Thất Gia
Chương 60 - Chương 60
Chương thứ sáu mươi: Tâm tựa tro tàn
Tác giả: Priest
Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ
Từ một khắc Hoa Nguyệt nói câu “Phải cứu Nhị hoàng tử” ra khỏi miệng, Tô Thanh Loan liền động sát tâm. Nàng bỗng nhiên kinh giác, nha đầu trước mắt kia người lớn tâm cũng lớn, đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ ngốc nghếch vẫn đi theo bên người thuở mới mua về nữa.
Lúc trước Hoa Nguyệt thông đồng với Cát Tường của Vương phủ, là nàng ngầm đồng ý, nàng cũng muốn học theo những đại nhân vật nói nói cười cười giữa lúc đối địch đánh cờ, mai phục một quân cờ như vậy. Chính là rất nhanh, nàng phát hiện Cát Tường đối Cảnh Bắc Uyên tồn tại một loại úy kị xuất phát từ sâu trong cốt tủy, cho dù là đối với nữ nhân tâm ái, cũng không dám thả lỏng chút nào.
Mà nàng bị Nhị hoàng tử sắp đặt làm người thân cận bên cạnh Thái tử điện hạ cũng chẳng được bao nhiêu tác dụng, tình nùng mật ý ban đầu chỉ còn là quá khứ, giờ nàng mới hiểu được cái gì gọi là “Hoa hồng dịch suy tự lang ý, thủy lưu vô hạn thị nông tình”*. Trong tim người nọ là là quốc gia thiên hạ, sinh mệnh như chúng tinh phủng nguyệt, nàng bất quá là một tiểu tiểu ca nữ, bên bờ Vọng Nguyệt xướng lên một khúc, là ngoạn vật để người khắp kinh thành lấy đó mua vui mà thôi.
* Là hai câu thơ trong bài “Trúc chi từ”” của Lưu Vũ Tích. Bài “Trúc chi từ” này là bài thứ 2 trong “Trúc chi từ cửu thủ” (9 bài Trúc chi từ), tác giả viết theo làn điệu dân ca “Trúc chi từ” vùng Quỳ Châu.
Tạm dịch: Nước trôi vô hạn như tình thiếp,
Hoa dễ tàn phai tựa ý chàng.
Nữ nhân có ngốc, cũng phân được rõ ràng đâu là chân tình đâu là giả ý, vì chút điểm ái luyến này mà sinh u oán, từ u oán sinh ra phẫn uất, rồi sau đó đại mộng một hồi nay mới tỉnh lại, tâm cũng đã lạnh như tro tàn. Vu ta nữ hề, vô dữ sĩ đam! Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.
* Xuất phát trong Kinh thi, tạm dịch: Chao ôi hỡi những nữ tử, không nên trầm mê ái tình bọn với nam tử, nam tử trầm mê ái tình còn có thể giải thoát, nữ tử nếu trầm mê sẽ rất khó giải thoát rồi.
Hiện giờ, nàng chỉ muốn sống trong vinh hoa phú quý mà qua một đời thôi.
Hoa Nguyệt có lẽ có tiểu kế của chính mình, nhưng vẫn không thể hiểu được chuyện của mấy đại nhân vật, cho dù đúng như nàng nói, Nhị hoàng tử là bị người vu oan giá họa, nhưng nguyên nhân hạch tội của hắn chắc chắn không chỉ có chừng đó, nhất định là phạm phải chuyện khó lường kiêng kị, mới có thể bị cả đời quyển cấm, có đôi khi, chân tướng sự việc cũng chẳng còn là trọng yếu nữa.
Tô Thanh Loan biết, Hách Liên Diệu lần này đã thật không có cách để trở mình được nữa, hiện tại nếu chính mình còn không biết khôn ra một chút, để mặc Hoa Nguyệt đi làm chuyện ngu xuẩn, chỉ sợ ngay cả tính mạng muốn giữ cũng khó.
Con kiến còn muốn sống kia mà!
Nữ nhân một khi hạ quyết định làm chuyện gì rồi thì sẽ vô cùng ngoan độc cùng quyết tâm, thà là không làm, chứ đã làm là phải đến cùng, nàng trong lúc sai khiến Hoa Nguyệt, chính mình cũng vụng trộm cải trang theo ngõ tắt đến Vương phủ. Cát Tường bất đồng với Hoa Nguyệt, đó là nô tài vương phủ, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, chỉ sợ Vương gia hiện tại còn không biết trong phủ mình thòi ra một thứ chân ngoài dài hơn chân trong, nên nàng muốn bán cho Cảnh Thất một cái nợ nhân tình.
Trong thâm tâm Tô Thanh Loan vốn sợ Hách Liên Dực, huống hồ bây giờ tình đã hết, liền chỉ còn lại có sợ hãi, nàng sợ ánh nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt nam nhân ấy, bởi gần vua như gần cọp. Nhưng nàng có một loại trực giác kỳ dị, vạn nhất có một ngày nàng thật sự phải chết ở trong tay Thái tử điện hạ, đến lúc đó, người có thể bảo trụ nàng chỉ có một mình Vương gia mà thôi.
Cảnh Thất quả thật không nghĩ đến chuyện này, thứ nhất Cát Tường vô cùng quen thuộc thói quen tập quán hằng ngày của hắn, làm việc lại xác thực tiểu tâm cẩn thận, thứ hai Cát Tường ở bên cạnh hắn cũng được mười mấy năm, ngay cả khi kém cạnh với người mà tình cảm đã tích lũy đến mấy đời như Bình An, thì cũng coi như là kẻ được hắn nhìn lớn lên, là hài tử mà hắn đã dụng tâm tài bồi.
Hắn đề phòng Hoàng Thượng cùng Thái tử, đề phòng văn võ đại thần, nhưng nếu như đến cả những người thân cận trong gia phủ mà cũng bắt hắn phải lo lắng nghi kị ngày đêm, thì chả phải ngày qua ngày chẳng chút thú vị sao?
Càng là những người bề ngoài lạnh nhạt, kỳ thật trong lòng tình cảm càng sâu; càng là những người thấy quá nhiều những chuyện nhơ bẩn xấu xa, lại càng muốn lưu trữ thật kỹ những gì tốt đẹp ở trong lòng, có đôi khi vô cùng hy vọng vào ai đó, quyến luyến một ai đó.
Cảnh Thất nghĩ, nhớ xưa hoài cổ đến chừng mức độ này, chính mình thật sự đã già rồi.
Nghe vào ý tứ của Tô Thanh Loan, chuyện của Thái tử, chuyện của hắn, chuyện của Tử Thư, Cát Tường tự nhiên là không biết dược bao nhiêu, nhưng mà gã ở Vương phủ có thể nói là cận thủy lâu thai, lại còn thông minh nhanh nhẹn, nên ắt hẳn cũng lần mò được chút dấu vết. Cảnh Thất làm việc luôn có chủ kiến của riêng mình, cho dù là Bình An cũng không dễ dàng tiết lộ được mấy lời. Không phải Cảnh Thất không chịu tin tưởng người khác, chỉ là cảm thấy, những chuyện ghê tởm như thế, nếu có khả năng thì tự mình mình biết tự mình mình hiểu là đủ rồi, không đáng để người khác phải đam kinh thụ phạ (lo lắng hãi hùng) trong lòng thêm nữa.
Nhưng cũng chưa từng tận lực kiêng dè quá bọn họ.
Còn chưa có nghe Tô Thanh Loan nói xong, hắn đã lung tung gật đầu, giống như thở dài mà nói: “Cô nương cứ xem xét rồi xử lí, bổn vương xem như không biết chuyện này”.
Sau đó gọi người tìm Cát Tường đến thư phòng hầu hạ, trên tay đang cầm thư, máy móc mà lật, kỳ thật một tờ cũng chưa nhìn xuống, khóe mắt đảo qua thấy thiếu niên kia cực lực áp chế biểu tình của chính mình, ra vẻ như không có việc gì, bộ dáng lại cứ thấp thỏm bất an, trong lòng liền đau đớn đến bất kham.
Cũng không có một ai để nói ra.
Bình An quản gia quản lý tài sản thì là một hảo thủ, thế nhưng gặp phải mấy loại chuyện đấu tâm nhãn này liền cảm thấy hoa mắt ngay, chỉ sợ bây giờ hãy còn tỉnh tỉnh mê mê mà không biết đã xảy ra chuyện gì, đến hiện tại vẫn cảm thấy bản thân mình anh minh thần võ mọi việc đều liệu được, nên cứ chỉ đứng ở đó lãnh mắt nhìn Cát Tường …
Nhưng hắn cũng không phải là thần.
Cảnh Thất trong lòng mờ mịt nghĩ, chính mình cũng không phải là thần, chẳng qua thường ngày luôn mang lấy biểu tình không có việc gì mà thôi, cũng không phải thật sự có thể tường được chuyện năm trăm năm trước tận được chuyện năm trăm năm sau, chuyện gì đầu tiên cũng đã chuẩn bị tốt cách ứng đối phù hợp, mình chỉ là… Thương tâm, lại vẫn không thể để ai khác nhận ra bản thân đang thương tâm mà thôi.
Câu nói nhắc nhở Cát Tường trước khi đi kia, xem như là lần chí nhân chí nghĩa cuối cùng của Cảnh Thất —— Nếu ngươi có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu trong lòng ngươi còn có ta chẳng sợ dù chỉ là một chút, thì hẳn sẽ biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, khiến Tô Thanh Loan kia cũng biết được ngươi là một kẻ trung thành tận tâm, bất quá chỉ là muốn đồi ở ta một cái nhân tình mà thôi, liền vô luận như thế nào cũng sẽ không xuống tay với ngươi.
Còn nếu như…
Kia, liền sinh tử do trời đi.
Gió bắt đầu nổi lên, Ô Khê cởi xuống ngoại bào, đắp lên trên người cả hai, Cảnh Thất không mở mắt, lại đột nhiên một phen giữ chặt tay y, Ô Khê sửng sốt, chỉ nghe người nọ như đang thầm thì mà nhắc đi nhắc lại: “Ta luyến tiếc, một người như vậy, đó là… Nhưng đột nhiên không còn, ta luyến tiếc…”
Ô Khê không biết người hắn nói đến ai, chỉ cảm thấy cái người vui buồn không hiện ra mặt này lại khó có được nói ra hai câu thật lòng, vô cùng hiếm hoi, liền có chút thụ sủng nhược kinh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ yên tĩnh ngồi đó chờ nghe hắn nói tiếp.
Cảnh Thất thở dài, hơi nâng mí mắt, nhãn quang của hắn dưới ánh chiều tà càng thêm tán loạn, lại pha thêm vài phần mờ mịt: “Nhưng ta không có biện pháp.” Hắn thảm đạm mà cười khẽ một chút, gạt tay Ô Khê qua, lại vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm điểm ***g ngực của mình, “Ngươi nói cái gì làm nên những tâm can phế này? Nói tiếng lang tâm cẩu phế ta còn sợ sẽ làm bẩn mấy tiếng đó nữa kìa…”
Ô Khê bỗng nhiên vươn tay che miệng của hắn, trầm mặc mà gắt gao đem hắn kéo vào trong ngực —— Ở trong lòng ta, ngươi là người tốt vô cùng tốt, đừng nói mấy lời khiến lòng ta khổ sở như thế này nữa.
Ngươi không cho đó là thật, nhưng ta luôn tin tưởng.
Hoa Nguyệt cùng Cát Tường ly khai vương phủ, Hoa Nguyệt lấy ra một khối khăn lụa, tiểu tâm mà lau lên miệng vết thương trên trán gã, Cát Tường bỗng nhiên một phen nắm lấy tay Hoa Nguyệt, ánh mắt như đuốc mà nhìn nàng: “Nguyệt nhi, ta tuyệt không cô phụ ngươi”.
Hoa Nguyệt trong lòng run lên, nâng mắt lên nhìn hắn hắn.
Cát Tường nhẹ nhàng cười một chút: “Ngươi yên tâm”.
Một khắc kia, trên gương mặt chật vật của thiểu niên vẫn luôn bị nàng nghĩ trong lòng là đồ ngờ ngệch dễ lừa, chợt lộ ra thần sắc dị thường chăm chú, khiến tim nàng đập như muốn nổ tung. Bao nhiêu điềm ngôn mật ngữ chỉ cần há miệng là tuôn ra ngoài bỗng dưng tắc nghẹn lại trong cổ họng, ứ đọng đến độ làm nàng khó chịu cực kỳ. Hoa Nguyệt một đầu nhào vào trong ***g ngực của gã, nhắm mắt lại.
Nàng thầm nghĩ, Cát Tường ca, ta lại lợi dụng ngươi một lần cuối cùng này nữa thôi, qua ngày hôm nay, ta sẽ kiên tâm bền dạ ở mãi bên ngươi, sẽ chung thủy không rời mà hảo hảo theo ngươi quá cả một đời, là ta trước kia không tốt chỉ biết tính kế ngươi, nhưng ta nhất định sẽ dùng cả đời này để bồi đắp.
Nhân sinh trên đời, phải biết tri ân mà báo đáp, tận trung cũng không chỉ là bậc quốc sĩ vô song —— nàng lúc trước thiếu Nhị điện hạ, lần này trả nợ cho hắn, về sau sẽ chỉ thiếu ân tình một mình Cát Tường ca.
Nghĩ xong rồi, nàng bỗng nhiên cảm thấy hạ quyết tâm, trên người liền khoan khoái không ít, nên liền nhẹ nhàng rời đi ôm ấp của Cát Tường, sau đó tươi cười xán lạn, thanh thúy nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Lương Cửu Tiêu vốn đang một mình uống rượu ở tửu lâu, trong lòng có rất nhiều chuyện luẩn quẩn trong lòng, nhưng vì mấy ngày nay Đại sư huynh vẫn luôn phải phân thần mà chiếu khán hắn, mà Thái tử bên kia với hắn bên này hai bề đều phải quan tâm nên người thành ra tiều tụy, hắn liền không đành lòng, mỗi ngày chỉ nói là giải sầu, tự mình ra ngoài tản bộ, sau đó đến cao lâu uống mấy vò rượu.
Say không còn biết gì, giải được một hồi ưu phiền, sau đó gục xuống bàn ngủ luôn một giấc, lại kêu chủ quán cấp cho một thùng nước ấm, rửa sạch tửu khí trên người mới quay về, nhờ vậy mơi có khí lực miễn cưỡng cười vui, khiến Chu Tử Thư đỡ nhọc tâm lo lắng.
Tiểu cô nương xướng khúc trong tửu lâu vừa xong một khúc, đang cầm một chiếc khay nhỏ đi chung quanh xin tiền thưởng, khi đến trước mặt hắn, Lương Cửu Tiêu tuy rằng không nghe vào nàng ca cái gì, nhưng cũng không muốn khiến tiểu cô nương phải thất vọng mà đi, liền đưa tay tìm chút tiền thưởng đặt ở trên khay của nàng.
Tiểu cô nương tế thanh tế khí tế khí mà nói rằng: “Tạ ơn đại gia”.
Cảm tạ phần thưởng xong lại vẫn không đi. Lương Cửu Tiêu nhịn không được liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy cô nương kia nhìn nhìn chung quanh, sau đó bất chợt lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhỏ, thấp giọng nói với Lương Cửu Tiêu rằng: “Có người nhờ ta đem cái này cho ngươi, nói nếu như ngươi muốn biết hung thủ là ai, liền đi đến nơi này”.
Lương Cửu Tiêu nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, còn chưa kịp hỏi rõ ràng, tiểu cô nương kia đã nói nhanh một hơi: “Ta cái gì cũng không biết, chính là thay người làm việc, đại gia không cần khó xử ta”.
Quả nhiên là hạng ranh ma xuất thân từ chốn hỗn tạp.
Lương Cửu Tiêu mở tờ giấy cầm trong tay ra, chỉ thấy trên mặt giấy là hàng chữ nhỏ viết một cái địa chỉ, sau đó liền đem tiền thưởng đặt ở trên bàn rồi xoay người bỏ đi.
Hắn đối với kinh thành cũng xem như đã khá thông thuộc, lại không ngờ nơi này cũng thật hẻo lánh, nên phải hơi vất vả mới tìm ra được, thấy tường viện cao ngất, liền trước hướng người qua đường hỏi thăm, hỏi: “Nơi này là ai ở thế?”
Liên tiếp hỏi thăm vài cái, đều nói không rõ ràng, xem ra là loại thâm cư giản xuất (ít ra khỏi nhà). Lương Cửu Tiêu nổi lên lòng nghi ngờ, liền lén lút chuồn đến phía sau tường, thi triển khinh công xoay mình nhảy vào, một đường thật cẩn thận tránh khỏi mấy nha đầu chuyên làm việc vặt đang đi tới đi lui, phát hiện nơi này đều là nữ nhân, liền hơi thấy xấu hổ, đang khi không biết nên đi hướng nào, thì bỗng dưng phát hiện có hai người đang bước nhanh vào trong cửa, một người là tiểu cô nương phiêu phiêu lượng lượng, còn một là … Là Cát Tường của vương phủ?
Lương Cửu Tiêu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra, liền trộm bám theo hai người bọn họ, mắt thấy bọn họ tiến vào một gian thoạt nhìn giống như là nơi chủ ốc, lập tức dừng ở dưới chân tường, lắng tai mà nghe.
Công phu của hắn là do một tay Chu Tử Thư dạy dỗ từ khi còn nhỏ, khinh công nhĩ lực đều vô cùng tốt, nghe như vậy, liền có thể nhận ra được ở trong phòng dường như ẩn nấp khá nhiều người, đều có công phu, biết làm thế nào để giấu bớt hơi thở của mình, là cùng một hạng với thị vệ thì phải.
Chỉ nghe thấy thanh âm êm ái của một nữ nhân vang lên, vừa mở miệng đã đánh thẳng: “Hoa Nguyệt, tiểu tiện nhân kia còn không mau quỳ xuống!”
Tiếp theo là một trận âm thanh chén trà rơi xuống đất, một giọng nữ khác lên tiếng: “Tiểu thư, ta…”
“Quỳ xuống!” Âm điệu nữ nhân cao lên, rồi nàng hít sâu hai hơi, lại chậm rãi nói, “Cát Tường công tử, thật là không phải với ngươi, cứ nhất quyết đòi đem ngươi đến đây —— ngươi đoán xem tiểu tiện nhân chân ngoài dài hơn chân trong này đã nói với ta cái gì?”
Sau đó liền nghe Cát Tường nói: “Tô cô nương làm cái gì vậy, có chuyện gì thì cũng hảo hảo nói, Nguyệt… Hoa Nguyệt cô nương thế nhưng đã phạm phải sai lầm gì sao?”
Chỉ nghe nữ nhân kia cất giọng lạnh lùng: “Trách ta quản không nổi thủ hạ là một kẻ tiểu chân*, không lưu tâm một chút liền lớn gan lên, dám đem tâm đặt lên người Nhị hoàng tử”.
* Mang ý mắng nhiếc, không phải nghĩa xấu, nhưng là ý chỉ hạng liếc mắt đưa tình, nhẹ hơn thì là nói kẻ phong lưu hấp dẫn, xuất phát từ cấu mắng người của Vương Hi Phượng trong Hồng Lâu Mộng.
Lương Cửu Tiêu chấn động, không kìm lòng nổi lập tức tiến về phía trước một chút, một chữ cũng không dám để sót.
Nữ nhân lại nói: “Ngươi nghĩ mình với được cành cao rồi đúng không? Giờ còn muốn thế nào nữa? Hiện thấy Nhị hoàng tử bị hạch tội, còn không biết an phận, lại điên điên khùng khùng dám nói ra mấy lời muốn cứu Nhị hoàng tử này nọ, ngươi nghĩ mình là ai? Chuyện chốn triều đình, chuyện của các đại nhân bọn họ, là chốn để cho ngươi chen mồm vào sao?!”
Cát Tường dường như có chút ngốc lăng, một lúc lâu sau, mới lúng ta lúng túng nói: “Tô cô nương, lời này… lời này từ đâu mà nói?”
Nữ nhân cười lạnh: “Ả nói với ta, chuyện Nhị hoàng tử sát hại mệnh quan triều đình kia là bị oan uổng, chính miệng Cát Tường công tử đã nói như thế với ả. Qủa nhiên tiểu tiện nhân này cực kì vô sỉ bỉ ổi, sắp chết đến nơi còn muốn liên lụy công tử ngươi. Dám nói vương phủ không có quy củ phép tắc gì hay sao? ! Hôm nay thỉnh Cát Tường công tử đến, cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, chẳng qua muốn cùng ngươi đối chất một phen, coi như cho ả được chết một cách minh bạch! Người tới, bắt tiện nhân cho ta!”
Chỉ nghe một trận động tĩnh, đại khái là thị vệ ẩn nấp bên cạnh đi ra, muốn bắt tiểu cô nương kia.
Cát Tường lập tức quỳ xuống, cao giọng nói: “Tô cô nương thủ hạ lưu tình!”
Nữ nhân cười đáp: “Như thế nào, nha đầu kia chửi bới công tử như vậy, công tử còn muốn biện hộ thay hay sao? Kia cũng còn chưa đủ, Tô Thanh Loan ta tuy rằng chỉ là một con hát, hạ thủ cũng vẫn rất có quy tắc, còn thỉnh công tử không cần quản đến chuyện nhà ta, bắt!”
Cát Tường trầm mặc, nữ hài tử trong phòng hét rầm lêm.
Tô Thanh Loan nói tiếp: “Đem ả kéo xuống, ấn theo quy củ, dùng roi đánh chết!”
Có tiếng thị vệ ứng thanh, thanh âm nữ hài tử khóc kêu càng lớn, Cát Tường bỗng nhiên thốt: “Chậm đã! Tô cô nương, Hoa Nguyệt không phải nói bậy!”
Mọi động tĩnh trong phòng dường như đều bị định trụ, một khắc kia, Lương Cửu Tiêu cảm thấy trái tim chính mình cũng bỗng nhiên tạm dừng đập.
Chỉ nghe Cát Tường một chữ gằn một chữ mà nói rằng: “Cái ngày mà Tưởng đại nhân gặp chuyện, ta tận mắt thấy Vương gia hạ dược trong rượu của Lương đại hiệp, sau đó gọi người thông tri Chu công tử…” Đăng bởi: admin
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!