Thất Dạ Đàm
Chương 1
Chung Vu, cuối cùng thiếp đã gặp được chàng.
***
Có lẽ, hạnh phúc cuối cùng mà chúng ta mong đợi nhất chỉ là cùng với người mình yêu sớm chiều bên nhau, mãi mãi, trọn đời.
Đêm Thứ Nhất
Triều Tịch
Hãy cho ta ở bên nàng, lúc còn sống không dám nhìn nàng, không dám gọi nàng, không dám yêu nàng, bây giờ xin cho ta đền bù tất cả.
***
.
Tên tôi là Tiểu Triều.
A hoàn nhà họ Liễu – dòng họ được mệnh danh là “vua thuyền” trong thiên hạ.
Lão gia thời trẻ từng phải chịu họa tù đầy nên đã giao Liễu Tịch đứa con gái duy nhất cho người bạn chí cốt là Tả tướng đương triều Thẩm Sô nuôi dưỡng.
Tả tướng có hai công tử, đại công tử là Thẩm Nhược và nhị công tử là Thẩm Ngôn.
Mười sáu năm sau, khi lão gia mãn hạn thì tiểu thư đã mười bảy tuổi.
Mối giao tình thâm sâu của hai nhà Thẩm Liễu, qua thử thách thời gian càng sâu nặng, gắn bó hơn, Tả tướng liền xin thánh chỉ của hoàng thượng chỉ hôn cho trưởng nam Thẩm Nhược của mình thành hôn với Liễu tiểu thư.
Ngày mồng bảy tháng ba, được lựa chọn là ngày đại hỷ.
Hôn sự này lan truyền khắp đường to ngõ nhỏ trong kinh thành và được coi là đại sự thu hút chú ý nhất trong năm.
Tuy nhiên, chưa đến ngày bảy tháng ba ngày, kiệu hoa đến đón thì vào đêm mồng sáu tháng ba, một trận đại hoả hoạn đã thiêu trụi lầu hồng nơi tiểu thư ở cùng tất cả nữ trang sính lễ và…
Tính mạng tiểu thư.
Phải, tiểu thư tôi tên là Liễu Tịch, vào ngày mồng sáu tháng ba đã dùng một mồi lửa kết thúc tính mệnh khi mới mười bảy tuổi xuân.
Chỉ trong vòng một đêm, toàn Liễu phủ từ màu đỏ đại hỷ biến thành màu trắng tang tóc, từ hôn lễ biến thành tang lễ.
Còn tôi, vận tang phục lặng lẽ đứng giữa đám người ăn kẻ ở, lặng lẽ rơi nước mắt nhìn chiếc quan tài đặt giữa linh đường, toàn thân như rơi vào mộng cảnh.
Lão gia rất mực yêu chiều tiểu thư, cho nên đến chiếc quan tài gỗ hồng đàn cũng được chạm nổi hình chim phượng màu vàng và những hoa văn cây cỏ vô cùng tinh xảo Lão gia ngồi chết lặng bên quan tài, lòng tan nát trước thảm cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nước mắt chảy ngược vào trong, trái tim già nua rỉ máu, trong nỗi đau đứa ruột không bao giờ nguôi ngoai.
Từng đoàn khách vào viếng, thắp hương hành lễ, nói lời an ủi chia sẻ cùng gia chủ, nhưng trong mắt tôi, tất cả bọn họ toàn một vẻ giả dối hợm hĩnh giống hệt nhau.
Họ hoàn toàn không quen tiểu thư, thậm chí khi tiểu thư còn sống thì những lời xấu xa nhằm huỷ hoại danh tiết tiểu thư đều mồm họ mà ra.
Họ nói tiểu thư nhà Liễu gia tư phong thiếu đoan trang.
Họ nói khi lên chùa dâng hương có người nhìn thấy tiểu thư lúng liếng đưa tình với một gã trai phong lưu, người đó lại chính là nhị công tử Thẩm Ngôn…
Họ nói đại công tử lấy Liễu tiểu thư thực ra là đội mũ xanh[1] của nhị công tử…
[1] Chỉ những người đàn ông có vợ ngoại tình.
Họ nói nghe đồn Thẩm đại công tử cực kỳ ghét tiểu thư nhưng bị Tả tướng ép cưới, Tả tướng đã thích tiểu thư của Liễu gia như vậy sao không dứt khoát cưới về làm thiếp của mình cho rồi…
Họ nói… họ nói… những lời khốn nạn mà bọn họ nói ra, cuối cùng đã ép chết tiểu thư vậy mà bây giờ họ vẫn mặt dày đến viếng! Lão gia, tại sao lão gia còn cảm ơn họ? Chính họ đã ép chết tiểu thư! Họ chỉ nghe phong thanh được điều gì đó vậy là phóng đại tuỳ tiện vô lối, cố ý bóp méo, cuối cùng đã hại chết cô con gái yêu quý nhất của lão gia.
Lòng tôi như có tảng băng đè lên, nặng trĩu và ớn lạnh.
Chính lúc đó, bỗng thấy có tiếng thì thầm xôn xao, tôi vội ngẩng đầu liền nhìn thấy Thẩm nhị công tử từ cổng lớn đi vào, chàng lê từng bước, mặt trắng nhợt đờ đẫn hồn siêu phách lạc, nhưng dung mạo tuấn mỹ tuyệt vời.
Nhị công tử nhà họ Thẩm mặc dù thể trạng có phần yếu ớt, dung mạo bội phần tuấn tú, nức tiếng gần xa, thậm xứng danh đế đô đệ nhất hào hoa.
Hơn nữa lại tài ba xuất chúng, thư hoạ đều trác tuyệt so với huynh trưởng vốn bị thiên hạ coi là loạn thế ma vương, quả thực không biết chàng ưu tú hơn bao nhiêu lần.
Nhưng, nhưng… nếu chàng không như vậy, sao lại có những lời đồn tai hại kia?
Chàng đi đến trước linh đường, châm hương, vái ba vái cắm vào bát hương. Rồi nán lại rất lâu trước quan tài. Tiếng xì xào bên dưới càng nhiều càng rõ nhưng chàng cũng như không nghe thấy, gương mặt sáng rỡ như ngọc minh châu của chàng lúc này âm u tựa phủ sương và chìm trong vẻ tuyệt vọng bi thương khôn tả.
Cuối cùng, chàng quay người quỳ phục trước mặt lão gia.
Lão gia kinh ngạc: “Công tử làm gì vậy?”
“Chính tiểu điệt[2] đã hại chết Tịch Nhi, tiểu điệt đau lòng làm sao sống nổi.”
[2] Tiểu điệt, nghĩa là: Cháu
Lời vừa ra, mọi người xung quanh ồ lên, ánh mắt nhìn nhau như nói: “Quả nhiên hai người có tư tình!”
Còn lão gia càn kinh hoảng, giọng run run: “Công… công tử…”
“Bá phụ!” Chàng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhuốm sương mù, cặp mày thanh tựa hình bóng núi, ánh mắt như sóng nước hồ thu đẹp mê hồn cũng u uất đau thương, “tại sao cả bá phụ và cha tiểu điệt đều không hề nghĩ đến tiểu điệt khi sắp xếp hôn sự cho Tịch Nhi?”
Đúng, chàng với tiểu thư mới là thanh mai trúc mã đích thực. Chàng khác hẳn huynh trưởng của mình. Thẩm Nhược ngang tàng ương ngạnh, Thẩm Ngôn nho nhã nhu mì. Thẩm Nhược ăn chơi phóng đãng, rượu, cờ bạc, kỹ nữ không gì không rành. Thẩm Ngôn tinh thông cầm kì thi hoạ. Thẩm Nhược hống hách cậy thế ức người, phóng đãng nổi tiếng kinh thành. Thẩm Ngôn ôn hoà chính trực, anh tài uyên bác lừng danh thiên hạ.
Điều cốt yếu nhất là từ nhỏ chàng đã yêu chiều chăm sóc bảo vệ tiểu thư, trong khi huynh trưởng và tiểu thư hai ngày cãi lộn, ba ngày đánh nhau, cả hai đều ghét nhau
Chàng mới là lương duyên của tiểu thư.
Nhưng, lão gia và Tả tướng lại chỉ muốn gả tiểu thư cho Thẩm Nhược.
Mặt lão gia chứa chất đau khổ ân hận, run rẩy đỡ chàng, giọng nghẹn ngào: “Bây giờ nói những lời đó có ích gì!”
Đúng, bây giờ nói bao nhiêu, cầu xin bao nhiêu cũng đều đã muộn.
Nhị công tử rút từ trong tay áo một tập thi cảo khẽ nói: “Đây là những bài thơ tiểu điệt và Tịch Nhi cùng vịnh, hoạ ngày trước, bây giờ đốt cho nàng, để nàng không quá cô đơn trên đường xuống cửu tuyền.”
Chàng cẩm từng trang thi cảo bỏ vào hoả bồn châm lửa, ánh lửa nhảy múa, chập chờn ánh lên mặt lúc sáng lúc tối.
Năm xưa, sắc mai trắng xoá dưới trời tuyết lạnh, ánh vào thư phòng bé nhỏ ba nhi đồng cùng học bên nhau.
Thẩm Ngôn văn tài tốt nhất, luôn được phu tử[3] khen cho nên mỗi ánh mắt tiểu thư hướng về phía chàng đều đầy ngưỡng mộ, tôn sùng. Khi hai người đàm luận văn chương, Thẩm Nhược ngồi bên điềm nhiên gục xuống án thư ngáy o o, thỉnh thoảng trở mình tay quờ quạng làm đổ đài nghiên, tay dính mực cũng không biết, khi tỉnh dậy giơ tay vuốt mặt vậy là mực dính đầy mặt.
[3] Phu tử: Các môn đệ gọi thầy dạy học.
Mỗi lần như vậy, tiểu thư đều trêu Thẩm Nhược: “Cả huynh và Ngôn ca ca đều học, nhưng mực ở trong đầu Ngôn ca ca còn huynh mực lại ở trên mặt, đúng là mới lạ khác người.”
Thẩm Nhược tức giận, xoè bàn tay: “Nói gì? Vậy cũng phải cho muội một cái mới…”
Tiểu thư hét lên vội trốn vào sau lưng Thẩm Ngôn, hậu quả là “bốp bốp” hai cái lên mặt Thẩm Ngôn in hai dấu tay mực đen sì.
Từ nhỏ công tử đã luôn bảo vệ tiểu thư như thế, dù tiểu thư gây ra hoạ lớn thế nào chỉ cần trốn sau lưng chàng, tiểu thư biết sẽ hoàn toàn yên ổn, tiểu thư tin tưởng chàng như tin huynh đệ ruột.
Nhưng… hai người có duyên không có phận.
Tập thi cảo cháy hết, nhị công tử oằn mình âm thầm khóc, lão gia vội giơ tay đỡ chàng: “Hiền điệt, đứng lên đi, cháu có lòng như thế Tịch Nhi trên trời cũng mát lòng.”
Nhị công tử không chịu đứng dậy bỗng một cánh tay đưa ra nắm chặt vai chàng, chàng nghiêng đầu kêu một tiếng “cha!”
Lão gia ở bên cũng nói: “Thẩm huynh!”
Vị khách vừa đến toàn thân vận áo choàng tím, tư phong đường bệ, ngời ngời, đúng bậc quốc sỹ, chính là đương triều Tả tướng Thẩm Sô.
Tả tướng đỡ Thẩm Ngôn, quay đầu nhìn lão gia khẽ nói: “Ta… xin lỗi đệ, Tử Tiên, ta xin lỗi đệ càng xin lỗi Tịch Nhi… Nếu ta không nóng lòng muốn để nó thành con dâu ta, ép nó lấy con trai ta, nó sẽ không… “
Ông cúi đầu, nét mặt muôn phần sầu muộn, thê lương.
Vậy mà ông là bậc chính nhân quân tử phong lưu tuyệt thế từng được tiên đế ngợi ca là “Bích ngọc nhân trung”[4].
[4] Nghĩa là viên ngọc giữa nhân gian.
Tả tướng quân vô cùng yêu quý tiểu thư, cưng chiều hơn cả hai công tử con ruột của minh. Từ nhỏ mỗi lần tiểu thư là Thẩm Nhược cãi nhau chỉ cần tiểu thư đến mách, Tả tướng nhất định trừng phạt Thẩm Nhược.
Có lần, tiểu thư và Thẩm Nhược thi câu cá, tiểu thư câu được ít hơn, cảm thấy sắp thua, tiểu thư liền đá thùng cá của Thẩm Nhược, thùng đổ cả nhảy hết xuống hồ, tiểu thư vỗ tay, nói: “Cá đi hết rồi, xem huynh có thắng được muội không?”
Thẩm Nhược tức giận, xông ra định đá thùng cá của tiểu thư, tiểu thư đã chuẩn bị vội giấu ra sau lưng, miệng rao: “Huynh đá không trúng, huynh đá không trúng, muội có ba con, huynh không có con nào. Thẩm Nhược, huynh thua rồi!”
Hai người giằng co, tiểu thư chân đá tay đấm, cả người lẫn thùng đều bị rơi xuống hồ khiến người trong phủ một phen hú hồn.
Sau khi Tả tướng biết chuyện không nói không rằng đánh Thẩm Nhược một trận, phạt quỳ trước nhà suốt một ngày một đêm còn bắt nhịn cơm.
Đúng thật, bất luận là ai sai, Tả tướng đều bênh vực tiểu thư bởi dung mạo tiểu thư rất giống người thiếu nữ thời trẻ Tả tướng ái mộ, nhưng về sau họ lại không nên duyên.
Chuyện đó trở thành niềm tiếc nuối vĩnh viễn suốt cuộc đời Tả tướng. Cho nên Tả tướng mới cưng chiều tiểu thư như người cha thứ hai của nàng.
Tôi cúi đầu lòng thầm thở than, nghe tiếng Tả tướng nghẹn ngào: “Nếu sớm biết được sự ái mộ của ta dẫn đến thảm cảnh thế này, ta thà không nhìn nó, vĩnh viễn, vĩnh viễn không ép nó… Tả Tiên, ta xin lỗi đệ!”
Lão gia lau nước mắt: “Là do Tịch Nhi phúc mỏng can hệ gì đến Thẩm huynh? Chỉ do nó bản tính cố chấp lại dám dùng cách đó báo thù chúng ta.” Giọng nói của ông bỗng trở nên ai oán rền rĩ, “không, nó báo trả đệ, chỉ trả thù một mình đệ”
Tiểu thư vẫn tưởng mình chết do sinh khó lúc sinh tiểu thư, đến năm mười lăm tuổi mới biết thì ra phu nhân đã tự vẫn.
Lão gia và Tả tướng là đôi bạn chí cốt, khi được biết, người vợ mình chính là người con gái Tả tướng âm thầm ngưỡng mộ, vẫn một lòng tìm kiếm suốt mười năm, lão gia đã muốn trao nàng cho bạn, thậm chí đã viết giấy từ hôn trả tự do cho nàng. Nhưng không ngờ, phu nhân chỉ một lòng yêu lão gia. Trong lúc đau khổ uất, phu nhân đã châm lửa tự thiêu, dùng lối quyên sinh thảm khốc như vậy dể chứng tỏ lòng trung trinh đối với chồng.
Lúc này, tiểu thư cũng dùng cách đó lại ném thêm nỗi đau vào vết thương chưa lành trong lòng của lão gia.
Lão gia ôm quan tài kêu khóc thảm thiết, “Tịch Nhi, là cha đã hại con, cha xin lỗi… Tịch Nhi của cha nếu con sống lại, cha sẽ chiều theo mọi ý nguyện của con… chuộc mọi tội lỗi với con, trùng tu mộ mẹ con, huỷ bỏ hôn ước của con với Thẩm Nhược, cha sẽ…”
“Nhạc phụ đại nhân, người vừa nói gì?”
Một giọng âm thầm ai oán như từ chân trời vọng đến lại như từ địa ngục vằng ra.
Lòng tôi đột nhiên run lên vào lúc xẩm tối, cuối cùng tôi đã chờ được nhân vật chính.
Cõng phủ mở toang, xuất hiện một bóng người toàn thân rực lửa, cơ hồ muốn thiêu trụi vạn vật. Định thần nhìn ra chính là đại công tử Thẩm Nhược, mình vận hỷ bào màu lửa đang từng bước đi đến.
Trên hỷ bào màu đỏ chói đó thêu nổi đôi long phượng bằng chỉ vàng, ống tay áo rộng và vạt áo thướt tha như sóng nước, chàng bước đến, mái tóc dài sổ tung trong bộ dạng điên loạn làm mọi người khiếp sợ.
Phải, người vận hỷ bào vào linh đường chính là công tử Thẩm Nhược.
Vị hôn phu của tiểu thư.
Khắc tinh của tiểu thư.
Người mà sinh thời tiểu thư ghét nhất.
Hơn ba trăm người lớn nhỏ trong phủ, ai nấy sắc mặt tang tóc đau thương, lão gia, Tả tướng và nhị công tử Thẩm Ngôn đang khóc than xé ruột, duy chỉ mình chàng khoé miệng hơi nhếch vẫn đọng nụ cười.
Tại sao đại công tử Thẩm Nhược lại vận hỷ bào mỉm cười đi vào linh đường?
Tả tướng là người đầu tiên kêu lên: “Nhược Nhi, con đến làm gì?”
“Làm gì ư?” Thẩm Nhược cười gằn, dáng đờ đẫn bước chân duyên dáng vẫn không ngừng.
“Đương nhiên là đến bái biệt tân nương chưa kịp đón về phủ đã chết thảm của con!”
Lão gia sầm mặt: “Ở đây không hoan nghênh công tử, mời công tử đi cho!”
Thẩm Nhược nhướn mày: “Nực cười, cùng là người họ Thẩm, cha đến được, tiểu đệ đến dược, có gì mình tôi không đến được
“Công tử vẫn còn mặt mũi nói vậy!” Lão gia tức tối giậm chân, giơ tay chỉ mặt chàng, “nếu ngươi không làm nhiều điều bất nghĩa, dan díu với kỹ nữ lầu xanh thì làm sao Tịch Nhi nhất quyết không chịu lấy ngươi. Nếu không vì không muốn lấy ngươi, nó có dùng cái chết từ hôn không?”
Ánh mắt Thẩm Nhược dừng lại trên bài vị tiểu thư, hơi nhếch lại cười nhạt: “Câu này nghe thú vị làm sao! Tôi làm điều bất nghĩa không phải chuyện ngày một ngày hai, trước đây các vị không nói giờ lại mang ra chỉ trích? Nhạc phụ đại nhân, hồi đầu người muốn gả con gái cho tôi là nhạc phụ đại nhân.”
“Ngươi… ngươi… ngươi…”
Thấy lão gia sắp nổi cơn thịnh nộ, Tả tướng nhẹ nhàng khuyên: “Tử Tiên, chớ nóng nảy, xin hãy nể cái mặt già của ta mà cho Nhược Nhi thắp nén nhang bái biệt Tịch Nhi, bất luận thế nào chúng cũng còn hôn ước.”
Lão gia nhìn Tả tướng rầu rĩ thở dài.
Gia nhân đi đến đưa hương cho Thẩm Nhược nhưng chàng gạt ra: “Cần gì thứ đó, người đâu, mang rượu ra đây cho ta!” Lời vừa dứt mười hai gã trai trong trang phục màu xanh xếp thành hàng tiến vào trên tay mỗi người đều mang một bình rượu. Những người này tôi biết đều là tay chân của Thẩm Nhược.
Lão gia hoảng hốt: “Ngươi… ngươi định làm gì?”
Thẩm Nhược bất chấp đi thẳng đến nhấc bình rượu trên tay một người ngửa cổ tu một ngụm lớn, đoạn lấy tay áo lau miệng: “Rượu ngon. Không hổ danh Nữ nhi hồng[5] mười bảy năm.”
[5] Nữ nhi hồng: Loại rượu có màu vàng óng (hoàng tửu) xuất xứ từ Thiệu Hưng. Những gia đình danh giá khi sinh con gái một tháng, người mẹ đích thân chôn một bình rượu xuống đất để sau này khi cô gái xuất giá đưa ra đãi khách hoặc mang về nhà chồng.
“Ngươi! Ngươi… ngươi định làm gì?”
Thẩm Nhược vẫn bất chấp, mắt nhìn bài vị của tiểu thư: “Nha đầu xấu xí, ta biết, nàng vẫn luôn ghét ta uống rượu. Lúc nhỏ ta uống vụng trong hầm rượu, nàng đi mách cha khiến ta bị đánh, ta uống một lần nàng mách một lần, ta bị đánh một lần, tổng cộng có không dưới trăm lần. Từ lúc đó ta đã tủ không có gì, nhất định có ngày ta đòi lại từng chiếc roi bị đánh, cũng nhất định có ngày nàng không cấm được ta uống rượu. Hôm nay, coi như ngày đó đã tới, ta sẽ uống cho nàng xem, đây là mười hai bình rượu hồi môn của nàng, chúng được chôn dưới đất từ khi nàng ra đời. Ha ha, Liễu Tịch ơi Liễu Tịch, có bản lãnh thì nàng chạy đi mà mách cha ta.”
Nói đoạn, giơ bình bắt đầu tu ừng ực khiến tất thảy mọi người xung quanh trợn tròn mắt.
Tửu lượng của Thẩm đại công tử đã sớm khét tiếng kinh thành “ngàn chén không say”. Chàng uống ngày uống đêm, ngã bệnh liệt giường vẫn uống, mỗi lần tiểu thư nhìn thấy đều khóc lóc, dằn dỗi, “huynh uống cho chết luôn đi!” Cuối cùng, chàng ta không chết mà người chết lại là tiểu thư.
Một lần khác, Thẩm Nhược say rượu từ Hồng Tu lâu về nhà đến vườn hoa nhìn thấy tiểu thư, liền đứng sững lại ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Tiểu thư phẫn nộ quát: “Huynh nhìn gì?”
Thẩm Nhược lẩm bẩm: “Đẹp quá… muội đẹp quá, đẹp như Hằng Nga vời vợi, đẹp đến nỗi làm ta nát lòng.”
Tiểu thư cùng đại thiếu gia từ nhỏ lớn lên, mười năm sớm tối bên nhau, thiếu gia chưa từng khen tiểu thư một câu lại gọi là nha đầu xấu xí. Đó là lần đầu tiên khen tiểu thư đẹp làm tiểu thư xấu hộ mặt ửng hồng, đang ngượng nghịu lại thấy Thẩm Nhược nói: “Tiểu Nguyệt Lượng, nàng đúng là Tiểu Nguyệt Lượng!”
Lúc đó tiểu thư mới biết chàng coi mình là kỹ nữ Tiểu Nguyệt Lượng, lại thêm chàng lao đến tiểu thư định hôn, sự phẫn nỗ càng bùng lên, ngoài hai cái tát chí mạng, tiểu thư còn lao vào đấm đá không thương tiếc cho đến khi chàng bị đạp ngã xấp xuống đất. Sau đó chạy vụt đi tìm khóc với Tả tướng rằng đại công tử uống say làm nhục cô, hậu quả đương nhiên quá rõ, Thẩm Nhược bị giam đúng ba tháng mới ra ngoài.
Hai người thù ghét nhau như vậy, lại bị chỉ nhầm thành uyên ương sao tiểu thư không ôm hận mà tìm cái chết?
Bên này Thẩm Nhược vẫn uống say sưa, lát sau bình rượu đã cạn đáy, chàng vung tay đạp mạnh xuống nền, chiếc bình vỡ tan, tàn rượu bắn tung toé, sắc mặt lão gia và Tả tướng đều xám ngoét.
Nàng vừa giơ tay, gia nhân lập tức đưa bình mới vẫn thong thả mở nắp tu ừng ực.
Một bình, hai bình, ba bình…
Thẩm công tử nghiện rượu, ngay cả khách qua đường có người cũng biết, nhưng uống bất chấp tính mạng như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Lúc này chàng đâu phải là uống rượu mà là đổ rượu vào người.
Đến khi công tử đã uống đến bình thứ mười một, Tả tướng cuối cùng không chịu được bước lên nói: “Đủ rồi, đừng uống nữa.”
Thẩm Nhược vẫn làm ngơ. Tả tướng giật bình trong tay chàng đổ xuống đất, giận dữ quát: “Đã bảo không uống nữa! Có nghe không?”
Thẩm Nhược bị hét, loạng choạng lùi sau hai bước, khi dừng lại ánh mắt đã đợ đẫn, có lẽ lần này đã say.
Tả tướng trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, đưa đại công tử về nhà!”
Gia nhân bước tới, đang định dìu nhưng bị Thẩm Nhược đẩy ra, ánh mắt chàng càng đờ đẫn mê loạn giọng khàn đặc nói: “Đưa bình cuối cùng ra đây!”
Gia nhân không dám trái lời cầm bình rượu ngập ngừng nhìn Tả tướng, lại nhìn chàng đoạn run run dâng lên.
Thẩm Nhược sau khi đón lấy, gạt tay Thẩm Nhược hướng quan tài nói: “Nha đầu xấu xí, bình rượu này ta không uống, ta dành tặng nàng.”
Chàng từ từ đổ rượu xuống đất, cầm bình không quay người, toàn thân nặng nhọc loạng choạng cất bước, nhưng mới được ba bước đột nhiên người khựng lại chỉ thấy “ộc”một tiếng, máu từ miệng ộc ra một đám đỏ tươi trên đất trước mặt chàng.
“Đại công tử thổ huyết!” Một gia nhân hốt hoảng kêu lên, chạy đến đỡ chàng nhưng một lần nữa bị chàng đẩy ra.
Thẩm Nhược một tay bịt miệng, một tay cầm bình không, quay đầu nhìn bài vị tiểu thư cười nhạt: “Như nàng nói, ta uống đến chết thật rồi… ta uống đến chết là nàng hài lòng phải không?”
Trong ánh mắt chàng đột nhiên có ánh nước, giơ tay chỉ quan tài mặt như cười, lại như khóc, “nha đầu xấu xí, quả nhiên nàng vẫn là khắc tinh của ta. Ta chết rồi cũng phải…”
Lời vừa dứt, chàng ngã lăn ra đất.
Bộ hỷ bào đỏ xụp xuống đất thành một đống thảm hại, ánh lên những dải nhiễu đen và hoa trắng muốt trong linh đường đỏ như nhuốm màu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!