Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 28: Vân Phong dương uy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Thất Giới Truyền Thuyết


Chương 28: Vân Phong dương uy


Cầm chặt lấy bàn tay của Vân Phong, Lục Vân tỉ mỉ quan sát đối thủ đang đứng bên ngoài đấu trường. Vừa nhìn, Lục Vân đã cảm nhận được con người này không đơn giản, Vân Phong muốn thắng trận này, chắc phải tận toàn lực mới mong có hy vọng. Lục Vân nhẹ nhàng nói: “Vân Phong, lần đầu tiên ra trận, đệ đừng cảm thấy bị áp lực. Nhớ là thả lỏng toàn thân, điều tức để tâm thần đạt đến trạng thái tối ưu, có như vậy thì mới phát huy hết thực lực của mình được. Trong lúc tỉ võ, ghi nhớ là không được xem thường đối thủ, nếu không sẽ dễ dàng rơi vào cạm bẫy của đối phương. Huynh không nhắn nhủ gì nữa, vì ta tin là đệ nhất định sẽ chiến thắng, huynh còn muốn cùng đệ tranh cái túi càn khôn nữa mà”. Một nụ cười thật tươi nở trên gương mặt anh tuấn của Lục Vân, không ngờ lúc này chàng lại đùa vui với Vân Phong như vậy.

Vân Phong nhìn chàng, ánh mắt đầy cảm kích: “Yên tâm đi huynh, đệ sẽ cố gắng cùng vào vòng trong với huynh mà. Tin đệ, đệ sẽ thắng”. Bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim như đang trỗi dậy một ngọn lửa quyết tâm hừng hực. Đôi tay vẫn nắm chặt, Lục Vân khẽ nói: “Ta tin mà, đệ sẽ chiến thắng. Bây giờ, đệ cứ quan sát địa hình thật tỉ mỉ, huynh lui về trước đây. Đối thủ của đệ đã bước lên võ đài rồi, xem ra thời gian đã đến, trăm sự nhớ cẩn thận”. Nói xong, chàng quay lưng, từng bước lui về.

Nhìn theo bóng lưng của Lục Vân, Vân Phong khẽ nói theo: “Cảm tạ huynh, Lục Vân”. Không cần nhiều lời, chỉ vỏn vẹn năm chữ đó đã đủ thể hiện trọn vẹn tấm chân tình và sự cảm kích trong nội tâm của Vân Phong. Quay lại võ đài, hắn quan sát cẩn thận đối thủ rồi nói lớn: “Dịch Viện Lâm Vân Phong, xin thỉnh giáo!”.

Đối thủ của Vân Phong là một thiếu niên mặc bộ y phục màu xanh, trông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tướng mạo khá khôi ngô. Lúc này gã cũng đang quan sát và ước lượng trình độ của Vân Phong, thấy Vân Phong lên tiếng, gã cũng tự xưng: “Thiên Kiếm Viện Mộc Hoa, mời chuẩn bị”. Dứt lời, thanh trường kiếm đang đeo trên lưng lập tức vút bay lên cao, xoay chuyển không ngừng ngay trên đỉnh đầu. Xung quanh, vô số Thiên Kiếm đệ tử đang hò reo tên của gã, để cổ vũ và tạo thanh thế áp đảo.

Vân Phong ngắm nhìn thanh trường kiếm trên đầu của Mộc Hoa, một vầng thanh quang lưu động, tên này hiển nhiên không dễ đối phó. Hít thở nhẹ nhàng, Vân Phong lấy lại bình tĩnh, thanh Trảm Phong tiên kiếm cũng ánh lên ngân quang, bay thẳng ra quay một vòng to giữa đấu trường rồi mới dừng lại trên đầu của hắn, xoay chuyển cực nhanh. Cùng lúc, hai bên đều chăm chú quan sát đối phương, cố gắng tìm ra sơ hở. Còn phía ngoài, sáu người của Dịch Viện đều cùng nhìn về Vân Phong, thầm cổ vũ cho hắn. Phía bên kia, Liễu Tinh Hồn cũng nhìn về Mộc Hoa, tâm trạng không khác bao nhiêu. Mộc Hoa bất chợt lên tiếng: “Chú ý đây, ta xuất chiêu, xem kiếm”. Vừa nghe tiếng, thanh trường kiếm trên đầu đang chiếu rọi thanh quang đã xuất hiện ngay trước mặt Vân Phong. Tốc độ nhanh như chớp, sức mạnh cường mãnh, khiến cho Vân Phong giật mình, vừa tránh né vừa thét lên: “Ta cũng xuất chiêu đây, cẩn thận”. Nhón chân đẩy lực từ mặt đất, cơ thể xoay vòng như chong chóng. Mỗi một vòng xoay, thanh Trảm Phong kiếm trong tay lại quất ra chín đường kiếm, chín đạo ngân quang tạo thành một vòng kiếm khí hình cánh quạt, như sóng biển dâng trào, tầng tầng lớp lớp liên tiếp đổ ầm vào Mộc Hoa.

Mộc Hoa chỉ cười lạnh nhạt, tay phải cầm trường kiếm xuất chiêu: “Phong vân tề tụ”, không khí bốn bề lập tức cuộn về phía gã, phút chốc hình thành một cơn lốc xoáy ngay trước mặt. Gã khẽ phất tay, cơn gió lốc di chuyển rất nhanh về phía Vân Phong. Từng đợt sóng kiếm khí của hắn vừa đụng vào gió lốc lập tức tan ra không còn tăm hơi. Chỉ thấy vùng đất xung quanh xuất hiện vô số vết xước, đất đá nứt toạc. Ngay lúc này, cơ thể của Mộc Hoa dịch chuyển với tốc độ cực cao, tạo ra vô số trùng ảnh và ảo ảnh, bao vây lấy Vân Phong, không ngừng chạy vòng, khiến cho người khác không thể phát hiện đâu là người thật đâu là giả. Tốc độ di chuyển của Mộc Hoa ngày càng tăng nhanh, mọi người bên ngoài đấu trường bắt đầu không thể nhìn thấy rõ thân ảnh của Vân Phong nữa, chỉ còn thấy một vòng thanh quang được tạo bởi vô số bóng ảnh đang di chuyển của Mộc Hoa.

“Cheng!”. Một tiếng kiếm ngân chói tai vang ra khắp sơn động. Một vầng kiếm quang màu bạc phóng thẳng lên trời, dài đến hơn mười trượng, bổ mạnh xuống. Khí thế hùng hổ uy dũng, khiến cho sáu người của Dịch Viện mỉm cười mừng thầm, còn đám đệ tử Thiên Kiếm Viện thì la ó thất kinh. Ngay khi đạo kiếm quang khổng lồ chém xuống, những bóng ảnh đang di chuyển của Mộc Hoa đột nhiên ngừng lại, một đạo kiếm mang màu xanh lập tức phóng to và kéo dài đến vài trượng, trực diện đón lấy đường kiếm cương mãnh của Vân Phong.

Quang ảnh mờ tỏ bất định, sau một tiếng vang rầm trời, hai bóng ảnh văng ngược ra hai hướng khác nhau. Mặt đất bụi bay mù mịt, một lúc sau khi thấy rõ hiện trường thì mọi người đều kinh ngạc khi phát hiện một hố to xuất hiện ngay giữa sân đấu. Giữa không trung, Vân Phong đang rực sáng ánh xanh thẳm, thanh Trảm Phong kiếm cầm chặt trên tay, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Mộc Hoa. Còn Mộc Hoa thì khắp người bừng lên một vòng chân khí màu tím nhạt, nét mặt kinh hãi liếc nhìn Vân Phong. Mọi người trên mặt đất đều chăm chú quan sát hai người đang lơ lửng, trong lòng không ngừng so sánh và tính toán, xem ai sẽ có cơ hội thắng nhiều hơn.

Mộc Hoa cười lạnh: “Hảo tu vi, thật không hổ danh là nhân tài kiệt xuất của Dịch Viện. Bây giờ ta sẽ trổ hết tài nghệ để đánh một trận thật hay, xem tuyệt kỹ của ai lợi hại hơn”. Vừa dứt lời, thân ảnh của Mộc Hoa đã xuất hiện ngay phía trên của Vân Phong, cùng lúc chín mươi chín đạo kiếm quang như cơn mưa xanh xả xuống đầu của Vân Phong.

Thần sắc của Vân Phong đại biến, cơ thể lập tức chớp động, trường kiếm trong tay nhanh chóng xoay vòng lên trên, đỡ ngay cơn mưa kiếm đang rào rào phủ ập xuống. Sức mạnh của cơn mưa màu xanh quả lợi hại, cơ thể của Lục Vân đang phải chịu một sức ép như ngàn cân phủ đầu, dần dần hạ xuống. Những tiếng va chạm leng keng liên tục phát ra, tia lửa tung tóe. Sức ép đầy kình lực đó đã khiến cho Vân Phong phải chạm đất một tiếng rầm, làm rung chuyển mặt đất. Chưa hết, từ thân ảnh đang xoay chuyển của Mộc Hoa, bất ngờ xuất hiện một luồng sáng màu xanh tím, toàn lực công kích vào Vân Phong. Vân Phong hoảng hồn, thét lên một tiếng, cơ thể buộc phải gằn gộc, bừng phát vòng ngân quang để cố sức đỡ lấy đòn công kích bất thình lình của Mộc Hoa.

Hai nguồn nội khí kình nhau kịch liệt, tạo thành những luồng khí lưu phóng ra xung quanh, lập tức mặt đất bị giằng xé, nổ bùng ra sáu hố to đến vài thước. Vân Phong gằn người gập xuống, phóng vụt ra ngoài chỉ trong chớp mắt, rơi văng cách đó đến ba trượng. Chỉ thấy hắn hổn hển ngồi dậy, quần áo đã bị khí lưu xé nát, đầu tóc rối tung, gương mặt trắng bệch, khóe miệng vương máu. Mộc Hoa tĩnh lập giữa không, hứ giọng: “Tốc độ né tránh cũng khá đây, không tệ”. Lời nói đầy ý nhạo báng, mọi người của Dịch Viện nghe thế đều thừ người.

Đôi mắt của Vân Phong rực lên một ánh lửa giận dữ, gào lên một tiếng, hắn bay thẳng đến Mộc Hoa. Ngay giữa không trung, Vân Phong thi triển tuyệt kỹ của Dịch Viện, Trảm Yêu Diệt Ma kiếm quyết. Chỉ thấy vô số kiếm khí tung hoành gào rú xung quanh, từ trên không trung kết tụ thành một màn thiên la địa võng, bao vây lấy Mộc Hoa. Lúc này Vân Phong đang bị thiêu đốt trong lửa giận điên cuồng nên bất chấp tất cả, toàn lực thi triển kiếm quyết, quyết tâm đánh bại đối phương.

Mộc Hoa khẽ thét một tiếng, thanh trường kiếm trong tay xoay chuyển thần tốc, kiếm quang nhanh chóng hình thành một vòng bảo vệ vững chắc, đánh bật những đòn tấn công của Vân Phong. Tiếp ngay đó, cơ thể của gã vừa chớp đã biến mất khỏi vòng vây của Vân Phong, xuất hiện ngay sau lưng của hắn. Chiêu này vừa thi triển, đám đệ tử Thiên Kiếm Viện xem đến hả hê, cùng hô to cổ vũ, còn nhóm người của Dịch Viện thì đến thấp thỏm lo sợ. Mọi người đều không ngờ đệ tử Thiên Kiếm Viện lại biết Đại Na Dịch Thân pháp kỳ diệu như vậy, thật là ngàn cân treo sợi tóc.

Khi Vân Phong phát hiện ra dị khí sau lưng thì hắn đã hiểu tên Mộc Hoa này biết sử dụng Tức Thời Dịch Chuyển đại pháp. Như vậy, muốn đối phó với gã đã khó lại càng thêm khó. Một tia mắt lạnh lùng thoáng hiện, Vân Phong khẽ niệm: “Càn khôn vô cực, Âm dương mượn pháp, ẩn!”. Thật hú hồn, ngay lúc kiếm của Mộc Hoa vừa đâm vào thì Vân Phong đã biến mất. Chỉ cách không tới một phân.

Mộc Hoa sửng sốt, cứ tưởng là chiêu Tức Thời Dịch Chuyển chỉ mỗi Thiên Kiếm Viện có, hóa ra Vân Phong cũng biết và sử dụng nhuần nhuyễn như vậy, thật quá sức tưởng tượng. Gã dáo dát nhìn quanh, mặt mày thất sắc bởi vì không còn thấy thân ảnh của Vân Phong ở đâu nữa. Trong lúc này, không chỉ Mộc Hoa mà mọi người của Thiên Kiếm Viện đều tái mặt. Đôi mắt của Liễu Tinh Hồn chớp hiện một ánh nhìn kỳ dị, trừng mắt nhìn về phía nhóm người của Dịch Viện. Trong sáu người họ, ngoại trừ Trương Ngạo Tuyết và Lục Vân ra thì những người còn lại đều có đôi phần ngơ ngác, có vẻ mọi người đều không hề biết Vân Phong có bản lĩnh này.

Một đạo ngân quang đột nhiên lóe sáng sau lưng Mộc Hoa, ngay tức thì, Vân Phong phá không xuất hiện, thanh Trảm Phong kiếm rực sáng ngân quang, nhanh chóng tạo thành một vòng sáng bao vây lấy Mộc Hoa, nhốt gã bên trong. Gã vừa kinh hãi vừa giận dữ, toàn thân bừng lên một nguồn tử quang, thanh trường kiếm xoay chuyển với tốc độ kinh hồn, bổ mạnh để phá giải vòng vây kiếm ảnh đồng thời tự tạo một vòng kiếm khí bảo hộ để đỡ đòn công kích của Vân Phong. Ánh ngân quang chói lòa chiếu rọi cả sân đấu, khí thế đầy cuồng nộ của Vân Phong phút chốc đã kích phá vòng phòng ngự của Mộc Hoa, kích một đòn khá nặng lên cơ thể của gã. Tứ phía lập tức nổi dậy tiếng la thét cùng chửi rủa của bọn Thiên Kiếm Viện đệ tử, lời lẽ không hề dễ nghe chút nào.

Mộc Hoa ứ hự vài tiếng đau đớn, cơ thể lập tức chớp hiện trên không trung, thi triển phép Tức Thời Dịch Chuyển để tránh khỏi đòn công kích liên hoàn. Vân Phong nhìn gã, cười nhạt: “Tốc độ né tránh của ngươi cũng đâu có tệ, đâu thua kém gì ta”.

Lần này đến Mộc Hoa xiêm y rách nát, đầu tóc rối bời, trước ngực còn hoen vài vệt máu, hậm hực liếc nhìn Vân Phong với nét mặt căm phẫn. Gã thét lên điên dại: “Đừng vội đắc ý, tiếp Lâm Trần Quyết của ta”, rồi phóng người lên cao, đứng ngang bằng với Vân Phong. Chỉ thấy thanh trường kiếm trên tay phải rung lên bần bật, một tiếng kiếm ngân như long gầm chấn động bốn bề, khí quang tỏa chiếu phừng phừng xung quanh. Tiếp ngay sau đó đột nhiên xuất hiện vô số kiếm quang tụ hội ngay trên đỉnh đầu, hơn trăm hơn ngàn kiếm khí tụ lại thành một đạo kiếm quang màu tím, tịnh lập ngay trên đỉnh đầu của Mộc Hoa. Sau một tiếng hét vang dội, cột kiếm quang khổng lồ, cao to hơn mười trượng đó bổ một nhát như trời giáng xuống đầu Vân Phong.

Trong lúc Mộc Hoa thi triển Thiên Kiếm Cửu Quyết đệ nhất quyết – Lâm Trần quyết – thì Vân Phong cũng bắt đầu thi triển Trảm Yêu Diệt Ma kiếm quyết của Dịch Viện. Chỉ thấy ngân quang chói lòa, đôi tay của Vân Phong múa may với tốc độ nhanh đến nghẹt thở, trong tích tắc có thể phóng ra một trăm chín mươi sáu đường kiếm quang. Số kiếm quang này cũng tập trung trên đỉnh đầu, từ từ dung hòa vào nhau, tạo thành một cột kiếm quang hoành tráng, rực sáng sắc huyền thanh. Vân Phong cũng thét một tiếng như sấm gầm, cột kiếm quang bổ xuống như ngọn Thái Sơn nghiêng ngả, chém một phát đầy uy lực và cương mãnh vào cột kiếm quang màu tím của Mộc Hoa.

Dưới đất, ai nấy đều hồi hộp ngước nhìn. Lúc này chỉ thấy hai bên đang giằng co kịch liệt, đôi bên đều đang vận hết công lực để điều khiển cột kiếm quang. Huyền Ngọc chân nhân khẽ thở dài: “Cuộc đấu này cho dù Vân Phong đánh thắng thì e là trận sau sẽ không trụ nổi”. Mọi người im lặng, trong lòng thầm hiểu lời nói của trưởng giáo. Lục Vân vừa nhìn vừa thì thầm trong miệng: “Vân Phong, cố lên, huynh đang cổ vũ cho đệ đây. Tận lực là được, phải trân trọng bản thân”.

Bất ngờ, cả hai bùng sáng, sau đó là một tiếng nổ long trời lở đất. hai người lại văng ra xa vài trượng nhưng vẫn giữa được thăng bằng, nhìn nhau với ánh mắt lạnh như băng, không nói một lời nào mà chỉ tiếp tục công kích. Khoảng thời gian tiếp theo cả hai đều không ngừng giao đấu kịch liệt, liên tục tung ra nhiều đòn tấn công và trực diện giao phong, khiến cho đôi bên đều trọng thương. Những người quan sát phía dưới đều cảm thấy kinh hãi khi thấy hai đấu thủ có ý chí và quyết tâm liều mạng như vậy. Cả đấu trường im phăng phắc, chỉ còn tiếng gió cát, tiếng thở và tiếng xuất chiêu ầm ầm của hai người.

Mộc Hoa cũng không nhớ rõ là mình đã bao nhiều lần xuất chiêu để tấn công và đỡ đòn, nói chung thì cách biệt nội lực của hai người không hơn kém nhau bao nhiêu. Trừng mắt nhìn Vân Phong ở phía xa, Mộc Hoa lớn tiếng quát: “Bây giờ hãy tiếp chiêu mạnh nhất của ta, Xuyên Thiên quyết!”. Vừa dứt lời cơ thể của Mộc Hoa đã xoay chuyển thần tốc, hai tay giữ chặt kiếm, chỉa thẳng vào Vân Phong. Khí lưu xung quanh bị cuốn vào cơ thể đang xoay chuyển liên tục của gã, từ từ tạo thành một cơn lốc xoáy pha trộn hai màu tím và xanh. Trong lúc này, không ai còn nhìn thấy thân ảnh của Mộc Hoa nữa mà chỉ thấy một cơn lốc tím xanh đang gầm thét, trên đỉnh lốc xoáy là mũi kiếm nhọn, sắc bén đến lạnh người, cũng đang xoay chuyển kinh hồn như một mũi khoan khổng lồ.

Vân Phong lừ mắt, chau mày, vẻ mặt đầy nghiêm trọng, bởi vì hắn biết đây chính là giây phút quyết định. Chỉ thấy đôi tay của hắn nhanh thoăn thoắt, kết một pháp ấn kỳ lạ trước ngực, miệng lẩm bẩm niệm phép. một lúc sau, toàn thân của Vân Phong rực rỡ vầng sáng xanh đen, vô số linh khí bắt đầu tụ hội, khí lưu xung quanh ba động không ngừng, cả mặt đất rung lên, bàn ghế chạm nhau lập cập lập cập. Lúc này Vân Phong đang đứng giữa trời với vòng thanh quang bao bọc, chân nguyên tụ hội đã ảo hóa thành vô số phù chú pháp quyết, lượn lờ xung quanh. Càng lúc càng có nhiều những phù chú và pháp ấn ngũ sắc, chúng chồng chất lên nhau, cuối cùng hình thành một đạo Âm dương bát quát khổng lồ ngay trên đỉnh đầu, liên tục xoay chuyển. Mỗi một vòng xoay chuyển, đạo Âm dương bát quái này tự động tung ra hai đạo ánh sáng, một xanh một đỏ, rất kỳ bí.

Dưới đất, ai cũng nghẹt thở ngẩng đầu quan sát nhất cử nhất động của hai đấu thủ. Huyền Ngọc chân nhân vừa nhìn Vân Phong vừa khẽ nói: “Cho dù kết quả lần này thế nào thì Vân Phong cũng rất đáng nể phục. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà đã tu luyện Dịch Thiên Trấn Hồn quyết – một trong tứ đại bí kỹ của bổn môn đến mức độ này, quả là thế gian hiếm có”.

Lục Vân cũng khẽ nói: “Lần này Vân Phong nhất định chiến thắng, đệ tử tin như vậy”. Mọi ánh mắt còn lại trong Dịch Viện đều có cùng một niềm tin – Vân Phong sẽ thắng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trên không, mặt trời đã đến đỉnh, chiếu rọi những tia nắng rực lửa, như khích lệ, như đốt cháy bầu không khí đang vô cùng gay cấn của trận đấu hào hứng này. Trong phút chốc, thân ảnh của Mộc Hoa tái hiện giữa tầng khí lưu cuồn cuộn. Đôi tay vẫn cầm kiếm, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Vân Phong, bất ngờ phóng thẳng đến. Thân ảnh của gã lập tức hóa thành một đạo tử quang, kết hợp với luồng khí lưu cường bạo xung quanh, tụ hội thành một con rồng tím dài thượt, há miệng xông thẳng vào Vân Phong, như muốn nuốt chửng đối thủ.

Ngay giây phút Mộc Hoa tiến công, ánh mắt của Vân Phong rực sáng, đôi bàn tay bắt ấn trước ngực chĩa ngay về phía Mộc Hoa. Đạo Âm dương bát quái đang xoay chuyển trên đỉnh đầu tức khắc xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Mộc Hoa, xoay chuyển với tốc độ kinh hồn. Hai đạo ánh sáng một xanh một đỏ phóng ra từ Âm dương bát quái hình thành ngay hai đạo pháp kiếm bén nhọn, bùng phát một uy lực chấn hồn diệt phách thọc thẳng xuống cơ thể tím lịm của trường long.

Cùng lúc, con trường long cũng nuốt chửng Vân Phong. Giữa trời chỉ còn thấy một đạo Âm dương bát quái liên tục xoay chuyển với hai thanh pháp kiếm, không ngừng cắt xén xé nát cơ thể của tử sắc trường long. Còn trường long thì vừa gào lên đau đớn vừa phi thân trốn chạy để né khỏi đòn công kích khiếp đảm của Âm dương bát quái. Tiếc là, nó đi đến đâu, Âm dương bát quái theo sát đến đó, không buông tha. Bên trong vầng sáng tím, một đạo thanh quang đang chớp tắt thoi thóp, vô số những phù chú đang len lỏi vào cơ thể của tử long, không ngừng phát tán.

Mọi người đang quan sát trên mặt đất đều hoàn toàn bị thu hút bởi cảnh tượng hoành tráng này. Chắc hẳn với cảnh tượng trên, ai cũng có thể đoán được kết quả của trận đấu. Thời gian dần trôi qua, tình cảnh trên không trung đột nhiên có biến hóa. Chỉ thấy tử long sau một hồi tìm cách tránh né không thành, đột nhiên quay lại công kích. một tiếng rồng gầm vang dội, tử long cuộn mình phóng thẳng vào Âm dương bát quái. Ngay khoảnh khắc đó, ba vầng sáng xanh, đỏ, tím bùng ra dữ dội, vô vàn những tia sáng sặc sỡ chiếu rọi cả đấu trường, cảnh sắc đẹp đến khó tả. Sau một tiếng nổ rầm giữa không, chỉ thấy hai bóng ảnh rơi phịch xuống đất, đó là Mộc Hoa và Lâm Vân Phong.

Cả hai cùng nhau rơi xuống, loạng choạng đứng trên đôi chân đang run rẩy, yếu ớt. Mộc Hoa mặt mày trắng bệch, áo quần tả tơi, tóc rối như tổ quạ, khóe miệng vương máu, trông thật thê thảm. Đứng một lúc, cuối cùng cũng không gắng gượng được mà ngã gục trong tiếng gào thét đinh tai nhức óc của vô số Thiên Kiếm Viện đệ tử.

Trong khi đó Vân Phong cũng đang run rẩy với bộ dạng không khá tí nào. Đầu óc bưng bít, đôi chân đau đến không thể đứng vững, loạng choạng bất lực, nhưng ngay lúc nhìn thấy Mộc Hoa đang gắng gượng để đứng thẳng người thì trong lòng của Vân Phong đột nhiên trỗi dậy một động lực vô hình. Cả hai bây giờ không ai có thể động thủ được nữa. Quan trọng là ai đứng vững, đứng lâu thì xem như là kẻ chiến thắng. Vân Phong hít một hơi thật sâu, toàn thân thanh quang nhất hiện, cơ thể đột nhiên bay lên ba thước, đỉnh lập giữa trời. Trên đỉnh đầu, Trảm Phong kiếm đang lừ đừ xoay chuyển, chứng tỏ chân nguyên của hắn sắp cạn kiệt. Tuy nhiên vẫn tiếp tục kiên trì trụ lại.

Không còn nghe rõ thanh âm xung quanh, mắt cũng mờ dần… nhưng trong tích tắc, Vân Phong bắt gặp ánh nhìn của Lục Vân, một cảm xúc chân tình, một sức mạnh của tình bằng hữu được chuyển giao trong phút chốc. Cả ánh mắt của Huyền Ngọc chân nhân và những người khác, hắn nhìn thấy những nụ cười khích lệ đầy ấm áp của họ. Vân Phong hiểu rằng, lần này mình tuyệt đối không thể làm mất mặt của Dịch Viện. Những nụ cười mờ dần, mờ dần.

Trong tiếng reo hò mừng rỡ của các thành viên Dịch Viện, Vân Phong cảm giác mình đang nằm trong vòng tay của Lục Vân. Lục Vân nhẹ nhàng đỡ lấy hắn, tay phải vận chân khí, một khối chân nguyên cầu rực sắc huyền thanh xuất hiện. Chàng từ từ áp bàn tay phải lên đỉnh đầu của Vân Phong, trong phút chốc, toàn thân của Vân Phong bừng sáng, vẻ mặt đã tươi tỉnh hơn. Huyền Ngọc chân nhân lúc này đã kịp đi tới, ánh mắt đầy khen thưởng, còn Tử Dương chân nhân thì vội vã nhắc: “Lục Vân, chiều nay ngươi còn phải thi đấu nữa, đừng tổn hao chân nguyên nhiều quá, để ta”. Dứt lời, lão đỡ lấy Vân Phong, mang đi chỗ khác.

Nhìn Vân Phong, Ngạo Tuyết mỉm cười khẽ nói: “Vân Phong, đệ thắng rồi đó. Đệ đã mang lại niềm vinh dự đầu tiên cho Dịch Viện chúng ta”. Lý Hoành Phi cũng gật gù: “Được lắm, thật không hổ danh là sư đệ của ta. Tiếp tục cố gắng, chúng ta sẽ cùng làm rạng danh Dịch Viện”.

Vân Phong nhìn mọi người, rưng rưng cảm động, hắn trịnh trọng nói: “Đa tạ mọi người, Vân Phong sẽ cố gắng, vì Dịch Viện chúng ta sẽ cùng nỗ lực. Lần này hãy để mọi người có một cái nhìn hoàn toàn khác về chúng ta, phải khẳng định với họ rằng, Dịch Viện không phải dễ bắt nạt”. Ánh mắt của hắn đầy kiên định.

Huyền Ngọc chân nhân khẽ nói: “Lát nữa quay về, ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt để nhanh chóng hồi phục chân nguyên, trước mắt vẫn còn những trận đấu khó khăn hơn đang đợi. Lần này biểu hiện tốt lắm, nếu như sư phụ ngươi có mặt ở đây, người chắc chắn sẽ rất hãnh diện”. Tịnh Nguyệt đại sư và Tử Dương chân nhân đều mỉm cười nhìn Vân Phong, tỏ ý tán thành.

Ngược lại, ở phía bên kia võ đài, đám người của Thiên Kiếm Viện mặt mày đều xụ một đống, liếc nhìn Vân Phong một cách thiếu thiện ý. Liễu Tinh Hồn vốn niềm nở bây giờ cũng nghiêm mặt, nhìn Huyền Ngọc chân nhân nói: “Trận này Lâm Vân Phong của Dịch Viện đã thắng, chúc mừng Huyền Ngọc huynh, cuối cùng cũng đào tạo ra một đệ tử ưu tú”.

Huyền Ngọc chân nhân thản nhiên cười: “Liễu đạo hữu quá lời, lần này Vân Phong cũng chỉ may mắn mà thôi, không đáng để nhắc đến. Bây giờ cũng trễ rồi, chúng tôi xin cáo từ để về liệu thương cho Vân Phong, ngày mai vẫn còn tiếp tục nghênh chiến”. Nói xong, người dẫn cả sáu người cùng rời khỏi.

Liễu Tinh Hồn nhìn theo bóng lưng của Huyền Ngọc chân nhân, ánh mắt đầy hàn khí, lão khẽ hứ giọng rồi xoay mình ra lệnh cho đệ tử khiêng Mộc Hoa về động

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN