Tô Vận cảm thấy vất vả lắm mình mới được sống lại một đời, cũng không phải để chỉnh sửa tính cách cực phẩm của chi thứ hai kia.
Toàn bộ gia đình của chi thứ hai đều là hạng hết ăn lại nằm, đều muốn mọi người làm cho mình hưởng.
Chú hai thím hai kia, nào có khi việc gì mà hai người đó không tìm trăm phương nghìn kế để lười biếng cơ chứ? Thế nhưng lúc ăn lại chạy nhanh hơn bất cứ ai, ăn cũng nhiều hơn bất cứ ai.
Còn Tô Trà, tính cách được nuông chiều, bị chú hai thím hai chiều chuộng tạo thành một thân toàn tật xấu.
Tô Bảo càng một lời khó nói hết, cả ngày trêu mèo chọc chó, còn thích bao che khuyết điểm nữa cơ chứ.
Ngay cả một người chị gái như Tô Trà, mà Tô Bảo cũng nguyện ý che chở cho cô.
Thế nhưng phiền cái là Tô Bảo là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô, ông bà nội Tô đều coi trọng đứa cháu trai bảo bối này, thế nên Tô Thắng Dân và Vương Tú Mi không ít lần lấy danh nghĩa Tô Bảo dỗ dành hai cụ nhà để lừa đi một đống đồ đạc.
Dù sao đời này, Tô Vẫn đã tính toán sẵn rồi.
Trong cuộc sống tương lai tốt đẹp của cô ta, tuyệt đối không óc người nhà chi thứ hai nhà họ Tô kia.
Nghĩ đến những ngày tháng trong tương lai sau này, đôi mắt của Tô Vận khẽ híp lại.
Chờ một chút nữa thôi, không lâu nữa chi thứ nhất của nhà cô ta có thể tách khỏi cả nhà chi thứ hai đáng ghét kia rồi.
Bên kia, ông bà nội Tô đều ở trong phòng, thế nhưng cả hai ông bà cụ đều không ngủ được.
Sao mà ngủ được cơ chứ, người một nhà mà không đồng lòng.
Từ trước đến nay, ông nội Tô vẫn luôn cho rằng “đánh nhau anh em ruột, ra trận cha con như lính”, cả gia đình hài hòa đồng lòng là tốt đẹp nhất.
Thế nhưng chi thứ nhất mà ông cụ vốn tưởng thành thật, cho dù chịu thiệt thòi cũng sẽ đỡ đần cho chi thứ hai một phen.
Kết quả từ việc hôm nay mà xem, cả nhà thằng cả kia, không có lòng kéo nhà thằng hai rồi.
“Ông già, ông nói xem việc hôm nay, vợ thằng cả có ý gì đây?” Bà nội Tô – Lý Hồng Mai cũng có chút hoảng hốt trong lòng.
“Còn có thể có ý gì nữa? Thằng cả vẫn còn tạm được, thế nhưng ba người còn lại của nhà thằng cả kia, chỉ sợ là có lòng riêng rồi.
” Ông nội Tô thở dài một hơi, nói: “Chúng ta lớn tuổi rồi, cái nhà này chỉ sợ khó mà hòa thuận lâu nữa.
“”Không thể nào, làm gì nghiêm trọng như ông nói?”.