Thập Thế Đợi Quân An - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Thập Thế Đợi Quân An


Chương 23


Lẽ nào ta thực sự phải gả cho hắn sao?

Quay đầu nhìn sang, Chung Qùy đang đứng sau võ đài, liên tục ra hiệu bằng mắt, hai tay đưa lên cổ bấm một cái, đầu liền nghoẹo sang một bên, hai mắt trắng dã, nhìn giống như bộ dạng người bị ngất xỉu

Có vẻ như nó muốn ta giả vờ bất tỉnh

Ta khẽ cắn môi, chống thương lên võ đài, cúi đầu trước Quan Minh Vương

“Vương gia, xin thất lễ”

Vương gia cùng một tiểu cô nương luận võ, vậy mà hắn cũng không thấy có gì không đúng. Quần chúng được thấy một màn như vậy thì vô cùng hả hê. Nam tử áo bào giơ tay lên, lòng bàn tay phá gió, lập tức bay tới. Nội lực hùng hậu, chỉ cần một chiêu đã khiến ta bị chấn động lao về đằng sau mấy bước. Trong lòng ta thầm chửi, “Còn lâu bà mới cần cưới loại phu quân có chín vợ như ngươi”. Ta chống cự được tầm một nén nhang thì “Choang!” một tiếng, trường thương trong tay ta đã bị đẩy ra, bay vèo vèo trên không trung mấy vòng rồi bắn ra khỏi võ đài

Hỏng rồi, ngón tay ta chuẩn bị đập lên trán để bất tỉnh, thân hình mảnh mai ngã sõng soài. Đột nhiên dưới đài vang lên một tiếng thật dài, “Bẩm-”

Một tên thị vệ vương phủ vội vã chạy đến trước đài, bái đầu nói: “Vương gia, trong phủ xảy ra chuyện lớn rồi, quản gia nói cần ngài nhanh chóng trở về một chuyến”

Quan Minh Vương không hề liếc nhìn một cái, mắt chỉ dán vào người ta. Hắn nhìn chằm chằm vào khe áo giữa ngực ta, khóe miệng cong lên, “Chuyện gì đợi bản vương trở về rồi hãy nói, ngươi quấy rầy làm bản vương mất hứng, về chịu phạt đi”

Ta vội vàng kéo áo lên

“Tiểu nhân tội đáng chết hàng vạn lần, nhưng bẩm Vương gia, đây là việc gấp không thể chần chừ được”

Quần chúng ở bên dưới, hai mắt sáng quắc. Quan Minh Vương trầm ngâm một lúc, “Chuyện gì ngươi nói luôn ở đây đi”

“Cái này… Vương gia vẫn là theo tiểu nhân đi về thì hơn”

Vương gia lúc này mới trừng mắt đi tới, tức giận nói: “Bản vương xử sự từ trước đến nay vẫn luôn quang minh lỗi lạc, một thân chính khí làm việc vì dân, vì cái gì mà ngươi không dám nói ở giữa thanh thiên bạch nhật? Nói!”

Ta cười thầm, chuyện ngươi cưới tiểu thiếp rồi nghiện giở trò đồi bại với nữ nhân Phong Đô ai mà chả biết, thế mà cũng gọi là quang minh lỗi lạc, một thân chính khí làm việc vì dân à

Thị vệ lưỡng lự một chút, cuối cùng thấy chết không sờn nói oang oang trước mặt mọi người: “Bẩm Vương gia, tiểu thiếp mà ngài mới cưới hôm qua và Thúy Thúy cô nương  đang làm loạn lên. Không phải ngài vì Thúy Thúy cô nương đang có mang nên mới cưới về sao? Tiểu thiếp kia hại chết hài tử của Thúy Thúy cô nương rồi. Hiện tại Thúy Thúy đang đốt đuốc giữa sân, đòi treo cổ chết, Vương gia ngài mau về khuyên nhủ…”

Giọng hắn càng ngày càng nhỏ, mặt của Vương gia thì càng ngày càng đen

Hay lắm, có chuyện rồi. Ta thấy ánh mắt của mọi người đều như lang như hổ, trầm trọng nói: “Vương gia, việc này không nên chậm trễ, ngài mau đi đi thôi. Chớ vì cuộc sống yên ổn của bách tính chúng ta mà ủy khuất phu nhân ngài”

“Mẫu Đơn, chuyện ngày hôm nay…”

Ngươi còn muốn cưới ta làm tiểu thiếp sao, kiên định quá rồi

Ta nhanh chóng cười nói: “Vương gia yên tâm, Mẫu Đơn coi như chưa từng mời Vương gia ra đây. Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không đến tai các tỷ tỷ được, nếu không chưa biết chừng các tỷ tỷ sẽ tới đốt sạch quý phủ của ta. Phong Đô vốn không giống nhân gian, các nữ quỷ không biết sẽ gây ra chuyện gì. Vương gia nói sao?”

Quan Minh Vương mặt càng ngày càng đen

Trở về phòng, thân hình ta mềm nhũn nằm lên trên giường nghỉ ngơi, không muốn động đậy chút nào

Tỷ võ chiêu thân gì đó, trong sách đều là viết vớ vẩn hết. Cái gì mà gặp phải nam nhân anh tuấn tiêu sái phong lưu cực đại, đều là vớ vẩn. Hoặc là cũng không vớ vẩn lắm, chỉ là những chuyện đó sẽ không xảy ra ở đây

Qủa nhiên, ta vẫn được đầu thai…. Nhân gian non xanh nước biếc, nữ tử như hoa nam tử như ngọc. Giang Nam đào hồng liễu lục, ánh tà dương như bị mắc kẹt vào trong sa mạc xa xăm. Sinh tiền ta chưa từng ngắm kĩ cảnh sắc nơi này, giờ đã du tẩu thiên hạ bao lâu, bất giác có chút cảm giác xa lạ

Bởi vì ta đã chết một lần rồi

Cha nói rằng thần khí trên người ta không thể thoát ra được, nếu cứ như vậy đầu thai sẽ rất dễ trọng thương hồn phách, không nhập phải ma chướng thì cũng đi vào súc sinh đạo. Chuyện này ta cũng đã từng tìm hiểu ở trong tàng kinh các của Diêm La điện. Qủa nhiên cha nói thật, phương pháp giải trừ là có, tuy nhiên chữ viết quá mờ nhạt, lại tối nghĩa, ta đọc cũng không hiểu. Cách đơn giản nhất là nhờ thần tiên giúp đỡ. Nhưng thần khí trên người ta là do Thương Âm ban cho, chuyện này người trên thiên đình hẳn cũng ít nhiều đã biết. Họ đã không để ý thì thôi, nếu Chiêu Cẩm công chúa biết được, đưa tay một cái, diệt cỏ tận gốc, lúc đó ta nhất định sẽ rất thảm

Cuối cùng suy đi tính lại, vẫn phải hỏi tới Thái Bạch tinh quân thôi. Cả đời này, ta thực cảm thấy quá có lỗi với bản thân mình

Nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ màn đêm đen kịt, ánh sáng lấp lóa trên bàn

“…”

Đột nhiên nhớ lại được một số chuyện không nên nhớ, ta vỗ đầu một cái, nhìn chằm chằm vào móc treo hình hoa được khắc bằng gỗ, người run rẩy

Nhắc đến hoa đăng, khi ta còn sống đã từng đi ngắm với hắn rồi

Ngày ấy cũng giống như cảnh tượng ở trong thủy kính, mưa bụi mông lung. Sau khi thành thân ta và Thương Âm chủ yếu đều ở trong tiểu viện hoa đào ở ngoại thành. Cho nên khi hai người chúng ta hòa vào trong dòng người nhốn nháo, ta mới thấy rằng Thương Âm thật là khác xa bọn họ

Quanh thân hắn như phảng phất một lớp lá chắn như phiến băng mỏng. Ngũ quan của hắn so với người bình thường, lúc nào cũng vô cùng trầm tĩnh, lạnh lùng, giống như mặt hồ phẳng lặng vậy

Ta đi bên cạnh hắn, nhưng cũng cảm thấy vô cùng xa cách. Nhớ tới lúc còn ở trong tiểu viện ta với hắn thân mật là vậy, nhưng thực sự ta cảm thấy bản thân vẫn cách hắn rất xa. Khi đó ta vốn không suy nghĩ nhiều, chỉ vui vẻ đi mua đèn lồng rồi hoan hỉ tìm nơi yên tĩnh để thả. Đèn hoa mẫu đơn càng trôi xa dần, mang trên mình ước vọng của ta

Đương thời lễ hoa đăng là dịp để nữ nhân có thể tìm kiếm tình lang của mình, không biết hắn có biết tới chuyện đó không

Đèn hoa đăng trôi xa. Thấy ta vẫn không nỡ rời đi, Thương Âm đi tới, hỏi ta, “Mẫu Đơn ước cái gì vậy?”

“Ta không nói cho chàng được. Cái đó để thần tiên biết rồi sẽ giúp ta thực hiện” Ta nguýt hắn một cái, đứng dậy kéo tay hắn vung vung. Tay áo hắn rộng thùng thình, khẽ lay động. Đi một hồi, ta ngơ ngác hỏi hắn, “Thương Âm, chàng nói thần tiên có nguyện vọng không?”

Thương Âm một hồi lâu mới trả lời ta, “Chắc là có”

Ta suy nghĩ, “Thần tiên thì có nguyện vọng gì chứ? Bọn họ không lo cơm ăn áo mặc, lại trường sinh bất lão… Nguyện vọng của họ chắc phải khó thực hiện lắm! Con rệp này, thần tiên thực hiện nguyện vọng cho chúng ta, vậy ai thực hiện nguyện vọng cho họ?”

Thương Âm không trả lời ta nữa. Mưa lớn dần, hắn lấy áo bào để che cho ta, ta kéo hắn đến một mái hiên để trú. Trời chuyển sang sắc xám, tiếng mưa lộp độp, thật là yên bình

Ta muốn phủi nước khỏi người hắn, nhưng khi ngón tay động vào, bất giác cảm thấy vô cùng khô ráo. Hắn, từ đầu đến chân đều không ướt một giọt nước nào

Nhãn thàn của hắn đen như mực, khóe môi ấm áp. Hắn ôm ta, vuốt ve lưng của ta, cầm lấy cây trâm đã méo lệch của ta. Ta sững sờ nhìn hắn, cảm thấy trên đời này, bất kì cảnh đep nào cũng không thể bì được với dung nhan của hắn

Tuy xa xôi mờ ảo, nhưng ấm áp, chân thật

“Lạnh à?”

Hắn nhẹ nhàng hỏi

Ta lắc đầu nhìn hắn, một lúc sau chỉ biết lúng túng nói: “Con rệp này, đôi khi ta cảm thấy, chàng sẽ biến mất, sẽ không bao giờ quay về nữa”

Thân thể hắn cứng đờ, rồi nhanh chóng thả lỏng. Hắn ôm ta vào lòng, đầu ta chôn vào ngực hắn, mắt nhắm lại. Bọt nước rơi xuống mái hiên, biến thành vô số những sợi bạc

***

Ta mở to mắt, lại nhìn vào cái móc treo kia, tấm vèn treo trước cửa vẫn đang được buộc lại. Ánh nên lóe lên, xem ra ta vừa mới tỉnh dậy, cả người mệt mỏi rã rời

Ta gắng đứng dậy, đi về phía bàn trà, rót liền vào miệng mấy ngụm lớn. Uống xong rồi lại kéo thân thể mềm nhũn của mình lên giường. Trong lòng ta liền cảm thấy thật nực cười, thì ra tỷ võ còn mệt hơn cả đi bắt lệ quỷ. Những chuyện khác, ta không muốn nghĩ đến nữa, nhanh chóng rơi vào giấc mộng

Cảnh tượng trong mộng mờ mờ nhạt nhạt. Trước mắt ta là những đám màu hồng sộc đến, một lúc sau ta mới nhìn rõ là hoa đào. Là cả một vườn đào, trời xanh mây trắng, cây nào cũng um tùm béo tốt

Ta tưởng đây là vườn đào của tiểu viện khi ta còn sống, nhưng lại không phải. Vườn đào này quá to rồi, thực sự quá to, nhìn chỗ nào cũng thấy hoa đào. Đang muốn dạo quanh một lượt thì đột nhiên ta thấy người mình có một luồng khí nóng chạy qua

Cảnh tượng màu hồng trước mắt nhanh chóng bị tiên huyết nhuộm dần. Không trung tràn ngập hơi thở hắc ám, áp lực nặng nề đè xuống, cánh hoa nhanh chóng rụng lả tả

Ta kinh hoảng

Dây leo dưới đất bò trườn lên, quấn quanh cây đào, nuốt chửng nhị hoa. Sau đó trên cành liền nở rộ toàn hoa mẫu đơn. Huyết mẫu đơn nở đỏ rực như máu, đài hoa cực đại, tiên diễm hơn bình thường rất nhiều

Nhiệt nóng từ thân thể lan ra tứ chi. Ta khó thở. Cảnh sắc trong mơ dần bị thiêu đốt, trước mắt chỉ là một mảng đen kịt

“A…”

Ý thức dần quay trở lại, tiếng rên rỉ nho nhỏ bỗng phát ra

Đây là… tiếng của ta?

“Suỵt, nàng ta sắp tỉnh rồi. Cẩn thận một chút”

“Làm sao có chuyện. Nàng ta vẫn đang mơ mà. Tất cả những dược liệu hiệu quả nhất nàng ta đều trúng rồi, mau mau đưa đi”

Tiếng người

Là ai?

Thân thể ta lung la lung lay, ta đang bị mang đi

Nguyệt hắc phong cao, ta bị bắt cóc…?

Ta khó khăn hé miệng, liếm liếm cánh môi. Nóng quá. Thân thể ta cựa quậy. Mê dược quả nhiên công hiệu

“Ha ha” Tiếng cười của kẻ vừa nói khi nãy, “Ta thực sự muốn xem, nữ quỷ sai gây náo loạn Phong Đô là cái dạng gì. Mị Nhi Xuân quả nhiên lợi hại, đến cả trạch nữ như nàng ta cũng biến thành bộ dạng này. Đợi đến lúc thái tử gia dùng xong nàng rồi, huynh đệ chúng ta có thể thay nhau hưởng thụ”

“Ai, thật không hiểu tại sao điện hạ lại nhìn trúng nàng. Trên trời có bao nhiêu mỹ nhân cơ chứ”

“Ai bảo là coi trọng nàng. Chắc chỉ là muốn chơi đùa một chút thôi. Chúng ta mau mau mang qua. Vương gia đã ra lệnh rồi, không cẩn thận là rơi đầu đó”

Vương gia…

Ta vừa tỉnh được một lúc thì lại mê man, Vương gia nào…

Ngón tay xù xì lướt qua mặt ta. Ta rên rỉ một tiếng, hơi nghiêng đầu, người nổi da gà, trong lòng lạnh toát. Lũ các ngươi, bà nhất định sẽ cho lăng trì rồi ném vào Nại Hà

“Ngươi xem ngươi xem, đã biến thành cái dạng này rồi… Khuôn mặt thật là nhỏ nhắn non nớt quá đi… Làm ông đây nhịn sắp chết rồi”

Tiếng nói của nam nhân ngày càng ti tiện hạ lưu. Tai ta ong ong, mất đi ý thức

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN