Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 20: Thiên Lang phi thăng
Ngày mười lăm trăng tròn, cả đất trời được nhuộm bằng một màu vàng nhàn nhạt… Từ ngay chính giữa vầng trăng sáng trên bầu trời trong ấy, một cột sáng bàng bạc chiếu thẳng xuống nhân gian, tạo nên một khung cảnh kỳ bí chưa từng có. Trong ánh đêm lấp lánh ánh vàng, cho dù là giới chân tu hay là dị linh đang ẩn nấp xung quanh đây, tất cả đều tập trung tâm trí vào giây phút trọng đại này, đợi chờ, trông ngóng một cảnh tượng ngàn năm khó gặp…
Giữa khoảng không, quang trụ màu bạc ấy từ từ bao bọc lấy ngân lang. Màu bạc chói lòa khiến không ai nhìn thấy rõ được điều gì đang xảy ra bên trong. Trong khoảnh khắc thần kỳ ấy, quang trụ lại dịu đi, thu nhỏ lại… hình thành một khối cầu màu bạc. Thời gian dần trôi, mặt trăng lúc này đã di chuyển ra khỏi vị trí trung tâm, đột nhiên, quang cầu bùng sáng lần cuối, tỏa rộng ánh hoàng kim rực rỡ giữa không trung. Ngay sau ánh chớp, một bóng hình người xuất hiện trên mặt trăng, hình nhân ấy chính là người mà Lục Vân đã gặp lần trước. Người này khẽ cúi đầu, chỉ trong giây phút thoáng qua, Lục Vân đột nhiên cảm nhận được một lời từ biệt vô hình được truyền đến mình thông qua tâm linh.
Lục Vân bất giác khẽ gật đầu, trong lòng thầm chúc: “Tiêu Thiên, chúc mừng ngươi, hy vọng mọi thứ thuận lợi. Tình nghĩa này, giây phút này, ta sẽ mãi khắc ghi trong lòng. Bất luận là lúc nào, trong tim ta đều có chỗ dành riêng cho ngươi, Tiêu Thiên ạ!”. Gương mặt của Lục Vân tràn đầy niềm phấn khởi, ngẩng đầu mỉm cười nhìn theo ánh trăng, nhẹ nhàng gửi đi lời chúc phúc âm thầm.
Tiêu Thiên cũng khẽ quay đầu nhìn Lục Vân lần cuối rồi dứt khoát quay lưng, bước đi chậm rãi, từng bước… từng bước phi thăng lên tiên giới. Cuối cùng, cũng có một dị linh có thể đột phá gian nan, phi thăng đắc đạo, thật khiến mọi người nể phục và mừng rỡ.
Trong sơn động, Huyền Âm chân nhân cũng mỉm cười, khẽ nói “Thật đúng là cơ duyên xảo hợp mới có thể thấy được cảnh dị linh phi thăng như thế này. Các ngươi sau này cũng phải cố gắng, thế nào rồi sẽ có ngày đạt thành, đắc đạo thăng thiên”. Lý Hoành Phi và Ngạo Tuyết bốn người đều gật đầu, im lặng tiếp tục quan sát. Những gì được nhìn thấy nghe thấy hôm nay quả thật là niềm khích lệ to lớn đối với bốn thanh niên này. Với niềm tin kiên định của tuổi trẻ, họ luôn giữ cho mình một hoài bão đắc đạo, chờ đợi một ngày như Tiêu Nguyệt Thiên Lang, phi thăng thành tiên…
Lục Vân nhìn theo bóng hình của Tiêu Thiên, trong lòng trỗi dậy một niềm vui khôn tả, Tiêu Thiên cuối cùng cũng đã hoàn tất con đường chân tu gian nan khổ cực của mình để có được ngày hôm nay. Đó là thành quả xứng đáng mà Tiêu Thiên nhận được! Trong lúc mọi người đều ngóng nhìn bóng người xa khuất dần của Thiên Lang, bất ngờ, hai nguồn khí tức mạnh bạo không biết từ đâu xuất hiện, phóng sơn vượt hải, khí thế rầm rầm quật đến, xé nát cả bầu không gian thanh tịnh, linh thiêng…
Gương mặt của Tiêu Thiên biến sắc, một tiếng rống phẫn nộ bao trùm cơ thể đang rơi thẳng xuống nhân gian, vang vọng thất thanh. Thật đau đớn, ngay đúng giây phút gần đến tiên giới mà lại gặp sự cố bất ngờ như thế, ai lại không phẫn nộ cho được? Nhìn từ xa, có thể thấy được hai quang cầu đang nhấp nháy sáng vờn vờn lượn quanh Tiêu Thiên, cản trở bước tiến của y. Hai quang cầu này, một đỏ thẫm màu máu, một xanh lè quỷ dị, đều hừng hực yêu khí, hiển nhiên chúng không phải thứ tốt lành gì.
Lục Vân đứng ngay giữa động, vừa giật mình bởi sự xuất hiện quá đột ngột của hai thứ quái dị vừa trừng mắt nhìn vào chúng, thám xét với ánh mắt sắc lạnh. Lâm Vân Phong đứng cạnh bên tức quá mắng xối xả: “Hai cái trò quỷ quái gì vậy? Nhân gian ngàn năm tu luyện, khó khăn lắm mới đắc đạo phi thăng mà lũ này tới phá đám hả? Thật là đáng chết mà! Ta sẽ cho chúng bây biết mùi, thật tức quá, tức chết đi được. Hiếm khi thấy được cảnh hay vậy mà để lũ bây làm mất hứng, khiến lão gia ta không xem tiếp được. Đáng chết! Đáng chết!”. Dứt lời, khắp người hắn bừng lên ánh hào quang, phi người thẳng tiến ngay đỉnh sơn động.
Một tiếng rầm vang dội, Vân Phong ngã nhào xuống, văng người chạm đất cũng một cái rầm, đau đến nỗi hắn ngoác cả mồm mà cũng không thét được tiếng nào. Hắn mếu mếu máo máo. “Đúng là cái lũ chết bằm! Sơn động này rõ ràng nhìn thấy bầu trời. Vậy mà mình bay lên lại đụng ngày cái vách đá đáng ghét! Hức, đau chết đi được, cũng tại hai cái tên quỷ xứ đáng bị trù ẻo kia tự nhiên xuất hiện chọc tức lão gia, làm lão gia tụi bây phải té đau thế này. Lũ chết chìm chết nổi chết hoài sao không thấy lũ chúng bây chết. Hức, hức… đừng để ta ra được, ta mà ra được là chúng bây khó sống. Hừ! Ặc ặc… ối cái lưng của tôi…”.
Huyền Âm chân nhân tức giận đến bốc khói, mắng to: “Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi đừng làm mất mặt ta nữa có được không? Cứ thích ra vẻ ta đây, không đánh giá đối thủ trước mà đã manh động rồi. Hai tên vừa xuất hiện này, với khí thế quần quật như vậy chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được à? Ngươi tưởng mình là ai mà dám la lối hả? Đừng có ở đây mà giở trò khỉ nữa, nghe chưa! Hừ!”. Ngừng một lúc, Huyền Âm chân nhân lấy lại bình tĩnh, giọng trầm ngâm: “Trong truyền thuyết, bất kể là ai, nếu muốn phi thăng thành tiên thì ngoài việc phải trải qua sự khổ luyện theo năm tháng dài đằng đẳng, kẻ đó còn phải vượt qua ải cuối cùng khi thăng thiên. Giai đoạn đó là nguy hiểm nhất đối với họ. Từ cổ chí kim, kẻ đạt đến cảnh giới phi thăng có rất nhiều nhưng đến cửa ải cuối, có vượt qua được kiếp nạn, hóa giải được hay không còn tùy vào năng lực và thiên duyên của từng người. Người có thể thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Lần này, suốt quãng đường phi thăng của Tiêu Nguyệt Thiên Lang đều bình yêu vô sự, điều này thật sự trái với luân thường đạo lý. Có lẽ thế mà sự xuất hiện của hai tên quái dị đó chính là kiếp nạn mà Thiên Lang phải đối mặt, có muốn cũng không tránh được! Thiên Lang phải tự lực mà vượt qua, có thành công thì hắn mới có thể thăng thiên được. Nếu thất bại… e là… e là hắn sẽ hình thần phân ly, trở thành một cô hồn vô hình vô thể. Hoặc giả nặng nề hơn… thần hồn tan nát, vĩnh bất siêu sinh”.
Lục Vân nghe thế hốt hoảng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng vô cùng. Ngẩng nhìn trời cao, trong lòng thầm tính toán phải tìm cách thoát khỏi sự chú ý của mọi người mà trợ giúp Tiêu Thiên một tay, chàng không thể đứng nhìn bằng hữu gặp nạn mà khoanh tay không làm gì như vậy được.
Lâm Vân Phong nhìn Huyền Âm chân nhân, lầm rầm: “Khỉ thật, không ngờ phi thăng lại rắc rối như vậy, thật là tức quá mà! Chúng ta sao cứ đứng yên ngóng lên trời như vậy, không ai cảm thấy mỏi cổ à? Ai muốn coi tiếp thì coi đi, con không coi nữa đâu, ở đây vừa tối vừa ẩm ướt, đâu còn sáng sủa như lúc ban đầu đâu, khó chịu thế này chẳng muốn đứng thêm chút nào. Con ra ngoài đây!”. Dứt lời, hắn cười nhếch mép rồi lủi nhanh ra ngoài, mất tăm. Huyền Âm chân nhân nhìn theo người hắn, mắng cho một câu rồi quay sang ba người còn lại: “Hắn nói cũng đúng, cứ đứng thế này chẳng được gì, chúng ta đi thôi”. Nói xong lão cũng quay lưng đi.
Lục Vân thấy mọi người rời khỏi, thầm mừng trong bụng, đứng yên không đi đâu cả. Ngạo Tuyết thấy lạ quay lại hỏi: “Lục Vân, ngươi không đi theo sao?”.
Lục Vân khẽ lắc đầu, nhìn nàng nói: “Ngạo Tuyết sư tỷ cứ đi đi, đệ một lát sẽ ra sau, tỷ không cần lo lắng”. Ngạo Tuyết nhìn vào đôi mắt sáng trong của chàng, lại cảm thấy đôi mắt ấy ánh lên những tia sáng thần bí, thật khó nắm bắt. Tần ngần một lúc, Ngạo Tuyết quay người, âm thầm rời khỏi.
Giữa không trung, Tiêu Thiên trừng mắt nhìn vào hai tên quỷ dị đang cản đường, lửa giận cháy rừng rực… Y hiểu hai tên này cố tình gây khó dễ cho mình. Đã biết là con đường thăng thiên không bao giờ dễ dàng nhưng Tiêu Thiên vốn nghĩ rắc rối chính là nhóm người của Lục Vân, không ngờ đã đoán sai, kiếp nạn thật sự bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Tiêu Thiên cũng biết thời gian của mình không còn nhiều, không thể dây dưa hơn nữa, cho nên y đã động thủ ngay. Chỉ thấy phút chốc đã xuất hiện ba đạo thân ảnh, chia thành ba hướng, phi thẳng đến mặt trăng, tốc độ nhanh cùng cực. Ba đạo ngân quang này thần tốc phóng đi cùng một hướng. Cùng ngay lúc ấy, quang cầu màu đỏ và màu xanh đang xoay chuyển liên tục, chớp mắt đã vây quanh Tiêu Thiên, tạo thành một vòng kết giới vững chắc phong ấn Tiêu Thiên bên trong. Ngân quang vừa chớp, một thân ảnh bên trái của Tiêu Thiên đã bị quang cầu màu xanh cản lại, áp đảo lui về.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang dần dịch chuyển, Tiêu Thiên vô cùng lo lắng và sốt ruột. Nhìn lại hai quang cầu kỳ lạ không mời mà đến cứ lờn vờn trước mặt, Tiêu Thiên lại càng cảm thấy khó chịu bội phần. Y tập trung công lực toàn thân lên hai cánh tay lực lưỡng, chỉ thấy hai luồng ánh sáng bạc bừng sáng và phóng ngay hai đòn tấn công khí thế cuồn cuộn, nhắm vào hai quang cầu đáng hận kia. Đồng thời, thân ảnh của Tiêu Thiên cũng không ngừng biến hóa, chớp chớp nháy nháy bất định, khiến cho kẻ địch không thể nắm rõ vị trí thực tại của mình.
Ngay lúc này, từ bên trong quang cầu rực đỏ quỷ dị, một giọng nói rền rĩ phát ra: “Tiêu Nguyệt Thiên Lang, hôm nay ngươi đừng mong thăng thiên, hãy chấp nhận vận mệnh đã an bài đi! Vừa hay đúng lúc Âm Sát Huyết Phiên của ta đang thiếu một yêu hồn đạt cảnh giới phi thăng… ngươi chính là thứ hợp tâm ý ta nhất, khà khà, hãy ngoan ngoãn trở thành thuần thú của ta, hãy chấp nhận số mệnh thôi!”. Dứt lời, từ bên trong quang cầu đỏ bất ngờ bay ra một đạo hồng phiên đẫm máu, chớp mắt nó đã biến hóa thành một huyết phiên to đến vài trượng. Ngay khoảnh khắc đó, đất trời chìm trong một màu đen âm u, âm hồn ai oán than rên khắp nơi, nghe tựa nỗi oán hận lẫn phẫn nộ, lan tỏa cả một vùng rộng lớn.
Mặt khác, từ quang cầu xanh lè cũng bay ra một cờ hiệu màu đen. Đạo hắc kỳ này vừa xuất hiện, nguyệt quang vốn trong vắt đột nhiên bị che khuất bởi một luồng yêu khí tà ác dày đặc. Kết hợp với uy lực của huyết phiên, hai yêu kỳ bao vây lấy Tiêu Thiên trong một không gian quỷ dị kinh hoàng.
Tiêu Thiên lúc này lo lắng không ngớt, bởi vì hiện giờ bản thể đã luyện hóa, thân ảnh chỉ còn là nguyên thần tụ hội. Mất đi bản thể, Tiêu Thiên hoàn toàn không thể sánh với trước đây. Đứng trước hai đạo oan hồn huyết phiên và chiêu hồn hắc kỳ này, y biết mình đang lâm hiểm cảnh, cơ hội sống sót chỉ còn trong gang tấc… Lửa lòng nổi dậy, y tru lên một tiếng đầy căm phẫn vang vọng khắp đất trời, thân ảnh của Tiêu Thiên nhạt đi, y đang thi triển phép “Khiêu Việt Không Gian” với mong muốn vượt qua hai đạo không gian quỷ dị kia, nhanh chóng thoát thân trước khi quá muộn.
Giữa không, giọng cười lạnh lùng tràn ngập tứ phía. Cả không gian chìm ngập trong vùng ánh sáng đỏ thẫm và xanh lè đầy tà quái, tạo nên một ảo cảnh mơ hồ, không ai bên ngoài có thể nhìn thấy rõ tình hình của Tiêu Thiên. Thỉnh thoảng vài ánh ngân quang lóe lên, yếu ớt, tiếp sau là tiếng kêu thảm thiết kinh hồn cùng tiếng gào thét oán hận. Hiển nhiên, Tiêu Thiên vẫn bị Huyết Phiên và Chiêu Hồn Kỳ giam hãm, bất kể y đã cố sức để xông phá nhưng vẫn không thoát được hai đạo kết giới yêu ma ghê gớm này. Mỗi lần tiếp xúc với hai đạo hào quang quái quỷ đó, thân ảnh của Tiêu Thiên lại bị tà khí ăn mòn, gây nên tổn thương cực lớn trên phần nguyên hồn của y.
Lục Vân đứng ở giữa động, chờ mọi người rời khỏi và không ngừng nghĩ ngợi cách để giải cứu Tiêu Thiên. Đột nhiên Lục Vân nghe tiếng thảm tiếu cùng nộ hống của vị bằng hữu tâm giao, chàng không khỏi chạnh lòng và sốt ruột. Lúc này, vòm trời chỉ là một màn đêm u tối cùng hai màu quang mang quỷ dị đang hòa lẫn, nhưng lấn át chính là vầng khí tà ác đến rùng rợn, hoàn toàn không thể nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Thiên. Một tiếng thét lại cất lên khiến Lục Vân cảm thấy như bị xé nát tim gan. Ánh mắt chàng ánh lên tia sáng sắc lạnh, đầy giận dữ, cơ thể bùng phát một vòng sáng màu bạc, phút chốc biến mất, không còn tăm hơi.
Giữa không, Lục Vân đột nhiên xuất hiện ngay tại kết giới của đạo không gian quái dị. Bốn bề ẩn hiện là những vầng sáng xanh đỏ giao thoa lẫn nhau, không thể tìm được chân ảnh của Tiêu Thiên. Lục Vân liền sử dụng ngay Ý Niệm Thần Ba để dò xét, chỉ trong chốc lát đã tìm ra vị trí của y. Cùng lúc, chàng cũng phát hiện khí tức của Tiêu Thiên ngày càng yếu ớt, hiển nhiên đã bị khí kình của đạo kết giới này tấn công và đang bị trọng thương. Lục Vân phát tiếp ba đạo Ý Niệm Thần Ba để dò xét kỹ lưỡng tầng kết giới xung quanh. Kết quả thu nhận được khiến chàng kinh hồn, tầng kết giới này không ngờ lại hàm chứa một sức mạnh hắc ám vô cùng to lớn, có khả năng ăn mòn đục khoét mọi thứ, uy lực như Hóa Hồn Đại Pháp của Quỷ Tông, chuyên trị những loại dị linh có hồn phách hay nguyên thần.
Lục Vân lập tức dịch chuyển đến ngay bên cạnh Tiêu Thiên, một vầng sáng màu bạc phát ra từ bàn tay rộng mở của Lục Vân lập tức bao bọc lấy thân ảnh của Tiêu Thiên, chàng nhẹ nhàng nói: “Tiêu Thiên đừng sợ, ta đến giúp ngươi đây, nguyên thần của ngươi hiện giờ đã bị tổn thương rồi, tu vi đại giảm, tạm thời hãy nghỉ ngơi để khôi phục nguyên thần. Bên trong ngân sắc quang cầu có chứa đựng linh khí của Yêu Nguyệt Động Thiên, ngươi cứ toàn lực hấp thụ. Về phần ta, ta sẽ ráng phá giải tầng kết giới này, ngươi hãy canh chừng mà nhanh chóng thoát thân ngay khi có cơ hội. Ta sẽ cố gắng cản trở bọn chúng, bản thân ngươi hãy tự cẩn thận”.
Tiêu Thiên thần sắc nhợt nhạt, mừng rỡ nói: “Lục Vân, là ngươi ư? Đa tạ. Hiện giờ bản thể của ta đã luyện hóa, với thân ảnh nguyên thần, ta không thể nào phá giải tầng không gian uy lực bá đạo này được. Chỉ cần ngươi giúp mở một khe hở là ta sẽ thoát thân được ngay. Ta chỉ sợ là không kịp, ta chỉ còn khoảng một trăm giây nữa mà thôi, phải nhanh lên mới được, trễ hơn nữa là xem như chấm hết. Ta sẽ mãi mãi phải tồn tại với bộ dạng như thế này… Một cô hồn không thể xác, du linh thiên hạ…”.
Lục Vân nghe thế, sắc mặt đại biến, một trăm giây ư? Quá ngắn rồi, một hít một thở được tính là một giây, nếu tính ra, thời gian thật sự không còn bao nhiêu. Lục Vân hét lớn: “Ngươi chú ý đây, ta sẽ cố gắng thử, hãy tranh thủ ngay khi có cơ hội”. Dứt lời, Như Ý thần kiếm lập tức bùng phát vầng hồng quang chói lòa, một đạo hỏa diệm uốn lượn phừng phực phóng ra từ thanh thần kiếm, một con hỏa long thân hình cuồn cuộn khói lửa xuất hiện đầy uy nghi giữa tầng kết giới xanh đỏ tà dị. Hỏa long rống một tiếng chấn thiên địa, khí thế hừng hực tung hoành tứ phía, không ngừng công kích với tốc độ cực cao vào tám mặt của kết giới.
Lục Vân tay phải cầm thanh kiếm rực đỏ đã được liệt hỏa chân nguyên đầy bá đạo của Long hồn hòa quyện vào, tức khắc trảm một đường kình lực vô biên. Vô số những lệ hồn oán linh bu quanh lập tức tan biến dưới ánh lửa mạnh mẽ rào rạt của Liệt hỏa. Giữa không trung, một tiếng lôi kình xé nát mây trời. Chân khí cường thịnh làm chấn động cả tầng kết giới, khiến cho nó lung lay, rung chuyển, khiến cho hai đạo Huyết Phiên cùng Chiêu Hồn Hắc Kỳ đều co giật liên tục, lúc thu nhỏ lúc phình to.
Từ bên trong quang cầu đỏ thẫm, một giọng nói gầm gừ phát ra: “Tên ranh miệng còn hôi sữa nào dám phá hoại chuyện tốt của lão tử? Hãy xem ta khử ngươi như thế nào. Lão nhị! Dùng thêm sức đi, xử luôn tên ranh này”.
Quang cầu xanh lè đó cũng rì rầm lên tiếng: “Lão đại, thanh kiếm trong tay tên ranh này không phải loại tầm thường, sau khi thu dọn hắn, đệ muốn lấy thanh kiếm đó”.
“Được, ngươi muốn thì cứ lấy, bây giờ thì động thủ đi!”.
Lục Vân hơi rùng mình, tuy đã toàn lực nhất trảm nhưng đạo kết giới vẫn trơ như đá, không hề bị phá giải, thật ngoài sức tưởng tượng. Nghĩ đến thời gian sắp hết của Tiêu Thiên, Lục Vân không thể nghĩ ngợi thêm nữa, đành tiếp tục công kích. Cơ thể Lục Vân tức thì xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh, hòa quyện bên trong là ánh hoàng kim lấp lánh. Song thủ khai triển, cơ thể tĩnh lập hư không, thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu vừa xoay chuyển vừa lóe lên ánh sáng xanh đen ảo dị.
Đôi mắt của Lục Vân cũng phát ra ánh xanh thẳm sáng rực, hét lên một tiếng thật lớn, thanh thần kiếm lập tức dừng xoay chuyển, thẳng đứng giữa không trung. Nhìn từ xa chỉ thấy một đạo thanh quang xuyên thẳng tận đến trời cao, nhanh chóng biến to và dài ra. Một nguồn khí tức thanh ưu vô bì cùng với một sức mạnh hùng hồn bá đạo chiếm lĩnh cả không gian, chàng chém mạnh một nhát, như một đạo thiên thần kiếm khổng lồ, khí thế thật hoành tráng, cường bạo như một cơn lốc hung dữ, chém xuống một nhát toàn lực ngay trung tâm kết giới.
Cùng lúc ấy, Huyết Phiên cùng Chiêu Hồn Kỳ rực sáng quỷ dị, từng tầng áng sáng xanh đỏ không ngừng chất cao như sóng biển thét gào, cuồng nộ, tạo thành một bức tường như cơn sóng thần kinh khiếp, từ từ gieo rắc nỗi sợ hãi đầy chết chóc. Từ trong quang cầu đỏ thắm, một đạo hồng quang phóng về phía kết giới, tạo sự kết hợp chặt chẽ. Ở phía khác, tương tự vậy, quang cầu xanh lục cũng phát ra một đạo thanh quang phóng về phía kết giới. Phút chốc, xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ chưa từng được nhìn thấy ngay giữa không trung, lung linh huyền ảo.
Chỉ thấy hai quang cầu một xanh một đỏ cách nhau hơn trăm trượng, ở giữa hai quang cầu, một đạo ánh sáng giao thoa xanh và đỏ, kết tạo thành một kết giới không gian sừng sững cao đến hơn mười trượng. Bởi vì ánh sáng và yêu khí tề tụ nên tất cả bên trong tầng kết giới này đều mơ mơ hồ hồ, bên ngoài không thể nào nhìn rõ. Ngay lúc này, mặt trăng đang dịch chuyển dần khỏi vị trí trung tâm, thời gian sắp hết…
Lục Vân lần này quyết tâm thi triển tuyệt học bá đạo kinh người của Đạo Gia – Thái Huyền Liệt Thiên Đạo! Thanh quang như ánh sét xé ngang trời đêm, kích trúng tầng kết giới, tạo nên một tiếng nổ rền vang, lửa bắn tung tóe, tuy vậy đạo ánh sáng đỏ thẫm vẫn toàn lực chống trả, thanh âm rèn rẹt đến lạnh người. Sau một ánh chớp chói lọi, cả hai luồng sáng đồng thời biến mất, chỉ thấy còn lại trên bề mặt kết giới, một đạo quang xanh lè không ngừng lưu động, trông vô cùng kỳ bí.
Cơ thể của Lục Vân bị chấn động bởi sức công phá bật ngược lui về đến vài trượng, sắc mặt hãi hùng. Quay đầu nhìn Tiêu Thiên, đã trễ rồi, thời gian, thời gian… lúc này không còn nữa! Hai lần công kích đã tốn hết năm mươi giây thời gian, chỉ còn một cơ hội nữa thôi, một cơ hội cuối cùng! Tiêu Thiên khẽ than thở: “Lục Vân, ngươi đã gắng hết sức rồi, tuy hai lần công kích đều thất bại nhưng ta cũng… mãn nguyện rồi! Kiếp này có thể quen biết ngươi, đó là niềm vinh hạnh lớn nhất trong quãng đời chân tu nhạt nhẽo của ta. Ngươi cứ rời khỏi đi. hai tên gian ác này, nếu đoán không lầm, chúng chính là một trong ngũ đại tà ma trong truyền thuyết của chân tu giới. Tu vi của bọn chúng đã hơn năm trăm năm, ngươi không đủ sức phá giải tầng kết giới của chúng đâu”.
Lục Vân nhìn sâu vào ánh mắt của Tiêu Thiên, đôi mắt đầy sự thất vọng và không cam lòng. Đôi mắt của chàng bất ngờ sáng ngời lên một cách lạ kỳ, chàng khẽ nói nhưng giọng dứt khoát: “Thời gian không còn nhiều, ta vẫn còn một cơ hội công kích cuối cùng. Lần này ngươi phải chú ý đến kình lôi giữa trời. Chỉ e chúng ta không kịp nói lời từ biệt, hãy tự bảo trọng! Chuẩn bị nhé, ta bắt đầu đây, hãy cách xa ta một chút…”.
Một tia sét ánh lên trong đôi mắt sắc lạnh của Lục Vân, thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm tự động bay đến bên cạnh. Chỉ thấy Lục Vân hai tay mười ngón nắm chặt, sau đó buông lỏng, lòng bàn tay lập tức xuất hiện hai đạo hào quang. Hai đạo hào quang này hơi khác biệt so với bình thường, bởi vì xung quanh quang cầu có những tia lửa điện xòen xoẹt chạy liên tục như những con rắn tí hon không ngừng gào rú, gầm gừ tiếng sấm dậy. Lục Vân từ từ thu song chưởng, hai khối quang cầu rực lửa điện to khoảng một tấc nhẹ nhàng lơ lửng trước ngực, phút chốc hợp lại thành một. Đồng thời, cơ thể của Lục Vân cũng bắt đầu phóng ra những đường sét điện chạy dọc xung quanh. Sét điện bành trướng, tạo thành một quang cầu thần bí rực sáng, lẹt rẹt tiếng lửa điện va chạm vào nhau. Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy rõ những dòng điện chạy cuồn cuộn xung quanh quang cầu, phích lịch điện quang, cảnh tượng đến là kinh hồn.
Đôi tay của Lục Vân từ từ nâng lên, ánh mắt của chàng lúc này trở nên lạnh lùng, ghê rợn cực độ. Quang cầu trên đôi tay ngày càng to dần, to đến hơn ba thước, xì xèo những tia lửa điện, phát ra tiếng sấm ì ầm đầy uy lực. Từ trong quang cầu, ẩn ẩn lan tỏa một khí thế cường bá hủy thiên diệt địa, cương mãnh bạo liệt, tạo nên một áp lực vô hình đè nén mọi khí thể xung quanh, có thể cảm giác được khoảng không trong vòng mười trượng đang chao đảo, ngằng ngặc ngắc ngoải. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Lục Vân hét to một tiếng, hai tay giơ thẳng lên cao. Quang cầu trên tay bay thẳng lên giữa không, lập tức phình to đến vài trượng, vô số đường sấm sét rực sáng, xé nát màn đêm đang liên tục phát ra những thanh âm xèn xẹt, ẩn chứa một sức phá hoại khôn lường. Cùng lúc, ngay dưới ánh trăng mờ nhạt, bầu trời đột nhiên sấm chớp ào ạt, vô số thần lôi từ cửu thiên bất thình lình đánh xuống, tạo thành một quang cảnh kinh hoàng chưa từng có.
Kình lôi từ khắp tứ phương cùng sức mạnh hủy diệt lập tức được hút vào quang cầu, lôi điện tập trung liên tục và bị hấp thu một cách nhanh chóng. Lửa điện càng lúc càng dữ dội, chèn ép và gào rú bên trong quang cầu, tiếng rèn rẹt to dần, to dần rồi biến thành tiếng lầm rầm âm vang. Quang cầu vừa hấp thu lôi điện vừa thu nhỏ kích thước, càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng chỉ còn to khoảng ba thước, và… “Ầm” một tiếng nổ long trời lở đất xé nát cả khoảng không. Chỉ thấy một đạo cường quang chói mắt lan tỏa thật rộng, theo đó là một nguồn nội lực bùng phát từ bên trong quang cầu, phừng phực rung chuyển, tản ra tứ phía, càn quét như một cơn bão lốc điên cuồng.
Nguồn sức mạnh kinh khiếp này lập tức tiếp xúc với tầng kết giới, tiếng lôi chấn rầm vang, kết giới tức khắc rạn nứt. Dòng chân khí cường mãnh, mang theo lôi điện chí dương chí cương trong phút chốc đã tiêu diệt toàn bộ âm hồn quỷ lệ. Huyết Phiên và Chiêu Hồn Kỳ dưới sức mạnh tuyệt thiên hủy địa đó, lập tức bị thiêu đốt thành tro. Hai khối cầu một đỏ một xanh cũng nhanh chóng tiêu biến, trốn chạy trong tiếng quỷ khóc thần sầu.
Lục Vân dõi theo hai bóng quang ảnh hốt hoảng tháo chạy, khóe miệng khẽ lộ một nụ cười lạnh nhạt. Đối với lần công kích này, chàng cảm thấy khá mãn nguyện, không ngờ pháp quyết của Đạo Gia lại có uy lực cường hoành như vậy, thật là khiếp đảm nhân tâm. Ngẩng nhìn trời cao, ánh mắt của Lục Vân hiển hiện vài nét ngạo khí, tâm tư tĩnh lặng nhưng đôi phần rạo rực. Bản chất tâm linh vốn mâu thuẫn, quả đúng!
Ngay tức khắc, Tiêu Thiên khẽ tru một tiếng, cơ thể đột phá khỏi vầng ngân quang quanh người, phi thẳng ngay về hướng thanh nguyệt. Trong vài phần trăm giây ngắn ngủi, y dõi nhìn từ biệt cảm tạ Lục Vân. Chàng tịnh lập giữa hư không, mỉm cười đưa tay vẫy nhẹ, ánh mắt long lanh dõi theo bóng hình dần xa như nói lời chúc phúc đến vị bằng hữu thân thiết của mình.
Dưới ánh trăng thanh khiết, cơ thể của Tiêu Thiên từ từ phát ra vầng kim quang nhàn nhạt, rồi dần bừng lên một vầng hào quang, bao bọc quanh người. Giữa cảnh khuya đen tuyền, một bóng ảnh ngân lang to đến mười trượng ẩn hiện ngay sau lưng của Tiêu Thiên, hai đạo ảnh tử dần trùng lên nhau. Trong một ánh chớp bất chợt, tất cả đều biến mất. Từ giữa không, một vật sáng nhẹ nhàng lơ lửng rơi xuống, đến ngay chỗ của Lục Vân.
Chàng đưa tay nắm lấy, nhìn kỹ, đó là một mảnh lụa. Mảnh lụa này nhẹ nhàng phát sáng, có một hình thêu màu bạc lấp lánh – một con cự lang đang ngẩng cao đầu, tru dài… Trên trời, vầng trăng tròn treo lơ lửng, ánh sáng trong vắt, bàng bạc đến huyền ảo, cảnh vật mông lung diệu kỳ. Lục Vân ngắm nhìn tấm lụa trên tay, khẽ mỉm cười rồi cẩn thận cất vào người, cơ thể dần hạ xuống…
Nhìn từ xa, có bốn hình nhân với những hào quang khác nhau đang tăng tốc phi thân về phía mình, Lục Vân khẽ cười, cơ thể lập tức biến mất giữa đêm. Trong từng cơn gió lùa vi vu, vài câu than vãn, vài tiếng luyến tiếc, vài lời nghi vấn xen lẫn kinh ngạc, tất cả đều quyện vào gió… mang đi xa, thật xa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!