Thập Niên 70 Ấm Áp - Chương 26: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Thập Niên 70 Ấm Áp


Chương 26: Chương 22


Bên cạnh bếp bày một cái chậu, bên trong có một nửa chậu là quả du tiền nhi cùng bột ngô trộn thành bột nhão, lúc này chảo lớn đã nóng lên, bốc ra khói xanh nhàn nhạt, mẹ Tiểu Hắc cầm lấy một chiếc khăn nhỏ trên một cái đĩa nhỏ bên cạnh, lau một lớp trên chảo lớn, trên chảo lưu lại màu sắc trong suốt, Ôn Hân phán đoán là dầu.
Mẹ Hắc Tử đối mặt với lửa lò tựa hồ tự nhiên hơn rất nhiều, trên mặt bà lộ ra nụ cười hơi tự đắc, “Tôi làm mấy cái bánh du tiền nhi này, hai đứa nhỏ rất thích ăn.


Mẹ Hắc Tử múc một muỗng lớn bột ngô trộn cùng với quả du tiền nhi, bắt đầu đổ xung quanh cạnh chảo lớn, bột nhão từ bên cạnh chảo chảy về phía đáy chảo, sau khi múc hai muỗng, toàn bộ chảo lớn liền trải đầy một lớp bột ngô, sau đó mẹ Tiểu Hắc cầm xẻng đảo bột lộ ra quả du tiền nhi.
“Thơm quá.” Bánh du tiền nhi dần dần chín, một loại hương thơm pha trộn giữa quả du tiền nhi và bột ngô dần dần tản ra, Ôn Hân nhịn không được cảm thán.
Mẹ Hắc Tử cười cười, nhẹ nhàng gạt bên cạnh mép nồi, nhìn bên kia thấy gần như đã nướng chín rồi, dùng tay không cầm hai bên của chiếc bánh lớn, lật một cái, một cái bánh lớn hoàn chỉnh liền xinh đẹp lật mặt một cái, lật mặt đã chín lên liền lộ ra màu vàng át, mùi hương này càng thêm nồng đậm.
Ôn Hân vừa mới đáp ứng ở lại ăn cơm, kỳ thật chẳng qua là vì không muốn làm cho Tiểu Hắc Tử thất vọng, cũng tìm cớ cho cả nhà bọn họ yên tâm ăn bánh táo, nhưng lúc này, ngửi thấy mùi thơm như vậy, cô lại không nhịn được nuốt nước miếng.
Qua hai phút, mẹ Hắc Tử lại thuần thục lật bánh, mặt kia cũng trở thành một mặt cháy vàng giòn, dùng xẻng ở trong nồi đem bánh lớn này cắt thành mấy miếng, xếp lên trên đĩa đặt bên cạnh, vui vẻ chào hỏi, ” thanh niên trí thức Ôn cô nếm thử xem.


Quả du tiền nhi non xanh ngọt ngào, ngô thơm ngát giòn vàng, hai thứ phối hợp thật sự cực kỳ tuyệt vời, Ôn Hân vội vã cầm lấy một khối, mặt ngoài là một tầng cháy vàng giòn, bỏ vào miệng khẽ cắn, phát ra tiếng “răng rắc” thật tuyệt vời.
” Ăn ngon quá đi!” Hương vị rất ngon, một cảm giác tươi mát, chỉ cho một ít muối nhàn nhạt, hương vị vừa phải, hương thơm vàng giòn.

Ôn Hân thỏa mãn nheo mắt lại, cho đến hiện tại đây là thức ăn ngon nhất mà cô đã ăn khi đến với thế giới này.
Mẹ Hắc Tử cười nhẹ nhàng, tay chân thập phần lưu loát, hai ba cái liền đem nửa chậu bột ngô cùng quả du tiền nhi đều nấu thành bánh, gọi Tiểu Hắc Tử bưng đồ ăn lên bàn, mẹ Hắc Tử nhanh nhẹn làm thêm hai món ăn nhỏ, lại nấu thêm một nồi canh.
Lúc ở nhà, Tiểu Hắc Tử đặc biệt có dáng vẻ của một người anh trai, dẫn em gái đi rửa tay, đi đến bên cạnh cầm chén đũa, bưng thức ăn lên bàn.

Mọi người ngồi ở bên bàn, vui vẻ ăn cơm, bánh du tiền nhi thơm ngào ngạt làm cho ngón trỏ của Ôn Hân nhúc nhích, Tiểu Hắc Muội thấy Ôn Hân chỉ ăn bánh du tiền nhi, liền đẩy đĩa rau màu xanh sẫm trên bàn về phía trước, đôi mắt nhỏ chớp chớp nhìn Ôn Hân.
“Đây là cái gì?” Ôn Hân thuận tiện gắp một ít vào bát.
“Đây là món rau khúc ma, ăn cùng với bánh du tiền nhi này là ngon nhất, chị Ôn Hân, chị nếm thử xem có ngon.” Tiểu Hắc Tử ở bên cạnh giải thích.
Rau dại có hương vị tươi ngon, kết hợp với bánh du tiền nhi, Ôn Hân nếm thử ra cảm giác mùa xuân.
Ôn Hân đang ở nhà Tiểu Hắc Tử hưởng thụ bữa tối nhà nông hiếm có, một món canh một món rau dại và một bánh lớn, món ăn nhà nông đều mang hương vị của nông thôn, không ngoại khi nói rằng, đây là bữa cơm thoải mái nhất mà Ôn Hân ăn ở Dương Thạch Tử.
“Ôn Hân ~~,thanh niên trí thức Ôn…”
Mấy người đang ăn cơm, ngoài phòng truyền đến tiếng la hét loáng thoáng.
Tất cả mọi người đều nghe được, nhìn Ôn Hân, “Chị Ôn Hân, có phải gọi chị không? ”
Thanh âm hô to kia càng ngày càng gần, từng tiếng từng tiếng, ngữ khí nghe rất gấp gáp, Ôn Hân nghi hoặc buông đũa xuống, ” Chị đi ra ngoài xem một chút.


Tiếng gấp gáp như vậy sợ không phải đã xảy ra chuyện gì đi?

Ôn Hân từ nhà Tiểu Hắc Tử đi ra, theo thanh âm đi hai bước, liền nhìn thấy Lâm Tĩnh vội vàng hoảng hốt chạy trên đường hô, lúc nhìn thấy Ôn Hân thở hồng hộc chạy tới, “Ôn Hân, cô đây là đi đâu vậy? Cả làng đang tìm cô đấy! ”
“Có chuyện gì vậy? Cô từ trên trấn về sớm như vậy? “Ôn Hân nhìn Lâm Tĩnh đầu đầy mồ hôi, nhét bánh du tiền nhi vào miệng, tính toán thời gian bọn họ không nên về sớm như thế này.
“Còn nói, còn không phải là bởi vì cô sao! Cô vẫn còn tâm trạng để ăn sao? Có người đem cô đi tố cáo! Nói cô mang nông cụ của đại đội đi dùng vào việc riêng, nên làm mệt chết con trâu của đại đội!! “Lâm Tĩnh nói nhanh vội vàng vỗ vào cánh tay Ôn Hân.
“Cái…!Cái gì? “Ôn Hân bị cô ấy nói không hiểu ra sao, thiếu chút nữa bị nghẹn.
” Đi trên đường rồi nói, hiện tại mau đi, đi, nhanh lên, mọi người trong đội đều đi đến vùng đất hoang của cô rồi!” Lâm Tĩnh lôi kéo Ôn Hân đang định rời đi, Tiểu Hắc Tử đi theo Ôn Hân, vẻ mặt hoảng sợ đứng ở bên cạnh, Ôn Hân vỗ vỗ bả vai nó đơn giản dặn dò một tiếng, liền vội vàng đi theo Lâm Tĩnh.
Trên đường Ôn Hân mới từ trong miệng của Lâm Tĩnh biết được nội tình của sự việc này cũng biết được một chút chân tướng sự việc.

Mọi việc bắt đầu từ cái chết của con trâu già: trâu cày đã chết, nhưng không thể chết vô lý, vấn đề này cần phải điều tra để truy trách nhiệm.

Chiều nay, đội đã tổ chức một cuộc họp để nghiên cứu về hậu sự của con trâu.

Kỳ thật con trâu già cày này cũng đã mười lăm tuổi, bắt đầu phục vụ từ năm bốn tuổi, đã làm việc siêng năng ở Dương Thạch Tử hơn mười năm, cũng coi như là sống thọ, tuy rằng chết trong tay Lương Cao Tử, nhưng dù sao nó cũng là một con trâu cày già nua, chủ đề ban đầu của hội nghị vốn là như thế nào giết trâu rồi lại phân thịt cho đại đội.
Nhưng hết lần này tới lần khác chuyện hai ngày nay tụ tập cùng một chỗ, Lương Cao Tử vì quá bận rộn về chuyện của con trâu già nên không rảnh bận tâm đến chuyện khác, trong đại đội liền phái Lý Thuyên Trụ đến ghi công điểm của đám thanh niên trí thức, Ôn Hân một mảnh đất hoang rộng như vậy mà đã làm xong trong mắt hắn liền trở thành chuyện đặc biệt bất ngờ, lại nhìn vào sổ ghi chép công điểm kia, Ôn Hân từ ngày đầu tiên đến một ngày trước khi nghỉ phép, đều được ghi đầy đủ điểm công việc.

Nhà Lương Cao Tử lại là gia đình được đại đội phân phối cho Ôn Hân cùng ăn cơm, một loạt chuyện xâu chuỗi với nhau, Lý Thuyên Trụ liền cảm thấy không thích hợp, một ngọn lửa giận giữ mạnh mẽ hừng hực bốc lên, hắn liền đem tình huống này nói chuyện phiếm với hàng xóm: là cha của Vương Đại Lực ở trong đội sản xuất, cha Đại Lực là anh em tốt của đội trưởng Triệu, người đứng thứ hai ở Dương Thạch Tử, khi có chuyện xảy ra với đàn gia súc do ông phụ trách, vốn đã rất tức giận, vừa nghe chuyện này, lập tức không đè được lửa giận, tại hội nghị công chính nghiêm minh, không chút lưu tình tại chỗ chỉ trích Lương Cao Tử dùng nông cụ đi làm việc riêng.

Tự ý dùng trâu cày đi thay thanh niên trí thức Ôn cày đất dẫn đến trâu già cày mệt chết.
Lời này vừa nói ra, toàn đội đều náo động!
Công việc canh tác trâu cày trong đại đội sản xuất Dương Thạch Tử đều có hạn chế nghiêm ngặt, mỗi con trâu cày đều có phạm vi công việc cố định, nếu muốn dắt trâu cày đi làm việc ở nơi khác, trước tiên phải báo cho đại đội phê duyệt, đại đội đồng ý mới được dẫn đi.

