Năm đứa bé đều ở nhà nên Tô Mãn dứt khoát dắt cả năm vào không gian. Không gian bây giờ đã rất khác so với khi Tô Chu hai người vừa xuyên đến.
Khi đó không gian chu vi chỉ tầm một trăm mét, nay chu vi đã nhân lên mười lần không ngừng. Lúc trước việc đặt chuồng heo và chuồng gà cũng đã làm Tô Mãn và Chu Bắc Sơn bận rộn hồi lâu, bây giờ nhìn lại, chuồng gà và chuồng heo nằm gọn trong một góc, xung quanh còn được một khoảng trống rất lớn ngăn cách.
Bọn nhỏ hào hứng vô cùng. Bây giờ chúng mới biết gạo, thịt, trứng và sữa, những thứ hàng ngày chúng ăn uống đều bắt nguồn từ đâu. Ở đây có đặt một chiếc giường, dự phòng lúc Chu Bắc Sơn đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì thỉnh thoảng có thể vào ngủ hoặc thư giãn thả lỏng.
Một góc khác được chất đầy các bao gạo, hai góc còn lại phân biệt chứa hạt giống, vải vóc, bông, quần áo,… thật nhiều những thứ cần thiết cho sinh hoạt khác.
Bọn nhỏ thích thú tìm được những chiếc yếm đỏ mà chúng mặc khi còn nhỏ, ướm thử lên người mới biết được tất cả đã lớn nhanh như thế nào.
Tô Mãn mặc kệ bọn chúng, chơi như thế nào cũng được miễn là không làm xáo trộn đồ vật là được. Cô kêu Ái Quốc Vệ Quốc lại, tất cả bắt đầu thúc giục khoai lang.
Tô Mãn cấp bậc cao hơn hai anh em nhiều nên cô chọn riêng một chỗ trống, khoai lang không giống như những loại lương thực khác cần thật nhiều hạt giống, chỉ cần một củ khoai, liên tiếp truyền vào mộc hệ dị năng là có thể cho ra rất nhiều củ khoai lang khác.
Chỉ thấy Tô Mãn để một củ khoai xuống đất, cô bước ra ngoài khoảng chừng mười mét, sau đó vươn tay, dị năng từ trong lòng bàn tay hiện ra, ánh sáng làm thành một dòng nước màu xanh đậm chảy vào bao lấy củ khoai.
Củ khoai lang trước mắt bọn nhỏ bắt đầu lấy một tốc độ không thể tưởng tượng mà mọc mầm, mầm vươn cao, có lá, mầm dài ra, lá lớn lên. Những mầm dây dần dần sinh trưởng thành một dạng dây leo, xung quanh lá xanh mơn mởn.
Dây leo vươn đến đâu, vòng sáng mở rộng ra đến đấy, những những nhánh dây khoai lang trong môi trường tràn đầy chất dinh dưỡng mà nhanh chóng mọc rễ. Rễ ở một số nơi hấp thu dị năng mà tươi tốt, phình ra thành những củ khoai.
những củ khoai nho nhỏ theo thời gian bắt đầu lớn dần.
Cuối cùng, khi khoai lang đã đạt ba củ hai cân trọng lượng, Tô Mãn mới dừng lại. Bán kính trăm mét từ chỗ đặt củ khoai lang lúc đầu, bây giờ đã đầy đất lá xanh, củ khoai nằm la liệt.
Tô Mãn giao nhiệm vụ thu hoạch củ khoai lang và lá khoai cho ba anh em Gia
Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc. Lá khoai xào lên ăn rất ngon nên cô sẽ không lãng phí, chỉ chừa lại phần cọng đã già sẽ được cắt nhỏ mà nấu cho heo ăn.
Lúc này Ái Quốc Vệ Quốc mới phục hồi tinh thần, nhìn cả đám khoai lang phía trước và củ khoai trên tay mình thì rất là chấn động, sùng bái không thôi. Cũng quyết tâm nghe lời cha mẹ, cố gắng luyện tập để sau này cũng trở nên lợi hại.
Tô Mãn thấy năm anh em ai vào việc nấy thì chọn một chỗ trống khác tiếp tục lặp lại công việc. Mục đích hôm nay của cô là giới thiệu cho bọn nhỏ không gian của gia đình. Sau này cô định sẽ dạy Ái Quốc Vệ Quốc các kỹ năng công kích của mộc hệ dị năng, thực hành ở trong không gian là an toàn nhất.
Với lại, nếu mộc hệ dị năng của cô có thể cải tạo cơ thể thì cô chắc chắn Gia Quốc Kiến Quốc Bảo Quốc cũng có dị năng, bởi vì bọn nhỏ cũng được cô dùng dị năng uẩn dưỡng từ nhỏ.
Bây giờ mấy đứa bé cũng đã lớn, lại ở chung một nhà, nếu mà làm chuyện gì cũng phải giấu giấu thì rất là bất tiện. Bọn họ là người một nhà, phải tin tưởng và chia sẻ với nhau.
Chuyện này tối qua cô đã bàn bạc với Chu Bắc Sơn, anh cũng không phản đối.
Mấy đứa nhỏ là con của bọn họ, đã biết thì cũng không có gì. Anh rất tin tưởng vào việc nuôi dạy con của mình.
Cả buổi sáng, cả nhà từ trong ra ngoài đều ra sức lao động. Khi gần đến giờ cơm Tô Mãn mới nghỉ để đi nấu cơm, hôm nay cô muốn ăn thịt gà nên vào chuồng gà bắt ba con gà nấu một nồi gà hầm nấm thật to, thêm một chảo rau khoai lang xào. Bữa cơm hôm nay chỉ có hai món là đủ.
Khi Chu Bắc Sơn về cô gọi anh mang cho vợ chồng bác Trương và gia đình đại đội trưởng mỗi người nửa con gà hầm nấm và một đĩa rau lang xào.
Hai người đều biết bí mật của nhẫn không gian nên tự cho là hiểu xuất xứ của dĩa rau lang nên cũng không hỏi nhiều.
Thịt gà được mộc hệ dị năng tẩm bổ thì dai và rất ngon, cộng thêm mùi hương của nấm, vừa mở nắp đã nghe được thơm ơi là thơm. Bác Trương ước ao cuộc sống sau này về hưu sẽ được như bây giờ, lúc đó bác không còn gì luyến tiếc.
Phần công việc của Chu Bắc Sơn thì chưa đâu vào đâu. Số căn nhà đã định sẵn thì mới phát hiện là không đủ, phải có chỗ cho bò nghỉ ngơi và phòng chứa củi.
Năm nay tình hình như vậy nên cả thôn biểu quyết không nuôi heo. Nếu muốn nuôi mấy tháng tới không biết đi đâu tìm thức ăn cho heo nữa, lúc đấy heo c.h.ế.t giữa chừng thì mất nhiều hơn được.
Vì vậy Chu Bắc Sơn lại phải kế hoạch thêm một căn nhà cho bò, còn phần củi thì gần đó có cái hang động rất lớn, người vào ở không được nhưng chứa củi thì dư sức. Đỡ phải mất công xây thêm nhà. Dù sao bọn họ lánh nạn chỉ vài tháng mà thôi.
Cả Chu gia thôn bận rộn vội vàng. Nhiều đại đội trưởng của thôn khác hay tin thì kéo nhau qua thăm hỏi Chu đại đội trưởng. Nhiều năm nay Chu đại đội trưởng đã là tượng đài gương mẫu cho các thôn khác học theo, Chu đại đội trưởng cũng không keo kiệt, đem những gì ông biết cùng những gì Chu Bắc Sơn nói học lại cho bọn họ nghe.
Cả đám lúc này mới ồ lên. Mấy ngày nay đã có phía trên người xuống tuyên truyền nhưng bọn họ không để trong lòng lắm. Nay nhìn cách Chu gia thôn hành động, hay là có lũ lụt thật?
Nếu không có nguồn tin đáng tin cậy, chắc chắn Chu đại đội trưởng sẽ không quyết đoán mà hành động như vậy. Thế là cả đám lo sợ lên, hỏi thăm kỹ càng liền quyết định trở về làm theo Chu gia thôn, nhiều năm như vậy không sai thì bây giờ chắc chắn cũng không sai, không làm theo mới phải hối hận.
Sau lại lũ lụt kéo đến, những người này mới biết Chu gia thôn giúp bọn họ tránh đi điều gì. Bọn họ cực lực bài trừ người khác phản đối mà lên núi xây nhà, cuối cùng cứu cả thôn, xong việc khiến cho uy vọng của bọn họ cất cao, từ đây Chu đại đội trưởng sai đâu đánh đó.
Thời gian như nước chảy, mọi người đều bận rộn đến một tháng sau, lúc này trên cơ bản mới hoàn thành hai phần ba thì đã đến lúc thu hoạch lúa mì.
Tất cả đều ngừng xây nhà tập trung thu hoạch lương thực trước. Sau đó là nộp thuế. Năm nay bởi vì có dự báo như vậy nên không ai bán lương thực cả, tất cả đều dự trữ sợ đến lúc cần lại mua không được.
Thu hoạch xong thì lại tiếp tục xây nhà, những ngày cuối là xây hàng rào xung quanh. Vì việc này mà Chu Bắc Sơn riêng chạy vào rừng vài chuyến, đuổi đi những đàn lợn rừng và động vật ăn thịt gần đấy. Đề phòng bọn chúng tìm qua.
Nhà xây xong thì củi lửa cơ bản cũng đã chất đầy hang động. Mọi người có thể dọn từ từ dọn qua được rồi. Gia đình của Tô Mãn được phân cùng gian đình của vợ chồng bác Trương, Trương Lâm thị, và gia đình đại đội trưởng.
Mỗi căn nhà được xây bảy phòng, bốn phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và một phòng vệ sinh. Có điều mỗi phòng ngủ diện tích rất lớn nên ở một gian đình không có vấn đề. Bên trong phòng ngủ có để tài sản riêng nên đều làm chỗ để thêm ổ khoá.
Thanh niên trí thức được ở một nhà. Vì Mạc Hiểu Hiểu quá đáng ghét nên người trong thôn không ai muốn ở chung với bọn họ.
Hai con bò cũng có nhà riêng, nhà của chúng nhỏ hơn nhiều, nhưng đỡ hơn việc phải ngủ ngoài trời mưa, bò cũng không có lòng tham.
Trước thời hạn hai tháng, Chu Bắc Sơn lấy cớ đi ra ngoài một chuyến, lúc về đem về một xe củ khoai lang theo nhu cầu của người trong thôn, đương nhiên là tiền trao cháo múc, không có bất kì sự miễn phí nào. Đây cũng không trách anh được, nếu mà miễn phí lần một thì sẽ có lần hai, mà không phải một hai người mà là một thôn, anh còn phải nuôi vợ con nữa, sao có thể mua dây buộc mình chứ.
Khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, những cơn mưa theo dự đoán đúng hạn mà đến.
Mây đen bao phủ cả bầu trời, mưa như trút nước. Nước sông dâng lên một cách nhanh chóng, chỉ ba ngày mà đã chuẩn bị đổ bộ lên bờ.
Đại đội trưởng nhanh chóng quyết định di chuyển. Đồ vật đều được dời qua nên mọi việc tương đối nhẹ nhàng. Dù cho Tô Mãn đã mang thai ba tháng cũng vậy.
Đầu đội mũ rơm, thân mặc áo mưa chân đi ủng. Cả thôn võ trang kỹ càng mà tiến vào núi. Cũng may khu vực này Chu Bắc Sơn tuần tra rất nhiều lần nên cơ bản đã không có nguy hiểm. Cả đoàn thuận lợi tiến vào tường vây, an toàn vào nhà.
Chu Bắc Sơn phải lên đường đi làm nhiệm vụ. Khoai lang đều nằm ở trong không gian, đến lúc đó anh lấy ra giao nộp là được. Không biết như thế nào, Tô Mãn lại không muốn rời đi anh, không phải là cảm nhận được chồng có nguy hiểm, mà chỉ là không muốn anh rời đi mình mà thôi.
Có lẽ do mang thai nên đa sầu đa cảm.
Thấy cô như vậy Chu Bắc Sơn cũng không chịu nổi, nhưng con người phải có chữ tín, khi đã đồng ý bước vào Đặc dị cục thì những lúc như thế này, chia xa đã là điều thường xuyên xảy ra. Việc anh có thể làm đó là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà trở về bên mẹ con cô.
Nghĩ đến đây, Chu Bắc Sơn cúi đầu, đè lại ót Tô Mãn, hôn cô một cái thật lâu. Sau đó anh không quay đầu mà chạy đi một mạch, bỏ lại sau lưng tiếng khóc đang kìm nén của cô. Không ai thấy, ánh mắt người đàn ông ấy cũng trở nên đỏ hồng…