Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão - Chương 26: Thành viên mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3


Thập Niên 50: Nhật Ký Làm Ruộng Làm Giàu Của Vợ Chồng Đại Lão


Chương 26: Thành viên mới


Ra khỏi Đặc dị cục, Chu Bắc Sơn ghé vào Cung tiêu xã, thấy khách quen đi vào, người bán hành niềm nở hỏi thăm:

– Là Bắc Sơn nha, hôm nay cậu đến mua thứ gì?

Chu Bắc Sơn đưa cho chị một tờ danh sách, người bán hàng hiểu ý:

– Lại mua dùm người trong thôn nha, cậu đợi chị một lát, chị đi soạn hàng cho.

Khi người bán hàng vừa quay đi thì Chu Bắc Sơn gọi lại:

– Ngoài phần trong danh sách, chị lấy thêm cho em năm gói kẹo sữa, mười hộp sữa mạch nha, mười cân đường đỏ, mười cân muối, mười bao que diêm, một phần kim chỉ.

Như nhớ lại thứ gì, anh nói tiếp:

– Lấy thêm năm bình rượu ngon.

Vừa nói anh vừa rút lấy số phiếu Tống Hoành vừa đưa ra, đếm đủ rồi đưa qua.

Người bán hàng thấy mới có một lát mà đã bán được nhiều hàng như thế thì rất là vui vẻ. Nếu một người nào khác vào mua thì người bán hàng đã không chu đáo như thế, bởi lẽ thời bây giờ là người mua cần người bán chứ không phải người bán cần người mua.

Nhưng Chu Bắc Sơn lại khác, từ mấy năm trước bắt đầu, cứ cách một khoảng thời gian anh lại đên mua hàng, bảo là mua cho người cùng thôn, có hôm còn dọn sạch kho hàng của Cung tiêu xã. Mỗi lần như thế người bán hàng đều được giám đốc khen ngợi cho nên ai cũng tranh bán hàng cho anh.

Như hôm nay, khi gom hết tất cả mọi thứ thì quầy hàng cũng đi sạch hai phần ba hàng hoá. Người bán hàng kiểm tra tiền và phiếu, phất tay vẫy chào Chu Bắc Sơn, trong lòng hy vọng lần sau anh đến mua thì mình vẫn là người bán. Một câu khen ngợi của lãnh đạo rất là quan trọn.

Chu Bắc Sơn tìm một cái chỗ không người, dùng dị năng dò xét xung quanh rồi mới đem hàng hóa của gia đình để vào không gian, chỉ để hàng mà thôn dân gửi mua ở ngoài.

Anh hai tay xách đầy túi bước nhanh ra phía xe bò. Bác đại đội trưởng vẫn chưa ra đến.

Chu Bắc Sơn phải đợi gần một tiếng đồng hồ, bác đại đội trưởng mới đi ra, theo sau lưng là bảy tám thiếu niên thiếu nữ, tay xách nách mang tràn đầy hành lý.

Đại đội trưởng thông báo với người giữ xe rằng mình lấy xe, sau đó thì dắt xe ra ngoài. Những nam thanh niên thấy vậy liền nhanh tay đặt hành lý lên trên. Bác đại đội trưởng chỉ vào Chu Bắc Sơn xe bò, nói: 

– Đây cũng là xe bò của thôn, đem một ít hành lý qua bên đó, người cũng chia ra mà ngồi.

Mạc Hiểu Hiểu nghe vậy thì rất là không hài lòng, cau có:

– Trời lạnh như thế này mà còn phải ngồi xe bò..

Đại đội trưởng quay phắt đầu lại, cười như không cười:

– Không ngồi cũng được, đi xuống đi bộ, nhưng tôi nói trước, nếu đi bộ thì đi một mình, tôi không có rảnh đâu mà chờ cô.

Mạc Hiểu Hiểu tức giận đến đỏ mặt, nhưng không dám lại nói gì. Đại đội trưởng quay ra nhìn những người còn lại:

– Sao? còn ai chê xe bò nữa không? Các cô cậu còn dám chê xe bò của tôi, xe bò của tôi dám không chở các cô cậu đấy! Như thế nào?

Những người còn lại lí nhí:

– Chúng cháu ngồi ạ!

Đại đội trưởng nhìn họ càng bực mình:

– Còn không nhanh lên xe? Trời tuyết lớn như vậy đi đón cô cậu mà cô cậu còn không hài lòng à?

Tất cả không dám lên tiếng, nhanh chóng leo lên xe, Mạc Hiểu Hiểu thấy đại đội trưởng đang nổi nóng thì chạy qua xe của Chu Bắc Sơn mà ngồi. Ngước đầu lên thấy mặt của Chu Bắc Sơn thì nhìn mê mẩn, Chu Bắc Sơn chán ghét quay đầu.

Theo sau có thêm hai người nữa, Chu Bắc Sơn đánh xe đi về. Xe anh chạy đằng trước, đại đội trưởng theo phía sau. Gió lớn thổi tuyết bay lả tả, lạnh buốt, anh muốn mau chóng trở về ôm vợ.

Đường đi được một nửa thì Mạc Hiểu Hiểu bắt đầu để ý chỗ đồ mà Chu Bắc Sơn mua ở Cung tiêu xã. Cô ta ngó ngó thấy Chu Bắc Sơn chỉ lo đánh xe, trước sự không đồng ý của hai người ngồi cùng mà với tay muốn mở ra xem là gì. 

Chu Bắc Sơn bỗng nhiên ngừng xe lại. Chiếc roi trong tay vừa mới đánh bò thì đánh mạnh vào tay Mạc Hiểu Hiểu khiến cô ta đau điếng, căm tức:

– Anh làm cái gì vậy?

Chu Bắc Sơn lạnh lùng:

– Xuống xe! 

– Anh..

– Xuống xe!

Lúc này đại đội trưởng cũng ngừng lại, cùng những người khác tiến đến. Mạc Hiểu Hiểu liền khóc:

– Anh sao có thể đối xử với phái nữ như thế chứ.

Đáp lại cô Chu Bắc Sơn mặt càng lạnh hơn:

– Không hỏi mà lấy đi đồ vật của người khác thì gọi là ăn trộm.

Mạc Hiểu Hiểu cãi lại:

– Tôi không có lấy thứ gì.

Chu Bắc Sơn liền chỉ vào gói hàng đã được mở ra một chút, hỏi:

– Vậy đây là chuyện gì?

– Tôi, tôi chỉ muốn xem một chút mà thôi…

Chu Bắc Sơn buồn cười:

– Đồ của cô sao?

Mạc Hiểu Hiểu mở miệng định nói gì, cuối cùng nhằm lại miệng. Lúc này ai cũng hiểu chuyện gì xảy ra rồi, thế là vô cùng xem thường cô ta. Đại đội trưởng đối với cô ta ấn tượng càng kém, chưa đến thôn đã gây chuyện, không an phận gì cả. Chu Bắc Sơn nói với bác:

– Bác đổi người qua đây ngồi với cháu nhé, cháu không muốn chở.

Đại đội trưởng liền chỉ hai người qua đổi chỗ với Mạc Hiểu Hiểu, còn cô ta hoặc qua ngồi xe bò của bác, hoặc là đi bộ về. Người khác không biết bác có thể không biết sau, chỗ hàng trên xe Chu Bắc Sơn là mua dùm người trong thôn, vậy mà cô ta lại dám sờ mó đến.

Mạc Hiểu Hiểu chỉ có thể vừa khóc vừa leo xuống xe, không ai đồng tình với cô ta cả. Lần này bảy người chỉ có một mình Mạc Hiểu Hiểu là nữ nên lúc đầu cũng có người có thiện cảm với cô ta, nhưng bây giờ thì toàn đổi mới, ai cũng dặn lòng sau này tránh xa cô ta một chút, đây là tác phong có vấn đề.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy thì tất cả đều im lặng rất nhiều, Chu Bắc Sơn đánh xe nhanh hơn, cái kiểu Mạc Hiểu Hiểu nhìn anh tràn đầy dính nhớp, anh ghê tởm vô cùng, anh hận không thể đi nhanh về để vợ an ủi, thật sự nôn nóng khó chịu mà.

Chu gia thôn cũng trong sự mong mỏi của mọi người mà hiện ra trước mắt. Chu Bắc Sơn giúp đại đội trưởng chở đám thanh niên trí thức mới vào trước nhà tập thể liền đi. Tiếp đến ghé qua nhà bác đại đội trưởng dỡ hàng hóa xuống, rồi đi trả xe bò, vô cùng cao hứng bước như bay về nhà.

Anh không biết là sau khi anh rời khỏi nhà tập thể, Mạc Hiểu Hiểu lại có việc.

Cô ta không hài lòng việc hai vị nữ thanh niên trí thức cũ là Giang Yến và Mộc Nhiên có phòng riêng, còn mình phải ở phòng tập thể nên tại chỗ nháo lên.

Đại đội trưởng tức quá, đám thanh niên trí thức cũ mặc dù đau đầu nhưng sau khi bị bác quát vài lần giờ đã thành thật rất nhiều. Còn Mạc Hiểu Hiểu này, chỉ có một mình cô ta mà có thể gây thật nhiều chuyện. Bác tức bốc khói:

– Muốn phòng riêng cũng đúng, đưa tiền thuê người trong thôn xây, nhưng bây giờ không được phải đợi qua tết. Nếu không muốn thì ngủ ngoài trời cũng đúng, dù sao người bị lạnh không phải là tôi.

Mạc Hiểu Hiểu cố gắng một chút:

– Nhưng cháu không có tiền. Cháu có thể ở chung với các cô ấy, dù sao phòng đã xây lên, ở thêm một người cũng được mà.

Giang Yến nghe vậy thì không hài lòng:

– Phòng ở này là chúng tôi ra tiền xây lên, cô muốn ở cũng đúng, mỗi người ra một nửa, cô đưa tôi một nửa tiền xây nhà tôi cho cô vào ở.

Mạc Hiểu Hiểu nghe đến tiền liền tắt tiếng, chọc lấy Giang Yến cười nhạo một cái. Bác đại đội trưởng không có thời gian nghe bọn họ cãi nhau, bác trực tiếp lướt qua Mạc Hiểu Hiểu mà thông báo với sáu người còn lại:

– Ở đây có chuyện không hiểu thì hỏi những thanh niên trí thức cũ, nếu có việc không giải quyết được thì tìm tôi, nhà tôi ở giữa thôn. Còn có, trong thôn cấm tuyệt đối người dân tự tiện lên núi, trên núi có thú dữ, nếu nhặt củi thì chỉ được đi ở ngoài bìa rừng một chút. Một lát cử đại diện qua bên tôi lấy lương thực, trong thôn sẽ ứng cho cô cậu một ít ăn trước, sau phải trả lại, nếu muốn xây phòng ở riêng cũng không có vấn đề, nhưng phải trả đủ tiền, năm sau mới bắt đầu xây.

Một hơi nói nhiều như vậy, bác cảm thấy cả khuôn mặt bắt đầu lạnh cứng, vội vàng đánh xe trở về. Bò ở ngoài trời tuyết lâu quá bác sợ chúng bị bệnh.

Bên này gà bay chó sủa như thế nào Chu Bắc Sơn không biết, bây giờ anh đang làm nũng với vợ đâu. Đầu thì gối lên vai vợ, phả hơi nóng vào cổ cô, vừa nói:

– Vợ à, anh nhớ em nhiều lắm.

Tô Mãn buồn cười, cái người này mới chỉ ra khỏi nhà mấy tiếng đồng hồ thôi nha, xoa một chút lưng anh, truyền một ít mộc hệ dị năng cho anh dưỡng cơ thể.

– Em thấy anh mua mấy bình rượu, anh mua cho bác Trương à?

Giọng của Chu Bắc Sơn vang lên bên tai cô, khàn khàn:

– Ừa, trong trí nhớ, cha hay nói bác Trương rất thích uống rượu nhưng từ khi qua đây bác ấy không được uống lần nào.

Nghĩ lại hai vợ chồng bác, bây giờ lớn tuổi lại cô đơn không con không cháu, Tô Mãn cảm thấy xót xa:

– Anh nghĩ em có nên thử điều trị cho bác gái…

Chu Bắc Sơn ngắt lời:

– Không tốt, vấn đề này không biết là của bác Trương hay vợ bác, nếu mà trị được nhưng hơn bốn mươi tuổi mang thai rất nguy hiểm. Mộc hệ dị năng cũng không phải phép thần.

– Chỉ cảm thấy hai bác là người rất tốt….

Chu Bắc Sơn con ngươi ánh lên sự giảo hoạt:

– Nếu em thích hai bác thì hãy chăm sóc hai bác nhiều hơn, nhiều trường hợp không phải chỉ có con ruột mới có thể…

Tô Mãn không hiểu hàm ý trong câu nói bỏ dỡ của anh, nhưng cô cũng muốn đối xử tốt hơn nữa với hai bác nên không lên tiếng.

Một lúc sau, không thấy Tô Mãn nói chuyện, Chu Bắc Sơn lại nghe tiếng hít thở đều đều thì ngẩn ra, Tô Mãn đã ngủ từ bao giờ. Dạo này Tô Mãn rất thích ngủ, nhưng mà ngủ nhiều như vậy…

Chu Bắc Sơn cả kinh trừng lớn mắt, sau đó dừng lại hô hấp mà tỉ mỉ nhớ lại, đúng là trong khoản thời gian này Tô Mãn ngủ nhiều hơn bình thường. Anh vừa vui mừng vừa hồi hộp mà dùng tinh thần dị năng rà quét bụng Tô Mãn, chỉ phát hiện bên trong nằm ba cái sinh mệnh bé bỏng. Chu Bắc Sơn cảm thấy mình sắp bay lên, cảm giác này quá hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng đặt Tô Mãn nằm xuống, đắp chăn cho cô, hôn lên má cô một cái, thì thầm:

– Anh yêu em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN