Ba người Đào Địch, Diệp Gia cùng với Lục Cảnh đến đón Đường Phi ra viện.
Ba cái thẻ ngân hàng được đẩy đến trước mặt cậu ấy, Đường Phi hơi sửng sốt, không có nhận lấy thẻ của bọn họ, ngẩng đầu lên hỏi: “Làm cái gì vậy?”
“Là bởi vì bác bị bệnh, cho nên cậu mới đi đánh bạc đúng chứ.” Đào Địch đau lòng nhìn cậu, thở dài: “Khoản tiền này là tấm lòng của ba người bọn chị.”
“Em không cần.” Đường Phi quay mặt đi, nhìn dòng xe qua lại trên đường phố, đột nhiên có chút bực bội: “Chuyện của bố em, em sẽ tự nghĩ cách, mọi người khỏi lo, cứ lo tốt cuộc sống của chính mình đi.”
Diệp Gia bước tới cầm lấy thẻ, túm cổ áo Đường Phi, thô bạo nhét thẻ vào trong túi cậu ấy: “Bây giờ không phải là lúc cậu tự ái, trước tiên nên chữa khỏi bệnh cho bác…số tiền này là tiền mồ hôi nước mắt của bà đây, không cúng không cho cậu, coi như là cho vay, còn thêm lãi, con mẹ nó tốt nhất là cậu nhanh phấn chấn trở lại, tìm một công việc đàng hoàng kiếm tiền trả lại.”
Đường Phi nghiêng đầu sang một bên, bí bách mà hút từng ngụm từng ngụm thuốc lá, giơ bàn tay còn đang băng bó lên trước mặt bọn họ, vẫy vẫy: “Với tình trạng của em bây giờ thì không biết đến năm tháng nào mới có thể trả lại được cho mọi người.”
“Chị đã liên hệ xong về công việc cho cậu rồi, đợi vết thương của cậu lành thì có thể trực tiếp đi làm.” Đào Địch nói: “Chỉ cần cậu không bỏ cuộc thì đứt ba ngón tay thì tính là gì, trời cũng đâu có sụp xuống được?”
Tay Đường Phi sờ sờ vào túi trong ngực, trong đó nhét ba tấm thẻ atm: “Cái này…có bao nhiêu tiền?”
“Mười lăm vạn, của Gia Gia sáu vạn, chị bảy vạn, A Cảnh còn là sinh viên nên không có tiền tiết kiệm nhiều, được hai vạn tệ.” Đào Địch nhẹ giọng nói: “Trị bệnh đợt đầu cho bác thì chắc là đủ, sau đó thì…từ từ nghĩ cách, nhưng có một điều, nếu như cậu còn dám bước chân vào sòng bạc một bước…” Những lời uy hϊếp của Đào Địch còn chưa nói xong, thì tâm trạng của Đường Phi đột nhiên sụp đổ xuống.
Cậu ngồi xổm xuống ôm đầu, sau lưng bắt đầu run rẩy… Một giọt, một giọt khác, những giọt nước mắt rơi xuống nền đá hoa, lộp độp, loang ra…
Diệp Gia và Lục Cảnh nhìn nhau một cái, Đào Địch vành mắt cũng đỏ lên, ngồi xổm xuống an ủi cậu: “Như vậy mà bị dọa rồi, vẫn còn là con nít đấy à?”
Tiếng khóc nức nở của Đường Phi biến thành tiếng gào khóc ẩn nhẫn, không phát ra tiếng, cắn chặt môi dưới, các cơ mặt căng ra như sắp chảy máu, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng cậu không chịu khóc thành tiếng.
Đào Địch vỗ về nhẹ vào lưng cậu: “Lớn như vậy rồi cũng không biết xấu hổ, ngoan nào, được rồi được rồi, đừng buồn nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Diệp Gia cũng ngồi xổm xuống, mở to mắt nhìn Đường Phi, nhẹ giọng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc ra đi.”
Cậu vẫn luôn cắn chặt răng, đột nhiên ôm lấy vai Đào Địch, khàn cả giọng khóc thút thít mà hô lên một tiếng: “Chị ơi…”
Một tiếng gọi “chị ơi” làm cho Đào Địch cũng rơi nước mắt theo.
Bọn họ…đều là những đứa trẻ vô tội mà bất hạnh trên thế giới này, họ nhỏ bé và thấp hèn, họ nằm dưới đáy xã hội mà sống tạm, chính bản năng sinh tồn đã đưa họ đến với nhau, nương tựa vào nhau trong bóng tối để giữ hơi ấm… Đó là sự tồn tại giống như một gia đình!
Trên đường trở về, Lục Cảnh đưa Diệp Gia về nhà, cả hai người đều trầm mặc không nói chuyện.
Bầu trời đầy sao, đêm trong xanh như nước.
“Lục Cảnh.” Cô đột nhiên gọi tên cậu.
“Ừm?”
“Cậu nói xem, chỉ muốn sống cho ra cuộc sống của một người bình thường thôi, con mẹ nó sao lại khó như vậy?”
Lục Cảnh ngước mắt lên, nhìn bóng lưng tĩnh lặng của cô mà lòng quặn thắt lại, rút tay từ túi ra, duỗi tay muốn đặt lên bờ vai cô, chỉ kém một chút xíu nữa thôi, liền ôm được bờ vai đó.
Lòng bàn tay cậu nắm chặt lại, cuối cùng…vẫn là thả lỏng ra, lặng lẽ buông tay xuống, như thể vừa nãy…không có gì xảy ra.
Chỉ có gió đêm nhẹ nhàng thổi loạn mái tóc dài bên tai cô.
Diệp Gia tạm biệt với cậu, bóng dáng biến mất sau ánh đèn mờ ảo trên hành lang, Lục Cảnh tự nhủ trong lòng: “Diệp Gia, đợi tôi, tôi nhất định…nhất định sẽ cho cậu một cuộc sống tử tế nhất!”
Tiền dành dụm trước đây của Diệp Gia, vì chữa bệnh cho bố Đường Phi nên hầu như là đều đưa cho cậu ấy, bố nuôi cậu là một người hiền lành làm nghề nhặt phế liệu, hai mươi năm trước, ông ấy nhặt được Đường Phi còn là một đứa trẻ sơ sinh ở trong đống rác, nhiều năm như vậy ông coi cậu ấy như là con ruột mà nuôi nấng, bởi vì gia cảnh khó khăn nên không cưới được vợ, Đường Phi chính là người thân duy nhất của ông ấy. Sau khi bị đột quỵ vào năm trước, phải nằm liệt giường một thời gian dài, cũng là hoàn toàn phụ thuộc vào Đường Phi chăm sóc, đợt trước bệnh tình của bố cậu ấy trở nên xấu đi, Đường Phi cũng không hề nhắc đến với mọi người, đưa bố đi bệnh viện điều trị, tiền thuốc men cao gần như đã dùng hết số tiền tiết kiệm của cậu. Đừng nhìn vẻ ngoài lúc nào cũng tỏ ra vui tươi hớn hở của cậu ấy, thực ra trong lòng cậu nhóc đó còn đau khổ hơn ai hết.
Sau đó cậu chỉ có thể được ăn cả ngã về không mà đi sòng bạc cược tiền, thua cược và nợ sòng bạc thêm sáu vạn tệ, Diệp Gia đã nghe ngóng rồi, quy tắc ở sòng bạc phố Long Hưng là không nếu không trả nổi tiền, thì hai vạn bằng 1 ngón tay, sáu vạn là…3 ngón, không phải là Triệu Đại Cường chặt, mà là Đường Phi tự lấy dao chặt đi từng ngón!
Cô đưa số tiền này không chút do dự, Đường Phi cũng là người thân của cô, cha nuôi của cậu ấy đối xử rất tốt với bọn họ, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì nên phẫu thuật xong rồi tính tiếp, tiền là đồ chết, con người vẫn còn sống, mạng…quan trọng hơn tất cả!
Diệp Gia đã suy nghĩ rất lâu, quyết định không làm công việc shipper nữa, cô phải làm lại từ đầu, cô thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Cũng may là cô còn có chút tay nghề, nghe nói bây giờ lương đầu bếp là khá cao, có lẽ cô có thể đi làm đầu bếp trước, cũng để dành thêm kinh nghiệm cho tương lai còn tự mình mở tiệm ăn.
Có điều, chiến lược chinh phục nam thần của cô trước mắt mới có chút tiến triển, nếu bây giờ đổi công việc thì khẳng định thời gian rảnh sẽ bị ít đi, không giống như đi giao đồ ăn, thời gian do cô tự chi phối…
Cách ổn thỏa duy nhất chính là tìm một công việc làm đầu bếp ở tiệm ăn gần trường học.