Thất Niên Chi Dương - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Thất Niên Chi Dương


Chương 4


Lúc thi cuối kỳ Tần Vũ phải giám sát thi, ra ngoài sớm, hai ngày nay Trần Trạch gần như sáng sớm thức dậy, sau khi cùng anh ăn sáng xong lại quy quy củ củ đưa người đến trường mới đến công ty mình.

Hắn đang tận lực tránh đụng mặt Lâm Kiêu, nếu không phải công ty còn có hạng mục hợp tác, hắn ngay cả số điện thoại cũng muốn đưa vào danh sách đen. Dù sao một năm nay là mình kéo người khác, trong lòng hắn vẫn có áy náy với Lâm Kiêu, không biết nên đối mặt cậu ta như thế nào. Cho dù có xin lỗi, hắn cũng không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của mình và Tần Vũ. 

Sau khi thi xong trường học được nghỉ đông, Tần Vũ thu dọn đồ đạc rời khỏi trường thì gặp Lâm Kiêu ở cổng trường.

Lâm Kiêu là đặt biệt đến tìm anh. 

“Trùng hợp như vậy, thầy Tần, vừa lúc tiện đường, tôi đưa anh về?” Lâm Kiêu tựa vào trước xe nói với Tần Vũ. 

Tần Vũ không muốn gặp cậu ta, anh chỉ cần nghĩ Trần Trạch có thể đụng phải người này liền cảm thấy cả người đều ghê tởm, có đôi khi ngay cả gặp Trần Trạch cũng giống như chán ghét s1nh lý.

Bên cạnh có học sinh đi ngang qua chào hỏi Tần Vũ, Tần Vũ cười cười với học sinh, sau khi hỏi vài câu tình huống thi cử vẫn lên xe Lâm Kiêu.

“Cảm ơn.” Tần Vũ vũ kéo dây an toàn không khách khí nói, “Đặc biệt đến tìm tôi? Từ nơi này đến tiểu khu không kẹt xe hai mươi phút, cậu có cái gì muốn nói có thể nói một lần cho xong.” 

Lâm Kiêu cười hai tiếng, “Hẳn là tôi cảm ơn thầy Tần đã cho tôi cơ hội này.”

Tần Vũ lười nhìn cậu ta, khi quay mặt đi ngay cả khóe mắt cũng biểu lộ chán ghét. Anh không phải là thánh nhân gì, đối mặt với người thứ ba trong tình cảm của mình không có khả năng còn mang theo nụ cười.

“Cũng không có việc gì.” Một ngón tay Lâm Kiêu nhẹ nhàng gõ tay lái, “Lúc trước Trần Trạch có chút đồ để ở chỗ tôi, có điều bây giờ anh ấy không muốn gặp tôi, tôi đành phải nhờ anh chuyển cho anh ấy.” 

Tần Vũ nhắm mắt, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc châm lên, “Vứt đi, giờ anh ấy không cần.” 

“Rất quan trọng, lúc anh ấy đến nhà tôi quên mang đi.” Lâm Kiêu nhìn thoáng qua ghế sau xe, “Đặt ở phía sau, lát nữa lúc anh xuống xe nhớ cầm theo.” 

“Dừng xe.” 

Lâm Kiêu nhếch khóe miệng nở nụ cười, đạp phanh dừng xe ở ven đường, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Tần Vũ, “Thầy Tần, cái này còn chưa tới, bên ngoài lạnh như vậy, ga tàu điện ngầm cách nơi này hình như cũng hơi xa.” Nói xong lại đưa tay ra đút vào cái hộp ở ghế sau xe.

Tần Vũ cười nhạo một tiếng, mở khóa xe định xuống xe, bỗng nhiên lại quay lại nhìn Lâm Kiêu cầm cái hộp.

Anh dùng tay kẹp điếu thuốc vỗ vỗ mặt Lâm Kiêu, híp mắt nói: “Ông chủ Lâm, làm một tiểu tam, cậu rất không đủ tư cách.” 

Nói xong cũng không thèm nhìn thứ trong tay cậu ta, xoay người xuống xe.

Sắc mặt Lâm Kiêu chậm rãi lạnh xuống nhìn bóng lưng tiêu sái của Tần Vũ tức giận ném cái hộp lên ghế lái phụ. Bên trong là một ống ky nhập khẩu, năm ngoái vào sinh nhật Trần Trạch quà mà cậu ta chuẩn bị tặng cho hắn. 

