Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân - Chương 14: Cuộc đua tử thần-past 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Thật Ra Em Là Ai? Công Chúa Hay Thường Dân


Chương 14: Cuộc đua tử thần-past 2


Vừa dứt lời, 3 người lao về phía trước riêng nó thì vẫn cứ từ từ rồi thong thả làm khán giả tức lộn ruột:

– “Bà hoàng tốc độ” gì mà kì zậy?-Nam1- Kiểu này thua chắc rồi!-Nam2 

– Ôi tiền của tôi ơi!-Nam3

– Có phải “Bà hoàng tốc độ” không thế?-Nữ1

……………………………………………….bla…….bla…………………………………………blô……..blô…………………………………………………………………………………………

Nó vẫn thản nhiên làm hắn nhíu mày:”Cô ta định làm trò gì vậy?”. Còn Hàn với Huyền thì cứ người tiến người lùi. Người này rồ ga phóng trước thì người đằng sau lại rồ ga đuổi theo. Hàn hét to:

– Cô em! Cá cược không?

– Cá cược?-Huyền nhíu mày

– Nếu cô em thắng thì cô em sẽ phải làm 3 điều kiện mà tôi đưa ra!

– Thế nếu tôi thắng?-Huyền hét lại

– Cô em thích cái gì thì tôi chiều!

– Hừ! Được thôi!

Huyền nhếch môi cười gian rồi rồ ga phóng đi. Hàn thì thú vị đuổi theo nhỏ. Hiện giờ người dẫn đầu là hắn, theo sau là Hàn và Huyền cuối cùng là nó. Cứ như thế hết chặng 1 rồi lại đến chặng 2 vị trí vẫn như ban đầu. Đến chặng cuối cùng: Vừa đến một khúc nhỏ nó đột nhiên rồ ga phóng nhanh rồi nhảy qua Hàn và Huyền một cách ngoạn ngục làm Hàn há hốc mồm:”Ô mai gọt! Có phải con gái hơm vậy? Nguy hiểm thấy mồ!”. “Phịch” hạ cánh một cách an toàn nó lại lao về phía trước đuổi sát đuôi hắn. Khán đài thì loạn hết cả lên khi chứng kiến cảnh nó bốc đầu, nhảy qua Hàn và Huyền. Không hẳn là không có người nhảy qua kiểu vậy nhưng rất ít ai thành công đa số đều là nhảy qua rồi ngã vào nhau (-_-). Hắn nhếch môi:”Hành động rồi à?”. Giờ người tiến kẻ lùi lại chuyển sang nó và hắn (-_-). Chả ai chịu nhường ai làm khán đài nhao nhao cả lên. Khi đến gần một vực sâu, não nó mới bắt đầu tính toán+hoạt động. Đột nhiên hắn rồ ga phóng về phía trước rồi dùng hết tốc lực nhảy qua vực sâu. Còn nó thì đi chậm lại, lùi về một bên rồi rồ ga phóng đi, nghiêng xe hết cỡ làm mặt nó với đất cách nhau có 5 phân, cứ duy trì cho đến khi gần đến vực nó phóng hết tốc lực rồi quay xe một vòng trên không trung, nhảy qua vực. “Phịch” một lần nữa hạ cánh an toàn. Lần này thì cả khán đài bùng cháy sau khi thấy nó làm một vòng trên không trung rồi hạ cánh an toàn. Điều này quá nguy hiểm+quá khó trước đây chưa ai dám làm vậy mà hôm nay lại được chứng kiến tận mắt thế này quả không tiếc thời gian vàng bạc. Còn hắn thì cũng ngạc nhiên không kém nhưng lại nhếch môi:”Để tôi xem cô định làm như thế nào?”. Hắn hỏi như thế hẳn không sai bởi con đường bây giờ đã nhỏ lại còn nhỏ hơn, chỉ đủ cho 1 người đi. Sau khi vượt qua vực sâu, nó vẫn rồ ga đuổi theo hắn. “Uỳnh….uỳnh……”hiên giờ nó đã đi ngang hắn bằng cách chen chúc qua 1 đoạn nhỏ làm đuôi xa chạm vào nhau đến nỗi tóe lửa. Hắn cũng chả chịu thua cắm đầu cắm cổ rồ ga. Đột nhiên nó quẹo tay lái về một bên làm đuôi xe càng va chạm vào nhau ác liệt hơn. Hắn thì bị mất thăng bằng nên hơi lúng túng một chút. Nắm lấy cơ hội nó vượt lên trước và chạm vạch đầu tiên, hắn về thứ hai, Hàn về thứ ba, Huyền về cuối cùng. Khán giả hò reo khi thấy nó cán đích đầu tiên. Hắn thì hơi bực mình bởi từ trước đến nay hắn chưa từng thua ai cả thế mà hôm nay lại……Còn về Hàn thì đang cười tươi rói bởi đã thắng được Huyền tuy có dùng chút thủ đoạn. Chả là sắp đến vạch rồi mà Huyền lại dẫn đầu nên Hàn liền ngu ngu hét:

– Ê có con rắn kìa!

Tưởng nàng không tin ai dè nàng quay ra nhìn thật thế là cậu phóng xe cán đích đầu tiên. Huyền thì khỏi nói rồi mặt đen như cái đít nồi. Tháo mũ bảo hiểm ra Hàn cười tươi như hoa chạy lại Huyền:

– Cô em thua rồi nhá!

– Hừ chẳng qua anh lừa tôi!

– Ai biểu cô em tin làm gì?

Huyền nghe xong thì ứ họng Hàn thì hỉnh mũi. Vâng sau khi tu được 3 ngày 72h 4320″ và 259200s Hàn nhà ta đã thắng võ mồm lần đầu tiên chụy Huyền nhà mềnh:

– Vậy điều kiện thứ nhất là gì?-Huyền vẫn mặt đen như đít nồi hỏi

– Em bỏ kính ra!

Hàn cười gian tà còn khóe môi Huyền thì không khỏi giật giật. Thở dài Huyền cũng đành tháo kính ra Hàn há hốc mồm:

– Cô chẳng phải là………

– Giờ mới nhận ra à?

Huyền nhếch môi cười đểu:

– Điều kiện thứ 2?

– À cô làm osin đi!

– What? Đường đường là tổng giám đốc nhà Lãnh mà không có osin hay sao? Thừa hơi đâu bảo tôi làm osin làm gì?

– Tất nhiên cô là đặc biệt rồi!

Nói xong Hàn nở nụ cười gian tà làm Huyền không khỏi nổi gai ốc. Thôi thì đành chấp nhận vậy:

– Thế làm mấy tháng?

– 4 tháng!

– Hừm! 2 tháng-Huyền mặc cả

– Không mặc cả!

– Ok! Thế điều kiện thứ 3?-Huyền thở dài

– Chưa nghĩ ra có gì sau này tôi sẽ nói à ngày mai cô bắt đầu làm việc nhé!

Hàn nở nụ cười nham nhở rồi phóng xe tới chỗ hắn để lại Huyền với khuôn mặt đổ bừng bừng cô hận là không thể đấm vào khuôn mặt chó má của tên khốn nạn kia. Đúng lúc Quân với Nhi về. Quân thì vác cái mặt hơn cả bao bánh bèo cong Nhi thì trưng cái bộ mặt lạnh không thể nào lạnh hơn. Nó nhíu mày:

– Đi về thôi!

Nói xong ba đứa phóng xe về để lại 3 chàng trai với 3 tâm trạng khác nhau. (Anh Hàn hời nhất rồi -_-)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN