Thất Phu Nhân
Chương 89: Vũ Mặc Hiên trúng độc
Chuyển ngữ: Miki
Tuỳ Tâm, ta thà rằng để nàng tức giận mà hận ta, cũng không để nàng một lòng muốn chết. Nếu như vậy có thể làm cho nàng sống tốt, thân thể khoẻ mạnh, sinh hạ hài tử, vậy nàng cứ tức giận đi.
Toàn bộ từ trên xuống dưới Long Thành đều sôi trào vì vị thái tử phi tự dưng xuất hiện này, chưa lắng xuống thì tin tức thái tử phi mang thai làm cho từ hoàng đế cho tới dân chúng trong khoảng thời gian ngắn đều cảm thấy vô căn cứ, vô cùng hiếu kì với thái tử phi lai lịch bất minh.
Phượng viên, phủ thái tử.
“Thái tử phi, mời người uống thuốc an thai này a” từ sau khi bốn mama theo lệnh Ngân Lưu Nhân tiếp nhận mọi chuyện ở Phượng viên, ba người Phấn Hồng, Hồng Tham, còn có Tử Vân đều rất rảnh rỗi, mỗi người chỉ cần ở bên cạnh Lộ Tùy Tâm là xong. Từ đồ ăn cho tới nước uống đều có người phụ trách.
Lúc này trong phòng ngủ của Phượng viên, Hoa mama cầm trong tay chén thuốc cung kính hướng tới người đang nằm trên giường.
“Để ta” Phấn Hồng đang định đón lấy thì bị một người khác đứng sau Hoa mama ngăn lại.
“Điện hạ đã dặn dò kĩ, nô tỳ nhất định phải chính tay đưa thuốc cho thái tử phi uống, mong cô nương đừng làm nô tỳ khó xử”
Tử Vân tiến lên nâng người trên giường dậy, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư…” thân thể của tiểu thư càng ngày càng yếu, xem ra quả thực thuốc kia đúng như Phấn Hồng nói, tổn hại tinh thần xương cốt! những thuốc bổ này nên uống càng nhiều càng tốt.
Lộ Tùy Tâm lắc đầu, phất phất tay ý bảo không muốn uống, âm thầm chịu đựng đau đớn tới thấu xương. Trong lòng cười khổ, đúng như Phấn Hồng nói, thân thể nàng đang phải trả giá đắt. Nhưng mà…nếu không làm như vậy thì nàng cũng không còn cách nào khác để Ngân Lưu Nhân coi trọng hài tử này.
Ngân Lưu Nhân là người khôn khéo, ngày hôm qua nhiều thái y chẩn đoán bệnh nàng đều nói mang thai ba tháng nhưng trong lòng hắn vẫn hoài nghi, cho đến lúc nàng muốn uống thuốc phá thai thì hắn mới tin tưởng hài tử này là của hắn. Không hổ là Ngân Lưu Nhân.
Hoa mama âm thầm lo lắng nhìn người trên giường, thái tử phi rõ ràng không muốn có hài tử này cho nên mới đối xử với thân thể bản thân như vậy.
Tiến lên khuyên nhủ: “Thái tử phi, thuốc này là do Dạ công tử đích thân sắc, người nên uống đi” khó khăn lắm thái tử điện hạ mới thương yêu nàng như vậy, chỉ là, lai lịch thái tử phi này rốt cuộc như thế nào? nhìn cũng không giống người Thập Ngân quốc.
“Tiểu thư, thân thể người quá yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy e sẽ không chịu nổi a…” vậy hài tử trong bụng cũng không khoẻ mạnh được! Huống chi sau đó còn uống đắc ngao, thân thể người qua lần này sợ nhiều năm mới có thể hồi phục như trước. Bây giờ Ngân Lưu Nhân hoàn toàn tin hài tử là con của hắn, vì sao tiểu thư vẫn còn muốn kháng cự lại?
Phấn Hồng kéo kéo Hồng Tham, trong ba người thì tâm tư nàng là cẩn thận nhất, tất nhiên nàng sẽ biết hiện tại tiểu thư đang suy nghĩ cái gì. Nếu như hiện tại tiểu thư đột ngột thay đổi thái độ thì sẽ khiến Ngân Lưu Nhân hoài nghi. Đối với điểm này, Phấn Hồng phải thừa nhận tâm tư tiểu thư thực sự là thâm tàng bất lộ.
“Tham kiến thái tử” mọi người trong ngoài phòng đều quỳ xuống đất.
Ngân Lưu Nhân lúc đến nhìn thấy Lộ Tùy Tâm phất tay không muốn uống thuốc, tròng mắt đen lại, hắn không cho phép nàng huỷ hoại thân thể như vậy, cho rằng làm thế sẽ phá đi hài tử trong bụng sao? không được, nàng nhất định phải sinh nó ra.
Người bên trong nhìn thấy thái tử đều phúc thân thi lễ, Hoa mama cũng quỳ trên mặt đất thỉnh an.
Ngân Lưu Nhân nhìn chén thuốc, rồi lại nhìn người tái nhợt suy yếu trên giường, khoé miệng khẽ nhếch lên cười nhạt: “Tuỳ Tâm, để bản cung bón cho ngươi”
Mama trong lòng cả kinh, thái tử có thể nói là quá mức sủng ái thái tử phi, muôn vàn thương yêu a! Lúc Mai phu nhân và Lan phu nhân có thai cũng chưa từng nhận được đối đãi như thế cả. Nghĩ như vậy đều nhìn người trên giường một cách cung kính.
Lộ Tùy Tâm cắn răng chịu đựng đau đớn vừa truyền đến trong người, khẽ mở mi mắt yếu ớt nhìn về phía người trước mặt, ý thức trong mắt rõ ràng không còn.
“Đến đây, uống chút” Ngân Lưu Nhân cầm lấy chén thuốc từ trong tay Ám Dạ, tự mình tiến lên phía trước nâng Lộ Tùy Tâm dậy. Đặt gối đằng sau cho nàng dựa vào, sau đó lấy một thìa đưa tới khoé miệng nàng.
Lộ Tùy Tâm thấy bên khoé miệng ấm ấm liền bừng tỉnh, mở to mắt nhìn, xoay đầu sang hướng khác.
Ngân Lưu Nhân cũng không tức giận, vẫn lấy thìa đưa tới khoé miệng nàng, nhàn nhạt nói: “Tuỳ Tâm, hài tử này ngươi không muốn cũng phải sinh ra. Ám Dạ”
“Dạ, điện hạ” trong lòng Ám Dạ thở dài một tiếng, lấy lọ thuốc trong ngực dốc ra ba viên. Đi tới trước mặt Phấn Hồng, Hồng Tham cùng Tử Vân “Nuốt vào”
Phấn Hồng ngửi thấy mùi thuốc này cũng cả kinh nhưng sắc mặt cũng không lộ ra thay đổi nào, thân thể chỉ hơi hơi run.
Hồng Tham cũng cúi đầu, không dám nhìn thuốc trong tay Ám Dạ, còn lại Tử Vân là khiếp sợ.
Trong mắt Lộ Tùy Tâm hơi chấn động, tuy rằng rất nhanh nhưng Ngân Lưu Nhân vẫn có thể thấy được, nét mặt lại càng thêm dịu dàng, đặt chén thuốc lên mép giường lần thứ hai: “Ám Dạ”
“Dạ” nhanh chóng đem thuốc nhét vào trong miệng của Tử Vân.
“Ngươi….cho nàng nuốt cái gì?” Lộ Tùy Tâm hoảng sợ hô lên.
Ngân Lưu Nhân thản nhiên khuấy thuốc trong chén, điềm nhiên như không nói rằng: “Không có gì, chỉ là ta muốn Tuỳ Tâm uống thuốc an thai và chăm sóc thân thể thật tốt thôi”
Lộ Tùy Tâm gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngân Lưu Nhân.
Chưa đến một phút sau, Tử Vân đau đớn lăn lộn trên mặt đất “Ô…đau….đau quá…A…”
“Tử Vân…”
Thân thể Tử Vân truyền đến một trận đau nhức, chịu không nổi mà quằn quại trên mặt đất “Đau quá…A…”
Ám Dạ đi tới trước mặt hai người khác “Hai vị đều tập võ, như vậy sức chịu đựng có lẽ tốt hơn Tử Vân cô nương, đây, nuốt vào”
“Không được…” Lộ Tùy Tâm cả kinh, lớn tiếng hô lên.
Hai người Phấn Hồng, Hồng Tham nhìn nhau rồi lại nhìn người trên giường, do dự một lát mới run run cầm lấy một viên nhét vào trong miệng.
“A…Đừng…tiểu thư, người cứu mạng…” Tử Vân không chịu nổi mà di chuyển trên mặt đất.
“Không…” Lộ Tùy Tâm cả kinh, nhanh chóng nhìn về phía Ngân Lưu Nhân, “Thuốc giải, mau cho các nàng thuốc giải” gắt gao nắm lấy tay hắn nói.
Giống như thoả mãn về hành động của nàng, cầm lấy chén đưa tới khoé miệng Lộ Tùy Tâm “Nào, uống thuốc đi! Tuỳ Tâm, nàng là một người thông minh, biết nên làm như thế nào mới đúng” giọng điệu thản nhiên làm cho Lộ Tùy Tâm nghiến răng nghiến lợi “Ngân Lưu Nhân, ngươi thật tàn nhẫn”
“Ha ha, Tuỳ Tâm, nào”
“A…” Tử Vân nắm chặt y phục trên người, cố hết sức bật hơi ra, không, nàng muốn nhẫn nhịn không kêu lên nhưng không được…đau quá…
Trên trán Phấn Hồng cùng Hồng Than cũng đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt cứ lăn xuống, tay cũng nắm chặt y phục.
Tròng mắt Lộ Tùy Tâm hạ xuống, đoạt lấy chén thuốc từ trong tay Ngân Lưu Nhân nhanh chóng uống liền một hơi, uống quá nhanh nên bị sặc.
Ngân Lưu Nhân nhẹ nhàng giúp nàng vỗ lưng “chậm một chút, không ai tranh của nàng đâu”
“Ngươi thật vô sỉ” Lộ Tùy Tâm nhìn về phía Ngân Lưu Nhân không nén được phẫn nộ.
“Ám Dạ”
“Dạ” Ám Dạ lần thứ hai lấy ra ba viên thuốc cho người đang đau đớn kia “Thuốc này mỗi ngày uống một viên, uống vào buổi tối, thuộc hạ sẽ tự chế dược cho ba người, thái tử phi, thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, tốt nhất ngài nên có ý hợp tác với thuộc hạ, chú ý thân thể cho tốt” Ám Dạ trở lại bên giường cung kính nói.
“Ngươi…”
“Tuỳ Tâm, tốt nhất nàng nên coi trọng thân thể mình một chút, để ngày một khoẻ lên, nếu không ngày nào ta cũng sẽ cho nàng nhìn thấy hình ảnh ba người bọn họ lăn lộn trên mặt đất”
Môi Lộ Tùy Tâm run run: “Ngươi không phải là người, Ngân Lưu Nhân, ngươi quả thực không phải là người. Cút….ngươi cút ra ngoài cho ta”
Ngân Lưu Nhân ưu nhã đứng dậy, “Lộ Tùy Tâm, đừng để cho ta thất vọng, bằng không…” quay đầu lại nhìn ba người đang đau đớn, khoé miệng tươi cười càng thêm mê người, “ta có rất nhiều cách bắt bọn họ phải khuất phục”
“Cút, Ngân Lưu Nhân, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ngươi cút ra ngoài cho ta” Lộ Tùy Tâm cố hết sức ném cái chén trong tay xuống mặt đất, tức giận gào lên.
Ngân Lưu Nhân nhìn thật sâu vào Lộ Tùy Tâm đang tức giận, tròng mắt hạ xuống: Tuỳ Tâm, ta thà rằng để nàng tức giận mà hận ta cũng không để nàng một lòng muốn chết. Nếu như vậy có thể làm cho nàng sống tốt, thân thể đều khoẻ mạnh, sinh hạ hài tử, vậy nàng cứ tức giận đi.
Thiên hạ phân tranh, chiến loạn mới bắt đầu, Thiên Vũ đã tuyên chiến với Thập Ngân quốc được một tháng, bởi vì Thập Ngân quốc chỉ phòng thủ chứ không tấn công nên làm cho biên cảnh hai nước đều lâm vào cục diện bế tắc. Nếu như hai nước không phải thực lực ngang bằng nhau thì có lẽ đã phân thắng bại từ lâu rồi, nhưng hai nước đều là đại quốc, tuy rằng Thiên Vũ hơn một ít so với Thập Ngân quốc, nhưng mười mấy năm qua Thập Ngân quốc phát triển như thế nào là chuyện rõ như ban ngày rồi, hai nước giao chiến, trong lòng dân chúng đều lo lắng theo dõi xem ai thắng ai bại.
Có lẽ những người thích đồng tình với kẻ yếu, lần này Thiên Vũ khơi mào chiến tranh, mà ban đầu Thập Ngân quốc cũng có nghênh chiến, sau đóng thành không thèm để ý tới. Làm cho người ta cảm giác Thiên Vũ là muốn gây sự hòng xưng bá thiên hạ, cũng đều ngầm đồng tình với Thập Ngân quốc.
Thiên Vũ
“Hoàng thượng, Thập Ngân quốc vẫn trốn tránh không chịu nghênh chiến, đây là điều tối kỵ với người dụng binh a!” các đại thần đều bày tỏ quan điểm lên Hoàng đế Thiên vũ.
“Hoàng thượng, tấn công mạnh mẽ mà cũng không thu được kết quả gì, càng tới gần biên giới với Thập Ngân quốc thì tiết trời mùa đông càng lạnh, việc này…lương thảo cùng y phục cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ” Hộ bộ thượng thư cũng tiến lên bẩm tấu.
“Về lương thảo, không phải Dương gia đã nói là toàn lực gánh vác sao?” một vị đại thần khác phản bác lại Hộ bộ thượng thư.
Hộ bộ hơi chần chừ một chút, tiến lên bẩm với Hoàng đế: “Hoàng thượng, đây cũng là một nguyên nhân mà thần bẩm tấu như vậy, Dương gia đem bạc vào quốc khố cũng không ít, nhưng mà Dương gia cũng đã nhiều lần chuyển bạc vào quốc khố Thập Ngân quốc, nếu giờ ngân hàng tư nhân thua lỗ thì dân chúng sẽ hoang mang a”
…
Nói đến vấn đề này, mọi người trên điện đều im lặng.
Vũ Mặc Phong rũ tròng mắt xuống, vẻ mặt không có một chút thay đổi gì. Hắn đương nhiên là biết Thiên Vũ đang trong tình thế bị động, nhưng….đã tuyên chiến thì há có thể nói dừng là dừng được? Hiên vương sống chết không rõ, Dương Á Sơ sống chết không rõ, Tuỳ Tâm thì lại bị Ngân Lưu Nhân ngang nhiên trắng trợn đem đi ngay trên lãnh thổ Thiên Vũ, hành động của Ngân Lưu Nhân đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, hắn làm sao có thể nuốt trôi được nỗi căm tức này đây.
“Truyền ý chỉ của trẫm, viện trợ cho biên giới phải được đưa tới đúng giờ, nếu có bất cứ sai sót nào, tru di cửu tộc” Ngân Lưu Nhân cuồng vọng coi thiên hạ như đồ vật trong tay hắn, mà cuộc chiến của hắn với Ngân Lưu Nhân vừa mới bắt đầu, vậy hắn cũng đang ở tình thế bắt buộc.
…
Phượng viên
“Tiểu thư, nào, khoác thêm áo choàng đi, trời càng ngày càng lạnh” Phấn Hồng cầm y phục dày, lấy áo choàng ra khoác lên người Lộ Tùy Tâm.
“Phấn Hồng, ngươi nói ở Thiên Vũ đang là mùa gì?” Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt hỏi.
Phấn Hồng cẩn thận nhìn Lộ Tùy Tâm, xác định trên mặt nàng vẫn bình thường mới trả lời: “Đã là cuối thu” rời khỏi Thiên Vũ cũng đã được hai tháng.
“Thiên Vũ vẫn còn chiến tranh với Thập Ngân quốc sao?”
“Dạ, nghe nói Thiên Vũ không lui binh, mà Thập Ngân quốc cũng không chịu nghênh chiến, chỉ cầm cự mà thôi”
“Vậy sao?” nơi này đúng là lạnh tới thấu tâm thấu xương, đứng ở đây cảm giác như sắp đóng băng tới tơi rồi. Chiến tranh trong thời tiết như vậy là bất lợi nhất, hít sâu một hơi, Thiên Vũ sẽ không rút binh, mà Thập Ngân quốc chí ít vì mùa đông cũng sẽ không nghênh chiến, trận chiến này có thể sẽ kéo dài tới tận mùa xuân sang năm mất.
Lộ Tùy Tâm sờ bụng mình, ở đây hai tháng nay, thân thể nàng tuy rằng có chút khởi sắc nhưng vẫn yếu đuối không chịu nổi, nhưng mà hài tử lớn nhanh làm cho nàng rất vui mừng, ít nhất thì những đau đớn của nàng đều đáng giá.
Phấn Hồng thấy động tác của nàng cũng vui mừng nở nụ cười, lúc đầu nàng rất phản đối tiểu thư làm như vậy, nhưng nàng cũng hiểu nếu không làm như vậy thì hài tử trong bụng tiểu thư căn bản không thể giữ lại được…may mà tất cả đều đáng giá, chỉ là…trong lòng khẽ thở dài một tiếng, thương thế của tiểu thư e rằng đã tới lục phủ ngũ tạng, không bao giờ…khôi phục lại như trước được nữa, cho dù có là dược liệu tốt nhất Thập Ngân quốc, toàn bộ thái y tỉ mỉ điều trị, thân thể nàng đều chỉ có thể nói là miễn cưỡng hồi phục, nếu có một ngày chủ tử biết các nàng cho tiểu thư uống dịch tâm, tự ý thay đổi kinh mạch toàn thân thì có tức giận hay không? chung quy uống thuốc xem như là phế đi một nửa thân thể, đau đớn bên trong thì không nói làm gì, kich mạch dịch chuyển mới là cực hình mà người bình thường không bao giờ có khả năng chịu đựng được, vậy mà…tiểu thư lại làm được…
Trên mặt tiểu thư không nhìn ra cái gì nhưng thân thể lại thống khổ đau đớn, bình tĩnh thản nhiên như vậy, nếu như không phải chính tay nàng sắc thuốc, chính mắt nàng thỉnh thoảng nhìn thấy tiểu thư cắn răng gắng gượng trên giường lúc đêm khuya, nàng sẽ không bao giờ tin tiểu thư lại thực sự làm được chuyện đó.
Nhìn Lộ Tùy Tâm một thân áo choàng màu trắng đứng cô quạnh trong gió, gió lạnh làm tung bay y phục của nàng.
Trong mắt Phấn Hồng hơi say mê, nàng kính phục nữ tử này.
“Phấn Hồng, có trách ta không? trách ra bắt các ngươi phải chịu đau đớn dày vò như thế?” Lộ Tùy Tâm kéo áo choàng lại sát vào người, nhìn về phương xa hỏi.
Phấn Hồng mỉm cười, “Không đâu, tiểu thư” sau khi tới nơi đây, nàng với Hồng Tham cũng học Tử Vân đổi cách xưng hô gọi nàng là tiểu thư, không gọi là phu nhân nữa. Bởi vì các nàng thực sự coi tiểu thư như chủ tử của mình.
Có thể cái lúc thái y đều chẩn đoán tiểu thư mang thai ba tháng, rất nhiều người đã yên tâm cho rằng nam nhân này sẽ không nghi ngờ nữa.
Nàng cũng vậy, lúc đó nàng cũng không rõ, vì sao tiểu thư lại muốn nàng dùng mọi cách ra bên ngoài mua thuốc phá thai, lén lút cho tiểu thư uống. Suy nghĩ cẩn thận mới hiểu được, hoá ra nam nhân vô tình này vẫn ở một bên theo dõi mọi động tĩnh của bọn họ.
Tiểu thư càng không muốn hài tử này thì hắn mới càng tin tưởng hài tử là của mình, cho nên mới uy hiếp như vậy!
Đúng là như vậy vẫn chưa đủ, suy xét kỹ lưỡng sẽ thấy khả nghi, cho nên hắn mới uy hiếp các nàng nuốt độc hoàn, lúc nàng mất đi sinh mệnh, độc tố trong ba người các nàng sẽ vì không có giải dược mà phát tác, lăn lộn khổ sở trên mặt đất, khiến tiểu thư phải khuất phục, bắt buộc phải uống mấy thứ thuốc bổ, thuốc dưỡng thai này.
Nàng không thể thừa nhận rằng tiểu thư đều nhìn thấu được tất cả, cả nam nhân tàn nhẫn giả dối kia cũng nhìn thấu, vì thế mà tiểu thư đều nắm rõ hành động của hắn trong lòng bàn tay.
Ba người các nàng tuy chịu khổ sở một chút nhưng không tới nỗi mất mạng, chỉ cần tiểu thư nghe lời an dưỡng thân thể thật tốt, hài tử khoẻ mạnh, mà những việc này cũng chính là ý nghĩ trong lòng nàng. Nhưng thay đổi quan điểm của một người, phải hết sức cẩn thận vì tiểu thư muốn bảo toàn tính mạng cho mọi người.
“Tiểu thư, Mai phu nhân tới” Tử Vân từ bên trong ra ngoài sân viện.
“Để nàng đi”
“Đây…Vâng” Tử Vân cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. Bất luận tiểu thư muốn nàng làm cái gì thì bọn họ đều làm cái đó, sẽ không hỏi vì sao.
“Nghe nói thị thiếp thu các mang thai” Phấn Hồng như là nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Lộ Tùy Tâm.
“Tuyết sắp rơi” Thập Ngân quốc đúng là lạnh hơn nhiều so với Thiên Vũ.
“Đúng vậy, quản gia đã mang rất nhiều y phục mùa đông tới” cái gì cần có đều có cả, Phượng viên trong phủ thái tử tuyệt đối ddwwocj đối xử đặc biệt.
Lộ Tùy Tâm xoay người trở về, “Phấn Hồng, ngươi nói tính tình của Mai phu nhân và Lan phu nhân như thế nào?” hài tử trong bụng cũng đã bình an vô sự, mọi thứ đã đến lúc bắt đầu.
Tử Vân tiến lên đỡ lấy Lộ Tùy Tâm, tâm tư Phấn Hồng hơi trầm xuống một chút rồi mới nói: “Nô tỳ đã nhờ Hồng Tham để ý, Mai phu nhân tính tình dịu dàng nhưng địa vị thấp, cho nên nàng mới trăm phương nghìn kế tìm cách sinh hạ nhi tử, bởi vì Lan phu nhân đã có nhi tử đảm bảo địa vị vững chắc cho dù sau này có xảy ra chuyện gì. Vì lý do đó mà Lan phu nhân mới kiêu ngạo như thế”
“Cho nên mỗi ngày mới tới thăm hỏi tiểu thư là bởi vì nàng muốn sinh nhi tử sao?” Tử Vân nghiêng đầu hỏi.
“Không…” Phấn Hồng cũng nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Tùy Tâm “Bốn năm trước nàng đã là trắc phi, nhưng mà ba năm sau khi có nữ nhi thì đã không thể mang thai được nữa, đối với chuyện này ta có cảm giác không hề tầm thường, nói như vậy e rằng vị Mai phu nhân này có nghĩ ra cách gì đi chăng nữa cũng chỉ uổng công”
“Vậy tại sao ngày nào nàng ta cũng tới đây?” Tử Vân không hiểu hỏi, Mai phu nhân này quả thực rất kiên trì, từ sau khi thái y nói thân thể tiểu thư rất yếu thì ngày nào nàng cũng tới đây thăm hỏi.
Phấn Hồng cũng khó hiểu nhìn về phía Lộ Tùy Tâm. Đúng vậy, thân thể tiểu thư yếu như thế, lại còn đang mang thai, tuy rằng Ngân Lưu Nhân ngày nào cũng bắt thái y mang thuốc an thai tới nhưng cũng rất quan tâm tới thân thể tiểu thư, vậy mà tiểu thư vẫn lạnh nhạt với hắn, hơn nữa sau ngày đầu tiên chấp nhận yêu cầu của Ngân Lưu Nhân, người sẽ sinh hài tử này trừ phi hắn đồng ý một chuyện, đó là không được đụng vào tiểu thư. Mà Ngân Lưu Nhân chỉ nhìn thật lâu vào tiểu thư, cuối cùng cũng đồng ý, với việc này nàng cảm thấy rất kì quái.
Lộ Tùy Tâm nhìn Phấn Hồng cũng biết nàng đang suy nghĩ cái gì, tròng mắt hạ xuống, nàng không thể chấp nhận việc Ngân Lưu Nhân chạm vào nàng. Nàng rất kiên quyết, điểm này Ngân Lưu Nhân cũng hiểu rõ, sở dĩ hắn gật đầu đáp ứng bởi vì hắn không thể không đáp ứng. Chỉ cần hắn cứng rắn thì nàng sẽ ngọc nát đá tan, mà trong bụng nàng chính là hài tử của hắn, vì vậy mà Ngân Lưu Nhân cũng cho nàng một thời gian sống thoải mái.
Nhẹ vỗ về cái bụng, con yêu, mẫu thân không chỉ bảo vệ con mà còn bảo vệ cả chính mẫu thân nữa. Bởi vì chúng ta đều thuộc về ba của con.
“Tử Vân, nếu ngày mai Mai phu nhân lại tới thì mời nàng tới gặp ta”
“Dạ” Tử Vân đáp.
Phấn Hồng nhìn người vẫn bình thản, bước tiếp theo tiểu thư sẽ làm cái gì?
…
“Thiếp thân tham kiến Thái tử phi” lúc này trong lòng Vinh Mai rất lo lắng, ngày nào nàng cũng tới chỗ này để thỉnh an, nhưng đều bị cự tuyệt, hôm nay tưởng rằng phải quay về thì lại được gặp mặt vị thái tử phi chưa từng lộ diện này.
“Mai phu nhân không cần đa lễ, mời ngồi” giọng nói nhàn nhạt của Lộ Tùy Tâm truyền tới phía trước Vinh Mai.
Vinh Mai ngồi trên ghế, ngẩng đầu quan sát một chút, trong lòng kinh ngạc, thân thể thái tử phi quá gầy gò, sắc mặt tái nhợt, có vẻ như đang mắc bệnh nặng. Trong lòng bây giờ cũng hiểu vì sao nàng ta lại không chịu gặp ai, nhưng mà…thân thể thái tử phi yếu như thế, tới lúc sinh hài tử có thể chịu đựng được sao?
“Thái tử phi nên chú ý giữ gìn thân thể thật tốt, đến lúc sinh mới không bị mất sức” Vinh Mai nói.
“Đa tạ ý tốt của Mai phu nhân, ta sẽ chú ý” Lộ Tùy Tâm mỉm cười với Vinh Mai.
“Đây là ô mai ta mang tới, mời thái tử phi nếm một chút, lúc mang thai Vũ nhi ta cũng rất thèm thứ này” Vinh Mai nhẹ nhàng cầm hộp gấm bên cạnh lên.
Tử Vân nhanh chóng nhận lấy, giao cho bốn mama.
Trên mặt Vinh Mai mỉm cười, dường như không hề để tâm đến.
“Thân thể ta không khoẻ, khó có được Mai phu nhân tới thăm ta”
Vẻ mặt tươi cười của Vinh Mai vẫn như trước, “Là thiếp thân có lỗi mới đúng, thỉnh an thái tử phi là trách nhiệm của thiếp thân”
Tròng mắt Lộ Tùy Tâm hạ xuống, Vinh Mai này có lẽ có khả năng…
…
Mùa đông bắt đầu tới, tuyết rơi cũng là chuyện rất bình thường, chỉ trong một đêm mà tuyết đã phủ đầy trắng xoá cả Phượng viên.
Khung cảnh tráng lệ lộ ra thê lương, màu trắng tinh không một vết dơ toả ra hàn khí lạnh thấu xương.
Ngày thứ hai ánh sáng mặt trời đỏ rực, chiếu xuống mặt đất màu trắng bạc khúc xạ thành bảy màu khác nhau. Lúc sáng sớm đã có người tới quét dọn sạch sẽ tuyết ở Phượng viên đi, ngoại trừ bên trên nóc nhà và cành cây, còn lại không hề có dấu vết của tuyết.
Lộ Tùy Tâm mặc áo bông lên người, nheo mắt nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc thật là đẹp!
“Phấn Hồng, Tử Vân, chúng ta ra ngoài tản bộ đi” nàng chỉ tay ra phía bên ngoài Phượng viên, bây giờ nàng muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bằng không vĩnh viễn nàng cũng chỉ có một cơ hội.
“Được a” tâm tình của tiểu thư ngày hôm nay hình như rất tốt, Tử Vân thầm nghĩ. Hồng Tham cầm lấy áo choàng dày khoác thật cẩn thận lên người Lộ Tùy Tâm.
Bốn vị mama nhìn nhau, cũng đi theo đằng sau. Thái tử bảo mấy người các nàng bên cạnh thái tử phi, cũng không có nói không cho thái tử phi ra khỏi Phượng viên. Hiếm khi tâm tình thái tử phi lại tốt như vậy, các nàng cũng không dám hé răng nửa lời, đành phải cẩn thận theo sát phía sau.
Đoàn người đi ra Phượng viên, thị vệ bên ngoài thấy người đi tới đều kinh ngạc trố mắt ra nhìn, một hồi lâu cũng quên mất phải làm thế nào. Từ lúc ở chỗ này tới nay họ cũng chưa bao giờ thấy Thái tử phi đi ra khỏi Phượng viên a.
“To gan, nhìn thấy thái tử phi còn không quỳ xuống hành lễ” một mama tiến lên lớn tiếng nói. Bốn người các nàng từ trong cung ra hầu hạ thái tử phi, sau này cũng chính là hoàng hậu, cấp bậc lễ nghĩa hiển nhiên là không thể thiếu.
“A…nô tài đáng chết, tham kiến thái tử phi” vài tên thị vệ quỳ trên mặt đất.
“Oa, mẫu thân, người xem, ha ha, thật là đẹp a!” tiếng nói của tiểu hài tử truyền ra từ trong đình bên cạnh hồ.
“Vũ nhi có lạnh không?” giọng nữ dịu dàng chứa đựng một tia sủng nịch.
“Ha ha, không lạnh” đứa trẻ mặc áo bông màu hồng chỉ vào mặt hồ đóng băng, nơi có mặt trời chiếu rọi xuống đẹp như sắc ngọc lưu ly.
“Tam thúc, Vũ nhi ở đây” bàn tay nhỏ nhắn vươn ra phía đối diện. Vinh Mai vội vã nhìn theo hướng Vũ nhi chỉ.
Lộ Tùy Tâm cũng nheo mắt lại nhìn người đang đi tới, hắn là Tam vương gia Ngân Sầm Nhân, bề ngoài cũng có chút giống với Ngân Lưu Nhân, nhưng mà….không biết tính tình có như vậy hay không.
Vinh Mai đưa Vũ nhi cho nha hoàn rồi tiến về phía Ngân Sầm Nhân cúi người thỉnh an.
Lộ Tùy Tâm đứng xa xa đối diện bên hồ nhìn, Vinh Mai này quả thật là một nữ nhân thông minh, học được chút bản lĩnh của Ngân Lưu Nhân. Nhưng khéo léo cũng không thể làm tốt mọi việc dễ dàng như vậy được.
“Thái tử phi, đó là Tam vương gia” một mama giải thích.
Tam vương gia, thương nhân khôn khéo, là một trong những trụ cột đứng phía sau Ngân Lưu Nhân. Trong đầu chợt nhớ tới những tin tức nghe được.
Nàng xoay người rời đi, sợ rằng Ngân Lưu Nhân cũng sẽ nhanh chóng tới đây.
“Mẫu thân…” Vũ nhi nhìn thấy đám người Lộ Tùy Tâm, chỉ sang rồi nói với Vinh Mai.
Vinh Mai thấy vậy, trên mặt rõ ràng cả kinh, ngay cả Ngân Sầm Nhân cũng nhướng mi, nàng có phải là thái tử phi mà mọi người đồn đại? là nữ nhân mà nhị hoàng huynh hao tổn tâm tư mới đem được về?
“Thái tử phi, bên trái là Mai viên, bên phải là Lan viên, trở lại là lầu các, người muốn đi hướng nào?” Hoa mama tiến lên cung kính hỏi.
“Quay về” thanh âm nhàn nhạt không để ý tới.
“Tuỳ Tâm” Ngân Lưu Nhân từ xa đi tới, nhìn ánh mắt trời chiếu trên người nàng, tuy rằng sắc mặt tái nhợt không có tí huyết sắc nhưng thân thể rõ ràng đang chuyển biến tốt, hắn biết trong tâm nàng hận hắn, cho nên thân thể vẫn chưa tốt lên.
Tiến lên ôm lấy vai nàng, thấy nàng mặc y phục dày, bụng nhô to lên, trong lòng hắn cảm thấy thật thoải mái. Hắn sẽ làm cho nàng từ từ quên đi, sau này tinh thần cũng sẽ vì hài tử mà thay đổi.
Hắn tin một ngày nào đó nàng sẽ chấp nhận hắn, nhìn tay nàng xoa lên bụng, trong mắt Ngân Lưu Nhân hiện lên một tia sung sướng.
Lộ Tùy Tâm tách ra khỏi hắn “sao thái tử lại ở chỗ này?” xem ra lính canh gác ở Phượng viên đúng là không ít. Nàng mới đi có mười phút mà Ngân Lưu Nhân đã xuất hiện rồi.
Ngân Lưu Nhân cũng không để bụng việc nàng tách ra, “Ta đi cùng nàng một chút” khó có được cơ hội thấy nàng ra ngoài.
“Không, ta muốn trở về” khoé mắt nàng nhìn những người ở đây, nhàn nhạt nói.
“Nhị hoàng huynh, đây là hoàng tẩu?” Ngân Sầm Nhân đã đi tới, phía sau hắn là Vinh Mai đang nắm lấy tay Vũ nhi.
“Thiếp thân tham kiến điện hạ, tham kiến thái tử phi” Vinh Mai cung kính thỉnh an.
“Phụ thân” Vũ nhi nhìn Lộ Tùy Tâm rồi sợ hãi kêu lên với Ngân Lưu Nhân ở đằng kia. Đây chính là người mà lần trước nàng gọi mẫu phi, bắt nàng quỳ một lúc lâu, quỳ tới đau nhức hai bàn chân.
Lộ Tùy Tâm dời tầm mắt đi hướng khác, nam nhân vĩnh viễn không biết quý trọng những gì mình có, Ngân Lưu Nhân có nhiều nữ nhân như vậy, còn có một nam một nữ, vậy mà hắn vẫn thấy chưa đủ. Nam nhân như vậy, nàng vĩnh viễn không bao giờ coi trọng. Trong lòng nàng chỉ có nam nhân kia vẫn dịu dàng che chở, yêu thương nàng vô hạn, làm cho nàng cứ đắm chìm mãi không thôi, khiến nàng cảm thấy ngọt ngào. Nàng thích cảm giác được nghe hắn gọi nàng là nương tử, lý trí nói cho nàng biết hắn đã tồn tại trong lòng nàng vĩnh viễn không thể tách rời, nhưng trên mặt tình cảm, không biết vì sao nàng vẫn cho rằng hắn còn sống, nhất định còn sống, sống ở trong lòng của nàng. Hắn luôn luôn ở bên cạnh nàng.
“Hừ, trời lạnh thế này mà vẫn chạy loạn khắp nơi” sắc mặt Ngân Lưu Nhân khó hiểu nhìn Vinh Mai.
“Phụ thân, người có thể ôm con không?” Vũ nhi vươn tay ra xin Ngân Lưu Nhân.
Trên mặt Ngân Lưu Nhân ôn hoà cười, “Vũ nhi, vẫn chưa gặp mẫu phi phải không?” cố tình liếc nhìn xem phản ứng của người bên cạnh.
Vũ nhi nhìn Vinh Mai, “nào, Vũ nhi, trong bụng mẫu phi cũng là đệ đệ đó” Vinh Mai đương nhiên biết vì sao Vũ nhi lại sợ thái tử phi như vậy, dù sao ấn tượng lần gặp đầu tiên gặp mặt đã khắc sâu vào lòng Vũ nhi, nhìn thái tử, nàng thoải mái nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, “đệ đệ?” nàng thích nhất là đệ đệ, nhưng Lan nương nương lại không cho nàng tới gần đệ đệ.
“Vũ nhi tham kiến mẫu phi” ngoan ngoãn nói, “mẫu phi, có thể cho con nhìn đệ đệ không?”
Lời nói của đứa trẻ làm cho Vinh Mai cẩn thận nhìn sắc mặt của thái tử và thái tử phi, ôm lấy Vũ nhi nói “Mẫu thân dẫn Vũ nhi đi đắp người tuyết có được không a?”
“Không, con muốn đi chơi với đệ đệ” đứa bé kháng cự lại.
“Vũ nhi” sắc mặt Vinh Mai trầm xuống, sau đó mỉm cười xin lỗi với mọi người, “Điện hạ, thái tử phi, Tam vương gia, thiếp thân xin cáo lui”
Lộ Tùy Tâm chưa hề nói một tiếng, những việc này không liên quan tới nàng!
Ngân Sầm Nhân cẩn thận quan sát Lộ Tùy Tâm, nàng…rất lạnh nhạt! xét về vẻ đẹp, nàng còn kém Tiễn Thuỷ Nhu và Vinh Mai, nhưng khuôn mặt lạnh nhạt của nàng làm cho hắn cảm giác được nàng cao cao tại thượng, nữ tử như vậy cho dù có là ý trung nhân của nhị hoàng huynh, hắn cũng không thấy có điểm gì đặc biệt. Trái lại có chút khó chịu, nói thật chứ hắn hơi thất vọng, còn tưởng sẽ được gặp mỹ nhân, nhưng hoành huynh đã coi trọng nàng như vậy thì tất có chỗ hơn người.
“Hoàng tẩu, đệ là Ngân Sầm…”
Lộ Tùy Tâm tiếp tục quay về, Ngân Lưu Nhân cũng không thương tiếc gì nữ nhi của hắn, nam nhân như vậy vì cái gì lại cần nàng? còn không tiếc gì tới Thiên Vũ đưa nàng về đây? Chỉ vì nàng đã cùng hắn đêm đó sao? Không, không thể, vậy thì vì sao? chung quy nàng cảm giác mục đích của Ngân Lưu Nhân không hề đơn giản như vậy, hắn hứa sẽ không có ham muốn chiếm giữ lấy nàng, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép hắn có tư cách đó. Vậy đầu tiên nàng phải tìm ra mục đích của Ngân Lưu Nhân rồi mới tính được bước tiếp theo như thế nào, nàng không được có bất luận sai lầm gì…
Ngân Sầm Nhân đang nói thì bị người rời khỏi cắt đứt, trừng mắt nhìn nàng, khoé miệng co quắp! Việc này…nhìn về phía Nhị hoàng huynh, “Hoàng huynh, nàng có gì đáng giá mà huynh lại coi trọng như thế? lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo như vậy sao?”
Lườm Ngân Sầm Nhân một cái, trong mắt Ngân Lưu Nhân lộ ra lời cảnh cáo, để cho Ngân Sầm Nhân khẽ hừ một tiếng.
Ngân Lưu Nhân nhìn về phía bóng lưng người đã rời đi, rũ tròng mắt xuống, bây giờ nàng đang ở bên người hắn, là thái tử phi của hắn, sau đó chính là hoàng hậu, hắn tin hắn sẽ làm cho nàng cảm động.
Dược cốc Thiên Vũ
Hoàng Thạch Ngạo nhìn Nam Cung Tuyệt, “hai nước đang giao chiến, biên cảnh phòng thủ rất nghiêm ngặt, người của ta cũng không có một chút tin tức nào” từ trước tới nay Thập Ngân quốc đã không cho phép đi vào dễ dàng, huống chi hiện tại còn đang cố thủ canh phòng chặt chẽ.
Nam Cung Tuyệt rót rượu cho Hoàng Thạch Ngạo, “cho dù có làm sao đi chăng nữa, ta vẫn phải thử, nếu như không phải là ta mời Dương Á Sơ tới dược cốc….nếu như ta đi cùng bọn họ…” Nam Cung Tuyệt hận chính mình tại sao lại bị lừa, bị dụ đi nơi khác.
“Tuyệt, ta muốn tự mình đi một chuyến tới Thập Ngân quốc”
Nam Cung Tuyệt giật mình, nhìn thật sâu vào Hoàng Thạch Ngạo, “Ngạo…”
“Cho dù là vì Á Sơ, ta cũng phải làm như vậy” ngăn lại lời Nam Cung Tuyệt, Hoàng Thạch Ngạo rũ tròng mắt xuống, hắn cũng không thể hiểu cảm giác trong lòng, hắn mới chỉ gặp có hai lần nhưng trong lòng đã không biết từ lúc nào in sâu bóng dáng của nàng, tiếng đàn của nàng lúc nào cũng vang vọng bên tai hắn, có lẽ hắn chỉ tán thưởng nàng thôi.
“Được, chúng ta cùng đi” bất kể là vì nàng hay là vì Á Sơ, bọn họ cũng không thể để nàng rơi vào cảnh khốn cùng được.
“Hắn sao rồi?” Hoàng Thạch Ngạo lấy tay chỉ.
Nam Cung Tuyệt cười khổ, “độc này thật sự rất hiếm gặp, không có giải dược mà chỉ coi như cầm cự mà thôi, ngày nào hắn cũng sống không dễ chịu, ta đang nghiên cứu xem vì sao độc tính lại mạnh đến như vậy, cho nên ta cũng phải tới Thập Ngân quốc, có thể đây là loại độc đặc biệt chỉ có ở một nơi”
Hoàng Thạch Ngạo gật đầu, “Thanh vương vẫn còn ở trong dược cốc sao?” Nam Cung Tuyệt gật đầu.
“Tình huynh đệ của hắn với Hiên vương thật sâu đậm” ở hoàng thất mà cũng tình cảm như vậy.
“Chủ tử, Thanh vương gia đang ở bên ngoài nói muốn gặp người” một nữ tử tiến lên bẩm báo.
Nam Cung Tuyệt gật đầu, ý bảo hắn đã biết “Đi thôi, cùng nhau gặp”
Trên mặt Vũ Mặc Thanh có chút tiều tuỵ, từ lúc Hiên đệ có độc tới nay, trông hắn như già đi vài tuổi vậy
“Nam Cung công tử, Hiên đệ của ta…”
“Thanh vương gia, câu trả lời của ta vẫn như cũ, trước mắt ta xin nói, độc của Hiên vương ta có thể giải, nhưng sau khi hắn tình lại thì còn khổ sơn là chết, bởi vì kinh mạch của hắn đã tổn hại không ít, độc tính đã lan đến lục phủ ngũ tạng, cho nên sau khi tỉnh hắn sẽ không thể đi lại được nữa, cho nên ta mới không dám giải độc cho hắn. Việc này ta cũng đã nói rõ cho ngươi lúc ban sáng rồi” Nam Cung Tuyệt than thở, lúc Vũ Mặc Hiên được đưa tới dược cốc thì phát hiện trúng loại độc mà hắn chưa từng gặp qua, hắn chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc tố, nhưng độc đã tới lục phủ ngũ tạng… thân phận đặc biệt, mà hắn cũng không có bất cứ quan hệ nào với triều đình, vì thế hắn mới nhanh chóng sai người báo tin cho triều đình tới đón người, Thanh vương lại thỉnh cầu hắn giải độc cho Vũ Mặc Hiên, Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ rồi, chỉ bằng việc hắn ta cùng Á Sơ tới đây là hắn đã tận lực cứu chữa rồi, nhưng mà độc này quả thật rất kì quái, hắn chỉ ngăn độc tố lại mà không dám giải, ít nhất cũng không ai có dũng khí bắt hắn giải. Thanh vương này lúc nào cũng thúc giục hắn, nếu như hắn thật sự muốn giải thì đã hạ quyết tâm rồi
Vũ Mặc Thanh trầm mặc, những lời của Nam Cung Tuyệt hắn cũng biết, nhưng mà…
Nhìn Vũ Mặc Thanh, “như vậy đi, vương gia, ta định sẽ tới Thập Ngân quốc, xem có thể tìm được nguồn gốc của loại độc này hay không, nếu như thực sự không còn cách nào khác, ta sẽ giải độc cho Hiên vương gia, dù sao ta cũng đã ngăn độc tố lại, Hiên vương gia chỉ đang ngủ chứ chưa chết”
Vũ Mặc Thanh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tuyệt, “Ngươi muốn tới Thập Ngân quốc?”
“Phải”
“Thập Ngân quốc không phải là nơi ngươi muốn là có thể vào được” Vũ Mặc Thanh nhíu mày, hắn đã từng qua lại với Ngân Lưu Nhân, biết được nam nhân kia rất hung ác, hơn nữa biên cảnh Thập Ngân quốc canh giữ rất nhiêm ngặt, người ngoài không thể tiến vào, huống hồ bây giờ hai nước lại đang giao chiến.
“Ta biết, nhưng vẫn phải thử một lần mới biết có thể hay không” Nam Cung Tuyệt than nhẹ.
Vũ Mặc Thanh trầm tư một chốc rồi ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Tuyệt, “ngươi tới Lạc thành gặp một người tên là Hắc Tam, nói hắn giúp ngươi tiến vào Thâp Ngân quốc, coi như trả mối nhân tình cho bản vương” Hắc Tam là người Thập Ngân quốc, bây giờ đã ở tại Lạc thành, cũng coi như một nửa là người Thiên Vũ nhưng vẫn hiểu rõ Thập Ngân quốc, nắm giữ việc buôn bán của hắn.
Nam Cung Tuyệt cùng Hoàng Thạch Ngạo vui mừng nhìn nhau, Nam Cung Tuyệt chắp tay về phía Vũ Mặc Thanh, “Đa tạ Thanh vương gia”
Vũ Mặc Thanh cười khổ, “Có phải ông trời muốn trừng phạt ta, nên mới bắt Hiên đệ chịu tội như vậy” nếu như hắn không đụng chạm tới Ngân Lưu Nhân thì hắn ta sao có cơ hội tới Thiên Vũ này? nhưng tại sao ông trời lại đổ tất cả lên đầu Hiên đệ, bắt đệ ấy phải gánh chịu thay hắn?
Chuyển hướng Nam Cung Tuyệt, cũng chắp tay, “Mong rằng Nam công tử lúc trở lại có thể thu được kết quả, bản vương vô cùng cảm kích”
“Nam Cung Tuyệt nhất định sẽ dốc toàn lực”
“Đa tạ” Vũ Mặc Thanh gật đầu với hai người, xoay người đi ra ngoài, hắn muốn chăm sóc Hiên đệ, mẫu hậu cũng vì chuyện của Hiên đệ mà ốm không dậy nổi, bây giờ hắn mới biết mình ngu ngốc tới mức nào, nói vậy Hiên đệ vì hắn mà bị liên luỵ? hiện tại hắn chỉ mong Hiên đệ có thể sống khoẻ mạnh, thân thể mẫu thân sẽ tốt lên.
“Hắn là người huynh tốt” Nam Cung Tuyệt nhàn nhạt nói.
“Cho nên ngươi mới nghĩ mọi cách để giải độc cho Hiên vương” Hoàng Thạch Ngạo cũng nhàn nhạt nói.
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt đều ngưng trọng, hai người đều rất rõ ràng, lần này tới Thập Ngân quốc đúng là nguy hiểm. Võ công Á Sơ cao như vậy mà cũng không đối phó được, vậy Thập Ngân quốc tất có cao thủ.
“Lục cô nương” Vũ Mặc Thanh đi vào kêu lên cảm kích, Lục cô nương chăm sóc Hiên đệ rất cẩn thận.
“Thanh vương gia, ngài tới rất đúng lúc, giúp ta nâng Hiên vương dậy, ta muốn cho hắn uống thuốc” nữ tử này hoá ra chính là Lục Đài mà Vũ Mặc Hiên đã từng cứu. Sau khi biết Vũ Mặc Hiên trúng độc nàng đã chủ động đề nghị chăm sóc hắn.
“Được” Vũ Mặc Thanh đi lên phía trước, nhìn Vũ Mặc Hiên ở trên giường, người vốn mi thanh mục tú giờ đây đang nhắm nghiền hai mắt, môi tím ngắt lại, sắc mặt xám xịt không còn một chút nhân khí…trong mắt Vũ Mặc Thanh hiện lên thống khổ.
Lục Đài cầm chén thuốc lên, cẩn thận dùng thìa nhỏ bón, mỗi thìa đều phải rất kiên trì vì hắn không tự nuốt được, sau khi uống thuốc xong còn phải cho hắn uống nước, mỗi ngày Lục Đài và Vũ Mặc Thanh đều làm như vậy.
Sáng sớm, một hồi trống gióng lên cùng với tiếng vó ngựa từ xa xa truyền đến, tốc độ của tuấn mã không gì sánh được làm cho người ta kinh ngạc, giống như bay trên đường vậy, dẫm lên đất mà tung bay. Người ngồi trên lưng ngựa rõ ràng là Hoàng Thạch Ngạo và Nam Cung Tuyệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!