Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 19: Đoạt lại!
Beta: Tiểu Tuyền
Bước chân Hàn Thanh Tùng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám phụ nữ trẻ con đứng đầy sân, cuối cùng nhìn về phía Chị dâu cả.
Chị dâu cả quả thực mắc cỡ chết người, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, cô xấu hổ cười, “Chú Ba, không có, không có chuyện gì. Là mẹ nói hôm nay cải thiện thức ăn, sợ làm trễ nải công việc nên nấu cơm sớm một chút. Trẻ con không biết thèm ăn muốn ăn trước, không đợi các em. Em nhìn, cha cũng chưa ăn, trước đi làm đâu.”
Hàn Thanh Tùng mặt trầm như nước, nhưng không nói gì, một đôi mắt thâm thúy lại lạnh lùng, miệng mím chặt.
Tiểu Vượng vội vàng chạy tới lôi kéo tay mẹ mình, Lâm Lam kín đáo đưa cho thằng bé một cái bánh bột ngô, còn đem bánh bột ngô chia cho mấy đứa trẻ, để cho bọn chúng ăn một chút.
Lúc này Tam Vượng cũng từ bên ngoài chạy tới, nghi ngờ nói: “Mọi người ăn tại sao không gọi con, anh cả con đến chưa? Ai nha, mọi người ăn cơm rồi, có hai cái bánh bột ngô hả?”
Lâm Lam lập tức đưa cho thằng bé hai bánh bột ngô, thằng nhóc này ăn nhiều.
Tam Vượng cười hắc hắc, lộ ra răng nhỏ: “Mẹ, sao hôm nay bà nội con hào phóng như vậy. Trước kia không phải không muốn cho nhà chúng ta ăn sao.”
Nghe lời nói đồng ngôn vô kị không chút tâm cơ của Tam Vượng, trong lòng Hàn Thanh Tùng như bị kim châm, đặc biệt khó hịu.
Mặc dù anh biết mẹ và vợ không hòa hợp, vì chuyện tiền nong cãi vã, nhưng cho tới giờ anh không ngờ ăn cơm còn chia ba bảy loại, cho con và vợ mình ăn kém cõi nhất.
Hơn nữa câu thức ăn cho heo kia của Lâm Lam thực đâm sâu vào tim của anh.
Trước kia cô chỉ làm ầm ĩ bảo anh về nhà, làm ầm ĩ đưa tiền cho cô, lại không nói những thứ này. Cũng do số lần gặp mặt quá ít, thất đại cô bát đại di cộng thêm thân bằng hàng xóm đều tìm đến anh, anh không có cơ hội nói thêm mấy câu với cô. Thật vất vả buổi tối có thể nói mấy lời, cô hoặc là oán trách hoặc là dấu anh, anh cũng không biết chung đụng cùng cô như thế nào.
Đột nhiên anh có cảm giác đau lòng thật sâu, có lẽ anh chuyển nghề là đúng, anh ra sức vì nước bỏ quên gia đình, trước kia không cảm thấy như thế nào, dù sao đó là chức trách của quân nhân. Nhưng về đến nhà, thấy vợ con ủy khuất như vậy, anh lại cảm thấy dỡ xuống chức trách quân nhân, vậy anh chính là người đàn ông của cái nhà này.
Hắn phải bảo vệ bọn họ, cho bọn họ cuộc sống tốt hơn.
Anh đi tới phía đông hướng cửa nhà chính hỏi: “Mẹ, đây là ý của mẹ sao?”
Bà Hàn vừa bắt đầu có chút chột dạ, lầm bầm nói: “Đừng nghe cô ta nói lung tung, ai ăn hai kiểu cơm? Con hỏi một chút chị dâu cả con, làm bánh ngô rau dại nó không ăn à? Mấy đứa trẻ kia không ăn? Con ít nghe người đàn bà đanh đá kia kêu ca cả ngày, một ngày cũng không cho yên tĩnh.”
Nói xong bà lại kích động, mắng: “Làm sao làm sao, anh còn dám hoài nghi mẹ anh, thẩm vấn mẹ anh rồi? Anh coi mẹ ruột là cái gì? Là gián điệp? Anh mau bắt tôi lại đi, tôi sinh anh nuôi anh lầm rồi!”
Bị bà vô lý náo lạo làm rối, ánh mắt Hàn Thanh Tùng lãnh đạm xuống.
Nguyên nhân thân phận và địa vị, anh làm con trai, quả thực không có cách nào trực tiếp làm gì mẹ mình, Lâm Lam nhìn ở trong mắt, ho khan một tiếng, cũng bắt đầu ủy khuất thút tha thút thít gạt lệ.
Mạch Tuệ đột nhiên sẽ khóc, “Cả ngày người đàn bà đanh đá kia người đàn bà đanh đá nọ, tại sao luôn mắng mẹ con như vậy. Mẹ con nói không đúng sao? Bà chính là không để cho bọn con ăn. Thứ tốt đều đưa lên huyện thành cho cô Út và chú Út, bọn họ ngày ngày ăn cơm trắng, chú Út còn đạp xe đạp đi tới tiệm ăn, cô Út mang đồng hồ đeo tay cả ngày đi khoe khoang. Thường thường còn bắt con đi giặt quần áo cho mình, không chỉ giặt cho cô Út, còn phải giặt cho bạn học của cô Út, cô Út lấy lòng con gái hiệu trưởng, tại sao phải bắt con giặt quần áo cho bọn họ?”
Bé kêu oan như vậy, Nhị Vượng cũng bắt đầu lên án.
“Tam Vượng nói không sai, bà nội nỡ cho chúng ta ăn.Tết ăn bánh chẻo, cô Út chú Út ăn không hết còn phải giữ lại buổi sáng ăn tiếp, chúng ta một người chỉ ăn bốn năm cái. Thịt và gạo rõ ràng cũng có phần của chúng ta, tại sao không để cho chúng ta ăn?”
“Mẹ con muốn xem bệnh cho Tiểu Vượng, bà vẫn không cho tiền, nếu không sao mẹ con có thể nghĩ chiêu đó? Mừa đông năm ngoái, Tiểu Vượng sốt lên, xin tiền bà muốn đi tiêm, bà nói nhiều con cháu như vậy, hiếm lạ cái gì, thật coi làm bảo bối a? Cho hai đồng tiền liền đuổi mẹ con đi. Miệng nói không có tiền, tết còn mua cho cô Út một đôi giày da 10 đồng! Còn tiêu 5 đồng tiền mua phiếu công nghiệp đó!”
Nhị Vượng tâm tư nhẵn nhụi giỏi về quan sát, từng chuyện đều nhớ được rõ ràng, nói cũng đạo lý rõ ràng.
Tiểu Vượng xem một chút cái này xem một chút cái kia, cái miệng nhỏ nhắn một mím, cũng oa oa khóc lên.
Tam Vượng gặm bánh bột ngô sửng sốt, nhức đầu, nghi ngờ nói: “Bánh bột ngô thơm như vậy, mọi người khóc gì thế? Còn có Tiểu Vượng ngã bệnh rồi hả? Chuyện lúc nào?”
Lâm Lam: thằng bé ngốc thần kinh thô này, trừ bơi lội ra gì cũng không biết.
Mạch Tuệ phun hắn, “Em chỉ có biết ăn thôi, cũng biết chui trong nước, em biết cái gì?”
Tam Vượng bị mắng, đầu óc đột nhiên linh quang, mặc dù không hiểu cái gì, nhưng cậu cảm thấy chỉ cần khóc theo chị là được rồi.
Cho nên cậu buông giọng gào khóc.
Cậu khoẻ mạnh kháu khỉnh, giọng vang, vừa khóc chính là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, còn mang theo nhịp.
Cậu bé vừa khóc, sức cuốn hút quá mạnh mẻ, quá thê thảm, mấy đứa nhỏ nhà bác cả nhà bác hai cũng khóc hu hu theo.
Tiểu Phú nhà bác hai là thèm thịt thèm trứng gà, nhưng bà nội giữ lại cho cô Út chú Út.
Cốc Mễ con gái út nhà bác ả cũng làm nha đầu cho cô út sai sử, lúc cô ở nhà, nước rửa chân cũng là con bé bưng cho. Hiện tại con bé phải đi theo xuống ruộng kiếm công điểm, nhiệm vụ này mới bị bà nội phân cho Mạch Tuệ.
Bà bọn nhỏ thiên vị chú Út cô Út đây là có mấy đôi mắt cùng nhìn, mỗi lần chia thịt heo, bà bọn nhỏ liền tự mình chưng thịt ba chỉ cho hai người kia ăn, bọn họ lại chỉ có thể uống chút canh dầu.
Cứ như vậy, bà bọn nhỏ còn nói không thiên vị, nói chú Út cô Út đi học mệt mỏi, phải bồi bổ, để cho các cháu gái phải thương cô Út cùng chú Út.
A phi!
Bà bọn nhỏ đột nhiên nghe có cái gì không đúng, làm sao đầy sân đều chinh phạt của mình?
Bà tức giận nhảy xuống kháng, mắng: “Cả lũ vô ơn, nuôi lớn chúng mày chính là để oán giận mẹ mình và bà nội hả? Có người như chúng mày sao?”
Bà đặt mông ngồi ở trên ghế đẩu chỗ nhà chính lại bắt đầu khóc.
Chị dâu cả vội vàng đỡ bà dậy, “Mẹ, mẹ đây là làm gì, không có ai oán giận mẹ.”
Bà Hàn nhìn Hàn Thanh Tùng, “Thằng ba, anh có ý gì? Đây là kiếm chuyện với mẹ ruột sao? Con trai tốt của mẹ không ở trong nhà hầu hạ cha mẹ già, đi ra làm lính, bộ đội giáo dục anh như vậy hả? Để cho anh không hiếu thuận hả?”
Hàn Thanh Tùng: “Không thể ở nhà làm việc hầu hạ cha mẹ, vì phải làm lính ở bên ngoài nên không có cách nào. Con nhận tiền trợ cấp cùng tiền lương, tự mình một phần không giữ toàn bộ gửi trở lại. Một nửa nuôi cha mẹ, một nửa nuôi vợ con.”
Chị dâu cả vội vàng giảng hòa, “Mẹ, chú Ba cũng không dễ dàng. Hàng năm ở bên ngoài không thấy vợ con, chú ấy cũng không gần gũi, mẹ nói như thế nữa, không phải là ghim tim của chú sao?”
Chị dâu Hai âm dương quái khí, “Chị nói chú Ba nè, có phải em oán hận mẹ cho em đi làm lính không? Cha mẹ bị bệnh, em quả thật không có ở nhà hầu hạ, đây cũng là sự thật, không cần phải nói những thứ không có kia.”
Lâm Lam nhìn đám phụ nữ này, thật là cái gì cũng để mấy người nói, “Bà bọn nhỏ bảo anh ấy đi làm lính, anh ấy kiếm tiền trợ cấp và tiền lương một phần không giữ gửi trở lại nuôi đại gia đình. Mấy người còn trách anh ấy không thể ở trước giường hầu hạ lúc đau đầu nhức óc hả? Muốn được hầu hạ lúc đau đầu nhức óc, thì đừng cho anh ấy ra cửa làm lính a. Tốt rồi, đã chuyển nghề rồi, đang ở trong nhà hầu hạ mới tốt đó.”
Quả thật có những thói quen tật xấu, đều là người khác nói ra, dù có làm sao cũng đều không tốt.
“Đã nói với mấy người rồi, nồi này là của tôi!” Lâm Lam hừ lạnh một tiếng, liền kín đáo đưa cái rổ cho Tam Vượng, cô chạy vào nhà chính cầm khăn lau nhấc quai nồi.
“Cô làm gì thế!” Bà bọn nhỏ sợ hết hồn, lập tức đi ngăn trở.
“Vợ chú ba, cô để xuống!” Chị dâu Hai cũng gấp.
Nồi này có hai chỗ vá, rất tốt, nồi trước có năm sáu chỗ, nước nhiều chút sẽ bị rò, tuyệt đối không thể để cho Lâm Lam lấy đi.
Lâm Lam cả giận nói: “Chồng tôi lấy tiền nuôi cả nhà các người, tết chia tiền 5 đồng một người, chia cho tôi thì thiếu 2 đồng. Ăn bánh chẻo cũng không cho con tôi ăn no, còn bắt con gái tôi làm người hầu, con tôi bị bệnh cũng không đưa tiền xem bệnh, sao tôi phải nuông chiều các ngươi?”
Lúc trước Bà Hàn muốn nồi, Lâm Lam quen tiêu tiền như nước còn khinh bỉ: cái nồi bị thủng như vậy, xem đức hạnh của các người kìa.
Nhưng mà sau này cô phát hiện nồi gang vô cùng quan trọng đối với nhà nông.
Có ít nhà nồi thủng không có cái mới, còn cầm miếng sành, cái hũ nấu cơm đâu!
Tại sao cô phải để bọn họ được lợi.
Cô muốn cướp về!
Bà Hàn muốn kéo tay cô, lại bị thân hình cao lớn của Hàn Thanh Tùng chặn đường đi.
“Vợ thằng cả, vợ thằng hai, ngăn cản cô ta cho tôi!” Bà Hàn bị Hàn Thanh Tùng dìu, không động đậy được mảy may, không kịp mắng Hàn Thanh Tùng đành gọi hai cô con dâu khác.
Chị dâu cả không phải không biết xấu hổ, Chị dâu Hai đi tới định đoạt, lại bị Lâm Lam véo thắt lưng một cái té ngã.
Chị dâu Hai lăn trên đất khóc lên, con gái con trai cô muốn lên trước hỗ trợ, mấy đứa bé Tam Vượng cũng xông lên.
Mắt thấy muốn đánh thành một đoàn, Hàn Thanh Tùng khẽ quát một tiếng: “Dừng tay!”
Giọng nói của anh vốn từ tính hùng hậu, mang theo tức giận như vậy quát lên, có thể nói uy lực mười phần.
Bọn nhỏ bị làm cho sợ đến không dám tiến lên.
Lâm Lam cũng đã ghìm lực, thoáng cái đem nồi rút ra!
Lúc trước Chị dâu cả nấu hai cái bánh mì, đem nước múc ra ngoài đặt ở ấm đun nước giữ lại uống, đang chuẩn bị thêm nước làm điểm tâm lần hai đâu, kết quả Lâm Lam lại leo tường đi vào.
Lúc này nồi cũng nguội rồi, Lâm Lam lót miếng khăn lau, không tốn sức chút nào đã nhấc lên.
Một cái chảo cùng lắm là hơn hai mươi cân!
Lâm Lam rất là đắc ý.
“Khốn kiếp! Cô để xuống cho tôi!” Bà Hàn như bị khoét tim gan gào lên một tiếng, bắt đầu đe dọa.
Mấy đứa Nhị Vượng đã chạy tới hỗ trợ cầm nồi.
Lúc này Đại Vượng từ bên ngoài chạy vào, thấy thế sửng sốt, quát lên: “Mấy người làm cái gì vậy?”
Thằng bé vốn cho là mẹ nó lại đang làm chuyện tìm chết mất mặt, kết quả đi vào vừa nhìn không phải là mẹ nó, ngược lại là bà nội nó, còn mẹ nó thì đang làm bộ dạng người thắng đắc ý.
Thật giỏi mà. Nó cũng sợ ngây người.
Tam Vượng kín đáo đưa cho nó một cái bánh mì, khoa trương nói: “Anh cả, anh tới đúng lúc, em vừa mới biết được nồi này là của chúng ta.”
“Hồ nháo, các người làm bà nội tức giận!” Đại vượng nhìn trong nhà một cái, tầm mắt khẽ quét qua khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Thanh Tùng, lại quét qua Lâm Lam một cái, người sau như gà mẹ hộ gà con vậy, thật là xấu muốn chết. Nhưng nó lại…… Cảm thấy nhìn rất tốt!
“Các ngươi thật là quá đáng!” Đại Vượng hừ một tiếng, tiến lên đoạt lấy nồi.
Mặc dù tuổi nó còn nhỏ, nhưng sức lực vượt xa bạn cùng lứa tuổi, chính mình bế một nồi gang lại không tốn sức chút nào.
“Nè, đó là nồi của nhà chúng ta!” Lâm Lam cho là thằng bé giúp đở bà bọn nhỏ đâu, giận đến nghĩ đạp bay nó, thằng nhóc thối này.
Tất cả mọi người cho là cậu muốn đem nồi trả lại, ai biết Đại Vượng một tay cầm nồi đặt lên đầu, nói với Bà Hàn: “Bà nội, đợi lát nữa cháu trả lại nồi!”
Vừa nói, nó cầm cái nồi đen như mực chạy nhanh như làn khói.
Mọi người:!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!