Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn - Chương 22: Biên tái đào vong hoang mạc kỳ duyên gặp nữ hiệp - Thảo nguyên ác chiến võ lâm tuyệt học chấn quần hùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn


Chương 22: Biên tái đào vong hoang mạc kỳ duyên gặp nữ hiệp - Thảo nguyên ác chiến võ lâm tuyệt học chấn quần hùng



Bạch Phát Ma Nữ như đang nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói: “Ta không cần dùng đến hai đóa hoa này, chi bằng ngươi hãy đem đến tặng cho Phi Hồng Cân”.

Sáng hôm sau, Trương Hoa Chiêu bái biệt Bạch Phát Ma Nữ xuống núi, đi được hai ngày thì gặp bọn Lăng Vị Phong, Quế Trọng Minh và Mạo Hoàn Liên. Mạo Hoàn Liên vừa nhìn đã reo lên: “Thế nào, tôi không gạt huynh chứ?” Trương Hoa Chiêu mừng rỡ kể lại mọi chuyện, mọi người đều cả mừng. Lăng Vị Phong cầm cây gậy gõ lên tảng đá, cười nói: “Lần này chúng ta đi tìm Phi Hồng Cân, xem thử bà ta có dám làm khó nữa không!” lúc này Trương Hoa Chiêu mới để ý đến cây gậy trên tay chàng, cười rằng: “Cây gậy trông thật ngộ nghĩnh, có phải bằng gỗ không?” Lăng Vị Phong nói: “Nếu đệ đã nói thế, ta sẽ tặng cho đệ. Cây gậy này còn cứng rắn hơn cả sắt thép! Mấy ngày hôm nay ta đi tìm Thiên Sơn thần mãng, thuận tiện cũng đã chặt được một cây gỗ giáng long chỉ có ở Thiên Sơn, đẽo thành cây gậy này đây”. Trương Hoa Chiêu nói: “Đệ chỉ học kiếm pháp, chưa dùng qua những loại binh khí như roi hay gậy”. Lăng Vị Phong nói: “Thì đệ cứ dùng cây gậy này mà đánh ra Vô Cực kiếm pháp, có lẽ càng tốt hơn cây kiếm trong tay đệ! Ta cũng sẽ dạy cho đệ vài chiêu dùng gậy điểm huyệt”. Mấy ngày hôm nay Trương Hoa Chiêu vài lần gặp cơ duyên, đã học được khinh công độc môn của Bạch Phát Ma Nữ, lại có thêm được gậy giáng long nên rất vui mừng.

Bọn bốn người Lăng Vị Phong lại trở về ngọn Thiên Đô, Lăng Vị Phong đang gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không có người trả lời. Chàng nhíu mày nói: “Sao Phi Hồng Cân lại vô lí đến thế!” Trương Hoa Chiêu nói: “Trên tay của đệ có ngọc trâm của sư phụ bà ta, cứ xông vào gặp bà ta!” Lăng Vị Phong gọi thêm mấy tiếng mà vẫn không nghe trả lời, trong lòng rất bực bội, chàng vung tay nói: “Chỉ đành xông vào thôi!” Quế Trọng Minh chỉ chờ Lăng Vị Phong nói câu ấy, chàng ta vung chưởng đẩy vào cánh cửa đá, Lăng Vị Phong nói: “Quế hiền đệ đừng lỗ mãng, chúng ta tuy phá cửa mà vào nhưng cũng phải lấy lễ cầu kiến”. Mọi người vào trong nhà chỉ thấy Phi Hồng Cân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, chẳng hề nhúc nhích tựa như một pho tượng đá. Dường như bà ta không hề biết có một đám người đang kéo vào bên trong.

Lăng Vị Phong nhẹ nhàng bước đến bồ đoàn, khẽ gọi: “Phi Hồng Cân, chúng tôi vâng lệnh của lệnh sư đến đây gặp bà”. Một hồi sau Phi Hồng Cân mới mở mắt, khẽ nói: “Các người đã đến rồi đấy ư?” Dịch Lan Châu đã đi rồi! Việc đời như giấc mộng, tất cả đều là không, các người còn muốn gì nữa?” vị nữ anh hùng danh lừng miền thảo nguyên giờ đây tựa như một người bệnh sắp chết tới nơi, ánh mắt đờ đẫn, lời nói yếu ớt, người cứ run lẩy bẩy. Lăng Vị Phong rùng mình, Trương Hoa Chiêu kêu lên: “Lan Châu muội muội đã ra đi rồi sao?” Phi Hồng Cân nói: “Đúng thế, ngươi đã thắng, nó không chịu nổi sự cô quạnh ở đây. Nó muốn đi tìm các người, nó đã lén bỏ đi. Ôi, lén bỏ đi rồi!” bà ta chỉ vào vách đá nói: “Ngươi xem, trên vách đá có mấy dòng chữ”, Trương Hoa Chiêu đọc: “Ân thù đã hết, tâm sự khó tan, mong mẹ bảo trọng, ngày sau gặp lại!” chàng lạc giọng kêu lên: “Nàng đã thực sự ra đi!” Phi Hồng Cân nhắm mắt, xua tay nói: “Các người hãy đi đi, cứ mặc ta!” Lăng Vị Phong nhìn kỹ Phi Hồng Cân, trong lòng thấy áy náy vô hạn, chợt chàng kêu lớn: “Phi Hồng Cân, bà xem đây là gì?” Phi Hồng Cân bất đồ mở mắt, Lăng Vị Phong giật cây gậy giáng long trong tay Trương Hoa Chiêu, đưa cho Phi Hồng Cân nói: “Phi Hồng Cân, bà cần dùng cây gậy này!” Phi Hồng Cân ngạc nhiên nói: “Cái gì?” Lăng Vị Phong cười lớn nói: “Bà đã không xong rồi, nếu không có cây gậy thì làm sao đi đứng được!” Phi Hồng Cân cả giận, nhảy vọt dậy mắng rằng: “Lăng Vị Phong nhà ngươi có bản lĩnh gì mà dám coi thường ta đến thế? Ta với ngươi đại chiến ba trăm hiệp xem thử ai sắp không xong?”.

