Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá - Chương 186: Phiên ngoại: Yêu nhau.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá


Chương 186: Phiên ngoại: Yêu nhau.


Edit: Trang Nguyễn

Beta: Sakura

Đại viện thủ đô quân khu nhà họ Quý.

Sắp đến lúc buổi trưa, hai bảo mẫu đang bận bận rộn chuẩn bị thức ăn, nhất thiết phải tỉ mỉ đúng chỗ, vừa phải đầy đủ dinh dưỡng còn phải có bề ngoài đẹp, nếu không Từ phu nhân sẽ không đồng ý.

Từ chi nhánh quân khu trở lại thủ đô, Từ phu nhân yêu cầu càng ngày càng cao, thậm chí đến trình độ xoi mói. Ví dụ như đi bệnh viện thăm bố chồng, trở về phải tẩy rửa các loại, dù là đế giày cũng phải dùng nước sát khuẩn rửa nhiều lần.

Từ phu nhân thỉnh thoảng muốn đến nhìn chằm chằm vào các bà: “Ai, tôi muốn các bà lúc nào cũng phải sẵn sàng, hôm nay Quý quân trường sắp trở về rồi.”

Trong lòng bảo mẫu trẻ tăng thêm một câu: Phó quân trưởng! Trâu bò cái gì chứ, trên thủ đô này, tư lệnh cũng không biết có bao nhiêu đấy! Người ta mười Đại Nguyên soái, mười đại tướng quân, thượng tướng…vv…vv… cũng không sĩ như bà. Trở về thủ đô cũng không biết xấu hổ, chờ lão gia tử vừa đi, còn không biết như thế nào đây.

Đại bảo mẫu cũng đậu đen rau má: cái này dựa vào trên mặt đấy, cứ mò mẫm ẩu tả. Tại sao cứ nhất định muốn Đình Thâm cưới cô gái mà cậu không thích? Đứa bé kia thật vất vả mới thay đổi bản thân, chẳng lẽ còn muốn trói trở về? Quá bắt nạt người rồi.

“Mọi người lề mà lề mề cái gì đấy, bây giờ đều sắp đến buổi trưa rồi! Ôi trời, tôi nói cô này, món này ngắt thế nào vậy hả? Lúc này cải thìa đắt bao nhiêu, cô cứ lãng phí như vậy sao?”

Đều từ phương Nam chở đến đấy, cũng không phải nhà người bình thường có thể ăn được.

Bà lại bắt đầu bắt bẻ nơi này không lau sạch, nơi kia đầy vi khuẩn tro bụi, bảo người ta nhanh chóng khử độc sạch sẽ.

“Chúng tôi làm bác sĩ, chính là không chịu được cái này.”

Hai người bảo mẫu liếc nhìn nhau, bĩu môi, đừng có bôi đen bác sĩ, bà rõ ràng chỉ là y tá, cũng đừng bôi đen y tá, năm đó bà…

“Két” một tiếng, ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe jeep dừng lại.

Từ phu nhân nhíu mày: “Ai vậy, ở trước cửa nhà chúng tôi hô to gọi nhỏ, không có phép tắc!”

Đỗ xe thô bạo như vậy, vừa nhìn cũng biết không phải tài xế đàng hoàng lái xe.

Bà đang muốn đi ngoài cửa chỉ trích người ta, chỉ nghe thấy “Rầm” một tiếng, cửa sân đã bị đá văng, một người quân nhân cao lớn tuấn mỹ từ bên ngoài bước đi vào, bộ dạng hắn không đếm xỉa mọi thứ, ánh mắt lạnh như băng dọa người.

“Đình Thâm đã về rồi!” Hai bảo mẫu rất vui vẻ, vội vàng chào hỏi anh: “Hôm kia lão gia tử tỉnh lại còn hỏi thăm cậu đấy.” Các cô không ít lần báo cáo với lão gia tử.

Quý Đình Thâm gật đầu, cười cười với hai người bọn họ, hỏi thăm họ.

Bảo mẫu trẻ mặt đỏ rần, ai nha, anh càng ngày càng có ý vị của người đàn ông trưởng thành, không giống như lúc còn nhỏ nữa.

