Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm - Chương 4: 4: Chuyện Không Thể Thay Đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm


Chương 4: 4: Chuyện Không Thể Thay Đổi


Tô Vận không có mặt mũi tìm về nhà cũ nữa, đành nhặt rác kiếm sống.

Nhưng vì cơ thể cô ta không tốt, cho nên cuối cùng Tô Vận kiên trì không được vài năm thì chết bệnh.Sau đó Tô Vận mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại năm mình tám tuổi.Nhờ có bàn tay vàng trọng sinh, Tô Vận bắt đầu nghịch tập, trở thành một đoàn sủng, một đường vả mặt đủ loại họ hàng cực phẩm, đi lên đỉnh cao nhân sinh.Tô Trà cảm thấy được, xuyên sách cũng không phải chuyện gì xấu.Thế nhưng, xuyên thành một nữ phụ cực phẩm bị nữ chính vả mặt bôm bốp, là một chuyện vô cùng quá đáng.Đời trước, tốt xấu gì cô cũng làm nhà nghiên cứu khoa học cơ mà, bây giờ lại trở thành một nữ phụ cực phẩm vô cùng nghèo túng, Giống như cái chết của cô hôm đó…!là chuyện không thể thay đổi vậy.Ngay khi Tô Trà đang cảm thán, thì phía sau cô truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Sau đó, Tô Trà cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ một cái.”Trà Trà, sao con vẫn còn ngây người ở đây thế hả? Không phải bảo con về nhà nghỉ ngơi cho sớm ư, sao con đi chậm thế? Hôm nay nóng quá, đi nhanh lên một chút, chúng ta về nhà ăn cơm trưa.

Mẹ lén nghe bà nội con nói, hôm nay sẽ nấu canh trứng gà cho con nhóc Tô Vận kia, chúng ta đi nhanh lên một chút, để bà nội con chia cho con một ít.”Tô Trà nhìn người phụ nữ trước mặt, không hé răng.Đúng rồi, người phụ nữ trước mặt này chính là bà mẹ hời của cô – đồng chí Vương Tú Mi.”Này, con nhóc kia, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không hả?” Vương Tú Mi nhìn đứa con gái ngốc đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình, duỗi tay vỗ vỗ vào cánh tay con gái rồi lại nói: “Đi nhanh lên, đi chậm là không còn gì ăn đâu đấy.””Mẹ…””Sao thế, có phải con khó chịu ở đâu không?” Không đợi Tô Trà kịp lên tiếng, Vương Tú Mi đã cắt ngang lời cô.

Bà còn tiếp tục nhắc nhở cô: “Con nói xem, ông bà nội con cũng thật là, cơ thể của con vừa nhìn đã biết không có khiếu làm việc rồi, thế nhưng sao ông bà cụ lại nhất định phải bắt con xuống ruộng làm việc cơ chứ? Con nhóc Tô Vận kia cũng đâu phải ra đồng đâu, sao lại bắt con đi?””Đúng là bất công mà.

Trà Trà, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con không thể thành thật như thế được? Về chuyện làm việc này, con phải học cha mẹ đây này, đây chính là một kĩ năng sống đó.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN