẽ thoả mãn niềm đam mê của em, trước đây tôi không nghĩ em hướng tới nhiều phương diện tự do như vậy, xin lỗi em.”
2
“Đừng nói nữa! A a a a a!”
Vì cái gì, vì cái gì mà mồm miệng người phụ nữ lại đáng ghét đến vậy!
2
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!