Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ - Chương 32: Chiến Thắng 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ


Chương 32: Chiến Thắng 1


Thi viết đối với Lâm Uyển mà nói là chuyện nhỏ, cô không cần Tiểu Cửu nêu lên đáp án, bản thân mình nghiêm túc viết cũng có thể.

Lục Chính Hà thấy cô viết thoải mái như thế, sắc mặt có chút không dễ coi, chú ý che vở của mình tránh cho người ta nhìn.

Những cô gái khác khác chỉ biết một vài phương thuốc cổ truyền nhỏ, làm sao còn biết những cái này, một đám vò đầu bứt tai, chữ cũng không viết đúng.

Cô gái mượn bút Lâm Uyển, gấp đến mức sắp chết rồi, ở trong này than thở với Lâm Uyển: “Biện pháp khử trùng để uống nước tốt nhất đơn giản nhất là gì? Thêm cái gì nữa? Nước khử trùng gọi là gì vậy?”

Cô ta than thở làu bàu, Lâm Uyển nhịn không được thấp giọng nói với cô: “Đun sôi.”

Bây giờ ở nông thôn có thể có biện pháp khử trùng gì, đun sôi là trực tiếp đơn giản nhất.

Cô gái đó thấy Lâm Uyển dễ nói chuyện, bèn ló đầu ra chép mấy đáp án của Lâm Uyển. Lâm Uyển thấy cô ta chép cũng không chép đúng, cũng không nhắc nhở cô ta.

Bác sĩ Kim thấy Lâm Uyển và Lục Chính Hà viết xong bảo các cô nộp đáp án, lại hỏi các vị thuốc thường dùng.

“Hoàng Liên Tố.”

Cô gái bên cạnh Lâm Uyển cướp lời la lên: “Tôi biết, chữa tiêu chảy.”

Lục Chính Hà giễu cợt một tiếng: “Hoàng Liên Tố là một loại thuốc giảm nhiệt, có thể chữa trị viêm ruột viêm dạ dày do vi khuẩn.”

Bác sĩ Kim gật đầu, lại liếc nhìn Lâm Uyển một cái.

Một vài loại thuốc mà bác sĩ chân đất thường dùng đều có nói rõ ràng tỉ mỉ ở trên sổ ghi chép của bác sĩ Kim, Lâm Uyển rất quen thuộc. Cô nói: “Hoàng Liên Tố là một loại thuốc ức chế vi khuẩn, đối với nhiều loại vi khuẩn như khuẩn que gây ra bệnh kiết lỵ, khuẩn que gây ra sốt và khuẩn que gây ra bệnh bạch hầu vân vân đều có tác dụng ức chế, trong đó tác dụng cực mạnh với khuẩn que gây ra bệnh kiết lỵ…” Cô đọc thuộc lòng một vài thông tin về Hoàng Liên Tố.

Lục Chính Hà tức giận trừng mắt nhìn cô ta một cái, cô chỉ có thể khoe khoang thôi!

Lục Minh Lương vỗ tay bộp bộp: “Thím ba của cháu! Lợi hại!”

Bác sĩ Kim lại hỏi vài loại, như là Sulfonamit, Aspirin, Oxytetracycline, Tetracycline vân vân.

[磺胺: thuốc kháng khuẩn tổng hợp.

阿司匹林: thuốc hạ sốt và giảm đau.

土霉素: là một loại kháng sinh bốn vòng, có một số đặc tính kháng khuẩn nhất định chống lại Neisseria gonorrhoeae và viêm màng não.

四环素: thuốc kháng sinh.]

Lục Chính Hà đều cướp trả lời, thuốc thông thường đương nhiên cô ta biết, nhưng có một vài thứ như đúng mà lại sai, vừa đúng vừa không đúng. Khiến cô ta tức giận là, mỗi lần cô ta giành trả lời xong, bác sĩ Kim đều bảo Lâm Uyển bổ sung kỹ càng tỉ mỉ.

Lâm Uyển cũng không hiểu ý của anh ta, hỏi rồi đáp.

Chờ khi nói đến Tetracycline, Lâm Uyển bổ sung nói: “Thuốc Tetracyclin có tác dụng phụ nhất định, phụ nữ có thai nên cấm dùng, trẻ con dưới bảy tám tuổi tốt nhất là đừng.”

“Vì sao?” Bác sĩ Kim hỏi.

Lâm Uyển: “Sẽ ảnh hưởng thai nhi phát dục khung xương, có thể làm cho dị dạng. Còn có thể khiến hàm răng của thai nhi, trẻ nhỏ bị hỏng men răng biến thành màu đen.”

Lục Chính Hà: “Cô nói bậy, bác sĩ Kim cũng không có nói.”

Bác sĩ Kim nhìn Lâm Uyển, biểu tình đó chính là hỏi làm sao học được.

Lâm Uyển thầm nghĩ anh cũng không phải Lục Chính Đình, anh nói chuyện keo kiệt như vậy để làm chi? Cô nói: “Khi tôi ở nhà mẹ đẻ từng theo học một bác sĩ khác, nhưng khi nào nghe được thì đã quên, không nhớ rõ bác sĩ nào từng nói như thế.”

Lời truyền miệng là lá chắn tốt nhất.

Bác sĩ Kim gật đầu: “Chính xác.”

Cho nên anh ta không để cho phụ nữ có thai dùng thuốc Tetracycline.

Lục Chính Hà cảm thấy bác sĩ Kim lại càng nghiêng về Lâm Uyển hơn, lập tức rất giận dữ, rồi lại không muốn phá hỏng hình tượng thanh niên trí thức nữ của mình, tránh cho bác sĩ Kim xem thường.

Bác sĩ Kim chỉ Lâm Uyển, vừa muốn nói cái gì, lúc này Lục Chính Kim đã chạy tới kêu lên: “Bác sĩ Kim, hai người có phải xấp xỉ nhau không?”

Bác sĩ Kim nhìn anh ta một cái: “Kém hơn.”

Lục Chính Kim bỗng có chút mất mặt, Lục Chính Hà cũng không chịu phục: “Bác sĩ Kim, mới hỏi tên thuốc, còn có thứ khác thì sao? Tiêm, cầm máu vân vân.”

Bác sĩ Kim liếc nhìn Lâm Uyển một cái, dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp của anh ta để nhìn, không cần hỏi cũng biết Lâm Uyển chuyên nghiệp hơn.

Mấy ngày nay nhà Lục Chính Hà vừa mời anh ta ăn cơm vừa lôi kéo việc gia đình vừa như thế này như thế nọ, Lục Chính Hà còn ở lại chỗ này của anh ta mấy ngày, anh ta chối từ thế nào cũng không xong, nếu không phải anh ta tức giận thiếu chút nữa đã giặt quần áo nấu cơm cho anh ta rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN