Thập Niên 70 Xuyên Thành Tẩu Tử Của Nam Chủ
Chương 9: Mắng Chửi
Bà Lục trách mắng: “Dùng thuốc làm gì chứ? Ai rách da trầy xước mà không phải làm việc, mua thuốc không cần tốn tiền à? Không chết thì ráng chịu, tìm bác sĩ làm gì.”
Trước đó Lâm Uyển bị đập vào đầu, người nhà họ Lâm ở đấy, không thể không đi tìm y sĩ, băng bó qua loa, bỏ ra mấy xu, khiến cho bà cụ sót của không thôi.
Chị Lục từ bên ngoài đi đến, dáng vẻ lén lút: “Mẹ à, mẹ mắng thằng ba? Cười chết mất, nó nghe thấy à, thôi nhanh lên, cô ta đi lau người, không về nhanh được đâu.”
Lâm Uyển múc nước tắm, bọn họ nhân cơ hội này tìm 50 đồng, vừa rồi cô ta cố ý sờ túi Lâm Uyển, bên trong không có tiền, nhất định là để trong phòng rồi.
Sau đó hai người bọn họ ở ngay trước mặt Lục Chính Đình, lục tìm đồ của Lâm Uyển ở phòng phía tây.
Lục Chính Đình trầm mặc trong chớp mắt, sau đó dùng tay gõ vào giường, kéo sự chú ý của hai người.
Lục Thục Nhàn quay đầu nhìn anh: “Thằng ba, mày làm gì thế?” Vừa nói vừa làm mấy thủ thế linh tinh.
Lục Chính Đình chỉ vào thuốc, ra hiệu lát nữa cô ta giúp Lâm Uyển thay thuốc, lại gõ xuôi theo giường, hai mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô ta.
Lục Thục Nhàn nhanh chóng hiểu, em ba đang trách mẹ con họ lục đồ sau lưng Lâm Uyển, không hỏi mà lấy chính là trộm.
Cô ta rất giạ: “Mẹ, mẹ còn nói thằng ba vô tâm vô phế, mẹ xem bây giờ mới nhặt được một con vợ hờ đã biết đau lòng.”
Bọn họ tìm một lúc cũng không thấy 50 tệ, rốt cuộc cô đã giấu tiền ở đâu?
Không tìm được tiền, Lục Thục Nhàn rất thất vọng, cô ta bảo mẹ nghỉ ngơi sớm đi, còn cô ta thì về nhà, nhà chồng cô ta ở phía sau thôn Tiểu Loan, hai thôn sát nhau, qua lại cũng tiện.
Trước khi đi cô ta cầm thuốc và băng gạc đi tìm Lâm Uyển, dự định lúc thay thuốc sẽ tìm cách moi thông tin.
Bà Lục trút cơn giận lên người Lục Chính Đình: “Tối nay mày ngủ ở đây, dù sao cũng là vợ mày, cô ta nên hầu hạ mày.” Ngay cả bác sĩ cũng nói con thứ ba điếc, nhưng bà Lục không tin, bà ta tin, chỉ cần nói chuyện lớn tiếng thì Lục Chính Đình có thể nghe được, anh không đáp, chẳng qua là muốn phát tiết bất mãn với bà ta.
Lục Chính Đình thấy bọn họ không tìm được gì thì đẩy xe lăn đi đến gian giữa ở phía tây, mỗi ngày trước khi đi ngủ, anh đều muốn sắp xếp lại bàn học, phát hiện trong đó có một quyển sách là lạ, tiện tay mở ra.
Bên trong đó lại có năm tờ tiền mệnh giá 10 tệ.
Đồng thời còn có một tờ giấy, trên đó viết: Anh là chồng tôi, giúp tôi giữ tiền cho tốt.
Lục Chính Đình không nhịn được mà cười rộ lên, cô nhờ anh giúp đỡ giữ tiền? Cô thật đúng là không coi anh thành người ngoài.
Nhưng rõ ràng là do cô giận dỗi Lục Chính Kỳ, cho nên mới túm lấy anh làm bia đỡ đạn, cũng không phải thật lòng muốn gả cho anh, nghĩ đến đây, khóe môi hơi nhếch lên của Lục Chính Đình lại hạ xuống.
Đúng lúc bà Lục đuổi vào, mắng: “Mày điếc đấy à, tao đang nói chuyện với mày đấy, tao sinh mày, nuôi mày, cưới vợ cho mày, cho mày….”
Lâm Uyển tắm xong, đồng thời cũng giặt sạch và phơi quần áo, lúc cô từ bên ngoài trở về thì nghe thấy bà Lục đang mắng Lục Chính Đình, đây là ỷ vào anh không nghe được, ra sức mắng mấy câu độc ác.
“Sao, mày không phục à? Tao biết trong lòng mày oán hận, mày cảm thấy cha mẹ bất công, kín đáo đưa người người phụ nữ mà em trai mày không cần cho mày? Mày cũng không tự soi gương mà xem, bản thân là một thằng phế vật, tìm được con vợ như thế có đốt hương cũng khó, còn muốn kén cá chọn canh? Mày còn muốn giống như thằng tư ư? Mày có gì mà so với thằng tư hả? Mày có thể nghe, có thể nói hay là có thể chạy? Mày không vui khi phải chùi đít cho nó đúng không? Mày có gì mà không vui chứ? Nếu không phải do mày, lúc nhỏ, thằng tư có bị gãy tay không? Tâm Liên có bị sẹo dẫn đến phá tướng không? Mày còn ở đó mà khó chịu? Phế vật như mày còn sống chính là lãng phí lương thực, làm cho mẹ mày ngột ngạt.”
Trước đó Lâm Uyển nghe thấy bà ta mắng, nghĩ thầm thôi bỏ đi, không nghĩ đến bà ta càng mắng càng độc ác.
Mụ già này hung hãn lắm đúng không!
Cô đi đến cửa gian giữa ở phía đông, chỉ thấy ông Lục nằm ở trên giường giả chết, dáng vẻ không để ý đến chuyện gì, bà Lục vừa ngồi trên giường vừa gãi chân vừa chửi con trai.
Lâm Uyển cúi người đổ nước từ phích nước nóng ra cốc, không 90 độ cũng phải đến 70 độ, bưng đến cười nói: “Mẹ mệt không, có khát nước không, uống nước cho nhuận giọng rồi mắng tiếp.”
Bà Lục vừa định nói mình không khát, chỉ thấy một cách trà nóng đầy tràn đưa về phía bà ta, bà ta còn chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng đưa tay ra đón.
“Nóng lắm, để con giúp mẹ uống!” Lâm Uyển vừa nói vừa đổ nước vào miệng bà ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!