Bọn Trương Hoa Chiêu đều kinh hãi, Lăng Vị Phong vẫn giữ thần sắc tự nhiên, nói giọng sang sảng: “Bà chớ nổi giận, bà hãy tự nghĩ xem tôi nói có sai không, tại sao bà rầu rĩ đến thế? Chính là vì bà mất đi cây gậy của mình!” Phi Hồng Cân trợn mắt quát: “Chỉ nói vớ vẩn, ngươi có điên không?” Lăng Vị Phong nói: “Tôi không điên, kẻ điên chính là bà! Bà coi Dịch Lan Châu là cây gậy của bà, không có nàng bà chẳng thể đi Đường Nỗi! Tôi thật xấu hổ cho bà. Một nữ anh hùng trên thảo nguyên như bà mà phải dựa dẫm vào một cô gái! Bà thật yếu đuối, yếu đuối đến nỗi chẳng có dũng khí mà sống tiếp! Nhưng Dịch Lan Châu đâu phải là cây cỏ, nàng có cuộc sống, nàng biết suy nghĩ, nàng có tình cảm, nàng không thể làm cây gậy cho bà! Bà hãy thử đứng dậy tự đi mà không cần đến cây gậy xem!”.

Phi Hồng Cân bị Lăng Vị Phong nói ột hồi, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh. Mạo Hoàn Liên thầm khen rằng: “Lăng đại hiệp thật giỏi, nếu không nói toạc ra như thế, có lẽ không trị nổi tâm bệnh cho bà ta!”.

Hùng phong anh khí hai mươi năm trước chợt trở về. Phi Hồng Cân máu nóng dâng trào, tựa như phá vỡ lớp vỏ của bản thân. Từ sau khi mất Dương Vân Thông, bà ta cảm thấy rất trống trải, tựa như mất đi cây trụ cho cuộc sống của mình, võ nghệ của bà ta càng lúc càng cao, nhưng sức mạnh tinh thần càng lúc càng yếu, cái hùng phong dám độc lai độc vãng, đạp bằng mọi khó khăn của bà chợt tiêu tan. Bà nhốt mình ở trên ngọn Thiên Đô, một mình chịu nỗi đau hành hạ, khi chịu không nổi thì cướp Dịch Lan Châu về, dùng Dịch Lan Châu để thay thế cho địa vị của Dương Vân Thông trong lòng bà ta, đem đến cho bà ta dũng khí để bà sống tiếp. Bà ta chẳng màng thứ gì cả, chỉ cần Dịch Lan Châu ở cạnh bầu bạn, giúp đỡ cho bà ta về tinh thần. “Đúng thế! Mình quả thật đã coi Dịch Lan Châu là cây gậy ình!” Phi Hồng Cân xốn xang, trong lòng tự trách mình. Bà ta kêu lớn: “Lăng Vị Phong, ngươi nói đúng! Nhưng một Phi Hồng Cân cần gậy đã chết, kẻ đứng trước mặt ngươi chính là Phi Hồng Cân không cần gậy. Đi! Ta theo các ngươi xuống núi, ta sẽ giúp các ngươi tìm Lan Châu trở về! Ta phải đến tộc của ta, để cho họ biết Phi Hồng Cân của hai mươi năm trước đã sống lại!”.

Lăng Vị Phong trao cây gậy lại cho Trương Hoa Chiêu. Trương Hoa Chiêu lấy ra hai đóa hoa ưu đàm đưa tới nói: “Hai đóa hoa này là Trác lão tiền bối để lại cho lệnh sư, lệnh sư không cần bảo tôi đến tặng cho bà”. Phi Hồng Cân ngửi thấy mùi thơm, tinh thần càng sảng khoái, cười rằng: “Đây là hoa gì thế?” Lăng Vị Phong nói: “Đây là hoa ưu đàm, nghe nói có thể khiến tóc trắng thành đen, công hiệu còn tốt hơn cả hà thủ ô”. Phi Hồng Cân lắc đầu: “Ta không cần. Tâm hồn ta trẻ trung là được, cần gì biến tóc trắng thành đen? Ta để mái đầu bạc này làm kỷ niệm, mái đầu bạc nhắc nhở ta, ta đã từng già nua, đã từng là một bà già cần chống gậy!” bà cười rất sảng khoái, tâm hồn trong trẻo tựa như băng hà trên Thiên Sơn!

Lại nói từ sau khi Lăng Vị Phong và bọn Trương Hoa Chiêu bỏ đi, Dịch Lan Châu suy nghĩ mông lung, suốt đêm không ngủ. Tình ý của Trương Hoa Chiêu đối với nàng cố nhiên khiến cho nàng bồi hồi xúc động, nhưng Lăng Vị Phong đã nói những lời khuyên nàng kế thừa di chiếu của cha càng khiến cho nàng phải suy nghĩ hơn. Nàng suy đi tính lại, cảm thấy Phi Hồng Cân tuy đáng thương, nhưng nếu mình theo bà ta sống những ngày vô vị, chẳng qua chỉ là hai con người đáng thương ở cạnh nhau mà thôi. “Mình vẫn còn trẻ, cuộc sống của mình lẽ nào sẽ trải qua ở nơi núi rừng sâu thẳm! Không, mình không chấp nhận!” Dịch Lan Châu chợt kêu lên từ trong lòng, gút mắc mấy tháng qua đã được giải, nàng mau chóng quyết định rời khỏi Phi Hồng Cân, tìm Lăng Vị Phong và Trương Hoa Chiêu. Nàng để lại mấy chữ trên vách rồi xuống núi.

Dịch Lan Châu lớn lên ở Thiên Sơn, thông hiểu đường lối, nàng men theo bờ sông Bạch Dương đi thẳng đến Nam Cương, đi được hơn hai mươi ngày chợt thấy khí hậu dần dần nóng, một dải sa mặc chắn ngang phía trước, nàng biết nếu đi tiếp nữa thì sẽ đến Thổ Lỗ Phiên, nơi được gọi là Hỏa Châu nổi tiếng ở Hồi Cương. Ngọn Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký chính là nơi này. Dịch Lan Châu đi vòng phía Tây của Thổ Lổ Phiên. Đi được một ngày đường chợt từng trận gió nóng cuốn tới, cát vàng bốc lên như khói mù, khiến cho cả trời đất như phủ một tấm thảm bằng nhung màu vàng. Dịch Lan Châu vội vàng né sau một ngọn đồi nhỏ, nín thở chờ đợi, chốc chốc phải dùng tay gạt cát trên mặt. Một lúc rất lâu sau gió cát mới ngừng, Dịch Lan Châu thò đầu nhìn ra, chợt thấy ở phía bên kia của ngọn đồi nhỏ có bốn đại hán toàn thân cũng phủ đầy cát vàng, trông thê thảm lạ thường! Một đại hán nhỏ thó nói với đồng bọn của mình: “Đông Lạc, chúng ta đã lạc đường, ngươi có nhận ra đường lối không?” người được gọi là Đông Lạc đầu đội nón tre lớn, che cả nửa khuôn mặt. Y ngẩng đầu lên nhìn một hồi rồi nói: “Khổ đây! Gió bão sa mạc, địa hình thay đổi, ta nhận không ra đường nữa. May mà bầu nước của chúng ta không mất, chỉ đành liều mạng đi qua nơi nóng nhất, đến Thổ Lổ Phiên thì ta nhận ra đường”. Người kia nói: “Thời tiết này thật quỷ quái, lúc thì lạnh lẽo, lúc thì nóng bức. Nếu cứ nóng như thế này, e rằng không đầy hai ngày chúng ta đã uống hết nước. Làm sao vượt qua Hỏa Diệm Sơn?” Dịch Lan Châu nghe thế thì sờ bầu nước của mình, nàng không ngờ rằng đã bị sỏi vạch ột đường nên nước đã chảy hết.

Dịch Lan Châu lo lắng, thế là nhảy vọt ra kêu lên: “Các vị đại ca, các người đi đâu đấy? Tôi biết đường đây!” Dịch Lan Châu tuy người phủ đầy cát, nhưng không giấu nổi khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú. Bốn đại hán chợt thấy ở sa mạc lại có một thiếu nữ xinh đẹp như thế nên đều sững người ra, đại hán nhỏ thó ấy quát lên một tiếng: “Ngươi là ai, tại sao đi một mình ở nơi sa mạc?” Dịch Lan Châu bực bội, lớn giọng nói: “Ngươi quản ta làm gì? Ta dắt đường cho các ngươi, các ngươi chia một ít nước cho ta, chúng ta đều có lợi. Nếu các ngươi không muốn thì thôi. Một mình ta đi tìm nước, các ngươi cứ đi đường của các ngươi”. Một hán tử to béo kêu: “Hay lắm, có một cô nương xinh đẹp như thế này dẫn đường sao lại không được! Cô nương khát phải không, nào, nào! Ta cho cô nương uống nước!” Dịch Lan Châu trừng mắt nhìn chúng, thầm nhủ hình như bốn kẻ này không phải người tốt, nhưng nàng võ nghệ cao cường thì đâu cần phải sợ chúng thế rồi mới lớn tiếng nói: “Chúng ta tương trợ nhau trong lúc hoạn nạn, ngươi đừng nói càn!” nàng bước tới vẫy tay nói: “Được! Đi thôi!”

Bốn người này toàn là đại nội cao thủ, hán tử thấp bé tên gọi Thiết Bút Phán Quan Thành Thiên Đình, người đội nón là Khưu Đông Lạc. Khưu Đông Lạc bị Lăng Vị Phong cắt hai lỗ tai, sợ người ta cười chê nên lúc nào cũng đội mũ. Hai người kia là phó thủ Thành Thiên Đình, một người tên gọi Trịnh Đại Côn, một người tên gọi Liên Tam Hổ.

Khang Hy là một ông vua thích đánh nhau, bình định xong Ngô Tam Quế và Lý Lai Hanh thì nghĩ đến mở rộng biên cương, thống nhất vùng Mông Tạng. Y nghe Lý Lai Hanh tuy đã chết, còn Lý Tư Vĩnh thì mất tích, có thể đã trốn vào Hồi Cương nên y càng mong muốn chiếm Hồi Cương và Mông Tạng hơn, thế là y phái bọn Thành Thiên Đình đến Hồi Cương, dò thám tình hình và tìm tung tích của Lý Tư Vĩnh.

Dịch Lan Châu chẳng hề biết lai lịch bọn chúng nên ngang nhiên đi với bọn chúng. Khưu Đông Lạc cứ nhìn nàng, vẻ mặt rất quái dị, gã béo Trịnh Đại Côn chợt nói: “Khưu đại ca, hình như huynh đâu có thích đàn bà còn gái? Sao hôm nay lại như mê mẩn nhìn tiểu hồ ly này thế?” Dịch Lan Châu nghe thế cả giận, chợt phía trước bụi bốc tung mù, hai thớt ngựa chạy tới. Thành Thiên Đình nói: “Ồ, kỵ thuật của hai người này thật giỏi!” nói vừa dứt lời, hai thớt ngựa ấy đã đến trước mặt. Người trên ngựa nhảy xuống, một người là thư sinh áo trắng, một người là thiếu nữ mặc áo đỏ, Dịch Lan Châu vừa kinh vừa mừng. Thiếu nữ mặc áo đỏ chính là đệ tử quan môn của Bạch Phát Ma Nữ tên gọi Võ Quỳnh Giao. Khi bọn Lăng Vị Phong đến bái kiến Hối Minh thiền sư đã gặp nàng.

Võ Quỳnh Giao vốn là con gái của Võ Nguyên Anh, bậc danh túc của phái Chung Nam khi bọn Lăng Vị Phong, Lưu Úc Phương đại náo núi Ngũ Đài, họ đã gặp nhau tại nhà của Võ Nguyên Anh. Bởi vậy Võ Quỳnh Giao nhận ra Lăng Vị Phong và Mạo Hoàn Liên. Còn hai người Quế, Mạo thì không ngờ rằng nàng lại đến Thiên Sơn, trong lúc vội vàng hai người họ không nhận ra thiếu nữ áo đỏ chính là nàng.

Ngày ấy sau khi đại náo núi Ngũ Đài, quần hùng phân tán, cha con Võ Nguyên Anh vốn là ở lại Sơn Tây, sau đó nghe tin tức nên mới biết không thể đứng chân tại Sơn Tây bởi vậy mới đến Hồi Cương. Võ Nguyên Anh dắt Võ Quỳnh Giao lên Thiên Sơn bái kiến Hối Minh thiền sư, không ngờ vừa đi được nửa chừng thì gặp Bạch Phát Ma Nữ, Bạch Phát Ma Nữ vừa nhìn thấy Võ Quỳnh Giao đã thích nàng, bảo Võ Nguyên Anh trao nàng để bà nhận làm đồ đệ. Võ Nguyên Anh không biết lai lịch của bà ta, bà ta chỉ mỉm cười, cầm một tảng đá bóp nát vụn, cười rằng: “Phái Chung Nam và phái Võ Đang có mối giao tình sâu sắc, chả lẽ nhà ngươi vẫn chưa nghe tên Bạch Phát Ma Nữ?” Võ Nguyên Anh nghe thế thì mừng rỡ.

Ngày thường Võ Quỳnh Giao vẫn thường nghe cha kể lại những sự tích của Bạch Phát Ma Nữ, bởi vậy nàng cũng cả mừng dập đầu lạy tạ nhưng Võ Nguyên Anh vẫn lưu luyến. Bạch Phát Ma Nữ nói: “Ta chỉ cần nó theo ta ba năm là được, cách ta dạy học trò chẳng giống với người khác, ta dạy ba năm bằng người khác dạy ba mươi năm. Qua ba năm này ta sẽ trả nó về cho ngươi”.

Võ Quỳnh Giao rất thông minh, ngoan ngoãn, Bạch Phát Ma Nữ coi nàng như của quý, truyền thụ kiếm pháp độc môn cho nàng, quả nhiên trong vòng ba năm nàng đã trở nên tài giỏi. Chỉ có điều công lực còn hơi thấp, nếu luận về kiếm pháp thì chẳng kém gì Phi Hồng Cân. Võ Quỳnh Giao cũng thường đến ngọn Thiên Đô tìm Phi Hồng Cân trò chuyện nên mới quen biết Dịch Lan Châu.

Còn thư sinh mặt trắng kia chính là Lý Tư Vĩnh, chàng đã liều mình xông ra khỏi vòng vây của quân Thanh. bọn Phó Thanh Chủ, Lưu Úc Phương, cha con Thạch Thiên Thành, Hàn Kinh cũng đều có võ công cao cường mà thoát thân được. Chỉ có điều huynh đệ kết nghĩa của Hàn Kinh là Chu Thiên Mộc và Dương Thanh Ba đã bất hạnh tử chiến. Lý Tư Vĩnh và bọn Phó Thanh Chủ chạy đến Hồi Cương, hôm nay bão cát chợt nổi lên, thớt ngựa của Lý Tư Vĩnh chưa bao giờ gặp bão cát nên hoảng hồn chạy lạc bầy. Lý Tư Vĩnh tuy võ công cao cường nhưng cũng không biết cách ứng phó bão cát, trong lúc gấp gáp chợt thấy có một thớt ngựa xông tới, một thiếu nữ áo đỏ lướt qua người, nàng kéo tay áo Lý Tư Vĩnh nói: “Hãy mau nấp xuống bụng ngựa, chạy thuận theo chiều gió!” Lý Tư Vĩnh đang bị cát quật vào mặt, chẳng mở được hai mắt, khí lực toàn thân chẳng còn, được nàng thiếu nữ nhắc nhở nên lăn người đu xuống bụng ngựa, cùng phóng ngựa đi với nàng thiếu nữ, đi được một hồi gió cát mới ngừng, hai người ngồi trở lại trên lưng ngựa, Lý Tư Vĩnh đáp tạ nàng, hỏi: “Xin hỏi sư môn của cô nương?” thiếu nữ áo đỏ cười nói: “Sư môn gì, tôi chẳng hiểu gì cả”. Lý Tư Vĩnh nói: “Kỵ thuật của cô nương cao cường, chắc chắn là biết võ nghệ!” Thiếu nữ áo đỏ cười nói: “Chúng tôi sống ở miền thảo nguyên, không biết cỡi ngựa thì làm sao được? Còn võ nghệ thì tôi chẳng biết gì cả”. Nàng thiếu nữ rất lém lỉnh, xinh đẹp rạng ngời, Lăng Vị Phong không khỏi ngây ngất, tưởng nàng là thiếu nữ mục dân, không nhìn ra được nàng một thân mang tuyệt kỹ. Nàng thiếu nữ hỏi: “Công tử hỏi như thế chắc là tinh thông võ nghệ lắm đây!” Lý Tư Vĩnh nói: “Chỉ học được vài chiêu công phu thô thiển”. Thiếu nữ áo đỏ nói: “Tôi muốn đến Diệp Nhĩ Khương, gần Thổ Lổ Phiên. Công tử biết võ nghệ thì thật là tốt, có thể đi cùng tôi một đoạn không? Tôi thật là sợ!” Lý Tư Vĩnh ngạc nhiên: “Sợ cái gì? Trên thảo nguyên có cường đạo ư?” Thiếu nữ nói: “Cường đạo thì không có, chỉ là ở gần đây có rất nhiều võ sĩ Mãn Châu quấy rối, bọn còn hung dữ hơn cả cường đạo”. Lý Tư Vĩnh tức giận nói: “Nếu gặp bọn chúng, ta sẽ đánh gãy chân chó bọn chúng!” thiếu nữ áo đỏ nói: “Bọn chúng rất lợi hại, công tử làm được sao?” Lý Tư Vĩnh nói: “Cô nương đừng sợ, tôi và các bằng hữu chuẩn bị đến Nam Cương, chúng phải đi ngang qua Dịp Nhĩ Khương, tôi sẽ đi cùng cô nương”. Lý Tư Vĩnh không biết rằng triều đình đã phái những hảo thủ thuộc hàng số một đến Hồi Cương. Chàng tưởng rằng đó chỉ là bọn võ sĩ bình thường nên không hề lo lắng. Còn nàng thiếu nữ áo đỏ chính là Võ Quỳnh Giao, nàng phát hiện tung tích bọn Thành Thiên Đình, bởi vậy ngầm theo dõi một đoạn, biết võ công của bọn chúng rất cao, không dám động thủ một mình. Nghe Lý Tư Vĩnh nói như thế thì mỉm cười. Sau khi nàng xuống núi, đã gặp cha già trước, lần này nàng vâng lệnh cha già đi đón bọn Lý Tư Vĩnh, Phó Thanh Chủ. Nàng tuy chưa gặp Lý Tư Vĩnh nhưng trước khi đi đã hỏi rõ dung mạo, đoán được chín phần thư sinh mặt trắng này chính là Lý Tư Vĩnh, nghĩ bụng người trong võ lâm đều khen ngợi Lý Tư Vĩnh văn võ toàn tài nên mới đùa với chàng một hồi.

Hai người đi một hồi thì gặp bọn Khưu Đông Lạc trong sa mạc mênh mông.

Dịch Lan Châu chợt thấy Võ Quỳnh Giao vừa kinh vừa mừng, định chào hỏi thì Võ Quỳnh Giao đã lên tiếng nói: “Ôi chao, trên sa mạc xuất hiện tiên nữ, cô tên là gì thế, sao mà đẹp đến thế!” nàng vừa nói vừa nắm tay Dịch Lan Châu. Dịch Lan Châu cũng là người lanh lẹ, tuy không biết nàng định giở trò gì nhưng cũng hiểu ý của nàng, vì thế cũng nắm tay nàng nói: “Cô nương thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, may mà hôm nay không phải mở đại hội đuổi dê, nếu không bọn nam nhi sẽ cỡi ngựa đuổi theo cô nương”. Đuổi dê là một trò chơi phổ biến ở các tộc tại Hồi Cương, nam nữ cỡi ngựa đuổi theo nhau, nếu người nữ đuổi theo người nam, có thể dùng roi đánh chàng, có hai câu thơ rằng: “Cô nương cỡi tuấn mã, roi dài đánh người yêu” là nói đến trò chơi đuổi dê này. Võ Quỳnh Giao và Lý Tư Vĩnh cỡi ngựa trên sa mạc tựa như đuổi nhau, nên Dịch Lan Châu mới trêu nàng như thế. Võ Quỳnh Giao không màng đến, Lý Tư Vĩnh thì đỏ mặt, chàng cũng hiểu ý nghĩa của hai chữ đuổi dê, thầm nhủ: “Sao thiếu nữ trên thảo nguyên chẳng giữ mồm giữ miệng tí nào, cứ đem người ta ra làm trò đùa”. Lý Tư Vĩnh vốn là một bậc anh hùng quang minh lỗi lạc, xưa nay chẳng để ý đến chuyện nam nữ, nhưng chàng đã xao xuyến cõi lòng trước Võ Quỳnh Giao, cả chàng cũng không hề biết, bất giác đã nhạy cảm hơn bình thường nhiều.

Lại nói Khưu Đông Lạc đến hồ Phủ Tiên ở Vân Nam đã từng gặp Lý Tư Vĩnh một lần, lỗ tai trái của y đã bị Lăng Vị Phong cắt đứt. Ba năm không gặp, Lý Tư Vĩnh không hề thay đổi, Khưu Đông Lạc thì bị cắt đứt lỗ tai, trên mặt lại bị Lăng Vị Phong vạch cho hai nhát đao, suốt năm phải đội nón, Lý Tư Vĩnh vừa nhìn chẳng nhận ra y là ai.

Khưu Đông Lạc nhận ra Lý Tư Vĩnh, vừa kinh vừa mừng, thầm nhủ: “Đúng là đi rách hết gót giày sắt, có được chẳng mất chút công nào! Y đúng là chạy đến Hồi Cương, lại gặp phải tay mình, đúng là trời cao phù hộ ình lập được công lớn”. Nhưng y biết Lý Tư Vĩnh cũng chẳng phải hạng thường, nếu chàng ta liều mạng thì khó cho y lắm. Thế là y ngầm bảo với bọn Thành Thiên Đình thư sinh mặt trắng chính là Lý Tư Vĩnh, bảo bọn chúng âm thầm chuẩn bị, phải lập tức bắt sống ngay chàng. Võ Quỳnh Giao nghe bọn chúng nói tiếng lóng thì chỉ cười hì hì.

Dịch Lan Châu thấy Khưu Đông Lạc cứ nhìn lén Lý Tư Vĩnh thì lấy làm lạ. Ánh mắt của hai người chạm nhau, Khưu Đông Lạc chợt nhớ đến một người, lớn giọng hỏi: “Cô nương là người thế nào với Dương Vân Thông?” Dịch Lan Châu kiêu hãnh nói: “Liên quan gì đến ngươi?” Lý Tư Vĩnh đột nhiên quát lên: “Tên này đã từng thoát chết dưới kiếm của Lăng Vị Phong, thế mà còn dám làm ác ở đây”. Lý Tư Vĩnh thông minh hơn người, trí nhớ lại tốt, tuy chàng không nhận ra mặt mũi của Khưu Đông Lạc nhưng nghe giọng y thì chợt nhớ ra. Khi Khưu Đông Lạc khiêu chiến với Lăng Vị Phong ở hồ Phủ Tiên, giọng nói của y rất khó nghe, lúc đó Lý Tư Vĩnh đã nghe rất kỹ, bởi vậy có ấn tượng rất sâu đối với giọng nói của y.

Khưu Đông Lạc chưa kịp lên tiếng thì Thành Thiên Đình đã rút soạt đôi bút ra, buông giọng cười nói: “Lý công tử, chúng ta may mắn gặp nhau ở đây! Mười vạn đại quân của Lý công tử đã tan vỡ trong một lúc, công tử đành chạy trong sa mạc, thật là vất vả! Không biết có thể theo chúng tôi về kinh quy thuận triều đình, Hoàng thượng chắc chắn sẽ khai ân cho công tử một chức quan”. Lý Tư Vĩnh mặt biến sắc, rút đôi chùy lưu tinh ở eo ra, nhưng lại ngại nếu đánh nhau thì sẽ liên lụy đến Võ Quỳnh Giao nên nhíu mày, lớn giọng nói: “Có phải các ngươi đều tìm ta đúng không?” Thành Thiên Đình cười hì hì: “Lý công tử nói không sai”. Lý Tư Vĩnh ngạo mạn nói: “Nếu đã là thế không cần phải khua môi múa mép, các người hãy xông lên cả đi. Nhưng ta phải nói trước, hai vị cô nương này không đi cùng đường với ta, các ngươi chỉ xông về phía ta, không được làm khó họ. Nếu ta thua các ngươi sẽ buông tay chịu trói!” Thành Thiên Đình giơ ngón tay trái lên, nói: “Hay lắm, Lý công tử rất mau mắn, đừng nuốt lời đấy!” rồi vẫy tay với Khưu Đông Lạc: “Này, huynh nói gì với cô nương ấy thế, hãy mau đến làm chứng!” cũng không biết Khưu Đông Lạc vừa nói điều gì mà Dịch Lan Châu tức giận nói: “Ngươi dám làm nhục cha ta!” rồi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ đâm soạt tới một kiếm, Khưu Đông Lạc vọt người né tránh, cao giọng nói: “Thiên Đình huynh, chúng tôi có xích mích, ả là con gái của kẻ thù!” Dịch Lan Châu cũng nói: “Vị đại ca sử dụng chùy Lưu Tinh, xin lĩnh nhận tình của huynh! Huynh cứ mặc tôi!”

Thành Thiên Đình thấy Dịch Lan Châu rút kiếm ra nhanh như thế thì rất ngạc nhiên, vẫy tay nói với Võ Quỳnh Giao: “Nhà ngươi có muốn động thủ hay không? Bọn các ngươi ba người, bọn chúng ta cũng ba người!” Võ Quỳnh Giao lắc đầu nói: “Ôi chao, tôi không biết đánh nhau!” Lý Tư Vĩnh nói: “Cô nương hãy chạy au, sao này chúng ta sẽ gặp lại”. Võ Quỳnh Giao mỉm cười nói: “Tôi không biết đánh nhau nhưng lại thích xem đánh nhau!” nàng không những không đi mà trái lại ngồi xuống nghênh mặt xem đánh nhau, cười rằng: “Ai quấy rối ta xem đánh nhau, ta sẽ cào mặt hắn!” Lý Tư Vĩnh thầm mắng: “Đúng là ả nha đầu ngốc”. Nhưng lúc này tình thế nguy cấp, chàng cũng không thể nào màng đến nàng nữa.

Thành Thiên Đình dựng đôi bút, lớn giọng nói: “Công tử, mời ban chiêu!” rồi cây bút chém xéo tới, bút trái đâm thẳng, điểm vào huyệt Mệnh Môn của Lý Tư Vĩnh, Lý Tư Vĩnh cả kinh, không ngờ ở nơi sa mạc lại gặp phải một cao thủ như thế!

Phía bên kia Dịch Lan Châu, Khưu Đông Lạc đã rút binh khí ra, ai nấy đều thất kinh, Khưu Đông Lạc tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm, chiêu số phức tạp cổ quái, chỉ trong chốc lát đã đánh hơn mười chiêu. Dịch Lan Châu hừ một tiếng, thầm nhủ: “Không ngờ tên khốn kiếp này cũng có vài phần bản lĩnh”. Rồi nàng vung cây bảo kiếm tấn công tới. Keng một tiếng, nàng đã chặt gãy được thanh đao của Khưu Đông Lạc, Khưu Đông Lạc biết đã gặp phải bảo kiếm nên vội vàng thối lui từng bước, chợt cười lạnh một tiếng, thân đao chuyển qua, mũi đao hất lên rồi lướt người qua mặt bên, Phong Lôi đao kiếm chiêu nào cũng hiểm hóc. Dịch Lan Châu không hề sợ hại, nàng triển khai Thiên Sơn kiếm pháp ra cuồn cuộn, ánh ngân quang bọc lấy người, mặc dù bị đao và kiếm tấn công dữ dội nhưng vẫn phòng thủ và tấn công, cây đoản kiếm dài hai thước tám tấc không rời những chỗ yếu hại của kẻ địch. Dịch Lan Châu tuổi tuy còn trẻ nhưng đã học được tinh túy của Thiên Sơn kiếm pháp, lại được Phi Hồng Cân truyền cho kiếm pháp độc môn của Bạch Phát Ma Nữ, trong Thiên Sơn thất kiếm, chỉ có một mình nàng là học được sở trường của hai nhà, đáng tiếc hỏa hầu chưa đủ, khí lực còn kém chứ nếu không dù có hai Khưu Đông Lạc cũng không chống đỡ nổi nàng.

Võ Quỳnh Giao ngồi xem mà thầm khen ngợi, nàng và Dịch Lan Châu trạc tuổi nhau, luận về vai vế thì nàng thấp hơn nửa bậc, nhưng mỗi người đều có sở trường. Khưu Đông Lạc hai tay sử dụng hai món binh khí, nhờ vào những quái chiêu và kinh nghiệm nên tạm thời vẫn còn cầm cự được. Nhưng xem ra Dịch Lan Châu sẽ thắng.

Phía Lý Tư Vĩnh tình thế lại khác hẳn. Võ công của Thành Thiên Đình tương đương với Sở Chiêu Nam, hai cây Phán Quan bút đánh xuất quỷ nhập thần, chuyên điểm vào ba mươi sáu huyệt đạo của kẻ địch, lúc thì y sử dụng như Ngũ Hành kiếm, trong điểm chọc có đâm chém, biến hóa vô cùng, Lý Tư Vĩnh tuy võ công cao cường nhưng tính ra vẫn còn kém. May mà đôi chùy Lưu Tinh của chàng rất linh hoạt, tiện lợi đánh xa, lại có thể chặn gần, thu phát nhanh nhẹn, sử dụng tựa như ám khí, Thành Thiên Đình cũng sợ mấy phần. Hai người đều triển khai binh khí kỳ môn lúc tiến lúc lùi, lúc phân lúc hợp, trong chốc lát đã chạm nhau trăm chiêu. Thành Thiên Đình nổi dậy sát cơ, đôi bút múa tít, Lý Tư Vĩnh bị y buộc phải thu ngắn sợi dây chùy lưu tinh, bỏ cái lợi đánh xa, đổi thành phòng thủ. Võ Quỳnh Giao rất lo lắng, định ra tay tương cứu nhưng vì đã nói trước, vả lại Lý Tư Vĩnh là nhân vật đã thành danh, nếu mình giúp chàng lấy hai địch một thì sợ chàng không vui.

Hai tên phó thủ của Thành Thiên Đình thấy y chiếm được thượng phong thì rất vui mừng. Bọn họ không biết Khưu Đông Lạc đang lọt xuống thế hạ phong, chỉ tưởng rằng y sẽ thắng chắc, thấy Võ Quỳnh Giao lo lắng thì trêu nàng. Một người nói: “Này, tiểu cô nương áo đỏ, y là tình lang của cô nương đấy hử? Tình lang của cô nương sắp không xong, nên chọn một người khác thôi!” Một tên nói: “Nhà ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc, nàng ta đang đau lòng đấy! Tiểu cô nương, ta đến an ủi cô nương”. Kẻ tên Liên Tam Hổ không biết sống chết, bước tới trêu ghẹo, Võ Quỳnh Giao cười lạnh một tiếng nói: “Ta đã nói trước, ai gây rối không cho ta xem đánh nhau, ta sẽ cào mặt y! Ngươi bước thêm một bước nữa ta không khách sáo đấy!” Liên Tam Hổ cười hền hệt nói: “Ta không tin cô nương hung dữ như thế”. Y bước dấn tới, nói vừa dứt lời thì chợt một luồng kình phong phả vào mặt. Chưa nhìn thấy rõ thì hai mắt đã bị chọc trúng. Thân pháp của Võ Quỳnh Giao rất nhanh, nàng vừa chụp trúng thì đã móc hai tròng mắt ra, rồi ném về phía Trịnh Đại Côn. Trịnh Đại Côn kêu hoảng một tiếng, chưa kịp khép miệng thì hai tròng mắt đã lọt vào trong mồm, máu tanh không chịu nổi. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Võ Quỳnh Giao đã lướt tới trước mặt y!

Chính là: Thảo nguyên gặp thiếu nữ, nói cười sao hung tàn.

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN