Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 3: 3: Bánh Bao 1
“Triệu Vệ Quốc?” Hứa Đào có chút không chắc chắn người đàn ông mặc quần áo màu xám tro phía trước có phải là Triệu Vệ Quốc hay không.
Vốn dĩ nguyên chủ cũng không có nói chuyện nhiều với Triệu Vệ Quốc, thêm nữa Triệu Vệ Quốc lại trầm mặc ít nói, có thể nói số lần gặp mặt cũng chỉ khoảng hai đến ba lần, hơn nữa hai người xa nhau gần nữa năm không thấy mặt, mà cô cũng không phải nguyên chủ nên đối với những ký ức đó càng trở nên xa lạ, nên cũng có thể lý giải được cô không nhận ra anh ta.
“Hành lý đâu?” Triệu Vệ Quốc xác nhận người trước mắt là Hứa Đào liền mở miệng hỏiThanh âm của người đàn ông nghe rất êm tai, thái độ lại không có chút ôn hòa thậm chí không hề có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, chì tồn tại cảm giác xa cách và lúng túng.
“Hành lý để quên trên xe lửa” Hứa Đào quẫn bách nói thật.
“! ! ! ” Triệu Vệ Quốc khẽ nhíu mày cảm thấy hoàn toàn ngoài ý muốn.
Hứa Đào chưa từng ra khỏi tỉnh, lại là lần đầu ngồi xe lửa đi xa dọc đường còn phải chiếu cố Tiểu Nam, hai mẹ con không có chuyện gì là mừng rồi, cũng phải nói lại đầu năm nay tình hình xe lửa rất loạn.
“Mất thì thôi, mua lại cái mới là được” Triệu Vệ Quốc gật đầu đáp lại, tỏ thái độ chỉ cần người bình an là được rồi.
“!.
” Hứa Đào mím môi nhìn người đàn ông cao lãnh trước mặt một hồi lâu: “Cái kia, Tiêu Nam phát sốt, chúng đưa con đi bệnh viện trước đã” Hứa Đào thấy hành lý chỉ là thứ yếu, miễn không làm mất đứa nhỏ là tốt rồiTriệu Vệ Quốc hướng mắt nhìn đứa nhỏ trong ngực Hứa Đào, đứa nhỏ còn nhỏ xíu, khuôn mặt đỏ tươi, không cần nói có thể biết được sốt cao đến chừng nào: ” Đi, đi bệnh viện”.
Hứa Đào không do dự đi theo Triệu Vệ Quốc ra khỏi của trạm sau đó nhìn thấy một chiếc xe ba bánh nhỏ ở cửa ngăn trạm xe và nói cho tài xế địa điểm đến là bệnh viện gần đây, hai người lớn và một đứa nhỏ ngồi lên xe bác tài liền kêu nộp một khối tiền xe.
Xe ba bánh nhỏ chạy trên đường, tốc độ không nhanh cũng không chậm, Hứa Đào đưa tay sờ mặt Tiểu Nam cảm nhận được nhiệt độ có thể thêu người, trong lòng không khỏi lo âu.
Tiểu Nam còn nhỏ, mới hơn hai tuổi còn chưa đến ba tuổi.
Trẻ con ở độ tuổi này mà phát sốt rất dễ xảy ra biến chứng, huống chi Hứa Đào lạ không biết Tiểu Nam phát sốt là khi nào”Hừ hừ!.
.
” Tiểu Nam mơ màng phát ra âm thanh rên rỉ, thời tiết mặc dù nóng bức nhưng bàn tay Hưa Đào lạnh băng, chạm tới gò má của bé, sự thoải mái khiến bé rầm rì một tiếng.
“Ngoan, không khó chịu a” Hứa Đào ôn nhu trấn an, tay còn nhẹ nhàng vuốt vuốt béTriệu Vệ Quốc thân hình cao lớn ngồi trên chiếc xe ba bánh nhỏ trông có vẻ tức cười, ánh mắt anh tức khắc chú ý đến Hứa Đào cũng thấy được Hứa Đào đối với đứa nhỏ quan tâm, anh cảm thấy Tiểu Nam bị sốt một phần cũng do Hứa Đào sơ sót dù sao Tiểu Nam cũng không phải con trai ruộc của cô.
Hiện tại thấy bộ dạng cô cau mày lo lắng cho đứa nhỏ không giống với những gì anh suy nghĩ liền cảm thấy chính mình có chút suy nghĩ tiểu nhân.
Trạm xe lửa tỉnh G cách bệnh viện phụ cận không xa, không bao lâu chiếc xe ba bánh nhỏ dừng tại cửa bệnh viện thành phố, Triệu Vệ Quốc xuống xe trước đưa tay muốn ôm lấy Tiểu Nam trong ngực Hứa Đào: “Để anh ôm Tiểu Nam”.
Hứa Đào đưa Tiểu Nam qua, thời tiết nóng bức lại ôm tiểu gia hỏa này một đường dài nên cô cũng mệt mỏi, nhưng dứa nhỏ Tiểu Nam này tuy rằng sốt mê man nhưng lại tựa hồ có chút ỷ lại Hứa Đào, khi Triệu Vệ Quốc đưa tay đón lấy thì tay nhỏ của bé bắt lấy áo của Hứa Đào rầm rì giãy dụa kháng cự.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!