Thất Phu Nhân - Chương 116-1: Phiên Ngoại Vũ Mặc Hiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Thất Phu Nhân


Chương 116-1: Phiên Ngoại Vũ Mặc Hiên


Tác giả: Lạc Tùy Tâm

Chuyển ngữ: Miki

Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ (Vũ Mặc Hiên)

Kinh thành Thiên Vũ mùa đông năm thứ hai mươi mốt.

Tại nơi mùa đông giá rét băng tuyết tràn ngập đất trời này, tuy rằng ngay cả hô hấp cũng khó khăn nhưng người đi trên đường cũng không ít. Có những nhà buôn bán nhỏ, cũng có người ra mua đồ…

Trên phố xá náo nhiệt vang lên tiếng rao bán, bên trong tửu lâu, Vũ Mặc Hiên say sưa lẳng lặng nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ.

Khoảng thời gian kể từ khi chiến tranh với Thập Ngân quốc tới nay đã được sáu năm, thời gian xa cách nàng cũng sắp tròn mười năm rồi…

Trong đôi mắt đen của hắn lộ ra vẻ nhớ nhung! Nếu bây giờ nàng còn sống thì sao? Có phải tốt biết mấy không?

Thân thể mẫu hậu càng ngày càng yếu, ngự y nói chỉ mấy tháng nữa mẫu hậu cũng sẽ rời đi giống như nàng. Cả đời mẫu hậu ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, vừa vào cung đã chiếm được sự sủng ái của phụ hoàng.

Sinh đại hoàng huynh thì bước lên ngôi vị hoàng hậu, sau đó là sinh ra hắn, là hoàng tử trẻ tuổi nhất của phụ hoàng, hắn rất may mắn! Không như những vị hoàng huynh không được phụ hoàng chú ý, hắn thật sự rất được cưng chiều. Lấy tình yêu của phụ thân đối với con út để cưng chiều….

Có lẽ năm đó phụ hoàng sủng ái hắn đúng bởi vì hắn là hoàng tử nhỏ tuổi nhất, cho nên phụ hoàng mới yêu thương hắn như vậy. Còn sau này là lúc nào? Có lẽ là khi năm tuổi? Hắn thường chạy vào ngự thư phòng của phụ hoàng, bò lên ngồi trên đùi người, nhìn phụ hoàng phê duyệt tấu chương…

Khi đó trong lòng hắn chỉ không muốn nhìn thấy phụ hoàng chau mày khi xem tấu chương. Vì vậy hắn cố gắng để phụ hoàng hài lòng, làm ồn ào để phụ hoàng đọc tấu chương cho hắn nghe…Sau khi đi học hắn nhớ lại những bản tấu chương sư phụ đọc cho rồi tìm điểm chưa đúng…sau đó ngẫu nhiên giúp phụ hoàng giải quyết một ít vấn đề khó…

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ ánh mắt khiếp sợ của phụ hoàng. Trên khuôn mặt có vui sướng sau đó mới là kinh ngạc, quan sát thật kĩ…

Về sau gặp vấn đề gì phụ hoàng cũng luôn hỏi hắn một ít. Hắn cũng không vì phụ hoàng sủng ái mà sinh ra tự kiêu, càng phải học cực khổ hơn.

Tài năng của hắn không chỉ giúp mấy vấn đề này cho phụ hoàng mà âm luật cũng nổi tiếng khắp Thiên Vũ.

Từ đó trở về sau hắn là niềm tự hào của phụ hoàng…cũng trở thành mối trở ngại trong lòng của mấy hoàng huynh….

Rồi sau nữa, thân thể phụ hoàng yếu đi, khi đó hắn đã trưởng thành, trưởng thành để có thể hiểu tại sao thi thoảng mấy vị hoàng huynh lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn! Cũng hiểu tại sao lại có nhiều văn võ bá quan cố gắng lấy lòng hắn như vậy. Càng hiểu rằng mẫu hậu có thể làm tất cả vì hắn…

Rốt cuộc người ngồi trên ngôi vị hoàng đế là tứ hoàng huynh, tứ hoàng huynh mà từ trước tới giờ không ai biết đến, địa vị của Nguyệt phi – mẫu phi của tứ hoàng huynh không cao cũng không thấp, là một nữ nhân tài ba hiếm có trên thế gian, bởi có một lần hắn nghe thấy tiếng đàn của Nguyệt phi nương nương và tiếng tiêu của tứ hoàng huynh. Lúc đó hắn hết sức ngưỡng mộ! Bởi mẫu hậu vĩnh viễn không có ý định đánh đàn cho hắn nghe!

Trước khi phụ hoàng băng hà đã bí mật đưa cho hắn một tấm lệnh bài, với nó hắn có thể ra lệnh cho ám vệ hoàng thất một lần…Ý của phụ hoàng đã rõ: Nếu có một ngày tứ hoàng huynh ép hắn vào đường cùng, hắn có thể chống lại, đây là điều cuối cùng mà một người cha có thể làm cho đứa con mình yêu quý nhất.

Tứ hoàng huynh lên ngôi, hắn chọn cách cấm cung trong phủ không màng tới triều chính. chỉ đơn giản là vào triều sớm, không có bất cứ ý kiến nào.

Tam hoàng huynh thì lại trở thành cánh tay đắc lực của tứ hoàng huynh.

Mẫu hậu và đại hoàng huynh không cam lòng khi tứ hoàng huynh trở thành hoàng đế…Hắn đều biết tâm tư của mẫu thân, nhưng ngoại trừ chứng tỏ ý muốn của bản thân, hắn không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, một bên là đương kim hoàng thượng, bên kia lại là huynh ruột và mẫu hậu hắn.

Ngày mà tứ hoàng huynh đưa mẫu hậu lên chùa tĩnh tu, hắn biết hoàng thượng đang nhắc nhở hắn. Cũng nhắc nhở cả mẫu hậu và đại hoàng huynh.

Hắn đã từng khổ sở vì mẫu hậu và đại hoàng huynh, đấu tranh với họ..có điều những suy nghĩ cố chấp đó đã ăn quá sâu vào trong đầu.

Không biết đại hoàng huynh dùng cách gì liên lạc được với thái tử Thập Ngân quốc – Ngân Lưu Nhân nổi danh khắp thiên hạ.

Cũng chính là lúc khởi đầu những ràng buộc cả đời hắn! Bởi Ngân Lưu Nhân xuất hiện, hắn mới biết nữ tử kì lạ kia: Thị thiếp Uông Tùy Tâm bị Tam hoàng huynh vứt bỏ.

Hắn không màng tới triều chính nhưng cũng biết mối mâu thuẫn giữa Tam hoàng huynh và binh bộ thượng thư Uông Chấn!

Khi hắn nghe nói Tam hoàng huynh tình đầu ý hợp với nữ nhi Uông Chấn chưa được một năm đã bị tra ra là không tuân thủ đạo đức, lén lút qua lại với người khác thì hắn cũng chỉ cười cho qua!

Có điều….tại sao ông trời lại để hắn gặp nàng? Để hắn biết trên đời còn có một nữ nhân như vậy!

Hắn đã sớm cảm giác dường như Tam hoàng huynh và cả Dương Á Sơ đang dâng trào một đợt sóng ngầm mãnh liệt trong lòng.

Hắn không ngờ tới lại là vì một nữ nhân! Uông Tùy Tâm.

Lần gặp đầu tiên là ở trên điện Kim Loan, trả lời ba đề của Ngân thái tử, ba đề bài nói khó cũng đúng mà nói dễ cũng không sai, nhưng không ai có thể trả lời. Nhị hoàng huynh đề xuất Hoàng thượng yết hoàng bảng tìm người tài để giải đề, lúc đó nàng vận y phục màu trắng chậm rãi đi vào, lướt qua như một cơn gió, tựa như màn sương mù…

Hắn dao động! Bàn về tư sắc, nàng thật sự không đẹp, nhưng cả người toát lên vẻ thanh nhã thoát tục khiến hắn bất ngờ. Nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là sự lạnh nhạt trên người nàng cực kỳ giống hắn! Cả đời hắn chỉ có một khát vọng, hắn muốn nhìn xem trong ánh mắt người kia rốt cuộc có hào quang ra sao?

Nàng nói: Ta muốn nhìn quả đó một chút!

Sau đó, khi nhìn thấy quả kia nàng mỉm cười, hắn cho rằng đó là nụ cười đẹp nhất thế gian này. Trán nàng dãn ra, rõ ràng ý cười trong ánh mắt lan ra cả khuôn mặt, tuyệt mỹ như hoa rơi, khiến tâm hắn rối loạn…

Tiếp theo, nàng muốn hoàng thượng ban thưởng thứ gì đó! Trong lòng hắn cảm giác buồn bã, lúc đỏ chỉ e ai ai trên điện cũng có suy nghĩ giống hắn, nàng muốn trở thành vương phi của Tam hoàng huynh.

Thấy nàng nói tới thánh chỉ kia, trên khuôn mặt nàng tản mát ra nụ cười mê hoặc lòng người.

Nàng trả lời một vạn binh sĩ thắng, sau đó từ từ nói ra những lời đáng kinh ngạc, khiến cả thiên hạ phải khiếp sợ! Đó đâu phải điều có thể dễ dàng nói ra, huống hồ đâu có tới lượt nàng? Ngay cả Tam hoàng huynh chinh chiến sa trường cũng không nghĩ ra được mưu kế như vậy, dường như lúc đó hắn nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết mạch, là bởi tài trí của nàng.

Nàng nói với Ngân Lưu Nhân: Mời thái tử trả lời ta rồi ta sẽ trả lời ngài, gà có trước hay trứng có trước, đáp án của thái tử cũng chính là đáp án của ta.

Một câu nói đơn giản lại có thể trả lời một đề bài căn bản không có câu trả lời.

Nhìn thứ quả đỏ tươi, hắn thấy vẻ mặt nàng bừng sáng, nàng xoa nhẹ, muốn một chậu nước sạch, mọi người đều nhìn nàng bỏ thứ quả đó vào trong rửa, lấy dao thái ra. Điều làm hắn kinh ngạc là nàng cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức…thoáng chốc đêì khiến mọi người kinh hãi.

Nàng nói: Hoàng thượng, thử một miếng đi!

Nhìn bốn phía xung quanh: Các vị cũng thử đi, không có độc đâu!

Hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, thấy vẻ mặt đó không hiểu sao hắn lại tin nàng, đi tới bên cạnh lấy một miếng bỏ vào miệng..vị chua chua ngọt ngọt, cũng không khó ăn…

Tam hoàng huynh là người thử thứ hai.

Hắn thấy Tam hoàng huynh hơi nhíu mày, nàng phát ra một tiếng cười khẽ, du dương động lòng người!

Lúc đó trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Rất đáng, cho dù có độc hắn cũng không hối hận!

Tài trí của nàng khiến mọi người trong đại điện phải khâm phục, bao gồm cả Ngân thái tử danh chấn thiên hạ kia.

Sau đó là tuyên chỉ, yêu cầu của nàng vừa giống mà lại không giống với dự đoán của hắn.

Nàng muốn rời vương phủ, thoát khỏi thân phận thị thiếp của Tam hoàng huynh…

Hắn khiếp sợ, và cả mê muội…

Nàng xuất cung, Hoàng thượng muốn tự mình đưa nàng đi, Tam hoàng huynh cũng có ý, nhưng nàng đều từ chối, mà lại để một kẻ lần đầu tiên gặp nàng là hắn đưa ra khỏi cung.

Hắn thật không ngờ người đứng ngoài cung chờ lại là Dương Á Sơ.

Nàng nói nàng tin tưởng hắn, tin tưởng người mà lần đầu tiên nàng gặp! Cho nên mới đề nghị hắn đi.

Ở ngoài cung, hắn mạo muội hỏi xem có thể trở thành bằng hữu của nàng không? Đây là lần đầu tiên hắn có khát vọng như vậy khi biết một nữ tử!

Nhưng nàng khước từ! Còn nói đã nợ hắn một mối nhân tình.

Mà thật sự không lâu sau hắn đã tới tìm nàng, bởi trực giác cho hắn biết Hoàng thượng, Tam hoàng huynh, thậm chí cả Dương Á Sơ đều có tâm tư khác thường đối với nàng.

Hoàng thượng khôn khéo, cũng là vô tình. Lúc đó hắn lo lắng nên mới tìm nàng, bởi hắn cảm giác nhất định nàng sẽ giúp được hắn, thậm chí nàng có thể ảnh hưởng tới quyết định của Hoàng thượng.

Nàng nói mình không phải là thần tiên, cho nên không giúp được hắn…

Lúc hắn đang thất vọng thì nàng lại chỉ rõ cho hắn một con đường: Vốn cùng một cội rễ, sao phải dồn ép lẫn nhau? Đạo lý môi hở răng lạnh sao vương gia không ám chỉ cho hai vị vương gia khác, không biết chừng còn có thể giữ một mạng của Thanh vương gia?

Lần thứ hai hắn thấy được vầng hào quang trên người nàng! Cơ trí không thua bất kì ai!

Sau đó…Tam hoàng huynh lấy ra di chỉ của phụ hoàng, hơn nữa nhị hoàng huynh và hắn đề ra sức đảm bảo, rốt cuộc Hoàng thượng cũng khai ân, giữ lại một mạng của Đại hoàng huynh! Đại hoàng huynh nghe thấy di chỉ của phụ hoàng chắc cũng có cảm xúc trong lòng?

Hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, Đại hoàng huynh có thể từ bỏ được, hắn là người cảm thấy thoải mái nhất.

Hiếu kỳ về nàng không chỉ có một mình hắn, còn cả Ngân Lưu Nhân!

Cho nên mới có yến tiệc lần đó…

Thấy bóng dáng nàng và Dương Á Sơ, ánh mắt giao nhau, trong lòng hắn có hơi ngưỡng mộ!

Điệu múa của Trữ phi nương nương khiến nàng nói ra: Vũ điệu này như chim trên trời, thế gian khó có được vài lần chiêm ngưỡng.

Lúc đó hắn xúc động không thể kiềm chế nổi, nối tiếp theo nàng khen ngợi.

Ngân Lưu Nhân muốn lấy nàng làm thái tử phi Thập Ngân quốc, yêu cầu này vừa nói ra đều khiến mọi người trong điện kinh sợ, nhưng nàng chỉ thản nhiên nói một câu: Thái tử, điều ta muốn ngài không thể thực hiện được, cho nên mong muốn của ngài ta không thể đáp ứng!

Nàng thản nhiên nói rằng nàng không phải là người toàn vẹn, và cũng không thể có con nối dõi. Cảnh ngộ của nàng khiến hắn đau lòng!

Mà câu nói tiếp theo của nàng khiến hắn kinh sợ, nàng nói: Thái tử, ta muốn cả đời chỉ có hai người, ngài có làm được không?

Chén rượu trong tay rơi ra lúc nào hắn cũng không biết, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt nàng có chế giễu và nghiêm túc. Tức khắc hắn tin lời nàng nói, cũng hiểu được nàng muốn gì.

Nàng khiến Ngân Lưu Nhân biết khó mà lui, cũng thành công hóa giải trận này trong bữa tiệc, để tự mình thoát thân.

Hắn không thể kiềm chế được xúc động muốn quen nàng! Đi tới Lưu Khách Lâu của Dương Á Sơ.

Nàng cũng không muốn gặp hắn, khước từ hắn, hắn không hề để ý, chỉ cố chấp ngồi yên một chỗ.

Sau đó Dương Á Sơ tới, hắn chỉ biết hắn đã chậm một bước, bại bởi Dương Á Sơ!

Khi nghe thấy tiếng đàn của nàng trong đình bên hồ, trong đầu hắn chỉ nghĩ tới: Thiên ngoại hữu thiên, lay động đất trời, vốn tưởng rằng trình độ hiểu biết âm luật của hắn không tầm thường, nhưng nàng còn cao hơn một bậc…Hắn chưa từng đạt tới cảnh giới như trong khúc đàn của nàng. Cho nên hắn bại bởi nàng, nàng nói: Hoa sen, gần bùn mà không tanh mùi bùn!

Nàng tài hoa kinh thế, tính tình đặc biệt đã thu hút hắn, khiến hắn không thể khống chế bản thân. Nhưng hắn biết hắn đối với nàng không có bất kì đặc biệt nào.

Hắn, Hiên vương gia chưa từng lọt vào mắt nàng!

Rồi sau nữa…Đêm hôm đó đã thay đổi rất nhiều số phận…

Nỗi bi thương của Dương Á Sơ, ba nghìn cấm vệ quân của Hoàng thượng, thống khổ của Tam hoàng huynh, còn có đau lòng của hắn…

Một đêm đứng trước biệt viện hoàng thành, chỉ đơn giản là bên trong có nàng…

Thấy bọn họ ở đây, ánh mắt nàng kinh hãi và bất lực…Khi đó hắn cảm nhận được rõ ràng sự dày vò trong lòng. Nàng…không đáng phải chịu cảnh ngộ như vậy. Ông trời quá tàn nhẫn với nàng!

Đối với hắn mà nói nàng là người rất đặc biệt, nhưng không rõ rệt, hắn chỉ biết là muốn đến gần nàng, chưa từng nghĩ rằng trái tim đã sớm trao toàn bộ cho nàng, nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian này.

Đêm hôm đó, hắn tin rằng Hoàng thượng, Tam hoàng huynh cũng có tình cảm với nàng. Nhưng nàng vẫn không bằng giang sơn. Cho nên Tam hoàng huynh và Hoàng thượng cũng chưa từng được nàng coi trọng.

Sự điên cuồng của Dương Á Sơ đã khiến nàng rung động, kẻ cố chấp có thể vứt bỏ tất cả chỉ vì nàng đã làm cho nàng cảm động, hắn trơ mắt nhìn Dương Á Sơ ôm nàng vào lòng…Trong khoảnh khắc đó, hắn biết cả đời này cũng không thể quên nữ tử không thuộc về hắn!

Với gia thế của Dương Á Sơ, nàng muốn tiến vào Dương gia cũng không phải chuyện dễ dàng!

Quả nhiên Dương lão gia nhanh chóng mở tiệc tuyển thê cho Dương Á Sơ.

Hắn tưởng rằng nàng sẽ đau khổ, lo lắng cho nàng…nhưng lại thấy được ánh sáng rực rỡ trên người nàng.

Nàng nói: Nàng muốn hắn giúp đỡ. Bởi nàng không muốn để vuột mất nam nhân mà mình yêu.

Hắn khát khao được như Á Sơ có được tình cảm của nàng. Chỉ có thể để nỗi buồn gặm nhấm trong tim.

Nàng dùng bốn câu thơ: Đại huyền tào tào như cấp vũ. Tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ. Tao tao thiết thiết thác tạp đàn. Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn, để hình dung tiếng tỳ bà thanh anh khiến người khác rung động.

Hắn gần như là sùng bái tài trí của nàng.

Nàng hát một ca khúc rất đặc biệt về chính mình, tuy âm sắc riêng biệt nhưng nội dung tương đối không có gì đáng để ủng hộ.

Nhưng…nhưng nàng vĩnh viễn sẽ làm ra chuyện khiến hắn khiếp sợ…

Rốt cuộc đưa ra quyết định này

Người khác nói thế nào ta cũng chẳng màng

Chỉ cần chàng cũng đồng ý như ta

Ta nguyện đi theo chàng tới chân trời góc bể

Ta biết tất cả không hề dễ dàng

Lòng vẫn tự nói với bản thân

Sợ rằng bỗng nhiên chàng muốn từ bỏ

Yêu thật lòng cần có dũng khí

Đối mặt với những lời đồn đại

Chỉ cần chàng một lòng

Tình yêu của ta mới có ý nghĩa

Chúng ta đề cần phải có dũng khí

Tin tưởng sẽ được ở bên cạnh nhau

Biển người chen chúc nhưng ta vẫn có thể nhận ra chàng

Đặt trong lòng bàn tay ta thật lòng của chàng

Nếu kiên cường của ta chỉ là tùy ý

Mà bất cẩn làm tổn thương tới chàng

Chàng có thể nhẹ nhàng nhắc nhở ta không

Tuy là trái tim ta càng sợ sẽ để vuột mất chàng hơn

Trên mặt nàng hiện ra nụ cười động lòng người: Dương Á Sơ, ta cũng đáp lại cho chàng một lần kinh hãi thế tục.

Trong khoảng khắc đó hắn sinh ra một cảm giác đố kỵ…hắn đố kỵ với Dương Á Sơ có thể chiếm được trái tim nàng! Càng rung động không ngớt với dũng khí và hiểu biết của nàng.

Hắn biết cả đời này nàng sẽ chỉ là giấc mơ, không một ai có thể cao hơn vị trí của nàng trong lòng hắn.

Hà Tĩnh Nhi lại trở thành vật cản giữa nàng và Dương Á Sơ.

Hắn không muốn thấy nàng bị tổn thương, nên sau khi lâm triều hắn liền đi tìm Dương Á Sơ, để nhắc hắn ta chuẩn bị trước.

Dương Á Sơ vội vàng thành thân với nàng! Sớm hơn thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng, hắn như trút được một gánh nặng, nhưng cũng buồn bã như người mất hồn…

Dương Á Sơ có tình cảm rất sâu sắc đối với nàng, sâu tới mức vì nàng mà uy hiếp toàn bộ hoàng triều Thiên Vũ…

Rốt cuộc nàng cũng nguyện lấy Dương Á Sơ, trở thành thê tử của hắn.

Đêm hôn đó, không biết hắn đã uống bao nhiêu rượu, nói với bản thân rằng lần sau gặp lại nàng đã là thê tử của người khác, không liên quan gì tới hắn nữa…Cho dù…Cho dù hắn cũng yêu nàng như vậy, nhưng những thứ đó đều không quan trọng! Đó chỉ là tình yêu của hắn, một kẻ đang yêu…

Đứng ở một nơi xa nhìn nàng hạnh phúc, đó là niềm vui lớn nhất của hắn!

Nhưng cuối cùng ông trời lại vô tình, ngay cả ước mơ xa vời ấy cũng không cho phép hắn…

Trên một thảo nguyên mênh mông, hắn đã trải qua chuyện đau thương nhất trên đời, trong khoảng khắc đó hắn rất hận bản thân không có năng lực!

Trơ mắt nhìn nàng bị Ngân Lưu Nhân đưa đi, thấy ánh mắt áy náy của nàng còn ẩn chứa cả đau lòng cùng bất lực…

Hắn thiếp đi rất lâu…hắn thà rằng mình trúng độc rồi chết, còn tốt hơn là sau khi tỉnh lại nhận được tin nàng đã chết…

Hắn không thể chế ngự được hận thù trong lòng, hận ông trời đối xử với nàng không công bằng, hận ông trời không thành toàn cho hắn…

Nhưng hắn càng hận Ngân Lưu Nhân hơn…

Trừ việc phải đánh bại Ngân Lưu Nhân, hắn không biết bản thân mình sống có gì ý nghĩa nữa?

Hai năm sau, hắn mới biết được Dương Á Sơ không chết! Hắn còn sống…! Nhưng…cũng sống không bằng chết!

Cũng hận thù, cũng điên cuồng như hắn, đều muốn Ngân Lưu Nhân phải trả giá…

Hắn bước lên chiến trường…Hai tay dính đầy máu tanh…

Nhưng hắn dứt khoát không từ bỏ…

Nhưng điều khiến hắn đau lòng nhất chính là dù cho hắn có đánh bại Ngân Lưu Nhân, nàng cũng chẳng thể sống lại…

Khi nhìn thấy cỗ quan tài mà Ngân Lưu Nhân đưa ra, Dương Á Sơ đã hoàn toàn phát điên, thật ra chính hắn cũng đã từng nếm trải sự điên rồ đó…

Rồi sau đó Dương Á Sơ và cả cỗ quan tài đều biến mất…

Mà hắn và Tam hoàng huynh đã dùng tròn một năm chiến đấu, cuối cùng cũng đánh bại được Ngân Lưu Nhân.

Hoàng triều Thiên Vũ trở thành bá chú thiên hạ…

“Vương gia, khoác thêm áo choàng đi, sắp có gió lớn rồi!” Thị vệ đứng đằng sau cung kính xin ý kiến Vương gia đang ngồi đó! Hàng ngày Vương gia đều ngồi đó rất lâu! Haizzz! Cũng không biết Vương gia đang nghĩ gì nữa? Thân thể thái hậu càng ngày càng không khỏe, chỉ mong vương gia lấy vợ…

Hay là Vương gia đang khó xử trước ý chỉ của Thái hậu?

Vũ Mặc Hiên đứng dậy, thị vệ vội vã lấy áo choàng lên vai Vũ Mặc Hiên.

“Tới Lộ vương phủ.” Tam hoàng huynh đã có con trai, cho nên mẫu hậu mới càng nôn nóng như thế, ban đầu là ra lệnh cho hắn lấy vợ. Mà hắn chưa từng ngỗ ngược làm trái ý mẫu hậu, ngoại trừ ban đầu lúc tranh ngôi vị hoàng đế, nhưng hiện tại lại càng thúc ép việc hôn sự của hắn.

“Vâng, thưa Vương gia, Thanh vương gia mời ngài tới dùng bữa tối.” Một thị vệ khác cung kính nói.

Bữa tối? Vũ Mặc Hiên hơi cười khổ, bây giờ đại hoàng huynh cũng sốt ruột bắt hắn lấy vợ…

Lộ vương phủ

“Vương gia, Hiên vương gia tới.” Lộ Nguyên tiến đến bẩm báo với Vũ Mặc Nhiên.

“Tam hoàng huynh.” Vũ Mặc Hiên cởi áo choàng ra, đưa cho hạ nhân bên cạnh rồi chào hỏi Vũ Mặc Nhiên đang ngồi ở vị trí chủ nhân.

“Ngũ hoàng đệ, uống trà đi.” Vũ Mặc Nhiên tự mình rót trà.

“Chúc mừng Tam hoàng huynh.” Thị vệ bên cạnh giơ hộp gấm trong tay ra, Lộ Nguyên tiếp nhận.

Vũ Mặc Nhiên nhướn mi, thờ ơ nói “Ngũ hoàng đệ cũng nên lấy vợ được rồi đấy”

Vũ Mặc Hiên không nói, chỉ nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Tiểu điệt đã có tên chưa?”

Vũ Mặc Nhiên trầm mặc một lát rồi mới nói: “Vẫn chưa, để tên thằng bé và mẹ nó như nhau đi”

“Cha…” Một thân thể tròn xoe chạy ra từ trong phòng.

“Tiểu thư..” Nhũ mẫu theo sát bên cạnh, thấy cô bé ngã xuống thì vội đỡ dậy, nhưng lại bị một người khác giành lấy trước.

“Cha.” Hai cánh tay ngắn củn mập mạp ôm lấy cổ Vũ Mặc Nhiên, cười khanh khách.

“Vương gia.” Nhũ mẫu run sợ hành lễ, Vương gia cưng chiều tiểu thư có tiếng. Bây giờ…

“Lui ra đi” Âm thanh lạnh lùng như cơn gió lạnh quét quya, cũng khiến nhũ mẫu nhanh chóng lui ra ngoài.

“Cha…” Vũ Mặc Nhiên lấy tay lau nước dãi bên mép đứa bé.

“Tâm nhi, lại không ngoan nữa rồi?” Vũ Mặc Nhiên dịu dàng trách móc. Đây là con gái do đại phu nhân sinh ra, ba tuổi, tên là Vũ Tâm Bảo, là tên do Vũ Mặc Nhiên tự mình đặt cho, cũng là đứa con duy nhất trong ba đứa được Vũ Mặc Nhiên đặt tên, Vũ Mặc Nhiên không ngờ lại thương yêu cô bé, không, là cưng chiều mới đúng, còn gọi cô bé là Tâm nhi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN