Thất Kiếm Đấu Thần - Chương 1: Quỷ Kiếm Tái Xuất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Thất Kiếm Đấu Thần


Chương 1: Quỷ Kiếm Tái Xuất


Nghe nói ở Đông Gia trấn có đại hội chiêu hùng nhằm bổ sung lực lượng cho quân đội hoàng gia của Nam Quốc. Người người tấp nập ngày đêm tề tựu trong khách điếm tại trung tâm trấn, kẻ ra người vào, khi thì hô hùng lại có khi đao thương tung tóe.

“Hừ, trông như một lũ cặn bã.”

Còn ba ngày nữa đại hội chiêu hùng sẽ diễn ra do Tường Ngũ gia khảo sát. Trên đường, một cô bé tầm mười tuổi với gương mặt tròn trịa đầy vết lem, khoác trên người bộ quần áo tả tơi như một đứa trẻ xin ăn. Cô bé vừa đi vừa liếm láp que kẹo ngọt trên tay môi cười mỉm lấy làm thích thú.

Đột nhiên phía xa xuất hiện vài kẻ côn đồ lao đến, kẻ nắm chặt song thương chỉ thẳng vào cô bé quát : “Nhóc con! khách điếm lớn nhất Đông Gia ở đâu? Mau nói cho các ông nghe!”

Cô bé ngước nhìn hắn giương đôi mắt to tròn, đôi mắt long lanh mang niềm vui sâu thẳm. Hồi lâu không thấy cô bé đáp lời mình, tên côn đồ nổi máu gạt thanh thiết thương làm đứt đoạn que kẹo trên tay cô: “Mày bị câm hay điếc sao không trả lời ông hả? Hay muốn chết dưới thanh thiết thương này?”

Mọi người xung quanh chết lặng chỉ biết nhìn cô bé bị những tên côn đồ ức hiếp, họ chẳng dám thốt lên câu nào bởi lẽ trấn này đã quá nhiều phiền toái, xen vào chuyện bất bình như chuốc họa vào thân.

Nhìn que kẹo đang ăn dở bị hắn chém rơi xuống đất, mắt cô bé bắt đầu ngấn lệ, cô cố nhắm mắt hét thật to khiến ai nấy đều giật mình: “Ba Ba… chúng hiếp đáp con…”

Tiếng cô bé vang vọng khắp mọi nẻo đường, một lúc sau im ắng thì có một giọng nói khàn như lão già tám chín mươi tuổi đáp lại: “Kẻ nào… có hai lá gan trong người… mà dám ức hiếp con ta…?”

Giọng nói mang nội lực cực mạnh làm rung chuyển đất trời, những đỉnh nhà gần đó gần như sụp đổ. Ngước nhìn lên trên thì bắt gặp một nhân vật khoác áo choàng đen khuất mặt ngồi xổm với tay chống một chân. Có phải hắn ta vừa gây ra cơn chấn động vừa rồi?

Kẻ cầm song thương ngước hỏi to: “Ngươi chính là người thân của nhóc con này sao? Danh tính của ngươi là gì khai mau?”

Kẻ mang áo choàng đen từ từ đứng dậy, với tay ra sau lưng như muốn lấy thứ gì đó, tay còn lại vuốt mũ choàng xuống lộ gương mặt ra: “Lũ cặn bã các ngươi không xứng đáng biết tên của ta, nhưng để các ngươi ra đi thanh thản thì… hãy nhớ tên người đã lấy đi mạng sống của mình – Hắc Nguyên.”

Câu nói vừa kết cũng là lúc kẻ mang áo choàng đen tự nhận là Hắc Nguyên lao xuống với năm nhát chém, tốc độ của hắn quá nhanh chưa đầy một giây đã kết liễu năm tên côn đồ. Từng tên một ngã khuỵu trên phố , mỗi tên một nhát chém cùng gương mặt vô cùng khiếp sợ: “Quỷ… Kiếm…”

Hắc Nguyên khoác lại áo choàng che kín mặt, nắm chặt tay cô bé vừa ướt đẫm đôi mi bước đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đâu đó còn nghe tiếng hắn thì thầm: “Tiểu Huyền… sau này đừng để có chuyện thế này xảy ra nữa, thanh kiếm ta lại vấy bẩn bởi máu của những tên cặn bã ấy rồi.”

“Ba Ba yên tâm, sau này sẽ còn tiếp diễn dài dài, con biết Ba Ba thích thế mà.”

Đêm hôm đó, Tiểu Huyền một mình ôm người rơm tâm sự trong miếu hoang ngoài rìa Đông Gia trấn. Tuy vẫn là trẻ con mang ngoại hình dễ thương nhưng cô bé lại có một tâm hồn tàn nhẫn, tính cách quái dị chẳng sợ thứ gì trên đời.

“Tiểu Kim… ngươi có biết Ba Ba ta là ai không? Không biết à? Vậy để ta kể cho ngươi nghe về Ba Ba nhé! Ba Ba là một con quỷ đấy, nhưng Ba Ba vẫn là người, Ba Ba lớn hơn ta mười tuổi thì phải, khôi ngô tuấn tú vô cùng nhé. Từ khi được Ba Ba nuôi nhận và đi cùng đến giờ thì ta chưa bao giờ thấy Ba Ba đánh thua ai cả, nhưng tại sao trước ngực Ba Ba có một vết sẹo dài không biết do ai gây ra…”

Cô bé dần chìm vào giấc ngủ, cô gối đầu lên tay Hắc Nguyên không biết từ bao giờ. Hắn ta xoa nhẹ lên đầu cô bé rồi mỉm cười, những lúc lại cảm thấy đau đớn ôm lên vết sẹo trước ngực từ lâu đã lành hẳn, hắn lại ôm chặt cô bé hơn rồi hôn nhẹ lên tóc cô bé.

“Anh hùng thật sự trong thiên hạ được mấy ai?”

Trong khách điếm lớn nhất Đông Gia, Hắc Nguyên và Tiểu Huyền ngồi một bàn riêng biệt. Hắn ôm bình rượu ngước nhìn đám ô hợp xung quanh, cô bé đáng yêu thì chăm chú ăn gấp rút. Bất chợt từ ngoài bật tung cửa chính lao vào năm lão già quái dị. Tay cầm ống tiêu xoay xoay, tay vác thanh rìu lớn trên vai, tay đặt nhẹ lên từng cung đàn trên bàn, tay phất phơ chiếc quạt lông vũ, tay ôm quyền vỗ ầm ầm.

“Chẳng phải đây là Ngũ Lão Quái danh trấn thiên hạ sao? Họ cũng đến tham dự đại hội chiêu binh?”

Lão trông tuổi tác cao nhất vuốt chòm râu bạc với thân hình ốm yếu cùng chiếc quạt lông vũ lúc nào cũng phất phơ trước ngực, mọi người gọi ông ta là Lão Vũ Gia: “Đã lâu không gặp… Quỷ Kiếm, không biết ngươi còn nhớ cái hẹn giữa chúng ta không?”

Từ khi các lão già xuất hiện, cả khách điếm dường như bất động, từng đôi mắt cứ chằm chằm từng cử động của năm lão ấy. Hắc Nguyên không chút đổi sắc đáp lại lời Lão Vũ Gia: “Các lão già các người thật là phiền phức, nếu không phải vì ta nể trọng các người thì mạng sống của năm lão già đã mất từ lâu rồi.”

Một sợi dây đàn ngân lên kèm theo nguồn nội lực đẩy lùi những kẻ đứng cạnh đó, lão già với đôi mắt trắng xóa nghiêng đầu nói nhẹ: “Lão Ân ta có nghe lầm không hả? Tại sao câu nể trọng người khác lại xuất phát từ chính cửa miệng của một kẻ mang dòng máu của quỷ?”

Lão ôm quyền với thân hình thấp bé nhưng cơ bắp thì lại to đùng vừa nhảy vừa cười phá lên – Đại Hùng Lão: “Ha ha ha… ha ha ha… các ngươi có biết không? Ngươi biết không? Lão Hùng ta bị hắn ta chém ba mươi sáu nhát lên người đấy. Lão Ân… ngươi biết không? Hắn ta cũng đánh bại chúng ta những bảy lần đấy… ha ha ha…”

Tiểu Huyền cất giọng nói lên cắt ngang bầu không khí đầy sát khí: “Ba Ba… con ăn no rồi, chúng ta đi thôi!”. Cả khách điếm nổi cơn thịnh nộ chỉ trích cô bé: “Oắt con sao lại dám chen ngang lời Ngũ Lão cao thủ, muốn chết hay sao vậy?”

Chiếc đũa trúc trên bàn bổng xuyên qua cổ họng kẻ vừa thì thầm câu nói kia. “Kẻ nào… dám động vào con ta?”. Không một kẻ nào dám gây tiếng động, co rút tại chổ chỉ dám nghe mà không dám nhìn nữa.

Quay lại thì lão già râu ngắn màu đen vác trên vai thanh đại rìu nói nhẹ: “Từ lúc Lão Thiết ta quen biết ngươi thì đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi tỏa sát khí bất cẩn như vậy đấy Quỷ Kiếm. Cô bé đáng yêu kia có phải là con gái ngươi thật không?”

“Đúng vậy, ta sẽ nhuộm đỏ máu của kẻ nào dám động vào một sợi tóc của nó, kể cả năm lão quái dị các người và tên khốn kiếp ấy”. Hắc Nguyên tỏ vẻ rất nghiêm túc trong câu nói vừa rồi.

Tiểu Huyền kéo vạt áo Hắc Nguyên gặng hỏi : “Ba Ba… năm lão quái vật lại tìm Ba Ba nữa à? Tại sao họ cứ bám lấy chúng ta mãi vậy?”

Từng người một trợn trong mắt nhìn cô bé khi cô dám thốt lên những lời như thế đối với Ngũ Lão Quái, tuy vậy nhưng không một ai dám lên tiếng vì sợ tính mạng của mình sẽ giống như kẻ vừa nãy.

Lão Thiết nhăn mặt nâng thanh đại rìu lên cao rồi giáng xuống nền nhà khiến một vùng rạn nứt, nguồn nội lực từ cú giáng vừa rồi lan ra bật tung những kẻ có nội công yếu kém, nhưng bao nhiêu đó không đủ để ảnh hưởng đến hai người kia bởi nội lực của Hắc Nguyên đã trấn áp toàn bộ.

“Khá lắm, khi xưa ngươi oai hùng lẫm liệt chẳng sợ ai trong chốn giang hồ, vậy mà bây giờ lại chịu ngồi yên phòng bị chỉ vì một con bé gọi mình là ba cái gì đó. Lão phu thật hổ thẹn cho cái danh Quỷ Kiếm.”

Tiểu Huyền ngấn lệ trên đôi mắt to tròn, cô bé lại kéo vạt áo Hắc Nguyên khẽ nói: “Ba Ba, lão ta dám khinh bỉ Ba Ba… giết… giết lão ta đi”. Hắc Nguyên đưa tay vuốt vệt nước mắt trên má Tiểu Huyền, một tay luồn ra sau, một tay quăng bỏ áo choàng hét lên: “Ngũ Lão Quái… Chính các lão khiến ta phải ra tay, đừng trách vì sao lần thứ tám lại thêm một vết chém lên người.”

Lão cầm ống tiêu im lặng từ lúc vào khách điếm đến giờ bắt đầu nhúc nhích, lão từ từ đưa ống tiêu lên miệng với nụ cười thỏa mãn.

“Cuối cùng… ngươi cũng đã trở lại… Quỷ Kiếm” – Lão Phong Gia nghĩ thầm trong bụng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN