Thất Niên Chi Dương - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Thất Niên Chi Dương


Chương 8


Trần Trạch bỗng nhiên nở nụ cười, biểu cảm lạ lùng nói không nên lời.

Lâm Kiêu hoảng sợ nhìn hắn, “Anh không sao chứ?” 

“Một đấm kia trả lại cậu, thanh toán xong, cậu đi đi.” 

Lâm Kiêu kỳ quái nhìn hắn, “Anh nói cái gì?” 

“Tôi nói tôi chưa từng thích cậu, cậu đi đi.” Trần Trạch lặp lại lần nữa. 

“Trần Trạch,” Lâm Kiêu gắt gao nắm cổ áo Trần Trạch, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

Trần Trạch lạnh lùng đáp lại cậu ta, “Muốn thế nào? Đập nhà tôi à?” 

Lâm Kiêu sửng sốt một chút, sờ vết thương trên khóe miệng mình, cảm xúc nóng nảy vừa rồi rất nhanh đã nguội lạnh. Cậu ta vung nắm đấm, một quyền đập vào bụng Trần Trạch, “Khốn nạn!”

Trần Trạch ôm bụng, hồi lâu không mở miệng. 

Lâm Kiêu đi tới bên cạnh thang máy ấn nút, quay đầu lại nhìn Trần Trạch một cái. (haizz) 

Trần Trạch nhắm mắt tựa vào tường thở hổn hển, một cái liếc mắt cũng lười bố thí cho cậu ta. 

Chờ Lâm Kiêu đi rồi, Trần Trạch mới kéo hành lý vào phòng.

Hắn đóng cửa lại, dựa vào tường trượt xuống đất, nhìn căn phòng trở nên trống rỗng.

Trần Trạch bụm mặt, ” Xin lỗi em… Tiểu Vũ.” Trong phòng yên tĩnh ngay cả tiếng vang cũng không có, hắn vùi đầu vào đầu gối mà rơi nước mắt.

Lúc Trần Trạch trở về công ty làm việc, hắn đã nộp đơn xin rút khỏi dự án hợp tác của công ty Lâm Kiêu.

“Đang làm rất tốt, tôi thấy cậu và ông chủ Lâm hợp tác cũng rất tốt, sao lại xin rời đi?” Sếp có chút không vui hỏi hắn.

“Đổi người đi, tôi không thích hợp với hạng mục này.” Trần Trạch nói.

Sếp ném văn kiện trên bàn, “Cậu nói đổi thì đổi, trong mắt còn có ông chủ như tôi hay không?”

Trần Trạch kéo cà vạt của mình, “Tôi rất xin lỗi, anh nói tôi không có trách nhiệm cũng được, sa thải tôi cũng được, hạng mục này tôi thật sự không thể nhận.”

“Có phải đã xảy ra mâu thuẫn với ông chủ Lâm hay không?” Sếp thấy thái độ bất chấp tất cả của hắn, hỏi.

“Không có, là vấn đề của tôi. Tôi sẽ dọn dẹp đồ đạc và đi ngay.” Trần Trạch nói xong xoay người đi ra ngoài văn phòng.

“Cút trở về cho tôi!” Sếp rống lên một tiếng, “Đi theo Tiểu Vương giao tiếp, lần sau còn dám tái phạm, trực tiếp khai trừng cậu.”

Trần Trạch thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu trước Sếp, “Cảm ơn Sếp.” 

“Thằng nhóc thúi.” Sếp mắng một câu.

Trần Trạch trở về phòng làm việc của mình, căn bản không có tâm trạng làm việc, trong đầu đều là Tần Vũ, hắn gối đầu nằm trên ghế nghĩ đến từng hình ảnh mấy năm nay ở chung với Tần Vũ, nghĩ đến lần đầu tiên hai người làm t1nh, hắn cười cười.

Tần Vũ nói không sai, từ lúc bắt đầu hắn đã biết Tần Vũ không phải là người nhiệt tình, trên thực tế còn không phải hắn yêu con người lãnh đạm mà mỗi một biểu cảm xuất hiện trên mặt đều là vì hắn mới có sao.

Tần Vũ ở nhà qua năm xong, trường học khai giảng ngày 17 tháng giêng, anh muốn về trường báo cáo trước hai ngày. Sáng sớm đã thu xếp hành lý chuẩn bị ra sân bay.

Ba Tần đối với anh vẫn như vậy, không lạnh không nóng, lúc Tần Vũ ra cửa đi qua ôm lấy ba Tần, cười nói, “Ba, đừng cả ngày căng mặt nữa, cười một cái nhìn trẻ hơn đấy.” 

Ba Tần trừng mắt đẩy Tần Vũ ra, “Cười cái gì mà cười, còn không đi cho ta.” 

Tần Vũ chào hỏi mẹ Tần, đi theo anh trai mình ra ngoài.

Ba Tần chờ Tần Vũ ra cửa mới nở nụ cười, ở trước mặt mẹ Tần lắc lư một vòng, “Con trai có ôm bà không?” 

Mẹ Tần “Ai da” một tiếng, “Chưa ôm chưa ôm, đắc ý quá ha.” 

Tần Hàm lái xe đưa Tần Vũ ra sân bay, nhìn tinh thần Tần Vũ so với lúc mới trở về tốt hơn không ít, trong lòng cũng bớt lo lắng hơn. 

Tần Vũ nhìn anh trai anh một đường muốn nói lại thôi, nói: “Nhịn không khó chịu sao?” 

Anh trai nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Em và Trần Trạch chia tay?” 

“Chia tay rồi.” Sắc mặt Tần Vũ rất tự nhiên.

“Ồ.” Anh trai gật gật đầu, “Hiện tại em ở một mình?” 

“Đúng vậy.” Tần Vũ tựa vào ghế đánh giá anh trai anh, “ấp a ấp úng? Muốn nói gì thì nói thẳng đi.” 

“Không có gì, anh có một người bạn học hiện giờ cũng là giáo viên đại học, qua vài ngày nữa muốn đến bên em học tập, không có chỗ ở, anh nghĩ em cũng ở một mình, vừa hay có thể ở nhà em.” 

“Được thôi, không thành vấn đề.” Tần Vũ giơ tay kéo đồ trang trí nhỏ trên xe chơi đùa, “Ấp úng lâu như vậy, em còn tưởng rằng anh cũng muốn em đi xem mắt.” 

Chứ còn gì nữa! Tần Hàm sờ mũi, nhìn con đường phía trước không nói gì. 

Lúc Tần Vũ xuống máy bay đã là hai, ba giờ chiều, anh trực tiếp ngồi xe buýt từ sân bay trở về thành phố. Khi chuyển tàu điện ngầm về nhà, anh vẫn đang suy xét về việc học bằng lái xe.

Anh trở về căn nhà ở thành phố, bên này lúc trước cho thuê được trang trí rất đơn giản, tuy rằng không thoải mái bằng bên kia, nhưng ở một mình cũng không tệ lắm. 

Lúc Tần Vũ cầm chìa khóa mở cửa mới nhìn thấy một người ngồi trong hành lang tối đen như mực, mười ngày không thấy người kia thoạt nhìn gầy đi không ít, có điều tóc cắt ngắn, không tiều tùy như khoảng thời gian trước.

Trần Trạch thấy Tần Vũ trở về, vội vàng đứng lên từ cầu thang, cười với anh.

“Có việc gì?” Tần Vũ có chút xa cách hỏi.

Trần Trạch phủi phủi quần áo của mình, “Anh muốn xem xem em đã về chưa.” 

“Ồ, về rồi.” Tần Vũ nhàn nhạt lên tiếng, “Vào ngồi một chút không?” Anh khách khí thuận miệng hỏi một câu.

Ánh mắt Trần Trạch sáng lên, vốn định trả lời, nhưng thấy cả người Tần Vũ đều tản ra khí tức “Tránh xa tôi ra một chút”, vẫn là chịu đựng xúc động muốn tới gần anh, lắc đầu, “Không cần, anh đi đây.” 

“Ờ.” Tần Vũ gật gật đầu, sau khi mở cửa đi vào thì tiện tay đóng cửa lại.

Trần Trạch hít vào một hơi, ôm quần áo của mình đi xuống dưới lầu, hơn mười tầng, hắn không muốn đi thang máy, chậm rãi đi xuống, nói không chừng trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Trần Trạch lái xe dạo một vòng trên đường, lúc trở về tiểu khu đi vào một nhà hàng nhỏ ở cổng khu.

Bà chủ cười khanh khách bước tới chào hỏi hắn, “Trần tiên sinh đến rồi, sao hôm nay chỉ có một mình cậu? Bạn cậu không đi cùng à?” 

Trần Trạch cầm lấy thực đơn gọi món, miễn cưỡng nở nụ cười, “Không có, em ấy có việc.” 

Mấy ngày nay điện thoại của Tần Vũ không liên lạc được, hắn cũng không dám gọi điện thoại hỏi người Tần gia, hầu như có thời gian đều sẽ đi bên kia chờ xem Tần Vũ khi nào thì về. Dù biết anh trở về cũng sẽ không tha thứ cho mình, chẳng qua trong lòng nghĩ một chuyện so với đi làm vắng vẻ về nhà ngủ thì tốt hơn.

Bây giờ không phải là giờ cơm, người trong nhà hàng không nhiều lắm, Trần Trạch ngồi một mình uống không ít rượu, uống đến cả mắt cũng hoa. Hắn thanh toán, đứng lên loạng choạng đi ra ngoài, bà chủ gọi nhân viên phục vụ trong cửa hàng đi đỡ hắn, bị Trần Trạch đẩy ra, “Không sao đâu.” Hắn cười hề hề nói.

Bên ngoài tuy rằng lạnh không chịu nổi, nhưng Trần Trạch uống nhiều nên cả người đều khô nóng, hắn cởi áo lông khoác lên tay, lảo đảo đi, mấy lần thiếu chút nữa té ngã.

Dạ dày Trần Trạch khó chịu như sông cuộn biển gầm, đi đến bồn hoa muốn nôn mà nôn không ra, ngồi đó một hồi cả người liền không nhúc nhích nổi. 

Hắn híp mắt nhìn tiểu khu hắn và Tần Vũ ở mấy năm, ngồi ở đó cười ngây ngô, bảo vệ tiểu khu quen biết tới đỡ hắn, Trần Trạch không nhúc nhích nhìn người ta, mơ hồ hỏi, “Tần Vũ đã về chưa?” 

Bảo vệ chỉ nhận ra khuôn mặt chứ không nhớ rõ tên, nào biết hắn nói là ai, thấy dù đỡ hắn cũng không chịu đi, lười quản hắn.

Trần Trạch ngồi một mình, hắn lại ngồi không vững, đành phải cong lưng dùng cánh tay chống đùi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổng lớn của tiểu khu.

Trước mặt rất nhanh dừng một chiếc xe, Lâm Kiêu ngồi trên xe nhìn hắn một hồi, xuống xe đi tới.

“Trần Trạch?” Lâm Kiêu vừa đến gần đã ngửi được mùi rượu xộc đến, cậu ta nhíu mày vỗ vỗ mặt Trần Trạch. 

Trần Trạch đã uống đến mức không nhận ra ai, nhìn Lâm Kiêu lại hỏi lần nữa, “Tần Vũ đã về rồi sao? Tôi đi tìm em ấy.” 

Lâm Kiêu thở dài, muốn kéo hắn lên xe, Trần Trạch đẩy người ra.

“Đã về rồi, ở nhà anh chờ anh, cùng tôi đi lên đi.” 

Trần Trạch hiển nhiên không quá tin cậu ta, nhìn Lâm Kiêu hồi lâu mới trầm giọng nói: “Em ấy đã dọn đi rồi.” 

“Không dọn đi.” Lâm Kiêu có lòng tốt khuyên hắn, “Anh về nhà sẽ thấy.” 

Trần Trạch nửa tin nửa ngờ đi theo Lâm Kiêu, Lâm Kiêu đi vài bước lại quay đầu cầm lấy áo khoác Trần Trạch ném lên bồn hoa, thấy Trần Trạch đứng không vững vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn.

Lâm Kiêu dẫn Trần Trạch đi về phía tòa nhà mình ở, Trần Trạch đi vài bước liền dừng lại, hắn xoa xoa đầu, “Không phải nơi này.” 

Lâm Kiêu cười, không ngờ rằng người này uống say ngoại trừ có liên quan đến Tần Vũ thì ai cũng không nhớ. 

Trần Trạch xoay người đi về, hắn không muốn Lâm Kiêu đỡ hắn nữa, Lâm Kiêu đành phải đi phía sau hắn. Trần Trạch mấy lần đều vào nhầm cửa căn hộ, may mắn bị Lâm Kiêu thỉnh thoảng kéo một chút mới lảo đảo lên lầu.

Hắn đứng ngoài cửa, lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, cúi đầu nhìn thật lâu cũng không tìm đúng chìa. Tay run lên, một chùm chìa khóa lại rơi xuống đất.

Trần Trạch ngồi xổm xuống mặt đất nhặt chìa khóa, nhìn thấy rồi lại không sờ được, hắn cho rằng Tần Vũ thật ở bên trong, vội vàng quỳ trên mặt đất một quyền đập vào cửa, rống lên, “Mở cửa.” 

Lâm Kiêu tựa vào tường nhìn hắn, từ nhỏ cậu ta đã là con trai duy nhất trong nhà, cha là một thương nhân, sau khi tốt nghiệp trực tiếp cho cậu ta một khoản tiền để cậu ta tự mình mở công ty chơi. Bản lĩnh của cậu ta không tính là rất lớn, tài khoản trong nhà lại nhiều, cho nên khá thuận buồm xuôi gió, công ty mở ra cũng thành công rực rỡ.

Sau đó gặp Trần Trạch, đại khái là cậu ta hơn hai mươi năm nay quá thuận lợi, hết lần này tới lần khác gặp phải trở ngại ở nơi đây. 

Cậu ta tự biết điều kiện của mình về mọi mặt đều xuất sắc hơn người bên cạnh Trần Trạch, nghĩ cách gì cũng phải ở lại bên người này. Vốn tưởng rằng sau khi hai người này chia tay, cậu ta có thể ở lại, không ngờ thái độ của Trần Trạch đối với cậu ta thay đổi rất nhiều, sau khi chia tay còn nhớ mãi người trước không quên. 

Lâm Kiêu đi qua nửa ngồi xổm sau lưng Trần Trạch, từ sau lưng ôm lấy hắn, “Này, người kia không cần anh.” 

Trần Trạch đại khái là không thoải mái, muốn kéo tay Lâm Kiêu ra, Lâm Kiêu càng ôm chặt hơn, “Kỳ thật anh có thể thử với em, em đối với anh chắc chắn tốt hơn anh ta.” 

Lâm Kiêu sát lại gần hôn bên tai Trần Trạch, “Cảm giác thế nào?” 

Trần Trạch đầu óc choáng váng, trên người lại không có sức lực, tránh không thoát. Một tay Lâm Kiêu đặt lên mặt Trần Trạch, bảo hắn quay đầu nhìn mình, cả người Trần Trạch khó chịu, lúc sau đẩy cậu ta ngã về phía sau, cả người tựa vào cửa.

Lâm Kiêu xích lại gần muốn hôn hắn, Trần Trạch cau mày thốt ra câu “Tiểu Vũ.” 

Lâm Kiêu sửng sốt, ngay sau đó lại cười, “Đúng vậy, em là Tiểu Vũ của anh.” Mặc kệ thế nào, dù sao có quan hệ hắn còn sợ Trần Trạch tỉnh lại chơi xấu sao, chỉ cần có thể buộc vào người mình thích là được. Lâu ngày, thế nào cũng phải quên người kia đi.

Trần Trạch mơ mơ màng màng nhìn cậu ta, Lâm Kiêu gần như đã ngồi trên người hắn, tiến lại gần hôn lên miệng hắn, “Vào cửa rồi làm đi?” 

Tần Vũ đứng trước cửa thang máy, anh vốn ở nhà thu dọn hành lý, có điều hôm đó anh đi gấp, sách của mình không mang theo, vừa lúc hôm nay không cần đi học, anh thu dọn đồ đạc xong liền tới đây muốn lấy đi sách còn để lại trong thư phòng, không ngờ sau khi tới liền nhìn thấy cảnh này.

Anh vốn định xoay người rời đi, suy nghĩ một chút vẫn là dựa vào đó dùng tay gõ vách tường, nói: “Chặn cửa rồi.” 

Lâm Kiêu hoảng sợ quay lại nhìn anh, cười một tiếng muốn nói mấy lời châm chọc.

Kết quả Tần Vũ cũng không thèm nhìn cậu ta mà lập tức đi đến, vừa lấy chìa khóa vừa nói: “Lần sau làm việc nhớ vào nhà.” 

Anh nói xong còn đá chân Trần Trạch, “Nhường chút, chờ tôi vào rồi mấy người cứ tiếp tục.” 

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN