Thập Thế Đợi Quân An
Chương 8: Đừng đợi hắn nữa, hắn là Thượng thần tôn quý, há có thể động lòng với nữ tử phàm nhân?
Nói xong, soạt soạt, mành cửa buông xuống, ánh nến lại khẽ lay động.
Sau khi lều vải quay lại với sự yên tĩnh, ta xoa xoa vai định lườm hắn, vậy mà hắn đã tiến lại gần ta lúc nào, ngón tay duỗi ra đem dây áo choàng cột lại chặt hơn.
“Lạnh như vậy còn tới, không muốn sống nữa sao.” Hắn đổi giọng, có chút trầm thấp, nhưng đặc biệt dễ nghe.
“Lão yêu bà chính là không sợ lạnh.” Ta ha ha cười, chỉnh lại y phục đơn bạc của mình, Thương Âm gần ngay trước mắt, mi mắt cùng ngũ quan như vậy, trùng khớp trong trí nhớ, không qua mấy năm nữa, hắn nhất định sẽ biến thành bộ dáng lần đầu tiên ta gặp hắn bảy trăm năm trước.
Đó cũng là lúc ta cùng hắn chia tay nhau ở đời này.
“Mới vừa rồi ngươi làm cái gì thế, ngày mai chắc chắn toàn bộ doanh trại sẽ truyền tai nhau bát quái thú vị của ngươi, ai nha ai nha, đại tuyết quân doanh, Thiếu tướng cùng nữ tử thần bí, ai nha ai nha…”
Ta vốn cho là hắn sẽ đen mặt, vậy mà hắn chỉ sâu kín nhìn ta một cái, không có làm gì khác, nhìn ta từ trên xuống dưới không rõ ý tứ, sau đó xoay người lấy một cái bình, có thể là nhận ra bên trong là rượu, hắn chần chờ một chút, sau đó tới cửa phân phối bộ hạ nấu nước pha trà.
Ta ngồi bên cạnh, áo choàng da đem ta bọc thật chặc, “Ta uống rượu cũng được.”
Hắn không nhìn ta, trở lại chỗ ngồi mở quyển trục ra, “Nữ tử không được uống rượu.”
“Nga nha, ta từ khi nào đã biến thành nữ tử rồi?” Không phải lão yêu bà sao.
Hắn lại không nói, môi khẽ nhếch lên.
Ta rề rà đến bên người hắn, nhìn bản đồ dãy núi Tuyết Sơn trên mặt bàn, “Ngày mai ngươi muốn đi đánh giặc.”
“Ừ.”
“Ngươi sẽ không chết, ngươi sẽ thắng.” Ta cười một tiếng, “Tin tưởng ta.”
“Ta biết.”
“Sao ngươi biết?”
“Ta sẽ không thua.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh lửa ánh mắt hắn đen kịt như hồ nước, hồ nước trong đêm tối đầy tuyết.
A a, đúng vậy.
“Hoàng thượng điều ngươi cùng Tướng quân xuất quan chinh chiến là vì phòng ngừa các ngươi làm loạn, thừa dịp này thu hồi binh lực Ngự lâm quân, tẩy sạch nội chính triều đình, thật ra thì mấy cái tiểu quốc ở biên giới phía bắc này vẫn còn an phận, không cần thiết phải thống nhất.”
Trên mặt hắn là biểu tình khinh bỉ “Ngươi cho là ta không biết sao”.
“Cha ngươi thật lợi hại.” Ta lại nói một câu, nhớ lại mười mấy năm trước, cái dáng vẻ hắn cầm chặt tay Quận chúa đau đến không sống nổi, khi đó hắn vẫn còn là nam nhi lang quân tiêu sái anh tuấn, mười mấy năm sau, mặt tròn bụng phệ, mọi việc đều suôn sẻ lại khiến đế vương sinh lòng e rè.
Pháo hoa chóng tàn, lòng người dễ chia cắt.
Ta nghĩ tới đây liền hấp tấp nói, “Khi ngươi đến độ tuổi của cha ngươi nhất định phải giữ được dung mạo xinh đẹp như hoa nha, bằng không các vị nương tử của ngươi sẽ khóc mất.”
Thương Âm không có trả lời, vẫn dán mắt nhìn bản đồ một hồi, ta ngồi bên người hắn, hắn thuận tay giơ tay lên tự nhiên sờ khuôn mặt ta, nhẹ nhàng.
“Lần này không bôi phấn, Hử?”
Ta ngửa mặt nhìn hắn, hắn dù ngồi nhưng vẫn cao hơn ta rất nhiều a, những điểm sáng rơi trên hàng lông mi thật dài hơi mở ra của hắn, phác họa một nửa dung nhan anh tuấn sáng láng cùng bả vai rộng lớn mạnh mẽ của hắn.
“Đúng vậy, ngươi nói ta bôi phấn nhìn khó coi.”
Phản chiếu trong con ngươi xinh đẹp của hắn vẫn là gương mặt Chiêu Cẩm công chúa, xinh đẹp như vậy, cần gì phải trang điểm.
Ta bỏ lại tàn niệm nhúc nhích chút bả vai, “A, mới vừa rồi bị ngươi bóp đau quá, nhất định bị bầm tím rồi, ngươi đúng là bạo quân.” Thật ra thì hắn điều chỉnh lực khá tốt, ta cố kêu đau lườm hắn một cái, xoa bả vai, hắn ngẩn ra, rồi chậm rãi cười.
Lập tức xuân về hoa nở đẹp biết bao, ta có chút không thích ứng kịp, ngẩn ngơ. Đời này hắn lúc nào cũng trưng một gương mặt thối, nhìn thấy hắn cười, trong lòng giống như thiếu nữ hai tám vui mừng trong chốc lát, rồi một cách khó hiểu, lại phiền muộn khóe môi mím chặt không nhếch nổi, che giấu tâm tình móc túi giấy trong ngực ra.
“Tới đây, bánh hoa đào ngó sen.”
Ta nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Sau khi trở lại Phong Đô, ta đi dạo xung quanh một chút, nụ cười của Thương Âm vẫn còn hiện lên trước mắt ta, đi đến bên cầu Nại Hà, trong màn sương âm u, âm linh từng cái từng cái lững thững bước qua cầu, Mạnh bà bà trên Vọng Hương đài bận rộn trong im lặng.
Ta cúi đầu nhìn huyết hà Vong Xuyên, Vong Xuyên, bất kỳ sinh linh nào rơi vào đó, đều tan thành mây khói, huống chi chỉ là một hồn phách tiểu anh hài năm đó, mặt sông bình lặng phản chiếu gương mặt đã bỏ lớp dịch dung, gương mặt này, cả đời hắn cũng sẽ không nhìn thấy.
Hắn còn không biết năm đó sinh ra là con trai hay con gái, ta muốn nhếch miệng cười, nhớ lại lúc mới có thai vẫn một mực hi vọng đứa bé là con trai, bởi vì đứa trẻ như vậy có lẽ gia đình hắn sẽ tiếp nhận, khi đó ta còn tưởng Thương Âm chỉ là con một phú hộ nào đó.
Nhưng hắn lại muốn con gái.
“Có thêm một tiểu Mẫu Đơn, thật tốt,” khi đó hắn cười, “Ta có thể nhìn tiểu Mẫu Đơn lớn lên, ta còn có thể cưng chiều nàng, quá tốt.”
Bây giờ nhớ lại, đều là giả, nhưng chính ta lại vẫn nhớ.
Ta còn nhớ sau khi hắn vứt bỏ ta, thời điểm mang thai tháng thứ mười có một nam đồng y phục trắng muốt tới, tiên khí lượn lờ tay áo tung bay, những sợi tóc trắng của hắn phất phơ trước mắt.
“Cô nương, tại hạ là Thái Bạch tinh quân, cai quản tiền tài trong thiên hạ.”
“Hắn sẽ không trở lại, ngươi có biết nam nhân bên người ngươi là ai không?”
“Hắn là đương kim Thái tử Trọng Lam trên Thiên cung, tương lai sẽ là Đế quân cai quản ba mươi sáu thiên, hạ phàm chẳng qua chỉ để vui đùa một chút trong lúc rảnh rỗi trước khi lên kế vị, cô nương hãy tự thu xếp ổn thỏa.”
“Hắn là Thượng thần tôn quý nhất, thọ mười triệu tuổi, sao có thể đối với một nữ tử phàm nhân trong giới trần ai động lòng được?”
“Bổn tiên lần này tới là vì nghĩ cho cô nương, đừng chờ đợi hắn nữa, tìm một gia đình khác mà gả đi thôi, bổn tiên sẽ vì cô nương mà khẩn cẩn thêm tài lộc.”
Ta đứng trước Vong Xuyên một hồi, nhìn chằm chằm vào nước sông không chớp mắt cho đến khi mắt trở nên cay xè, liền xoay người đến thập điện Diêm La.
Ta muốn hỏi rõ Thương Âm rốt cuộc đã vi phạm thiên quy gì.
Chiến tranh liên miên hơn một năm, cuối cùng cũng đến hồi kết.
Ngày đó, Thương Âm đánh giặc ngoài biên ải, gió tuyết đột nhiên ngừng lại không dự đoán được.
Nhìn một vùng tuyết mờ mịt vô tận nhiễm máu đỏ thẫm, thi thể tướng sĩ như chiếc lá khô tàn tạ co quắp, màu đỏ tươi nhức mắt, chằng chịt, ta ở trên không trung nhìn xuống tựa như một bầy kiến bị nghiền nát. Binh khí bị gãy nằm trong vũng máu tựa như vết mực tan ra trong tuyết.
Cuộc chiến nơi biên ải cuối cùng chỉ là một trò cười, Hoàng đế Đại quốc từ lâu đã gửi thư mật sang thẳng nước láng giềng, liên thủ diệt phản loạn nội loạn, thống nhất giang sơn, sai hắn đi biên ải chỉ là cái cớ để nhân cơ hội tại nơi biên ải lạnh giá này diệt trừ hắn, chấm dứt trận chiến nơi biển ải này là Hoàng đế đã thanh trừ phản nghịch trong cả triều đình.
“Đánh từ hai phía đúng là vô cùng chật vật.”
Ta ngồi trên một cành cây hắc mộc trong rừng rậm, chống đầu, tầm mắt nhìn về chiến trường một mảnh đỏ tươi kia.
Dưới tàng cây, một nam nhân đang ngồi trong tuyết, bởi vì vết thương đau đớn mà thở loạn, môi mỏng tái nhợt căng ra. Áo khoác màu đen bên ngoài đã nhiễm máu tươi không thể nhìn ra, từng bông tuyết rơi xuống khôi giáp lạnh lẽo.
Hắn ngửa đầu tựa vào thân cây, hàng lông mày ác liệt trên chiến trường lúc này tựa hồ nhu hòa hơn, đôi mắt đen như mực chậm chạp mở ra, tóc mai dính trên gương mặt đầy mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn ta ngồi trên cây, “Tại sao cứu ta?” Âm thanh cũng lạnh lẽo như một trời đầy tuyết.
“Ta là tiểu nương tử của ngươi, tại sao lại không cứu ngươi?” Ta lắc lư chân.
Hoàng đế Đại quốc cực kỳ lợi hại, không biết đàm phán như thế nào, một trận chiến cuối cùng này, nước láng giềng nhỏ bé lại sử dụng cả bí thuật tiêu diệt quân đội, cửu ly hàn thiên trận, tiến vào trận pháp máu trong người sẽ bị đóng băng, không thể động đậy, sau đó sẽ bị tử sĩ ảo ảnh do gió tuyết biến ra giết chết trong chớp mắt, bao nhiêu năm không thấy, trận pháp này giờ càng trở nên lợi hại, chốc nữa nhất định phải chào hỏi vị làm phép kia mới được.
“Người ta dùng kỳ thuật, ngươi tất nhiên sẽ thua, không nên nghĩ ngợi.” Đứa nhỏ này từ nhỏ đã có lòng tự ái rất cao a.
Hắn nhắm mắt lại trầm mặc, sắc mặt ảm đạm, ngực hơi phập phồng.
Hồi lâu, hắn lạnh lùng nói: “Không cần ngươi tới cứu ta.”
Ta một mạch đem hắn lôi ra từ trong đống thi thể ngoài chiến trường, lại giúp hắn độ khí trị thương, ta làm dễ dàng lắm sao, hắn thì hay rồi, vừa tỉnh lại liền trách ta, oán trách ta tại sao không để cho hắn chết cùng binh lính của hắn? Đùa, hắn mà chết thì Chiêu Cẩm công chúa đi đâu tìm tình lang.
“Ai u, bằng không ngươi lại trở lại chiến trường nằm đi? Bây giờ vẫn còn sớm, thừa dịp người ngươi chưa lấy lại nhiệt độ.”
Gương mặt trắng bệch của hắn dần trở nên âm u.
Ta cười khanh khách, từ trên cây nhảy xuống ở phía sau Thương Âm nhìn một cái, “Chỗ này là rìa trận pháp, ngươi nên nắm chắc một điểm.”
Cúi người sờ trán hắn, khá tốt, cơn sốt vừa rồi đã giảm.
Thương Âm nhìn ta chăm chú, ta thấy hắn nhìn chuyên chú như vậy liền cười khanh khách nhìn lại hắn.
Sau một hồi hắn thấp giọng nói: “Mẫu Đơn.”
“Hử?”
“Ngươi đã nói, ta sẽ thắng.”
“Đúng.”
“…”
“Còn phải đi một đoạn đường dài, ta cõng ngươi.” Ta trả lời hắn, “Sao, chỉ cần ngươi còn sống, thì có hy vọng, một ngày nào đó sẽ đem thắng lợi giẫm dưới chân, có thể không ngừng nhìn về phía xa, có tương lai rất sáng lạn, huống chi ngươi vốn sẽ nắm trong tay nhân sinh. Không giống người chết, bọn họ vĩnh viễn sống trong quá khứ, tương lai của bọn họ chỉ là bước qua cầu nại hà đối diện với lớp sương mù huyết tanh âm u kia, người chết, cái gì mà yêu với hận, cũng chẳng có khí lực, bởi vì bọn họ biết những thứ này đều đã không còn thuộc về mình.”
Hắn không lên tiếng, chỉ nhìn ta, con ngươi màu đen như phủ một tầng sương mù.
Khi còn sống ta chưa từng thấy qua bộ dạng Thương Âm mặc khôi giáp, hôm nay cũng coi như có nhãn phúc, coi như đã đạt được tâm nguyện khi còn sống, ta nghĩ vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!