Bây giờ đang là mùa cày bừa vụ xuân, trâu cày là vô cùng quan trọng, ruộng tốt còn không canh tác được, làm sao có thể phái đến mảnh đất hoang xa như của Ôn Hân, trùng hợp mấy ngày nay trâu cày vẫn là do Lương Cao Tử sử dụng, cho nên thoạt nhìn càng giống như Lương Cao Tử trộm sử dụng để làm việc riêng.
Lương Cao Tử ở hiện trường vừa nghe thấy cáo buộc này liền ngồi không yên, đây không phải là một chuyện nhỏ, dùng nông cụ của đại đội làm việc riêng, làm loạn quan hệ nam nữ, làm mệt chết con trâu già trong đội, thập niên bảy mươi, đây không phải là tội nhỏ gì.
Đại biểu nhóm thanh niên trí thức tham dự hội nghị là Lục Cường, hắn cho rằng hôm nay Ôn Hân cùng các thanh niên trí thức khác đi lên trấn, vì thế Vương Đại Lực không ngừng cưỡi xe lừa đến trấn đón người, đến nơi mới biết Ôn Hân không có ở đây, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, nhóm thanh niên trí thức ngay cả cơm cũng không ăn, vừa đến trấn liền hỏa tốc trở về, cả thôn chạy đi tìm cô.
Nhân chứng của sự việc này là Ôn Hân mãi vẫn chưa thấy đến, cha Đại Lực vì chứng minh sự thật, yêu cầu mọi người cùng nhau đi lên bãi đất hoang của Ôn Hân xem xét, bởi vậy toàn bộ mọi người trong cuộc họp đều từ phòng hoạt động của đại đội đi đến mảnh đất hoang mà bình thường ít người qua lại.
Lúc Ôn Hân và Lâm Tĩnh đi qua, mặt trời đã sắp xuống núi, trên mảnh đất hoang vây quanh một đám người, lúc nhìn thấy Ôn Hân, có người hô lên.
“Tới rồi, thanh niên trí thức Ôn tới rồi, thanh niên trí thức Ôn tới rồi!”
Tất cả mọi người quay đầu lại, trong ánh mắt những người ở đây đều chứa các loại cảm xúc không rõ, Ôn Hân cũng không quan sát nhiều như vậy, thuận theo con đường mà đám người tự động nhường, bước nhanh đi vào.
Lương Cao Tử ngồi tê liệt trên mặt đất ở chính giữa, một người đàn ông mặt đen thô kệch giờ phút này sắc mặt đã trắng bệch khóc thành cái dạng người ta nhìn thấy còn thấy đáng thương.
Mấy lãnh đạo đứng ở một bên, tất cả đều thần sắc nghiêm túc nhìn cô.
“Thanh niên trí thức Ôn, cô tới rồi, cô phải nói thật, không thể hắt nước bẩn lên người con trai tôi được, Cao Tử chúng tôi là một đứa trẻ thành thật, liên tục hai năm là người có năng lực trồng lương thực, bình thường chưa từng làm qua một chút chuyện khác thường, sao có thể làm ra loại chuyện này ~ thanh niên trí thức Ôn cô nói xem, cô nói đi, đất kia căn bản không phải là Cao Tử của chúng tôi cày ~.”
Ôn Hân hoảng sợ, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì, chân đã bị người ta ôm lấy, cúi đầu nhìn, mẹ Cao Tử ôm chân Ôn Hân không buông tay, khóc lóc ào ào, miệng lẩm bẩm bảo Ôn Hân nhất định làm chứng cho con trai bà, chứng minh Lương Cao Tử trong sạch.
Ôn Hân còn chưa rút chân ra khỏi tay bà, cha Đại Lực đã quát lớn kêu người kéo mẹ Cao Tử ra, “Khóc cái gì, cái gì gọi là hắt nước bẩn, làm chuyện xấu thì đừng sợ người khác nói! Đội của chúng ta tổng cộng mới có mấy con trâu để cày, lão bát kia, chính là một sinh mệnh vì làm mệt mà chết! ”
Cha Đại Lực nói đến việc này kích động không thôi, “Biết lão bát kia ta mỗi ngày đều hầu hạ không? Từ lúc nó còn là một con trâu con, ta đã cho nó ăn, so với con trai của ta cũng là người thân, giống như con nuôi của ta! Các người nói xem sao các người có thể đem nó đi, để cho nó làm cả ngày rồi còn phải làm suốt đêm, lão bát kia cho dù là gia súc cũng là một cái mạng! Các người không đau lòng sao? Vậy thì sao có thể…!Làm cho…!Kiệt sực…!Mệt chết…, lão bát a~~~~~~~~~~~~~~~~~~” cha Đại Lực nói hai câu liền nghẹn ngào, nói đến cuối cùng thậm chí còn rơi nước mắt.
Cha Đại Lực đối với con trâu già thật sự xúc động, mọi người xung quanh đều vẻ mặt ngưng trọng! Ôn Hân cùng Lương Cao Tử trước mắt nghiễm nhiên trở thành một đôi cẩu nam nữ ghê tởm, giết hại con trâu cày.
“Nói đi, đất này có phải là Lương Cao Tử làm hay không?” Đội trưởng Triệu vẻ mặt nghiêm túc chuyển hướng Về phía Ôn Hân..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN