Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 1111: Ma long đột hiện – phần 3
Âm Đế bất mãn lên tiếng:
– Quá khứ của chúng ta tất cả đều do ngươi mà ra.
U Minh ma long hừ giọng nói:
– Nếu ngày trước các ngươi chọn lựa con đường này, thế thì phải chịu đựng tất cả mọi thứ.
Lăng Thiên thấy vậy, thúc giục:
– Tôn chủ, chớ để ý đến bọn chúng, người cứ nói thẳng ra đi.
Hư Vô tôn chủ liếc Lăng Thiên, rồi lại nhìn Thiên Sát Địa Âm, gật đầu nói:
– Cũng được, thế sẽ nói cho các ngươi biết, dù sao cũng là chuyện quá khứ, ai cũng không thể thay đổi được. Ngày đó, Thiên Sát và Địa Âm đến nhân gian, dùng thực lực kinh người làm thiên hạ khiếp sợ, thật là vinh quang làm sao, nhưng bọn chúng lại tàn bạo bất nhân. Nguyên nhân sâu xa là do trong lòng bọn chúng có hận, hận thù khó mà bình tĩnh được.
Nói đến đây, Hư Vô tôn chủ hơi dừng lại một chút, quan sát vẻ ngoài của Thiên Sát và Địa Âm, thấy sắc mặt bọn họ cay đắng, mơ hồ có chút bi phẫn. Lăng Thiên vội vàng hỏi tiếp;
– Có hận thù? Vậy cũng không được phát tiết ở những người vô tội không liên quan.
Hư Vô tôn chủ cảm thán:
– Người và người khác nhau, nếu cùng xuất thân một nơi thì có phương thức phát tiết tương tự. Nếu như xuất phát khác nhau, những người có đại quyền thao túng sinh tử thông thường không để ý đến sống chết của người khác. Bọn họ đến đây thật ra hoàn toàn không phải do ý muốn, mà vì lầm mưu người khác, theo sự sắp xếp của người khác trở thành quân cờ bị người khác lợi dụng.
Thiên Sát nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, Âm Đế lại kinh hãi la lên:
– Chuyện này chúng ta chưa từng nhắc đến với người nào, vì sao ngươi lại có thể biết được?
U Minh ma long rống lên:
– Chớ có nói bậy, đây là chuyện không thể nào.
Hư Vô tôn chủ cười lạnh nói:
– Nói bậy chăng? Âm Đế đã thừa nhận rồi, ngươi còn cho là có thể khuất lấp mọi thứ sao? Địa Âm ở Dị giới là một cao thủ có tiếng, bọn chúng tự phụ bất phàm, cười ngạo quần hùng, kết quả lại bị ông chủ Dị giới lợi dụng, trở thành quân tiên phong xâm nhập nhân gian, muốn dùng cách này để thử thăm dò thực lực nhân gian, nhằm tiến thêm bước xâm lược kế tiếp. Đáng tiếc ông chủ Dị giới không hề ngờ được, thực lực nhân gian hùng hậu, Thiên Sát Địa Âm lần lượt bị phong ấn, cửa vào bị ta liên tục trấn giữ, nên mấy ngàn năm nay âm mưu khó mà thực hiện được. Như vậy mới có thể bảo hộ được an ninh và hòa bình của nhân gian mấy ngàn năm.
U Minh ma long giận dữ nói:
– Cho dù là như vậy, mấy ngàn năm đã trôi qua rồi, chúng ta lại tái sinh trở lại, như vậy đã định sẵn kiếp nạn này ngươi không cách gì ngăn trở được!
Hư Vô tôn chủ phản bác lại:
– Ngươi cho là Thiên Sát và Địa Âm sẽ hỗ trợ ngươi sao?
U Minh ma long tự tin đáp lời:
– Ngày đó bọn họ sau khi tỉnh ngộ, tuy lòng có ý tưởng bất cam muốn thống nhất nhân gian, sau đó dùng sức mạnh nhân gian để quay lại báo thù. Đáng tiếc không như mong muốn, cả hai đều bị cao thủ nhân gian phong ấn. Đến bay giờ, tuy nói là còn canh cánh bên lòng, nhưng với sự tự phụ và thân phận của bọn họ cũng tuyệt đối không cúi đầu với các ngươi, dù sao xuất thân của chúng ta cùng một chỗ.
Hư Vô tôn chủ cười lạnh hỏi:
– Phải vậy chăng? Bọn chúng quả thật cam lòng cả đời này bị người ta lợi dụng, khiến cho sự tiếc nuối vĩnh viễn giữ trong lòng chăng?
U Minh ma long đáp:
– Bọn họ hiện nay hoặc là bị tiêu diệt, mang theo những tiếc hận trong lòng ra đi trong tuyệt vọng, hoặc là cùng nhau chấp nhận mất cả chì lẫn chài, khai mở cửa thời không để ông chủ Dị giới đối phó với các ngươi. Cả hai chọn lựa này đối với bọn họ thế nào đều phải đối mặt địch nhân, đều có cừu hận. Ngươi nói xem bọn họ sẽ chọn lựa như thế nào?
Hư Vô tôn chủ lạnh lùng đáp:
– Không hổ là Khai Lộ sứ giả của Dị giới, tài ăn nói thật kinh người. Nhưng rất nhiều khi không được như mong ước, hoàn toàn không thuận lợi như trong tưởng tượng.
U Minh ma long lạnh lùng ngạo mạn nói:
– Không có được mấy phần thực lực, làm sao có thể dám đến nơi này?
Âm Đế bên cạnh vẻ mặt âm hiểm nói:
– Hư Vô tôn chủ, ngươi nó cả nửa ngày, đơn giản chỉ muốn nói ra lai lịch của bọn ta cho những người ở đây, để rồi hỗ trợ ngươi ra tay. Nhưng dù sao Lục Vân chính là kẻ nghịch thiên. Hắn và Hư Vô Giới Thiên thế không cùng sống, ngươi cho là hắn sẽ hỗ trợ ngươi chăng?
Hư Vô tôn chủ cười thần bí hỏi lại:
– Ai nói với ngươi Lục Vân chính là kẻ nghịch thiên?
Âm Đế sửng sốt, quát lên:
– Đây là chính miệng hắn nói ra, làm sao có thể giả được? Hơn nữa, truyền thuyết kẻ nghịch thiên lưu truyền trong Tu Chân giới đã rất lâu, rất nhiều người đều biết.
Hư Vô tôn chủ cười hỏi:
– Nếu đã rất nhiều người đều biết, thế ta hỏi ngươi, sao gọi là kẻ nghịch thiên?
Âm Đế giận dữ nói:
– Ngươi rõ là đã biết rõ còn cố hỏi, muốn trêu chọc bổn sao?
Hư Vô tôn chủ cười cười, ánh mắt nhìn đến Lục Vân, thần bí nói:
– Ngươi nhất định rất kinh ngạc vì sao ta lại muốn đề cập đến vấn đề này?
Lục Vân đáp:
– Ta hơi kinh ngạc, nhưng ta lại muốn biết, dụng ý thật sự của ngươi là gì.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên trả lời:
– Ta nhắc đến những chuyện này chỉ muốn cho các ngươi biết một số chuyện. Nếu ta không nhắc đến, rất nhiều chuyện sẽ bao phủ trong bóng đen của lịch sử.
Lục Vân trong lòng sinh nghi, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lẽo nói:
– Phải vậy chăng? Thế những chuyện ngươi vạch trần tiếp theo nhất định rất có sức chấn động.
Hư Vô tôn chủ đáp:
– Tự nhiên rất có sức chấn động, bởi vì ngươi hoàn toàn không phải là kẻ nghịch thiên chân chính!
Lục Vân vẻ mặt hơi động đậy, hai mắt bắn ra ánh sáng mạnh mẽ, trầm giọng nói:
– Ngươi lừa người ta!
Hư Vô tôn chủ nghe vậy cười lớn, ánh mắt quét qua những người đang ở đó, phát hiện thấy ai nấy đều ra vẻ rung động và khó mà tin được. Thôi cười, Hư Vô tôn chủ nghiêm chỉnh nói:
– Lục Vân, ta không hề lừa ngươi, kẻ nghịch thiên trong truyền thuyết không phải là ngươi!
Nghe vậy, Lục Vân lập tức kích động, quát lên:
– Nếu ta không phải là kẻ nghịch thiên, thế vì sao ngày đó ngươi lại muốn sai Thiên Kiếm khách đối phó ta, nói ta là kẻ nghịch thiên, ép ta ra khỏi chính đạo, mấy lần muốn đưa ta vào chỗ chết?
Hư Vô tôn chủ nói:
– Về thân phận của ngươi, đó là do Thiên Kiếm khách suy đoán. Về những chuyện khác, ta tự nhiên có dụng ý của mình.
Lăng Thiên kinh hãi vội vàng nói:
– Tôn chủ, người nói thật không? Nếu Lục Vân không phải là kẻ nghịch thiên, sao hắn có thể làm cho Thất giới rung động bất an, tự tay tiêu diệt Vân Chi Pháp giới, còn có thể biến đổi rất nhiều chuyện vậy?
Âm Đế cười lạnh nói:
– Truyền thuyết chỉ nói có kẻ nghịch thiên mới có thể cải biến được định mệnh. Lục Vân nếu không phải là kẻ nghịch thiên, thế thì những chuyện xảy ra với hắn phải giải thích thế nào?
Hư Vô tôn chủ bình tĩnh nói:
– Kẻ nghịch thiên trong truyền thuyết tuyệt đối không phải là giả dối, hắn đúng có thể cải biến số mệnh của nhiều người. Nhưng Lục Vân không phải là kẻ nghịch thiên, hắn chỉ là kẻ chấp hành mà thôi.
Âm Đế khinh thường nói:
– Kẻ chấp hành? Ngươi cho có người tin vậy chăng?
Lăng Thiên nói:
– Đúng thế tôn chủ. Nếu hắn không phải là kẻ nghịch thiên, thế thì hắn là ai?
Vấn đề này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, Lục Vân nếu không phải là kẻ nghịch thiên thì chàng là ai? Những câu chuyện truyền kỳ xưa nay xảy đến với chàng phải giải thích như thế nào đây?
Hư Vô tôn chủ nhìn Lục Vân, giọng khẳng định nói:
– Hắn không phải kẻ nghịch thiên mà là Vạn Diệt đồ!
Lục Vân vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi nói:
– Ngươi làm sao lại biết được?
Lăng Thiên mơ hồ nói:
– Vạn Diệt đồ? Có ý nghĩa thế nào? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Hư Vô tôn chủ trả lời thần bí:
– Gọi là Vạn Diệt nhằm chỉ vào Vạn Diệt Cổ Động, đứng hàng đầu trong năm đại động thiên. Lục Vân chính là người thừa kế của Vạn Diệt Cổ Động, nắm giữ được sức mạnh hủy diệt vạn vật, chính là người thần bí nhất trong trời đất, luôn khiến người ta không cách nào nhìn thấu được.
– Cái gì, Vạn Diệt Cổ Động! Đây chính là nơi thần bí nhất trong truyền thuyết, không ngờ là có thật.
Một loạt biến cố khiến Lăng Thiên bấn loạn trong lòng, hoàn toàn quên mất thân phận cao thủ Hư Vô giới của mình, tỏ ra kinh hãi trước chuyện nhỏ.
Lục Vân vô cùng khiếp sợ, đây chính là bí mật lớn nhất cả đời mình, ngay cả sư phụ Duyên Diệt cũng không biết, sao Hư Vô tôn chủ lại biết được? Nghĩ đến đây, Lục Vân cảm thấy ông ta cao thâm khó lường, lại thấy rất quen thuộc, nhưng không sao làm rõ được.
U Minh ma long giọng hơi thất kinh, ngạc nhiên hỏi:
– Vạn Diệt Cổ Động? Té ra hắn xuất thân từ đó, khó trách tu vi kinh người như vậy. Ha ha, Hư Vô tôn chủ, đa tạ ngươi đã tiết lộ tin tức này, sau này khi đối phó với hắn, ta biết được rõ hơn thì sẽ nắm vững hơn.
Hư Vô tôn chủ đáp:
– Không cần phải đa tạ ta, sau này ngươi sẽ hối hận về mọi chuyện ta đã làm trước đó.
U Minh ma long nghe vậy kinh hãi, trầm ngâm suy nghĩ hàm nghĩa trong câu nói của ông.
Lăng Thiên sau khi kinh hãi, dần dần bình tĩnh lại, hỏi:
– Tôn chủ, nếu người đã sớm biết thân phận của Lục Vân, thế ngày đó sao lại không ngăn cản hành vi của chúng tôi? Còn nữa, Lục Vân không phải kẻ nghịch thiên. Vậy kẻ nghịch thiên thật sự là ai? Trước đây, Lục Vân từng tiêu diệt Vu Thần, giải được lời nguyền Bạch Như Sương. Điều này phải giải thích như thế nào?
Hư Vô tôn chủ đáp:
– Hai vấn đề trước, chút nữa ta sẽ trả lời cho ông. Còn về những chuyện xảy ra với Lục Vân, đó bởi vì Lục Vân là người chấp hành, những biến đổi đều phải phát xuất từ hắn mà thành hiện thực, điều này mới khiến người ta hiểu sai, cho hắn chính là kẻ nghịch thiên.
Lăng Thiên nghe vậy không thỏa mãn, hỏi tiếp:
– Chuyện đến nước này, tôn chủ lẽ nào còn không thể nói rõ sự tình?
Bốn bề, mọi người đều thấy có lý, những điều muốn nói đều nói rồi, còn có điều gì đáng để che giấu đây?
Hư Vô tôn chủ hiểu rõ ý của ông, điềm nhiên đáp:
– Trước đây ta hỏi qua ông, nếu muốn ông đi với Liệt Thiên, ông có đồng ý hay không. Nhưng ông đáp là không đồng ý.
Thấy ông nhắc đến, Lăng Thiên lập tức nghĩ lại lúc trước, gật đầu trả lời:
– Không sai, có chuyện này, ta còn hỏi tôn chủ vì sao lại hỏi như vậy.
Hư Vô tôn chủ đáp:
– Bây giờ ta cho ông biết, nhưng sau khi ông nghe rồi, biết đâu sẽ đau khổ trong lòng.
Lăng Thiên chấn động trong lòng, trầm giọng nói:
– Câu này của tôn chủ ám chỉ chuyện đó có liên quan rất lớn đến Lăng Thiên?
Hư Vô tôn chủ cười cười, ánh mắt phức tạp đáp:
– Ngày đó Yêu Hoàng Liệt Thiên xuất hiện như sét đánh, xưng hùng Thất giới một ngàn hai trăm năm trước, cuối cùng thiếu chút nữa đã hoàn thành đại nghiệp thống nhất. Lúc đó, cao thủ sáu giới còn lại liên thủ phản kích, cuối cùng Bạch Như Sương ra tay phong ấn Yêu Hoàng, ngăn cản mọi thứ.
Lăng Thiên không hiểu nói:
– Chuyện này tôi biết, nhưng như vậy thì sao đây?
Hư Vô tôn chủ than nhẹ:
– Thật ra, ngày đó Liệt Thiên có cơ hội thống nhất Thất giới, đáng tiếc bị Hư Vô giới ngăn cản.
Lăng Thiên nghi hoặc nói:
– Chuyện tốt vậy sao tôn chủ lại thấy đau lòng?
Hư Vô tôn chủ than nhẹ:
– Ta chỉ tiếc nuối cho Liệt Thiên, bởi vì hắn là người duy nhất trên thế gian có thể thống nhất Thất giới.
Lăng Thiên nghi hoặc không hiểu hỏi:
– Vì sao vậy?
Hư Vô tôn chủ nhấn từng câu từng chữ:
– Bởi vì Liệt Thiên chính là con trời, định mệnh sắp sẵn hắn phải thống nhất Thất giới, đáng tiếc bởi vì có sự tham gia của một số người mà sắp thắng đổi thành thất bại.
Lăng Thiên kinh ngạc, hỏi lại:
– Liệt Thiên là con trời? Chuyện này sao có khả năng được?
Hư Vô tôn chủ đáp:
– Liệt Thiên chính là trời đất thai nghén, cuối cùng sau chín trăm năm xuống thế, vừa sinh ra đã có hình người, thừa kế được sức mạnh cực thánh trong trời đất. Hắn xuất hiện chỉ để thống nhất Thất giới, dùng đối phó với kiếp nạn ngày nay!
Lăng Thiên nghe vậy chấn động trong lòng, đột nhiên bị cảm giác đùa bỡn, không khỏi phát điên gào to:
– Không, không thể như vậy, không thể, ông lừa người ta!
Lục Vân vẻ mặt nặng nề, đúng lúc này lên tiếng:
– Hư Vô tôn chủ, ngày đó nếu ông đã biết như vậy, vì sao còn muốn ngăn cản?
Âm Đế cũng nghi hoặc nói:
– Đúng thế, với sức mạnh của Liệt Thiên, một khi hắn thống nhất Thất giới, lúc đó chúng ta có thẳng thắn gặp hắn, chưa chắc hắn chiếm được tiện nghi. Ngươi làm như vậy không phải tự mình làm khó mình sao?
U Minh ma long hừ lạnh nói:
– Hắn tất nhiên không thể rời khỏi vị trí Hư Vô tôn chủ nên mới có ý ngăn cản.
Hư Vô tôn chủ giọng bình tĩnh nói:
– Liệt Thiên thống nhất Thất giới đúng là chuyện không dở. Nhưng hắn lại không thể ngăn cản đại nạn ngày nay, nhưng sẽ khiến chuyện càng lúc càng lún sâu.
Âm Đế khinh bỉ nói:
– Mượn cớ, ngươi lúc này nói như vậy đều không phải nhằm che giấu những khuyết điểm ngày đó ngươi phạm phải.
Lăng Thiên nghe vậy, ánh mắt phức tạp nhìn Hư Vô tôn chủ, cất tiếng hỏi:
– Phải vậy chăng?
Hư Vô tôn chủ giọng quái dị nhẹ nhàng nói:
– Lăng Thiên à, bản tính ông quá chính trực, đây chính là chỗ khác với Duyên Diệt. Hắn sau ba năm đã nhìn được bí mật của Hư Vô Giới Thiên, nhưng ông đến lúc này còn chưa từng hiểu rõ.
Lăng Thiên toàn thân chấn động, một cảm giác đau thương đáng kể dâng trào trong đáy mắt:
– Ta vốn có chút ngu muội, mãi đến lúc này mới phát hiện, té ra mọi chuyện đều một tay ông an bài, ông mới chính là kẻ nghịch thiên trong truyền thuyết!
Câu này của Lăng Thiên hệt như sấm động, khiến cho mọi người tại chỗ đều kinh hãi biến sắc, ngay cả Lục Vân bình tĩnh lạnh lùng như vậy cũng không khỏi toát ra vẻ kinh hãi, huống gì là những người khác đây?
Hư Vô tôn chủ bật cười nhẹ bông lông, lên tiếng:
– Lăng Thiên à Lăng Thiên, thời khắc này ông mới chính là người thông minh nhất đáng tự hào, đáng tiếc, mọi thứ đều đã định sẵn rồi.
Lăng Thiên lắc đầu, vô cùng đau thương nói:
– Ta vẫn mãi rất ngu ngốc, cho dù biết được thân phận của ông rồi. Ta còn chưa hiểu rõ, vì sao ông lại làm như vậy? Vì sao lại muốn chọn Lục Vân làm người chấp hành?
Hư Vô tôn chủ cười hỏi:
– Lục Vân, ngươi nghe đã lâu rồi, hẳn trong lòng có đáp án chứ?
Lục Vân vẻ mặt phức tạp, nhìn Hư Vô tôn chủ trầm giọng nói:
– Có một số suy đoán, nhưng hoàn toàn không khẳng định được.
Hư Vô tôn chủ hơi gật đầu, sau đó dời mắt nhìn Lăng Thiên nói:
– Hai ngàn năm trôi qua, ít nhiều có mấy phần tình cảm, ta cho ông một cơ hội, cũng xem như là chút tình của người xưa.
Lăng Thiên ánh mắt lạnh lại, thấp giọng nói:
– Ông muốn giết ta?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu nói:
– Ta không giết ông, nhưng cho ông hai mươi năm, hy vọng ông nắm vững cơ hội, chớ để trong lòng hối hận.
Nói xong tay phải phất lên, một luồng hào quang bảy màu lóe lên, Lăng Thiên còn chưa kịp phản kháng liền bị ông hút vào trong lòng bàn tay, hóa thành một hạt châu ngũ sắc.
Chăm chú nhìn hạt ngọc, Hư Vô tôn chủ nói:
– Chớ cho là ta nhẫn tâm, ta đã cho ông hơn hai mươi năm, cũng không có lỗi với người xưa.
Dứt lời lòng bàn tay xoay chuyển, hạt ngọc ngũ sắc kia chớp mắt đã không còn tung tích.
Lục Vân nhìn thấy cảnh này, sự nghi hoặc trong lòng càng thêm mãnh liệt, lẽ nào suy đoán của mình là thật? Sao lại có khả năng như vậy?
Âm Đế, Thiên Sát trầm ngâm không nói, ai nấy trong mắt mờ hiện một sắc thái kinh hãi, không khỏi cùng nhìn lại U Minh ma long. Lôi Thiên vẻ mặt nặng nề, thực lực Hư Vô tôn chủ người nghe phải khiếp, hắn chưa từng thấy, chưa từng nghe.
Mấy người Trương Ngạo Tuyết và Hoàng Thiên hơi lo lắng, bây giờ Hư Vô tôn chủ thành kẻ nghịch thiên, Lục Vân trở thành người bị ông ta lợi dụng, tiếp theo giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!