Thập Niên 70 Thịnh Vượng
Chương 7: Phục vụ vì dân
Dịch: Trâu Lười
Thôn Trần Gia Loan thuộc trấn Hắc Thủy, khoảng cách giữa thôn Trần Gia Loan và trấn là 10km, trấn Hắc Thuỷ không lớn, bên trong chỉ có một cửa hàng cung tiêu xã nhỏ.
Giao thông lúc này đều dựa vào hai chân, cách truyền thông tin cũng dựa vào tiếng hét, Trần Niên Niên đeo cái gùi nhỏ đi hơn 1 tiếng mới đến trấn.
Lúc Trần Niên Niên đeo gùi đi trêи đường, người đi ngang qua đều nhìn về phía cô.
Cô để mặc mọi người dò xét, trong lòng thầm may mắn vì mình đã chuẩn bị cẩn thận.
Mắt thấy sắp đến trấn, cô lấy rau nhĩ căn ra ngoài giỏ rồi giấu ở cánh rừng ven đường, cô dùng lá cây khô đậy kín vào, sau khi cô lên trấn dò xét tình hình xong sẽ quay lại lấy đồ.
Vị trí của cung tiêu xã rất dễ thấy, Trần Niên Niên không cần hỏi thăm ai cả, cô vừa đi vào trong trấn thì thấy ngay cung tiêu xã.
Cô nhớ kỹ vị trí của cung tiêu xã rồi đi đến một nơi vắng vẻ, cô nhìn xung quanh không có ai mới cẩn thận lấy trứng gà trong gùi ra.
Trần Niên Niên tách riêng trứng gà và trứng vịt, đầu năm nay trứng vịt rất quý, nếu cứ bán cho cung tiêu xã thì không có lời.
Lúc Trần Niên Niên đi vào trong cung tiêu xã, người bán hàng đang chào hỏi người khác, đúng lúc người kia cũng bán trứng gà.
“Vẫn giá cũ, 6 phân 1 quả, về sau nhà cô có trứng gà thì mang đến đây tôi mua cho, tôi cam đoan giá rất tốt.” Người bán hàng trẻ tuổi cười cởi mở khác hẳn hình tượng chanh chua mắt cao hơn đầu trong tưởng tượng của Trần Niên Niên.
Đối với nông dân mà nói, lúc này người bán hàng là một sự tồn tại cực kỳ ghê gớm, công việc này vừa nhẹ nhõm vừa được lương cao, nếu không có quan hệ hay người đứng sau thì không thể làm người bán hàng được.
Ở thời đại vật tư thiếu thốn và thương phẩm lũng đoạn, người nông dân như Trần Niên Niên mua hàng còn phải nhìn sắc mặt của người bán hàng. Một khi đắc tội bọn họ, người ta sẽ không bán đồ trong cửa hàng cho mình.
Nhưng người bán hàng này có vẻ dễ nói chuyện.
Người vừa bán trứng gà vừa rời đi thì Trần Niên Niên lập tức đi vào.
“Đồng chí, làm phiền rồi, tôi cũng muốn bán trứng gà.”
Người bán hàng vừa rồi còn cười tủm tỉm lập tức lạnh nhạt: “Bán nhiều hay ít?”
Trần Niên Niên đặt trứng gà lên bàn: “15 quả.”
Trần Niên Niên quan sát trứng gà đựng trong bình: “Trứng gà của cô không mới lắm thì phải, không lẽ hỏng rồi?”
Trần Niên Niên nhìn trứng gà mượt mà sạch sẽ trong bình, giọng nói chìm xuống: “Đồng chí cô đang nói gì vậy? Mùa đông nhiệt độ thấp, sao trứng gà có thể hỏng dễ dàng như vậy được.”
Người bán hàng chỉ thuận miệng nói, ai ngờ Trần Niên Niên lại phản ứng như thế. Đừng nói người tới đây bán đồ, ngay cả người tới mua đồ cũng phải ăn nói khép nép với cô.
Lúc này cô mới nhìn kỹ Trần Niên Niên, quần áo phổ thông màu xám, tóc tết thành bím, làn da vừa trắng vừa mềm, người không biết còn tưởng cô là con gái của nhà tai to mặt lớn nào, nhưng không có cô gái nhà giàu nào đến cung tiêu xã bán trứng gà cả.
Nghĩ rõ ràng điểm này, trong lòng người bán hàng không sợ nữa, đối diện với gương mặt xinh đẹp nhưng không biết trước sau như Trần Niên Niên, người bán hàng được mọi người nịnh hót không thèm để ý Trần Niên Niên.
“Bốn phân 1 quả bán không?” Người bán hàng ngồi hẳn xuống ghế đan áo len mà không nhìn Trần Niên Niên lần nào nữa.
Được lắm, ở niên đại này người bán hàng cực kỳ kiêu căng, Trần Niên Niên
cảm thấy vừa rồi mình không nên nghĩ người này tốt như vậy.
“Lúc nãy cô mua 6 đồng 1 quả, sao bây giờ đến lượt tôi lại biến thành 4 đồng 1 quả? Đồng chí, giá tiền này không hợp lý thì phải?”
Người bán hàng hừ lạnh: “Thì sao? Chê ít thì đừng bán nữa, cô nghĩ nơi này là nơi nào, cô có thể cò kè mặc cả ở đây hả?”
Nghe lời nói này, Trần Niên Niên mỉm cười. Cô thấy người đi đường bên ngoài tò mò nhìn vào thì giọng nói nâng cao hơn.
“Nơi này là nơi nào? Nơi này là nơi phục vụ vì dân, cô nhìn tấm biển trêи đầu cô đi, chẳng lẽ cô không hiểu ý của nó sao? Nhìn thái độ của cô, người không biết còn tưởng cô là người mở cái cung tiêu xã này đấy, cô coi cửa hàng của tập thể thành nhà của mình, đồng chí, tư tưởng của cô có vấn đề rồi, ba đời nhà tôi đều là nông dân, gốc rễ chính là giai cấp vô sản, những người như chúng tôi hận nhất là nhóm người giai cấp tư sản như cô, tôi thấy cái đuôi tư sản của cô chưa cắt sạch đâu, phải cắt lại cho cô mới được.”
“Nói hay lắm, cắt đuôi cô ta đi.” Thái độ kiêu căng không coi ai ra gì của người bán hàng không phải lần đầu, người dân đã bất mãn với cô từ lâu rồi.
Nhưng đồ dùng và đồ ăn đều nằm trong tay người ta, người ta không cao hứng, bọn họ sẽ phải uống gió tây bắc nên trong lòng có bất mãn thế nào cũng không có ai dám chủ động đắc tội với người bán hàng.
Lần này có người làm chim đầu đàn, những người xem náo nhiệt không chê chuyện ồn ào hơn.
“Cô nói linh tinh cái gì đấy, nhà tôi cũng là nhà nông trong sạch, cô đừng tùy tiện chụp mũ cho tôi.”
Nghe thấy âm thanh đồng ý của người xung quanh, người bán hàng luống cuống, cô vội vàng đứng dậy tranh cãi.
“Nếu người nhà cô là nông dân thì cô phải hiểu rõ khó khăn của chúng tôi chứ, cô làm người bán hàng của cung tiêu xã mà lại học thói xấu bóc lót người dân lao động của giai cấp tư sản, bộ dáng này của cô làm lãnh đạo và người dân quá thất vọng rồi.”
Từng câu từng chữ chụp lên đầu mình, người bán hàng cảm thấy hoa mắt chóng mắt.
Người bán hàng cắn răng: “Không phải chỉ không đổi trứng gà cho cô thôi sao, sao cô có thể oan uổng người khác như vậy được?”
“Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy mọi chuyện, tôi oan uổng cô cái gì?”
“Đúng, đúng, đúng. Vừa rồi chúng tôi đều thấy rõ mọi chuyện.”
Người bán hàng nhìn lướt qua đám người đang nói chuyện bên ngoài, cô âm thầm nhớ kỹ từng người trong này.
Về sau những người này đến cung tiêu xã mua đồ, cô sẽ cho họ biết thế nào là hối hận.
“Ôi chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, chẳng phải do ánh sáng trong cửa hàng không tốt nên tôi hoa mắt nghĩ trứng của cô hỏng sao, xin lỗi, em gái, đều là hiểu lầm mà thôi, tôi lập tức đổi cho cô.”
Nếu thật sự làm lớn việc này, người bán hàng biết mình có mười cái miệng cũng không nói rõ được, không bằng cúi đầu trước đã.
Dù sao cô cũng nhớ kỹ mặt cô gái này rồi, về sau cô sẽ có biện pháp trừng trị cô ta.
Trở mặt nhanh đấy!
Cầm 9 mao tiền trứng gà, Trần Niên Niên mua 10kg bột ngô trong cung tiêu xã, cuối cùng chỉ còn lại 1 mao tiền.
(1 đồng = 10 mao = 100 phân; 1 mao = 10 phân tiền.)
Nếu ở trong xã hội mới, 1 mao tiên rơi xuống đất Trần Niên Niên cũng không liếc qua lần nào, nhưng lúc này 1 mao tiền có thể mua rất nhiều thứ.
Trêи người mình chỉ còn 1 mao tiền, Trần Niên Niên vừa thấy buồn cười vừa thấy chua xót trong lòng.
Cuộc sống là như vậy, kiếp trước cô không thể tượng tượng được mình sẽ có ngày này.
Ôm một túi bột ngô ra ngoài cung tiêu xã, Trần Niên Niên thở dài, mặc dù người bán hàng trong cung tiêu xã không phải quan lớn gì nhưng cô ta sẽ vẫn quản lý rất nhiều đồ ăn và đồ tiêu dùng, lần này cô chiếm được lợi nhưng lần sau cô đến sẽ bị cô ta làm khó cử một trận.
Nhưng cô cũng không phải là người ai cũng có thể khinh bỉ được, dù đắc tội với cô ta nhưng cô không có gì phải hối hận cả.
Nói không chừng lần sau cô đến người bán hàng đã thay đổi rồi!
Trần Niên Niên ôm túi bột ngô nhìn mấy con hẻm nhỏ trêи trấn, ở niên đại này ngoại trừ cách mua đồ trong cung tiêu xã, mọi người còn có thể đến chợ đen nữa, nhưng chợ đen không thể lộ ra ngoài ánh sáng nên không dễ tìm được nơi này.
Trần Niên đi một vòng trêи trấn, cuối cùng cô cũng tìm thấy chợ đen ở trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Chợ đen giống chợ bán thức ăn ở kiếp trước, người bán hàng ngồi dọc hai bên đường, nhưng bọn họ không thể bày đồ hàng thoải mái như chợ bán thức ăn, họ cũng không thể hét to rao hàng. Trần Niên Niên đứng ở một nơi hẻo lánh, cô chờ khách hàng đi vào đấy thì đi theo rồi học cách bán của họ, cô mở cái bình đựng trứng vịt ra.
Trần Niên Niên thấy bà lão cao tuổi nhìn thấy trứng vịt trong bình của cô thì mắt sáng lên.
“Cháu gái, cháu bán trứng vịt thế nào?”
Trần Niên Niên ra dấu bằng tay, cô nói nhỏ: “9 phân một quả.”
Trứng vịt to, giá trị dinh dưỡng cao, mà người nuôi vịt thì rất ít nên lúc này trứng vịt quý hơn trứng gà nhiều.
Giá tiền này không đắt, lòng bà lão động động nhưng bà nhìn tuổi tác Trần Niên Niên không lớn lắm, bà muốn trả giá rẻ hơn một chút.
“Sạp hàng phía trước cũng bán trứng vịt, cô ấy bán rẻ hơn con 5 phân, nếu con bán rẻ hơn một chút bà sẽ mua hết.”
“Bà ơi, bà cũng nhìn thấy chất lượng trứng vịt nhà cháu rồi, nếu bà cảm thấy trứng của họ rẻ và tốt hơn của cháu thì bà sang đấy mua đi ạ.”
Trần Niên Niên nhìn thấy bà lão chưa từng dừng lại ở sạp hàng phía trước, hơn nữa dựa vào độ quý của trứng vịt bây giờ, bà lão không mua thì cũng có người khác mua.
Bà lão thấy cô không giảm giá thì cười nói: “Đúng vậy, trứng gà của cháu tốt hơn chút, bà mua của cháu.”
“Được, cháu có 6 quả, bà lấy hết cháu để bà giá 5 mao 4 đồng.”
Sáu quả quá ít so với nhu cầu của bà lão, bà lão trả tiền xong thì hỏi: “Cháu gái, trong nhà cháu còn trứng vịt không? Nếu có thì lần sau mang hết cho bà được không?”
Trần Niên Niên lắc đầu: “Vịt khác gà, nó không thể đẻ trứng mỗi ngày được, gom đủ 6 quả cũng không dễ dàng gì ạ.”
Mà trứng vịt này là của nhà cô, mỗi lần bán trứng cô phải giao tiền lại cho Tôn Tuệ Phương, cứ bán thế mãi cũng không có lợi cho sự phát triển tài sản nhỏ của cô.
Bà lão nghĩ lại thấy đúng, bà chuẩn bị đi thì thấy một cái bình chưa mở nắp trong gùi Trần Niên Niên.
“Cháu gái, trong cái bình kia có gì vậy? Cháu mở ra bà xem được không?”
Trần Niên Niên nghe thế thì tưởng rau nhĩ căn của mình tiêu thụ được: “Cháu mở ra cho bà xem, bà xem bà có ăn cái này không?”
Nghe lời cô nói, bà lão còn tưởng bên trong có đồ gì tốt, nhưng sau khi Trần Niên Niên mở nắp ra, bà lão cực kỳ thất vọng.
“Cái này cũng mang ra bán, cháu gái, bà thấy cháu muốn tiền phát điên rồi.”
Trần Niên Niên giơ bình rau đến trước mặt bà lão: “Nhà chúng cháu cũng đang ăn cái này, bà nếm thử một miếng đi ạ.”
Bà lão lắc đầu: “Trong ruộng đầy vòm mũi lợn, nếu thật sự có thể ăn thì đã có người làm để bán rồi, cháu tưởng người khác là đồ ngốc à?”
Bà lão nói xong thì quay sang chỗ người bán hàng khác.
Nhìn vẻ mặt bà lão không giống giả vờ, Trần Niên Niên nghĩ thầm xem ra rau nhĩ căn không có người ăn rồi.
Về sau có thêm mấy người đi vào trong ngõ hẻm nhỏ nhưng thấy rau nhĩ căn của Trần Niên Niên thì đều có ý nghĩ giống bà lão kia.
Cô chỉ muốn đến đây tìm hiểu thị trường ở nơi này, mặc dù cô hơi thất vọng vì rau nhĩ căn không bán được nhưng cũng không phải không tiếp nhận được.
Mắt thấy mấy người bán hàng chuẩn vị thu dọn hàng, Trần Niên Niên cũng dọn đồ rời đi.
Đúng lúc này có một người đàn ông hơn 30 tuổi đi vào trong ngõ nhỏ.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua các sạp hàng nhưng không có đồ vật gì làm hắn dừng chân lại.
Lúc hắn đi qua chỗ Trần Niên Niên, đột nhiên Trần Niên Niên cười cười, cô nghĩ hôm nay cô có thể bán được rau hay không thì phải xem mình có phải là người hắn đang tìm không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!