Ánh mắt Từ phu nhân sáng ngời, nhưng ngay sau đó lại bắt đầu bụm mặt khóc: “Con trai, con đã về rồi.” Bà nhào đến muốn ôm chầm Quý Đình Thâm.

Quý Đình Thâm đưa tay đặt ở bả vai bà, sau đó nắm cánh tay của bà kéo bà đi về phía thư phòng, anh quay đầu lại xem xét hai bảo mẫu, cười cười: “Phiền hai người đợi ở bên ngoài.”

Hai bảo mẫu lập tức đóng cửa lại, đồng thời đi ra đóng cửa sân rồi giữ cửa.

Vừa vào thư phòng, Quý Đình Thâm liền buông bà ra, cười lạnh một tiếng: “Bà có phải đã quên bà làm thế nào gả cho ba tôi phải không?”

Từ phu nhân muốn điên rồi, hổn hển, cũng không dám lớn tiếng, sợ các bạn hàng xóm nghe thấy rồi chê cười, bà cắn răng: “Có người con nào như con nói chuyện với mẹ mình như vậy hay không?”

Quý Đình Thâm cũng không để ý tới bà, chú ý từ nói: “Năm đó ba tôi ở nông thôn có vợ, bà dùng thủ đoạn gì gả cho ông ấy, muốn tôi nói cho bà nghe sao?”

“Nếu mẹ không kết hôn với ông ấy, làm sao có con!” Từ phu nhân tức suýt ngất, giơ tay lên nện vào người hắn: “Ai cũng có thể nói mẹ không tốt, con không thể, mẹ là mẹ của con, con là mẹ sinh ra, mạng của con là mẹ cho!”

Quý Đình Thâm đứng không nhúc nhích, tùy ý bà đánh, giọng nói càng ngày càng lạnh lùng: “Trước đây tôi nói rồi bà không tốt sao? Bà có từng tôn trọng tôi sao? Nhiều năm như vậy, tôi đã từng cầu xin qua bà cái gì chưa? Đối với bà mà nói, tôi chỉ là công cụ thượng vị của bà mà thôi, đối với ba tôi mà nói, tôi cũng chỉ là vết nhơ của ông ta mà thôi. Nhưng tôi đã từng chỉ trích qua các người chưa?”

Từ phu nhân há hốc mồm cứng lưỡi, chuyện cũ không thể nhắc lại, ban đầu có nhiều lúc không từ thủ đoạn, sau thì nhiều nhục nhã. Cũng may bà sinh con trai, chồng bà cưng chiều bà hơn.

Huống chi Quý Chấn Vũ chưa từng chạm vào người đàn bà nông thôn kia, ông hơn ba mươi một người ở bộ đội, bà chăm sóc ông không đúng chỗ nào chứ?

Quý Đình Thâm nhìn bà, kinh nghiệm mấy năm trui rèn, anh không hề cảm thấy bà không chịu nổi nhìn thẳng làm cho anh xấu hổ, hôm nay anh đã có thể bình tĩnh đối mặt với những chuyện đã qua.

Bởi vì một nhà Mạch Tuệ mang đến cho anh ấm áp, anh rất muốn cưới cô, nhưng bà thì sao?

Anh cười cười, gật đầu: “Đúng, bà là mẹ của tôi, tôi là con của bà, là bà cho tôi mạng sống này.” Anh càng nói giọng nói càng lạnh, lạnh giống như băng đâm vào tim khiến trong lòng Từ phu nhân hốt hoảng.

“Con, con muốn làm gì?”

Quý Đình Thâm giơ tay móc súng lục ra: “Cách” một tiếng mở chốt ra.

Từ phu nhân bị dọa trái tim bịch một phát, hầu như nổ, thét to: “Con muốn làm gì? Con muốn làm gì, a ——”

Bà cho rằng con trai điên rồi, lại muốn giết chết bà.

Quý Đình Thâm quay ngược họng súng lại, nhét cây súng vào trong tay bà, rũ mắt lạnh lùng nhìn bà: “Như vậy, mạng sống của con, xin mời mẹ thu hồi lại đi.”

Từ phu nhân không nghĩ tới anh nhìn như tốt lắm, thật ra vẫn hư hỏng như trước, hơn nữa còn lợi hại hơn.

Bà nào dám đụng đến súng! Bị hoảng sợ bà vội vàng đặt cái súng qua một bên còn sợ vang lên. Trong lúc bối rối, bà đụng trúng bình hoa bách hợp đắt tiền khiến nó ngã nhào xuống  đát, phát ra tiếng choang, bình hoa rơi vỡ toang thành từng mãnh, bọt nước bắn khắp nơi.

“Con điên rồi, con điên rồi!”

Bà muốn chạy, lại bị thân hình cao lớn của Quý Đình Thâm cản trở ở cửa, bà căn bản không chạy ra được

Bà hét rầm lên: “Con thả mẹ ra, con để cho mẹ đi!”

Quý Đình Thâm thản nhiên nói: “Tại sao bà không muốn mạng của con trai bà?” Anh chỉ chỉ vào lồng ngực của mình: “Bà bắn vào nơi này, lấy tác phẩm mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo về, cũng không có người hiếm lạ.”

“Con đừng nói, con đừng nói. . . . . .” Từ phu nhân cảm giác con trai đã thay đổi cả người, khát máu lãnh khốc, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn biến thành kẻ đại khai sát giới vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác anh còn dùng giọng nói lãnh đạm nói chuyện,  nghe không nhanh không chậm, cũng chỉ có bà mới có thể cảm nhận cuồng phong bạo vũ trong đó.

“Mẹ chỉ không muốn con đi mạo hiểm, con làm gì cứ muốn đi ra tiền tuyến vậy chứ? Con không cần đi, con chỉ cần ở nhà, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, con có thể thăng chức. . . . . .”

“Bà nói cái gì đây?” Quý Đình Thâm cười lạnh: “Bà không muốn con mình đi mạo hiểm, tại sao con trai người khác phải đi đây? Chẳng lẽ trời sanh con trai người khác sẽ hi sinh vì bà hay sao?”

Từ phu nhân vô ý thức thét chói tai: “Con câm miệng, con câm miệng, mẹ chỉ vì muốn tốt cho con thôi!”

“Bà không phải vì tốt cho tôi, chẳng qua bà chỉ vì bản thân bà, bởi vì bà chỉ có một đứa con trai là tôi.” Quý Đình Thâm không chút lưu tình đâm rách tâm tư của bà.

Ánh mắt của anh lãnh trầm, dường như không có chút nhiệt độ, lời nói dành cho bà cũng càng ngày càng không lưu tình: “Bà biết mình muốn có thể diện, không biết mặt người khác cũng là mặt sao? Con gái nhà người ta cũng là châu là bảo cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, bà chạy đi nhục nhã người khác coi là cái gì? Bà cảm thấy bà nhục nhã Hàn Mạch Tuệ và dì Lâm sao? Bà sai lầm rồi, bà nhục nhã chính là con trai của bà, chồng của bà!”

Anh tiến lên đến gần một bước, Từ phu nhân hoảng sợ đến hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng ngã ngồi trên ghế.

Quý Đình Thâm từ trên cao nhìn xuống bà, đau thương nói: “Con của bà cũng không có bao nhiêu tốt đẹp, vô cùng cố gắng mới có thể đuổi kịp bước chân của Hàn Vượng Quốc. Bà có biết tôi tốn bao nhiêu tâm tư, mới có thể theo đuổi được cô gái mình yêu thích hay không? Bà biết có bao nhiêu chàng trai ưu tú hâm mộ cô ấy, yêu thích cô ấy? Tôi không cầu bà giúp tôi, tôi tự mình tới, nhưng tại sao bà nhất định phải kéo chân sau của tôi?”

Từ phu nhân ngụy biện nói: “Mẹ… mẹ chỉ vì muốn tốt cho con… con bé đó đối với tiền đồ của con vô dụng…”

“Tại sao bà không nhận thức rõ thực tế, mấy người có quan hệ tốt với bà, người nào không phải cũng giống như bà bò lên? Tôi thật vất vả leo ra từ vũng bùn này, dựa vào sự số gắng của chính mình giữ mình trong sạch để làm người, tôi vì cái gì phải cưới một người giống như các người?”

“Con cho rằng đó là tương lai, mẹ cũng không cần!”

“Tôi thích Hàn Mạch Tuệ, chết cũng sẽ không buông tay. Bà chỉ có một lần cơ hội, lấy về cái mạng bà cho! Chỉ cần tôi ra khỏi cánh cửa này, tôi với bà không còn quan hệ!”

Anh đưa khẩu súng đến tay bà.

Từ phu nhân đã gần như hỏng mất: “… Không, không cần… Đừng…”

Bà không nghĩ tới con trai vì một cô gái như vậy, lại muốn quyết liệt cùng mình, bà thật sự rất sụp đổ, bà thật vất vả kinh doanh nâng cao thân phận cùng địa vị, nó lại không chút lưu tình phá hủy tất cả.

Anh thật sâu nhìn bà: “Tôi thật thất vọng.”

Anh cầm súng lục, giơ tay lên, gõ động cò súng.

Bằng ——

“A ——” Từ phu nhân thét chói tai lăn trên mặt đất, lại chỉ thấy bóng lưng Quý Đình Thâm mở cửa rời đi.

Phía ngoài hai bảo mẫu cũng sợ không ngừng nhìn vào trong nhà: “Đình Thâm, cậu…”

Quý Đình Thâm cất súng lục trở về, cười nhạt: “Xin lỗi, cướp cò, hù dọa mọi người. Tôi còn có việc đi trước.” Anh sải bước ra cửa, thấy phía ngoài có hàng xóm cùng với cảnh vệ đến đây tra hỏi chuyện gì xảy ra.

Quý Đình Thâm khoát khoát tay: “Cướp cò mà thôi, không cần ngạc nhiên.”

Thời điểm anh muốn lên xe thì đúng lúc quân trường Quý ngồi xe trở lại.

Đuôi lông mày Quý Đình Thâm thoáng nhảy lên, liền đóng cửa xe đi qua, cha anh quay cửa sổ xe xuống nhìn anh.

Phóng đãng không bị trói buộc thằng nhóc thúi nay đã trưởng thành, giờ có quân chức, là người của quốc gia, làm cha như hắn cũng không thể tùy tiện đánh chửi được nữa.

Quý Đình Thâm kề vào lỗ tai ông nói: “Quý Chấn Vũ, quản cho tốt vợ của cha đi.”

Trước khi cha anh trở mặt, anh lập tức lui về phía sau chào một cái: “Gần đây con  không về nhà, tránh cho ba mẹ tức giận.”

Anh cười cười, xoay người lên xe phóng ào ào đi mất.

Quý Chấn Vũ giận đến mặt đen thui, ông xuống xe sải bước về nhà, thấy hai  bảo mẫu ở ngoài cửa ngó dáo dác, trong thư phòng truyền đến thanh âm hoảng sợ của vợ hắn.

Ông lập tức chạy vào: “Yên Phi?”

Trong nhà một mảnh hỗn độn, bình hoa vỡ trên đất, trên tường ảnh gia đình bị người đánh động, bởi vì lực chấn động mạnh hầu như rớt sắp rớt, một cây đinh treo phía trên còn lỏng lẻo đấy.

Cái thằng khốn nạn này!

Ông vội vàng đở vợ dậy: “Nó đánh bà?”

Từ phu nhân lắc đầu: “Không có, không có. . . . . .”

Bà chỉ vào tấm ảnh gia đình, hu hu òa khóc.

Quý Chấn Vũ đi tới giật khung ảnh xuống, phát hiện đầu con trai bị đạn bắn mất luôn, viên đạn này còn khảm thật sâu vào trong vách tường.

Ông chợt cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tên khốn kiếp này, thật là làm phản mà!

“Em không thể mất nó.” Hai mắt Từ phu nhân đẫm lệ, nắm chặt tay chồng, nhấn mạnh: “Em không thể mất nó, em thật sự rất thương nó, nó là con trai của em, làm sao em có thể không thương nó, em làm sao nỡ để nó đi chịu khổ đây chứ?”

Quý Chấn Vũ: “Em thật sự thương yêu con, em cũng đừng nhúng tay vào. Con là một người quân nhân chân chính, không còn là trẻ con nữa.”

Hôm nay cho dù là ông cũng không quản được trên đầu con trai.

Từ phu nhân khóc chết đi sống lại: “Mau, mau chuẩn bị lễ vật cho em, em… em… em. Em đi nói xin lỗi với người ta…”

Một khi con trai cương quyết lên, dù bà cũng sợ muốn chết.

Quý Chấn Vũ nhìn bà như vậy rất đau lòng: “Trước để nguội mấy ngày đi.”

Xe của Quý Đình Thâm lái thẳng đến đại học Thanh Hoa tìm Mạch Tuệ, lúc này cô đang đi học nên anh đành đợi ở dưới tầng trệt của tòa nhà.

Anh dựa lưng vào trụ cột ngay hành lang lầu dưới, hai tay đút trong túi quần, nhìn cánh chim bay trên bầu trời xanh, đã cảm thấy cuộc sống yên bình như vậy thật sự rất tốt đẹp. Không có tử thần trước mặt không ngừng xoay một vòng, vĩnh viễn không biết vừa lòng với yên bình mới là điều khó khăn nhất mới có được.

Người đến người đi, có không ít người cố ý đi thêm hai vòng để nhìn anh, anh thật sự quá nổi bật.

Trên chiến trường  giết chóc, tử thần lắc lư, để trên người anh nhiều hơn một loại lực hấp dẫn trí mạng. Anh cũng không giống như trước lạnh lùng nghiêm mặt như vậy trừng người ta, thậm chí còn cười cười.

Nụ cười này, liền rước lấy mấy cô bé ngượng ngùng kinh động, bụm mặt vội vàng chạy đi.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng từ tòa lầu đi ra ngoài, liền nhìn thấy anh dựa lưng vào trên cây cột, dáng vẻ vô cùng lười biếng, đối mặt với vị trí không một bóng người mỉm cười.

Mạch Tuệ: “… Anh cười ngốc nghếch gì đấy?”

Nhị Vượng: “…” Chị cũng quá thẳng rồi.

Quý Đình Thâm xoay người nhìn cả hai, khẽ mỉm cười với bọn họ, nhắm trúng trong lòng Mạch Tuệ nhào đến.

Cô thật sự yêu anh.

Quý Đình Thâm ôm thật chặt Nhị Vượng.

Nhị Vượng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Anh rể, hai người đi chơi đi, em đi tìm anh cả và anh Thẩm Ngộ, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm?”

Quý Đình Thâm cười cười: “Được.”

Nhị Vượng liền đi trước.

Quý Đình Thâm tràn đầy lo lắng không yên nhìn Mạch Tuệ, Nhị Vượng lại gọi mình là anh rể, vậy có phải bọn họ không tức giận hay không?

Lúc ấy anh nghe Cao Lăng kể lại quá không bình thường rồi, cái gì mà chẳng những mẹ anh đi tìm Lâm Lam náo, còn đến trường học tìm Mạch Tuệ náo, còn muốn tát Mạch Tuệ, ồn ào mất mặt như thế nào như thế nào.

Anh chẳng thể nghĩ đến mình thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết trở về, mẹ anh lại cho anh một phần quà lớn như vậy, muốn ném vợ anh đi mất.

Cho dù anh có lạnh nhạt thế nào, đến trước mặt Mạch Tuệ, lập tức liền trở nên vô cùng nhu hòa.

Mạch Tuệ liếc nhìn hắn: “Là anh đưa A Giao cho mẹ, hử?”

Quý Đình Thâm rũ mắt nhìn cô: “… Từ phu nhân đã biết sai rồi, không bao giờ… có như vậy nữa.”

Anh đưa tay kéo cô, khổ sở nói: “Em còn tức giận phải không? Tức giận thì cứ đánh anh một trận.”

Cô chỉ có lo lắng cho anh, nơi nào sẽ tức giận, cô cầm tay của anh: “Em tức giận cái gì chứ.” Người không thể lựa chọn cha mẹ cùng xuất thân của mình, cũng không có ai mọi chuyện đều như ý, anh khác mẹ anh, cô cũng không sợ Từ phu nhân.

Quý Đình Thâm nhìn cô không tức giận với mình, vốn tâm trạng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN