Chu Bắc Sơn vội vàng ôm chặt cô:
– Em hãy bình tĩnh, cách xảy ra chuyện còn có một thời gian, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện.
Tô Mãn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy anh. Qua hồi lâu mới bình tĩnh lại.
– May mắn ở đây không ai biết gia thế của em.
– Ừa, lần này cục trưởng dự cảm rất là mãnh liệt, ông nghĩ là thời gian gần tới nên muốn nhanh chóng sắp xếp bọn họ đi qua.
– Anh đã nói với thôn trưởng chưa?
– Anh nghĩ được lý do gì làm đại đội trưởng và thôn dân đồng ý bọn họ lại đây, dù sao thêm người phân lương thực ai cũng không vui lòng. Hơn nữa, anh nghĩ Tống cục trưởng dự cảm mãnh liệt là vì lần này liên luỵ rất nhiều người, chứ không phải vì thời gian gần. Như vậy thu lưu họ cũng có nhất định nguy hiểm.
Nói, Chu Bắc Sơn cũng không nhịn được mà thở dài, này là chuyện gì đâu nha.
– Em nghĩ anh hãy đi hỏi ý kiến của đại đội trưởng, cứ nói là bọn họ trước kia là giáo sư, nếu về thôn ở thì trong thôn có thể xây dựng trường học, trong thôn mù chữ cũng là nỗi đau của đại đội trưởng bấy lâu nay.
– Ừm.
– Anh hãy nói rõ cho bác ấy biết, người là người quen của chúng ta, khi thu lưu bọn họ sẽ có nguy hiểm nhưng bù lại, em nghĩ bọn họ rất vui lòng dạy người trong thôn biết chữ. Hẳn là rất vui vẻ vì không cần phải làm việc nhà nông mà còn có thể tiếp tục dạy học.
– Để ngày mai anh qua nói.
– Ngày mai em sẽ treo bằng thưởng và huân chương lập công ra phòng khách, như vậy bảo đảm chút.
– Ừm.
Hai người ôm nhau nhỏ giọng nói chuyện, tâm sự nặng nề, đến khuya mới có thể ngủ. Sáng sớm hôm sau, Chu Bắc Sơn đi qua nhà đại đội trưởng, không biết đóng cửa nói chuyện gì mà buổi chiều hôm đó, đại đội trưởng mở họp.
Mỗi nhà ra một người có thể làm chủ đi họp, cuộc họp bàn luận rất lâu, đến trăng đã treo lên trên đầu cành mới có kết quả. Sáng hôm sau đại đội trưởng gõ cửa nhà Tô Mãn. Kết quả không ngoài dự đoán, đa phần đều đồng ý, phần còn lại không tỏ ý kiến.
Đại đội trưởng nói ra băng khoăn:
– Bác nghe nói giáo viên ở trường khác thì trả lương bằng tiền và phiếu, nhưng cháu cũng biết trong thôn không có phiếu….
– Bác cứ trả lương cho họ bằng lương thực là được, cuối năm g.i.ế.c heo lại phân cho họ thêm hai ba cân thịt, cháu nghĩ như vậy là hợp lý, phía trên nếu có người hỏi thì bác cứ trả lời họ dạy học chỉ được tính công điểm, như vậy sẽ không có ai nói gì.
– Bác yên tâm, bọn họ là có nguy hiểm, nhưng mà về thôn ở thì nguy hiểm thiếu rất nhiều, cho nên không cần lo lắng.
Bác đại đội trưởng nghe được liền thở dài một hơi:
– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Khi nào bọn họ lại đây? Để bác còn tập hợp mọi người xây phòng học.
– Cháu nghĩ cũng nhanh, chắc vài ngày tới. Không có nhà ở thôn, chắc có lẽ bọn họ sẽ thuê người trong thôn xây nhà, bác khi bác ký công văn thì cứ lấy tiền đất nền như bình thường là được.
Thời bây giờ muốn xây nhà phải bỏ tiền ra cùng nhà nước mua đất nền. Còn cần chữ ký của đại đội trưởng nơi sở tại.
Được câu trả lời chắc chắn của đại đội trưởng, hôm sau Chu Bắc Sơn rất sớm liền đi tìm Tống Hoành, giúp người thì giúp cho trót, đưa Phật thì tiễn tới Tây Thiên.
Anh nghĩ bên kia chắc cũng đang sốt ruột chờ.
Quả đúng như vậy, khi biết tin, Tống Hoành liền gọi điện thoại kêu em trai ông đi xe qua liền. Mấy hôm nay cả nhà bọn họ đã làm xong thủ tục dời hộ khấu. Chỉ cần qua bên này rồi nhờ đại đội trưởng xác nhận là có thể nhập hộ khẩu vào Chu gia thôn.
Cả gia đình em trai Tống Hoành đến thì đã là một tuần sau. Chu Bắc Sơn đánh xe bò của thôn ra đón, đi cùng có Tống Hoành cùng đại đội trưởng. Đại đội trưởng ra tiếp người là vì biểu hiện coi trọng, bác lần đầu gặp mặt Tống Hoành đã bị khí thế trên người ông hấp dẫn, Tống Hoành ngày thường cũng không phải là người tự cao nên hai người nói chuyện với nhau rất là rôm rả.
Xe Khách dừng lại, Tống Hoành chen qua nhận người, còn Chu Bắc Sơn thì đi qua xách phụ hành lí. Em trai Tống Hoành tên là Tống Thịnh, năm nay ba mươi lăm tuổi, vợ tên Chương Nguyệt Nga năm nay ba mươi bốn tuổi, có một người con trai tên Tống Cường, năm nay mười lăm tuổi.
Tống Thịnh và Chương Nguyệt Nga vốn định để Tống Cường ở lại thành phố đi học nhưng Tống Hoành không chịu, phải nói là ông cảm giác nếu Tống Cường ở bên kia một mình cũng sẽ xảy ra chuyện nên bắt buộc một nhà ba người đều dời qua.
Vì việc này mà Tống Cường buồn hồi lâu, nhưng dù sao cũng là người thân, cả gia đình ít nhiều biết được bản lĩnh của Tống Hoành như thế nào nên không ai dám phản bác. Với lại Tống Hoành cũng nói đã tìm được chỗ ở, mặc dù ở nông thôn nhưng dân phong rất thuần phác, Tống Hoành và Chu Nguyệt Nga còn có thể tiếp tục dạy học, thời gian rảnh có thể dạy Tống Cường, cả nhà lúc này mới tranh thủ nhanh dọn qua.
Tiếp được người thì cả đoàn đánh xe bò về Chu gia thôn. Trên xe, đại đội trưởng cũng nói rõ tình hình trong thôn với người nhà họ Tống, cũng nói rõ ràng Chu gia thôn có thể để cho bọn họ dạy học, cuối năm sẽ cấp lương thực và thịt heo, cũng cho bọn họ đủ sự tôn trọng, nhưng cũng là có yêu cầu, thứ nhất là khi nhập hộ khẩu vào thôn đó chính là Chu gia thôn một thành viên, Chu gia thôn có quy cũ là không được phá hư đoàn kết, nếu bọn họ sinh sống ở thôn phải thực hiện quy củ này. Thứ hai là phải toàn tâm dạy mọi người học tập, không được bằng mặt không bằng lòng.
Những điều này đại đội trưởng nói thẳng trước mặt Tống Hoành. Bác là thích Tống Hoành nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Những người này chưa biết phẩm hạnh thế nào, trước tiên phải gõ một chút nếu không bác không yên tâm.
Cả nhà họ Tống nghe ra ý của đại đội trưởng, ai cũng không lên tiếng phản bác bởi họ đều hiểu luật vua thua lệ làng. Trong thôn thu lưu bọn họ còn cho bọn họ dạy học, bọn họ đã rất cảm kích.
Nhìn thấu bọn họ thần sắc, đại đội trưởng hài lòng, Tống Hoành cùng Chu Bắc Sơn thấy Tông Thịnh và Chương Nguyệt Nga thức thời như vậy cũng hài lòng.
Xe bò vào thôn, bây giờ các thôn dân đang nỗ lực xây trường học, bởi vì tất cả đều chưa biết chữ nên trường học chỉ có hai phòng học, có điều mỗi phòng diện tích rất lớn.
Tô Mãn bàn với thôn trưởng trước chia ra hai loại học sinh, loại thứ nhất chỉ học để biết đọc chữ và tính toán, như vậy không cần dạy theo hệ thống. Loại thứ hai là những đứa nhỏ cần tiếp tục học lên trên, như vậy phải dạy riêng.
Trước dạy một năm xem thành quả như thế nào. Đại đội trưởng thấy như vậy cũng tốt nên đồng ý. Bởi vì nhà của Tống Thịnh chưa kịp xây lên nên Tống Hoành ngỏ ý ở nhờ nhà Tô Mãn. Tô Mãn đồng ý.
Vì vậy hôm nay Chu Bắc Sơn đi đón người, cô ở nhà dọn dẹp hai phòng trống chuẩn bị cho khách ở. Mấy năm nay năm anh em Ái Quốc lớn lên nên Chu Bắc Sơn đuổi bọn nhỏ qua phòng khác ngủ, giường cũng rộng nên anh em họ ngủ chung một phòng, tối đến cũng không làm bóng đèn cho vợ chồng anh.
Bởi vậy nhà còn hai phòng trống. Vừa lúc Tống Chương hai người một phòng, Tống Cường một phòng. Tối nay Tống Hoành ở lại một đem nên ông ngủ chung với Tống Cường.
Nhiều việc quá Tô Mãn làm không hết nên cô gọi Trương Lâm thị qua, mấy năm nay Trương Lâm thị liều mạng làm việc kiếm công điểm lại thêm có Tô Mãn chăm sóc nên hai mẹ con cô không có bị đói, cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều. Lúc này nghe Tô Mãn cần người giúp liền xin nghỉ nửa buổi chạy qua.
Trương Lâm thị nấu ăn rất ngon nên Tô Mãn nhờ cô đi nấu sẵn thức ăn chờ khách đến. Khi thức ăn đã chín thì Tô Mãn phân ra một bát với một đồng tiền đưa Trương Lâm thị. Trương Lâm thị từ chối hồi lâu mới nhận lấy.
Chuẩn bị vừa xong đâu vào đấy thì Chu Bắc Sơn vừa tiếp người trở về, đi ngang qua đầu thôn thấy năm đứa nhỏ chơi bịt mắt bắt dê ở đấy, sẵn tiện gọi bọn chúng về ăn cơm.
Năm anh em quần áo dính đầy bùn đất khiến Tô Mãn tức giận hết sức, phạt mỗi người ăn cơm xong thì cầm quần áo của mình đi giặt. Năm đứa đều ỉu xìu.
Gia đình họ Tống thấy năm anh em thì rất là kinh ngạc, cả đám mặc dù đen nhưng khuôn mặt rất là ưa nhìn, lại thêm nhìn là biết sinh đôi và sinh ba, khiến Chương Nguyệt Nga nhìn Tô Mãn rất là hâm mộ.
Ăn xong đã đến giờ nghỉ trưa nên Tô Mãn bảo mấy anh em ngủ dậy rồi chịu phạt, cả năm đứa rất là bồn chồn. Chu Nguyệt Nga cũng vào phòng nghỉ ngơi, còn anh em nhà họ Tống và Chu Bắc Sơn kéo đại đội trưởng đi xem nên nhà.
Tống Cường thấy giường lớn ở nhà Tô Mãn thì rất thích nên đòi xây giống mới chịu. Tống Thịnh dứt khoát yêu cầu thôn trưởng xây một căn nhà giống nhà Tô Chu, trong sân cũng đánh một cái giếng, tường vây cũng cao như vậy. Tiền công phát theo giá thị trường.
Đại đội trưởng nghe vậy thì mừng híp mắt, chỉ cho chọn họ một cái nên cách nhà Tô mãn chừng 50 mét, thấy ai cũng gật đầu đồng ý liền đi qua gọi người làm việc.
Nông nhàn rỗi nên mọi người rất là rảnh rỗi, phải qua một thời gian mới tiếp tục gieo lúa mì vụ đông. Thôn trưởng tính tính trong lòng xem năm nay trong thôn tăng thêm bao nhiêu thu nhập, càng nghĩ càng thấy mỹ mãn.