Có điều Trần Trạch đã nhận, lúc ấy còn chưa kịp mở ra Trần Trạch đã bị điện thoại của Tần Vũ gọi đi.

Lâm Kiêu nhắm hai mắt, hít sâu vài hơi mới khởi động lại xe. Cậu ta thật sự là không nghĩ đến, Tần Vũ lại đối với mấy thứ này một chút hứng thú cũng không có.

Lúc Tần Vũ về nhà cũng không nhắc tới chuyện này với Trần Trạch, nếu Trần Trạch đã nguyện ý sửa đổi, chuyện quá khứ cũng không cần phải đem ra nói nữa. Chờ thêm hai năm, có lẽ mình cũng sẽ không nhớ đến những chuyện này. 

Hiện giờ sắp đến tết rồi, năm ngoái anh không về quê, năm nay dự định về nhà ăn tết với ba mẹ.

Trần Trạch trở về thấy Tần Vũ ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc thì hoảng sợ, hắn dựa vào cửa phòng ngủ nhìn nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm gọi anh: “Tiểu Vũ?” 

Tần Vũ đưa lưng về phía hắn vẫy tay, “Giúp em xem còn thiếu gì nữa không, em đi đặt vé.”

“Em muốn đi đâu?” Trần Trạch cau mày hỏi.

“Về nhà ăn tết, còn anh? Cùng em trở về hay là đi qua chỗ người kia.” 

Trần Trạch trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút ủ rũ nhìn anh, “Năm nay anh phải tăng ca.” 

Tần Vũ kéo vali lên, mỉm cười quay lại nhìn  Trần Trạch, “Khá tốt, kiếm thêm chút tiền, chờ qua năm sau bán căn nhà này đi, đổi một cái nhà khác.” 

Trần Trạch đi qua ôm lấy Tần Vũ từ phía sau, “Được, đều nghe em. Có điều, thật sự không thể ở lại cùng anh?” 

Tần Vũ an ủi vỗ vỗ tay hắn, tựa vào lồng nguc Trần Trạch không nói gì.

Trần Trạch hôn vào tai anh một cái, “Mùng hai sẽ cùng em trở về thăm ba mẹ.” 

Tần Vũ quay đầu hôn lên miệng Trần Trạch, “Cũng được, chờ em đi nói với họ một tiếng. Mấy ngày hôm trước mẹ em còn nói nhớ anh.” 

Đêm 30, trong nhà chỉ có một mình Tần Vũ, Trần Trạch ở công ty, phải giữa trưa mới trở về.

Tần Vũ sáng sớm đã dậy ôm điện thoại chúc tết ba mẹ Trần Trạch và ba mẹ mình, bọn họ năm ấy sau khi xác định tình cảm liền song song come out, lúc đó hai nhà đều không đồng ý, anh vừa lúc muốn thi lên thạc sĩ, liền chọn rời nhà xa thành thị này. Trần Trạch cũng thay đổi công tác, hai người định cư ở đây. Về sau cùng gia đình dùi mài lại hai ba năm, đại khái là thấy bọn họ đánh chết cũng không chịu tách ra kia, hơn nữa cuộc sống cũng không kém, đều chậm rãi buông lỏng.

Cha mẹ Trần Trạch rất thích Tần Vũ, lúc ông nghe điện thoại rất vui mừng, hỏi anh bao lâu về chơi cờ với ông, sau đó điện thoại đã bị mẹ Trần Trạch cướp đi.

“Tiểu Vũ à, Trần Trạch không có ăn hiếp con chứ?” Mấy năm nay thân thể mẹ Trần không tốt, âm thanh cũng không có tinh thần như mấy năm trước. Khoảng thời gian trước khi gọi điện thoại cho Trần Trạch nghe nói gần đây hai người này không vui vẻ lắm, vốn định tới đây xem, có điều trong nhà còn có cháu gái, nên đành phải trì hoãn lại.

Ánh mắt Tần Vũ hơi chua xót, “Không có, mẹ, mẹ và ba chú ý thân thể nhiều hơn nha, chờ Trần Trạch làm thêm giờ xong chúng con sẽ trở về.” 

“Được, được, đến lúc đó cùng thông gia ăn một bữa cơm. Trần Trạch cái tên chết tiệt kia từ nhỏ đã không nghe lời, con quản nó nhiều vào. Không nghe lời đánh một trận là được rồi, đừng cãi nhau, ha?” 

“Dạ, mẹ yên tâm, ảnh rất tốt.” 

Tần Vũ nói xong lại nghe thấy cháu gái Trần Trạch ở bên kia gọi mẹ Trần, lại dặn dò vài câu liền cúp điện thoại.

Chúc tết xong, Tần Vũ nằm trên giường kéo chăn che mặt, thở dài.

Buổi chiều Trần Trạch trở về, lôi kéo Tần Vũ ra ngoài dạo một vòng, Trần Trạch nói muốn xua đi vận xui, mua một quả pháo chuẩn bị chào đón năm mới.

Bữa cơm năm mới hai người đều không quá cầu kỳ, ở trong phòng bếp tùy tiện nấu mấy món ăn xong ngồi cùng nhau ăn cơm. Ai cũng không nhắc đến những chuyện phiền lòng năm ngoái, ngược lại điện thoại của Trần Trạch vang lên nhiều lần, hắn dứt khoát tắt máy, ôm Tần Vũ ngồi trên sô pha chờ xem đêm xuân.

Trần Trạch ngồi không thành thật, tay ở trên người Tần Vũ không ngừng châm lửa, sau đó dứt khoát trực tiếp luồn vào trong quần anh cầm cái thứ kia chơi đùa. 

Hai người đã thời gian rất lâu rồi chưa làm t1nh, Tần Vũ không quá một hồi liền trướng không chịu nổi, quay đầu li3m li3m môi Trần Trạch, lập tức bị Trần Trạch quấn lấy đầu lưỡi của anh dùng sức li3m mút. 

Trần Trạch ấn Tần Vũ lên sofa, vội vàng đẩy quần áo Tần Vũ lên trên người hắn gặm c4n. Hắn rất nhớ Tần Vũ, cho dù người này mỗi ngày ở trước mặt hắn vẫn không ngừng nhớ, chỉ có như vậy mới có thể làm cho hắn cảm thấy an tâm, cảm thấy Tần Vũ vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Hắn c0i quần Tần Vũ ra, dùng thứ cư0ng cứng ở trên của mình kia cọ cọ, cười, “Bảo bối, một hồi nữa sẽ hầu hạ em chu đáo.” 

Vừa dứt lời tiết mục đầu tiên của đêm xuân đã bắt đầu, một đoàn diễn viên từ phía sau hậu trường đi ra trên tivi vừa hát vừa nhảy, Tần Vũ thiếu chút nữa bật cười, vội vàng lấy gen bôi trơn từ trong bàn trà bên cạnh giao cho Trần Trạch.

Trần Trạch tách chân Tần Vũ, quỳ gối ở phía sau chen chúc gen bôi trơn đang muốn bôi vào thì điện thoại của Tần Vũ đột nhiên reo lên.

Tần Vũ đưa tay lấy điện thoại, bị Trần Trạch kéo trở về, cúi người hôn lên môi anh, “Không được nghe máy cái đã.” 

Tần Vũ cười, ở ngoài miệng hắn nhẹ nhàng c4nmột cái. 

Sau một lần điện thoại vang lên, rất nhanh lại vang lên lần thứ hai.

Tần Vũ bất đắc dĩ nhìn Trần Trạch, Trần Trạch tự mình cầm điện thoại nghe máy không kiên nhẫn nói: “Tần Vũ không có ở đây.”

Bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt Trần Trạch thay đổi,  “Là tôi.” 

Tần Vũ ngước mắt lên nhìn Trần Trạch, Trần Trạch xin lỗi nhìn anh một cái, lại nói với điện thoại một câu, “Biết rồi, lập tức tới ngay.”

Trần Trạch cúp điện thoại, hít sâu một hơi nằm sấp trên người Tần Vũ, hắn khẽ c4nvào miệng anh một chút, “Chờ anh một lát, một người bạn ở quán bar gây sự có chút phiền toái, bartender gọi điện thoại đến vmnói anh đưa cậu ta đi.” 

Tần Vũ híp híp mắt, tay ôm lưng Trần Trạch, hỏi hắn: “Sao lại gọi điện thoại của em?” 

“Điện thoại của anh tắt máy, có lẽ biết em có thể tìm thấy anh ở đây.” Trần Trạch nói có hơn qua loa.

“Ồ.” Tần Vũ nhàn nhạt đáp một câu, nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Anh ta chỉ có một người bạn là anh sao?” 

Trần Trạch ngồi dậy mặc lại quần của mình, “Đều về nhà ăn tết rồi, chỉ có anh ở đây.” 

“Muốn em đi cùng anh không?”

Trần Trạch sửng sốt một chút, “Không cần, anh sẽ nhanh về thôi.” 

Tần Vũ cười cười, không nói nữa.

Trần Trạch trước khi đi lấy chìa khóa xe xong, không yên tâm quay đầu lại nhìn Tần Vũ vẫn nằm ở đó, t1nh dục trong mắt anh còn chưa rút xuống, thoạt nhìn có chút mê mang.

Trần Trạch đi tới hôn lên trán anh một cái, “Không được tự mình giải quyết, chờ anh về.” 

Trần Trạch đợi một hồi không thấy anh nói gì, vẫn xoay người ra cửa.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Vũ cầm lấy điện thoại di động, ấn vào nhật ký cuộc gọi vừa rồi gọi tới.

Điện thoại ở bên kia rất ồn ào, thực sự là một quán bar.

Tần Vũ lấy cánh tay che mắt, hỏi bartender bên kia, “Xin hỏi người bạn gây sự kia của tôi là ai vậy?” 

“Trần tiên sinh, trí nhớ của ngài sao lại kém như vậy, không phải là Lâm Kiêu sao, trước kia các anh thường đi cùng nhau mà.”

Bartender chưa nói xong Tần Vũ liền cúp điện thoại.

Anh nắm lấy phía dưới đã hơi mềm nhũn của mình, tự vu0t ve chơi đùa vài cái, ngoài phòng có một số chỗ đã đốt pháo hoa, nương theo tiếng pháo nổ anh rất nhanh b4n ra, nước mắt cũng đồng thời chảy xuống.

Gần mười hai giờ, trong nhà vẫn chỉ có một mình Tần Vũ, anh yên tĩnh xem đêm xuân, đợi đến khi người dẫn chương trình bên trong chuẩn bị đếm ngược mới đứng dậy cầm lấy pháo buổi chiều cùng Trần Trạch mua ra ngoài. 

Tiếng pháo hoa bên ngoài càng lúc càng lớn, Tần Vũ cầm pháo hoa dựa vào thang máy lẳng lặng nhìn số tầng trên màn hình.

Lúc đến lầu một vừa hay nhìn thấy Trần Trạch, trong tay hắn cần điếu thuốc, vẻ mặt mệt mỏi đứng ở bên ngoài chờ thang máy.

Tần Vũ quơ quơ pháo hoa trong tay Trần Trạch: “Mười hai giờ rồi, đi bắn pháo trước.” 

Trên quần áo Trần Trạch có chút vết bẩn, đại khái là bị người say rượu nôn lên người, hắn cởi áo khoác khoác lên tay theo Tần Vũ ra khỏi cổng gác, có chút áy náy nói: “Sao không đợi anh trở về cùng đốt, người bạn này của anh say hơi lợi hại, thật vất vả lắm mới đưa cậu ta về nhà được.”

“Không có việc gì, đốt pháo năm mới đi.” Tần Vũ cười cười.

Tần Vũ tìm một bãi đất trống, mở pháo đặt trên mặt đất, vẫy vẫy tay với Trần Trạch.

Trần Trạch hiểu ý, đi qua dùng tàn thuốc đốt pháo, kéo Tần Vũ chạy về phía sau vài bước.

Tần Vũ rũ mắt, pháo hoa giữa không trung chiếu lên mặt anh chợt sáng chợt tắt. 

Trần Trạch thấy đau lòng, đi qua ôm lấy Tần Vũ, “Anh xin lỗi, đã về trễ.” 

Tần Vũ vẫn luôn cúi đầu, nghe tiếng pháo nổ bùm bùm xong, mới gọi hắn: “Trần Trạch.” 

“Hửm.” Trần Trạch khẽ hôn l3n đỉnh đầu anh một chút. 

“Năm mới đến rồi, chúng ta chia tay đi.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN