Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 809: Cựu nhật ân oán
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Thất Giới Truyền Thuyết


Chương 809: Cựu nhật ân oán


Diệp Tâm Nghi mê man, thắc thỏm, chầm chậm bước đến Tiên Trần các. Trước mắt nàng đã là Tiên Trần các, thật ra không phải lầu gác gì cả, mà chỉ là một hang động, nhưng không biết vì sao lại có tên như vậy.

Đến cửa ra vào, Diệp Tâm Nghi bị một tầng kết giới sắc xanh ngăn trở lại. Nàng không chút kinh ngạc trước việc này, chỉ đưa hai tay thi triển bí thuật của Dao Trì, cả thân hình nhanh chóng hóa thành một luồng sáng xanh xuyên qua kết giới đi vào bên trong.

Quay đầu, Diệp Tâm Nghi ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đang đứng trước một tòa lầu bảy tầng, trên cửa lớn của tòa lầu có ba chữ lớn “Tiên Trần các” lấp lánh ánh xanh, hết sức chói chang.

Hơi kinh ngạc, Diệp Tâm Nghi đứng ngây ngốc ngắm nhìn tòa lầu trước mắt, một lúc lâu mới tỉnh lại, từ từ tiến vào. Tiên Trần các bên trong không chút bụi trần, tầng lầu thứ nhất nhìn thấy có chín cỗ quan tài bằng ngọc, bên trong đều có một người nữ, trên bề mặt có viết tên. Diệp Tâm Nghi chăm chú nhìn cẩn thận, phát hiện không ngờ bên trong có Diệu Hương tiên tử, chính là người đầu tiên lập nên Dao Trì mới.

Theo đường lên lầu, Diệp Tâm Nghi phát hiện mỗi khi lên một tầng, số lượng quan tài ngọc lại giảm đi tương ứng, khi đến tầng thứ sáu, nơi dây chỉ đặt bốn quan tài ngọc, trong đó còn có một cổ trống rỗng. Hiếu kỳ nhìn lại một lát, Diệp Tâm Nghi tiếp tục tiến lên, nhanh chóng đi lên tầng cuối cùng, trong đó không có quan tài ngọc, chỉ có một tảng ngọc hình vuông toàn thân trong suốt.

Tảng ngọc này màu đỏ tía, vô cùng chói mắt, trên bề mặt đặt một phong thư có bốn chữ “gửi cho Tâm Nghi”.

Đi đến bên cạnh tảng ngọc, Diệp Tâm Nghi liền nhìn ra đó chính là bút tích của sư phụ, trong lòng lập tức trở nên kích động. Đưa tay nắm lấy phong thư, Diệp Tâm Nghi đang chuẩn bị mở ra, nhưng đúng lúc tay nàng đặt ngay trên tảng ngọc màu đỏ tía đó, lập tức ánh máu lóe lên, ánh sáng rực rỡ màu đỏ tía lúc này chuyển thành màu đỏ máu, rõ ràng rất kinh khiếp, khiến tim Diệp Tâm Nghi nhảy dựng lên.

Giây lát, Diệp Tâm Nghi thấy tảng ngọc không biến hóa thêm, mới mở phong thư ra, nhè nhàng nâng lên đọc. Trên hết, một hàng chữ xinh xắn viết: “Tâm Nghi, khi con nhìn thấy phong thư này, nhớ đưa tay lên trên tảng ngọc, quan sát cẩn thận màu sắc của nó. Nếu như màu của nó chuyển thành xanh, thế thì những lời tiếp theo con có thể không cần phải đọc thêm. Nếu như chuyển sang hơi đỏ hồng, con nhất định phải nhớ từng lời từng chữ sau đây của sư phụ, bởi vì nó có quan hệ đến tương lai sinh tử của con và Dao Trì.”

Diệp Tâm Nghi thất kinh, cũng không đọc thêm nhiều nữa, vội vàng làm theo những lời vừa đọc, đưa tay phải đặt lên tảng ngọc. Da thịt vừa đụng chạm vào tảng ngọc, thân thể Diệp Tâm Nghi liền rung lên mãnh liệt, một dấu hiệu bất an xuất hiện trong lòng nàng.

Trước mắt, ánh sáng của tảng ngọc bắn ra bốn phía, màu đỏ máu càng lúc càng mạnh mẽ, một luồng khí khiếp sợ, tanh máu, ác độc, âm lạnh xông thẳng vào đáy lòng nàng, khiến nàng thối lui mãnh liệt, gương mặt đầy vẻ bất an.

Giây lát, Diệp Tâm Nghi từ từ điều hòa hơi thở, vội vàng mở thư, tiếp tục đọc xuống bên dưới. “Tâm Nghi, khi con nhìn thấy tảng ngọc biến thành đỏ máu, chính là biểu hiện Dao Trì đã bị hủy rồi.Không cần phải thương tâm, cũng không cần trách ai, đây là định mệnh, ai cũng không cách nào thay đổi được. Ngày đó, sư tổ Diệu Hương tiên tử thống lĩnh môn hạ Dao Trì đến nơi đây, tiếp đó xây dựng Dao Trì, đã lấy được tảng ngọc hình vuông này dưới đáy hồ. Vật này thần kỳ vô cùng, có khả năng dự báo tương lai. Sư tổ từng nói, ngày nào đó tảng ngọc này chuyển thành màu đỏ rực, đó chính là biểu tượng tai ách đổ máu, cũng là ngày Dao Trì ta bị hủy diệt.

Phái ta sáng lập cũng đã năm ngàn năm, từng trải qua một trường kiếp nạn, bị ép phải rời khỏi Thiên Sơn. Hôm nay, lần thứ hai kiếp nạn lại xảy đến, lại là tai ách hủy diệt, có thể vượt qua được hay không chỉ là do ý chí của con. Dao Trì ngọc lệnh chính là bảo vật trấn sơn của phái ta, cũng tượng trưng cho Dao Trì ta, dự báo cuộc sống của Dao Trì. Hôm nay ngọc lệnh bị hủy rồi, Dao Trì khó thoát khỏi kiếp nạn, sai lầm chính là ý nghĩ ngày đó của vi sư đã sai, cho nên mới có kiếp nạn hôm nay.

Ngày đó, Thiên Kiếm khách đến đây thuyết khách, vi sư hoàn toàn không đồng ý, nhưng Thiên Kiếm khách lại thề thốt, một khi bình định được hỗn loạn của nhân gian, Cửu Thiên Hư Vô giới sẽ ra mặt hỗ trợ chúng ta thu hồi lại Thiên Sơn. Vì thế, sư phụ đáp ứng lời thỉnh cầu của Thiên Kiếm khách phái con ra mặt, ai ngờ cuối cùng lại trở thành rước hổ về nhà gây nên tai nạn cho Dao Trì.

Tâm Nghi, khi con tiến vào Tiên Trần các rồi, kết giới ở lối vào sẽ tự động biến đổi, lúc đó sức mạnh phòng ngự tăng lên hết mức, cho dù con muốn đi ra cũng không thể được. Vì sao như thế, nguyên nhân rất đơn giản, sư phụ không muốn con cũng chết chung trong trường kiếp nạn này, con chính là kỳ vọng duy nhất của Dao Trì ta. Có một số lời, sư phụ thật ra muốn nói thẳng với con, nhưng ta sợ như vậy lại làm con tổn thương, vì thế ta mới viết ra lưu lại ở đây, con cần nhớ cho kỹ không được quên đi.

Hủy diệt Dao Trì và Dao Trì ngọc lệnh có quan hệ với nhau, Dao Trì ngọc lệnh vì ai mà bị hủy, thì Dao Trì cũng vì người đó bị hủy diệt. Điểm này còn phải nhớ cho thật kỹ, đây chính là lời truyền ngôn dự báo cổ xưa của Dao Trì. Có lẽ con sẽ không cách nào tiếp nhận được sự thật này, nhưng sư phụ muốn nói cho con, cả đời con chỉ có một chuyện duy nhất đã làm sai, đó là con đã nhìn không ra Kiếm Vô Trần, hắn tuyệt đối không giống như con tưởng tượng, có rất nhiều khía cạnh âm lạnh bất nhân.

Tâm Nghi, bảo trọng cho tốt nhé. Dao Trì bị hủy diệt, đó là duyên số, con phải sống cho tốt, sư phụ không mong con xây dựng lại Dao Trì, chỉ hy vọng con có nơi sống thật tốt, hy vọng với bản tính thiện lương của con, ông trời có thể cho con một cơ hội để chọn lựa sống cuộc đời mới.”

Xem xong phong thư lưu lại, vẻ mặt Diệp Tâm Nghi biến hẳn, toàn thân vội vàng bay xuống dưới, miệng không đồng ý thốt lên:

– Không phải, Dao Trì sẽ không bị hủy diệt, Vô Trần cũng không phải như sư phụ nói, tất cả đều là lừa dối con.

************************************************** ****************************

Trong Dao Trì đại điện, Kiếm Vô Trần trầm mặc hồi lâu, toàn thân mờ hiện lửa đỏ hồng, khí tức chuyển biến, khiến cho người ta cảm thấy khác hẳn. Vẻ ngoài vẫn anh tuấn như cũ, nhưng Kiếm Vô Trần lúc này hai mắt lại đỏ máu, hai luồng lửa đỏ lấp lánh không ngừng trong con mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười hơi ngạo nghễ và âm tà.

Nhìn vào phía sau bình phong, Kiếm Vô Trần cười ha hả nói:

– Đã vài trăm năm không gặp, té ra nàng vẫn một lòng nhớ ta không quên, thật là khiến cho ta an ủi.

– Câm miệng, ngươi là thứ ngụy quân tử vô sĩ, ngày đó lừa dối sư phụ ta không nói, sau đó còn đến đây lừa ta. Nếu không nhờ ngày đó vận khí ta tốt khi gặp ngươi, ta đã bị ngươi hại thê thảm rồi.

Giọng nói kích động, chủ nhân Dao Trì với hắn dường như có ân oán rất lớn, toàn thân ngập đầy giận dữ.

Kiếm Vô Trần sau khi biến đổi nghe vậy vẻ mặt hơi khó coi, giọng không chút tốt lành lên tiếng:

– Nói lung tung, Hỏa Vân ta sao có thể giống như nàng nói được. Ngày đó ta tiến vào nhân gian, vừa kịp thấy sư phụ nàng bị khó khăn liền có lòng tốt giúp đỡ. Ai ngờ bà ta thấy thực lực ta kinh người, tướng mạo lại bất phàm liền yêu thương ta, trên đường đi cứ khổ sở dây dưa. Thấy vậy, ta cũng không tiện ra mặt cự tuyệt, để tránh cho bà ta khó coi, nhưng bà ta lại vì thế cho là ta cũng yêu thương bà, vì thế sau đó không hề rời khỏi ta, ở cùng nhau vài năm.

Té ra lúc này, chính là cao thủ Hỏa Vân của Cửu Thiên Hư Vô giới đang ký sinh trong Kiếm Vô Trần, có liên hệ mật thiết với nguyên thần Kiếm Vô Trần hiện ra.

Chủ nhân Dao Trì quát lên:

– Đừng giảo biện nữa, ngươi nếu ngày đó không thích sư phụ của ta, có thể cự tuyệt trực tiếp. Vì sao cả mấy năm không nói gì đến, ngược lại còn lừa đi sự thanh bạch của ân sư ta, cuối cùng khi thấy ta ở Dao Trì, lại hung hăng xa lánh bà, chạy đến dây dưa với ta?

Hỏa Vân giải thích:

– Chuyện này không thể trách ta, thấy sư phụ nàng một lòng si mê ta, ta cũng không khỏi tránh sự khó khăn cho bà ta mới phải bất lực chấp nhận. Ai ngờ sau đó nhìn thấy được nàng, ta nhất thời mới rung động toàn thân, lúc này mới hiểu được té ra nhân gian thật sự có tình ái, vì thế mới theo đuổi nàng.

Chủ nhân Dao Trì quá giận, cắt ngang:

– Câm miệng, ta không muốn nghe những lời ngụy biện của ngươi. Ngày đó ngươi không những lừa dối tình cảm của sư phụ ta, còn có âm mưu quỷ quái với ta, càng đáng ghét ngươi còn một mực che dấu thân phận của mình, dùng tướng mạo giả trá để che mắt bọn ta, những chuyện này ta cũng không muốn tính toán nữa. Hôm nay, ngươi lần nữa đến Dao Trì ta, cố ý che giấu khí tức của mình, ý đồ muốn âm thầm vượt qua, đáng tiếc ta không còn như ngày trước rồi.

Hỏa Vân thấy bà nổi giận như vậy, không khỏi giọng êm dịu nói:

– Chuyện ngày trước, ta hẳn có chỗ không đúng, nhưng sai cũng không hoàn toàn ở ta. Ta từ cõi Hư Vô giới đến nhân gian làm một số chuyện, hẳn phải ẩn giấu đi thân phận, nếu không sẽ gây nên chấn động đối với Tu chân giới. Còn ta đối với nàng, không hề có một chút giả dối, chỉ đáng tiếc cuối cùng … ai …

Chủ nhân Dao Trì hừ giọng nói:

– Không có đáng tiếc gì cả, đó là ngươi quá vô sĩ, ông trời đều không nhìn vừa mắt, mới cho ta cơ hội, khiến ta nhìn rõ được mặt chân thật của ngươi.

Hỏa Vân vẻ mặt hơi cổ quái, mơ hồ có chút giận dữ, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn.

– Chuyện quá khứ cũng không nói nữa, nếu như hôm nay chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, sao không quên hết mọi chuyện không vui trong dĩ vãng, nói đến những chuyện tương lai đi.

Chủ nhân Dao Trì lạnh nhạt nói:

– Giữa chúng ta không có tương lai gì để bàn bạc, có chăng chỉ là cừu hận vài trăm năm, hôm nay cũng đúng lúc để tính toán.

Hỏa Vân nhìn xuyên qua bình phong, thấy bà vẻ mặt băng lạnh, biết muốn vãn hồi cũng nhất định không thể, vì thế hừ lạnh nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

– Nói thật, giữa hai chúng ta, ta hoàn toàn không có chỗ nào không đúng với nàng, ngược lại do bởi nàng hại ta thiếu chút nữa chết chôn ở nhân gian. Điểm này nàng lại đúng với ta chăng?

Chủ nhân Dao Trì giọng hận thù nói:

– Đó là do ngươi có tội mà nên. Ngày đó ngươi hận Viên đại ca chỗ nào cũng mạnh hơn ngươi, một lòng muốn tìm huynh ấy gây phiền phức, không tiếc hủy cả danh dự của ta, phá vỡ quan hệ giữa ta và huynh ấy, cuối cùng hại cho Viên đại ca không còn gặp ta, món nợ này ta phải tính toán thế nào với ngươi?

Hỏa Vân nghe vậy nổi giận quát lên:

– Đủ rồi, nàng không cần phải nâng cao hắn trước mặt ta, nói thật cho nàng biết, hắn cũng là lừa dối nàng, bởi vì ta và hắn đến từ cùng một nơi.

– Thế sao? Không có khả năng đó, ngươi lừa ta!

Không muốn tin, chủ nhân Dao Trì hiển nhiên không thể chấp nhận được.

Hỏa Vân quát lên:

– Vài trăm năm đã qua, ta còn phải lừa nàng chăng? Nói thật với ngươi, Viên Minh trong mắt nàng ngày đó tên thật là Duyên Diệt, hắn tiến vào Hư Vô Giới Thiên sau ta khoảng trăm năm. Ở Hư Vô Giới Thiên, Duyên Diệt cuồng vọng cao ngạo lạnh lùng, ở được ba năm liền bỏ đi không cáo biệt. Ta đến nhân gian là để tìm kiếm tung tích của hắn, dẫn hắn quay về Hư Vô Giới Thiên nói rõ mọi chuyện.

Cứ như thế được mấy năm, trong thời gian đó ta gặp được nàng, ai ngờ nàng lại yêu thương hắn, vì thế ta phẫn nộ không cam lòng, một lòng muốn tìm hắn so tài cao thấp, cuối cùng nguyên thần bị hủy diệt, chỉ còn một ý niệm tàn phá, núp vào trong một khối ngọc bội, chỉ loáng mắt đã vài trăm năm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN