Muốn nói vị tên là Cơ Chiêu này, cũng không phải Tống Hoành chiêu mộ tiến vào Đặc dị cục. Nhà của cô ta thuộc dạng bề thế, ba năm trước thì thức tỉnh dị năng được người nhà phát hiện, thế là được cha Cơ Quốc Đống ngạnh nhét vào trước mắt Tống cục trưởng.
Tống cục trưởng:…
Tống cục trưởng của chúng ta cũng không muốn nhận nha, vừa nhìn cô gái này ông đã biết là một cái phiền toái nhưng mà người ta đã thức tỉnh dị năng, ông cũng không có lí do gì mà không nhận. Làm cục trưởng cũng không phải muốn làm gì thì làm.
Như lần này, nhiệm vụ đi bắt Nhện đen thủ lĩnh đáng lẽ không đến lượt Cơ Chiêu đi, nhưng mà cô ta một hai phải tự tiến cử bản thân, nói cái gì có cô ta đi theo thì giảm thiểu được thương vong này nọ.
Tống cục trưởng hết chỗ nói rồi. Dị năng của Cơ Chiêu là chữa khỏi dị năng, nhưng mà cô hai à, dị năng của cô mới có một cấp, thức tỉnh ba năm mới có một cấp là biết tư chất như thế nào rồi. Đợi chờ cô chữa thương còn không bằng chúng tôi đi một chuyến bệnh viện đâu.
Đương nhiên những lời này Tống cục trưởng chỉ có thể nói thầm trong lòng. Người ta là có hậu trường nha. Này đây, Tống Hoành vừa phủ quyết thì Cơ Quốc Đống trực tiếp qua Đặc dị cục gặp ông.
Nói về con người Cơ Quốc Đống, đây là từ thành phố điều xuống một cái cỡ nhỏ lãnh đạo, nhưng mà Tống Hoành lại thần kỳ cảm nhận được ông ta và và dự cảm xấu của gia đình Tống Thịnh có liên quan, cái này là kẻ thù không hơn không kém chứ đừng nói hợp tác hay nể mặt.
Nhưng mà Cơ Quốc Đống không biết nha. Ông ta vừa đến đã tay bắt mặt mừng trò chuyện rôm rả với Tống Hoành, trong lời nói đều kém chỉ thẳng Tống Hoành đồng ý Cơ Chiêu tham gia hành động.
Đến đây, cho dù Tống Hoành có chậm hiểu thì cũng nhận ra không đúng rồi, còn đừng nói Tống Hoành là một cục trưởng, so độ nhạy bén thì kể cả Tô Chu hai người cũng không bằng. Vì vậy để tránh rút dây động rừng, Tống Hoành đồng ý xem hai cha con ông ta định làm cái gì, dự cảm nói cho Tống Hoành biết, điều này rất là quan trọng.
Vậy nên vốn dĩ chỉ có ông, Chu Bắc Sơn và Hoàng Hạo – một vị cấp tám ẩn hình dị năng giả thì ông lại kéo thêm Hoàng Trọng – em ruột Hoàng Hạo – cấp bảy tăng trọng dị năng giá. Mục đích là làm Hoàng Trọng theo giám sát Cơ Chiêu, không cho cô ta làm chuyện xấu và thử xem có thể bắt được manh mối nào không.
Việc này bọn họ bốn người đã thương lượng trước.
Xe bò đi thẳng đến nhà của Chu Bắc Sơn, vào thôn gặp các thôn dân tò mò, Chu Bắc Sơn đều nói là mời bạn về nhà chơi. Mọi người cũng chỉ nhìn hai lần rồi ai làm việc nấy.
Rất nhanh đã đến cửa nhà, Chu Bắc Sơn trực tiếp đánh xe vào trong sân. Tô Mãn đã chuẩn bị bữa trưa sẵn ở trên bàn, thức ăn vẫn còn đang bốc khói.
Sau màn chào hỏi, ngoài Tống Hoành thì ba người còn lại đều tò mò nhìn Tô Mãn.
Đây là nghe danh không bằng gặp mặt. Tô Mãn mặc dù nhiều năm ở nông thôn nhưng khí chất trên người cô cũng không có thay đối, da cũng không trở nên đen sạm mà còn cực kỳ trắng nõn, nhìn qua so người thành phố còn muốn thành phố, càng đừng nói bọn họ đi vào phòng khách đã bị một tường bằng khen huy chương làm cho choáng váng.
Khi mời mọi người ngồi vào bàn, Tống Hoành ngồi trước tiên, Chu Bắc Sơn ngồi vào bên phải Tống Hoành, khi Tô Mãn định ngồi theo anh thì Cơ Chiêu lại giành ngồi xuống trong sự ngạc nhiên của mọi người, xong việc còn không quên liếc mắt nhìn Tô Mãn đầy khiêu khích.
Tố Mn cha kp làm gì thìCh c Sơn trực tiếp đứng ln, g Tống Hoành ngồi bên trái của ông, Tô Mãn thấy vậy liền ngồi vào bên cạnh anh, tinh thần lực dò xét thấy mặt Cơ Chiêu đã thẹn lại bực, cả khuôn mặt xanh đỏ đan xen.
Những người còn lại nhẫn cười đến vất vả, Tống Hoành liều mạng đè ép vành môi của ông xuống, ho nhẹ một cái:
– Khụ, ăn cơm ăn cơm.
Chuyện tưởng đến đây là ngăn, nhưng Cơ Chiêu làm sao mà nhịn được, cô ta được nuông chiều từ nhỏ nên không biết nhịn nhục là gì. Chu Bắc Sơn làm cô ta mắt mặt thì cô ta phải làm Tô Mãn mất mặt gấp đôi mới hài lòng. Vì vậy, khi nhìn đến bàn cơm nào là thịt nào là cá, thịnh soạn mười phần thì trề môi:
– Có người nha, thân là vợ lại vô dụng, toàn sống vào tiền của chồng làm ra, đã vậy còn học tiểu thư nhà địa chủ, đắm mình truy lạc, xa hoa lãng phí, thật là không thể hiểu nổi.
Vừa nói vừa lấy đũa đảo qua phần thịt, còn liếc xéo Tô Mãn một cái như sợ người ta không biết cô ta nói Tô Mãn vậy.
Tô Mãn lúc này giận thật. Lúc vào của cô đã cảm nhận được ánh mắt soi mói của Cơ Chiêu, nhưng nghĩ dù sao cô ta nhỏ tuổi nên Tô Mãn không chắp nhặt, vậy mà người này được một tấc lại muốn tiến một thước, điển hình được voi đòi tiên.
Xem cô ta nói cái gì này, nếu như tương lai gần những điều dự đoán của bọn họ là đúng, thì chỉ những câu này sẽ làm nhà bọn họ ăn không hết gói đem theo. Không tức giận không được nha.
Tô Mãn đè lại tay Chu Bắc Sơn, ngăn anh ra tay. Chỉ trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn điều tinh thần lực như thuỷ triều xông về về phía Cơ Chiêu. Cô ta chỉ thấy như trăm ngàn tảng đá đè ép lên cơ thể, mặt bắt đầu chướng đỏ bừng, đôi đũa trên tay cũng lạc cạch mà rơi xuống bàn, ghế dựa không chịu được áp lực lớn liền ầm một cái nổ tung thành từng mảnh, Cơ Chiêu bị bắt ép quỳ rạp trên mặt đất, nói không nên lời.
Sự việc chỉ diễn ra trong vòng một giây. Mặc dù tinh thần lực là không có hình dạng nhưng ở đây tất cả đều biết là chuyện như thế nào. Hai anh em nhà họ Trọng nuốt nuốt nước miếng. Má ơi, ai nói vợ của Chu Bắc Sơn bình thường không xứng với Chu Bắc Sơn đâu đi ra đây, chỉ một chiêu này thôi đã ăn đứt rất nhiều người rồi. Mặc dù mục tiêu công kích không phải bọn họ nhưng bọn họ ngồi cạnh
Cơ Chiêu cũng cảm thấy chịu không nổi a.
Ở đây không có việc gì chỉ có Chu Bắc Sơn và Tống Hoành, hai người một người hiểu biết vợ của mình, khi cô ra tay liền tạo một cái không gian vòng bảo vệ thức ăn, một người còn lại là dự cảm được có hài để xem nên vui hớn hở ngồi đó.
Trong lòng anh em nhà họ Trọng và Cơ Chiêu tràn đầy kinh hoàng. Trước kia chỉ biết Tô Mãn dị năng không có tính công kích nên mới có thể coi khinh, nhưng hiện thực lập tức đánh bọn họ một cái tát, Tô Mãn dùng thực lực chứng minh cho dù không có công kích kỹ năng cũng có thể treo đánh bọn họ.
Hai anh em Hoàng Hạo Hoàng Trọng có thể xác định Tô Mãn không dùng hết sức, nếu mà dùng mười phần thực lực…
Hai người rùng mình một cái nhìn chiếc ghế đã bị nổ tan tành, mặt cắt không còn một giọt máu, quá đáng sợ.
Thấy Tô Mãn ngược Cơ Chiêu không sai biệt lắm Tống Hoành mới lên tiếng hòa giải. Nhận được một cái liếc mắt của Tô Mãn. Ông cười khổ, ông cũng không muốn mang vị này đến đây nha, đây là bất đắc dĩ, là bất đắc dĩ đó.
Nhìn đến Tống Hoành ra hiệu, Tô Mãn thu hồi tinh thần lực, nhưng cũng không rút về mà dùng tinh thần lực hóa thành thực chất, biến thành những chiếc roi, cuốn lấy Cơ Chiêu quăng ra ngoài.
Mọi người chỉ nghe một tiếng “ầm”, Cơ Chiêu đã ngã chổng vó nằm trong sân. Tô Mãn thong thả ung dung nói:
– Cháu không đồng ý cô ta ở lại nhà cháu, bác hãy sắp xếp chỗ khác cho cô ta ở nhờ đi, cháu cảm ơn.
Cơ Chiêu dù sao cũng là đại tiểu thư tính tình, làm sao chịu được như vậy, thế là la lối khóc lóc làm ầm lên, muốn đi trở về. Cô ta muốn tham gia bắt Nhện đen thủ lĩnh chứ không phải đi vào cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Đương nhiên lúc này Cơ Chiêu không biết bọn họ đi chuyến này không phải đi chơi, cho nên bỏ lỡ. Chờ cô ta phát hiện thì đã muộn rồi.
Tống Hoành đang lo như thế nào đuổi cô ta đi đâu, vừa nghe được những lời này thì trong lòng kích động a, ngoài mặt nhưng quan tâm lo lắng:
– Một mình cháu đi trở về cũng không an toàn, để bác gọi Hoàng Trọng đưa cháu về.
Cơ Chiêu nghe vậy thì rất là cảm động, hồn nhiên không biết Hoàng Trọng là dùng để giám thị cô, vui mừng đồng ý. Tổng Hoành và Hoàng Trọng trao đổi một ánh mắt, Hoàng Trọng nhỏ không thể thấy mà gật đầu. Quay ra đỡ Cơ Chiêu lên xe bò.
Đến đây việc này viên mãn giải quyết. Tống Hoành quay đầu vô nhà thì thấy Tô Mãn đang ngồi đó, cười như không cười nhìn ông. Không còn cách nào, ông phải giải thích từ đầu đến cuối. Tô Mãn trầm ngâm:
– Hoặc là cô ta nhắm vào phần chiến công của nhiệm vụ, hoặc là mục tiêu của cô ta là… thủ lĩnh Nhện đen.
Câu nói vừa dứt thì mọi người cả kinh, cũng đánh thức Tống Hoành. Khi gặp được Cơ Chiêu ông đã dự cảm đến điều không tốt, nhưng nhìn, dị năng của cô ta không có tính công kích, lại chỉ có cấp một, mặc dù tính tình điêu ngoa nhưng cũng không phải vấn đề lớn, ông còn khó hiểu hồi lâu, sợ dự cảm sai lầm.
Nếu mục tiêu của cô ta là thủ lĩnh Nhện đen…
Trong phút chốc tất cả mọi người nghĩ đến tình báo sai lầm của An ninh cục, nghĩ đến trại giam đặc biệt. Như vậy, cha cô ta Cơ Quốc Đống có biết không?
Nếu mà Cơ Quốc Đống biết…
Cả đám sống lưng ướt đẫm. Tống Hoành nhanh chóng quyết định:
– Mặc kệ mục tiêu của Cơ Chiêu là gì, tối nay lập tức hành động, bắt được ông ta thì mọi chuyện sẽ rõ.
Lúc này Tống Hoành cảm thấy may mắn, khi nãy ông ra hiệu cho Hoàng Trọng trên đường kéo dài thời gian, như vậy cho dù Cơ Chiêu phát hiện điều gì muốn báo tin thì cũng không còn kịp rồi.
Đương nhiên đây là Tống cục trưởng đánh giá Cơ Chiêu quá cao. Trên đường đi về vì Hoàng Trọng “không biết đánh xe” mà quăng ngã cô ta vài lần, khiến cô ta không dám ngồi xe bò nữa, bây giờ đang dùng hai chân đi bộ đâu. Sáng mai trời sáng Cơ Chiêu có thể đến thị trấn chính là kỳ tích.