Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 94
Chu Kì Nghiêu càng không muốn cho Vân Bạch Liệt biết được nguyên hình của hắn, Vân Bạch Liệt lại càng tò mò hơn.
Thế nhưng tên nhóc này cứ nói tới chuyện này là miệng như hồ lô, sống chết không chịu nói.
Vân Bạch Liệt lén suy xét một chút: hay là thật sự có gì không nói nên lời?
Vân Bạch Liệt không ép hỏi được, liền quyết định tay làm hàm nhai.
Hắn chuẩn bị ba phương án.
Phương án một, chính là đi hỏi người biết, mà người biết này, đại điện hạ chắc chắn là không biết, yêu nhìn thấy qua tiền tiền nhiệm yêu chủ cũng rất ít, càng đừng nói tới chuyện biết được nguyên hình của hắn.
Tiền nhiệm yêu chủ hiện giờ đang bế quan không biết gì cả, cá bảy màu hiện giờ lại thành một con cá bình thường không hỏi được, cuối cùng chỉ còn lại bốn vị trưởng lão thôi.
Sau đó Vân Bạch Liệt cũng không nhắc tới chuyện nguyên hình của Chu Kì Nghiêu, Chu Kì Nghiêu rốt cục yên lòng. Vân Bạch Liệt vẫn tìm cơ hội, rốt cục cũng chờ được cơ hội Chu Kì Nghiêu tự mình dạy hai nhóc con kia yêu thuật không ở yêu cung, Vân Bạch Liệt liền đi tìm bốn vị trưởng lão.
“nguyên hình?” bốn vị trưởng lão liếc nhau, vuốt râu của mình rồi nhìn Vân BạchLiệt, lắc đầu nói: “tam điện hạ nói tới chuyện này chúng ta cũng không biết, lúc trước chúng ta có gặp qua đại yêu chủ khi còn nhỏ, thế nhưng khi đó đại yêu chủ đã hóa hình. Lúc lão yêu chủ còn dẫn ba bọn họ trở về là đã hóa thành hình người. lúc đại yêu chủ còn nhỏ đã rất trầm ổn, hơn nữa một lòng say mê tu luyện, đa số thời gian đều dựa vào dặn dò của lão yêu chủ mà khắc khổ luyện tập, chúng ta cũng chưa từng thấy qua nguyên hình của đại yêu chủ.”
Vân Bạch Liệt thất vọng không thôi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Vậy khi tiếp nhận chức yêu chủ cũng không lộ ra sao? Vậy nhóm các ngươi nói chuyện đồ đằng là như thế nào?”
Bốn vị trưởng lão nói: “Yêu cầu này thật sự là có, nhưng cũng không phải tuyệt đối, lúc ấy chúng ta đã hỏi qua, đại yêu chủ liền trực tiếp biến ra một cái đồ đằng, chính là loại hoa văn hình mây, nói là sau này cái này sẽ đại diện cho hắn. lúc ấy chúng ta sợ hãi tu vi của đại yêu chủ, đương nhiên cũng không hỏi qua nữa.”
Một lần như vậy, thế nhưng đền trăm ngàn năm.
Vân Bạch Liệt không nghĩ tới Chu Kì Nghiêu lại giấu giếm kĩ như vậy.
Nhưng bọn họ là phu phu, hắn cũng đã lộ ra nguyên hình nhiều lần như vậy, tên nhóc này lại giấu kín như vậy, không muốn thẳng thắn như vậy sao?
“Vì sao tam điện hạ muốn biết được nguyên hình của đại yêu chủ?” Bốn vị trưởng lão cũng có chút tò mò.
Vân Bạch Liệt cười gượng một tiếng: “cũng không có gì, không phải đại nhóc con và nhị nhóc con đều là rồng sao, nếu như có đứa thứ ba giống Chu Kì Nghiêu, ta biết được nguyên hình của hắn cũng chuẩn bị cho tốt không phải sao?”
Bốn vị trưởng lão lập tức để ý tới: “đây thật sự là chuyện lớn của yêu cung chúng ta.” Đó chính là con của đại yêu chủ, là em trai hoặc em gái của tiểu yêu chủ. “Vậy có cần chúng ta giúp đỡ không?”
Vân Bạch Liệt lắc đầu: “không cần, vẫn là để ta tự mình nghĩ cách tốt hơn, làm phiền bốn vị trưởng lão đừng nói ra chuyện hôm nay ta đã hỏi.” lúc trước kế nhiệm cũng không chịu lộ nguyên hình, cho dù bốn vị trưởng lão qua hỏi, khẳng định cũng không có cách.
Nhưng như vậy làm sao hắn có thể từ bỏ được chứ?
Vân Bạch Liệt xóa bỏ phương án một, quyết định chấp hành phương án hai: dụ dỗ.
Nếu là dụ dỗ, khẳng định phải cho Chu Kì Nghiêu lợi ích mà hắn mong muốn.
Nhưng mà cả yêu tộc này hứng thú duy nhất của đối phương, sợ sẽ là…..
Vân Bạch Liệt khẽ cắn môi: không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Đêm đó Vân Bạch Liệt để cho hai nhóc con quay về cung điện của mình dùng bữa tối. chờ Chu Kì Nghiêu tắm rửa xong đi ra, liền nhìn thấy tẩm điện đã thay đổi diện mạo ban đầu, nơi nơi đều là màn mỏng, không biết gió từ nơi nào thổi tới khiến cho cả tẩm điện như đặt trong tiên cảnh.
Mà chính giữa sảnh là một cái bàn tròn, người đẹp đang ngồi vắt chân ở một bên, trước mặt xếp đầy mỹ thức và rượu ngon, nhưng làm cho Chu Kì Nghiêu ngây người chính là bộ hoa phục của nam tử.
Chắc là Chu Kì Nghiêu ngơ ngác rất lâu, Vân Bạch Liệt liền nâng mắt nhìn qua: “ngơ ra đó làm gì? không đói bụng sao?”
“đói.” Chu Kì Nghiêu lời ít mà ý nhiều, nhưng hiển nhiên đói ở đây không chỉ đơn thuần là đói trên mặt chữ.
Vân Bạch Liệt coi như không nghe ra, chờ Chu Kì Nghiêu ngồi xuống, liền rót hai chén rượu: “thời gian này dạy hai nhóc kia vất vả, uống nhiều thêm mấy chén.”
Chu Kì Nghiêu yên lặng nhìn rượu trước mặt, lại nhìn nhìn mỹ nhân quyến rũ trước mặt: hắn thật sự muốn uống sao?
Trong đầu Chu Kì Nghiêu chợt hiện lên ánh mắt Long Bạch Bạch say rượu lúc trước liền giật mình, nhưng vẫn kiên trì trả lời: “được.”
Tâm tình Vân Bạch Liệt vô cùng tốt, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu uống xong, lập tức lại rót thêm một ly: “thời gian này dạy dỗ hai nhóc kia vất vả, uống thêm mấy chén.”
Chu Kì Nghiêu chỉ cho rằng Vân Bạch Liệt không nhận ra mình nói sai, vẫn uống một hơi cạn sạch.
Vân Bạch Liệt không nghĩ sẽ tiến triển thuận lợi như vậy, lại khích lệ uống thêm vài chén, chờ nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đều uống hết, mặt mày đều mang theo ý cười, liền nhìn nhìn Chu Kì Nghiêu, càng nhìn càng cảm thấy sau khi say rượu tên nhóc này sẽ hiện ra nguyên hình, đến lúc đó…. Ha ha ha.
Chu Kì Nghiêu không hề từ chối Vân Bạch Liệt mời rượu, một người hăng hái khuyên, một người thoải mái uống.
Cho tới khi cảm giác cũng đã tới lúc, Chu Kì Nghiêu liền nâng tay rót cho Vân Bạch Liệt một ly: “đừng nhìn ta uống, ngươi cũng uống một ly đi.”
Vân Bạch Liệt cảm thấy cũng đã gần say, hắn uống một ly chắc là không sao, cũng sợ Chu Kì Nghiêu hoài nghi, liền uống hết.
Cho nên chờ Chu Kì Nghiêu khuyên tới chén thứ hai, Vân Bạch Liệt cũng nghĩ không sao, hắn uống hai ly, chắc cũng không có gì.
Đến chén thứ ba….. cảm thấy mình còn có thể.
Nhưng uống xong ba chén, quả nhiên, con rồng đối diện lập tức say.
Chu Kì Nghiêu nhìn con rồng đối diện mặt mày đều mang theo ý cười say lòng người, ném đi ly rượu trong tay, đi qua ôm lấy người: “A Bạch, ngươi say rồi sao?”
Đầu óc Vân Bạch Liệt mơ màng: “Say? Không, không có say…..”
Chu Kì Nghiêu: tốt lắm.
…..
Hôm sau tỉnh lại, Vân Bạch Liệt nằm ở nơi đó từ từ nghĩ lại sau cơn say hôm qua bị người nào đó chiếm hết tiện nghi, vô cùng đau đớn vỗ giường vài cái, nâng chăn gầm lên một lần nữa bao kín mình lại.
Chờ cho hắn! tên hỗn đản kia!
Phương án thứ hai cũng cứ như vậy chết non, Vân Bạch Liệt quyết định tạm thời không thực hiện phương án thứ ba, hắn cũng không tin, hắn không hỏi được nguyên hình của tên nhóc này.
Sáng sớm Chu Kì Nghiêu tỉnh dậy sợ Vân Bạch Liệt tỉnh rượu sẽ phát hỏa. sáng sớm liền dẫn hai nhóc ra ngoài huấn luyện, từ sáng cho tới tối, hai nhóc cảm thấy cha sao có thể tàn nhẫn như vậy? bọn họ vẫn còn nhỏ.
Cho tới khi bầu trời tối đen, đại nhóc con và nhị nhóc con ôm đầu khóc rống: “Cha, lão nhân gia ngài có nhớ chúng ta còn là ấu tể không? Đã sáu canh giờ rồi! nên nghỉ một chút đi?”’
Chu Kì Nghiêu đứng ở phía dưới, liếc mắt nhìn hai nhóc một cái: “Lúc cha ở tuổi của các ngươi, trong yêu tộc đã không có đối thủ, ấu tể? dựa theo tuổi ở nhân tộc, các ngươi đã đi qua hơn nửa cuộc đời rồi.”
Hai nhóc đều khóc không ra nước mắt: “Cha, không phải ngươi lại đắc tội với phụ thân đó chứ?” cho nên lúc này mới tìm lý do không dám hồi cung?
Chu Kì Nghiêu: “……”
Hai nhóc liếc nhau: quả nhiên! Hơi quá đáng, tự mình đắc tội với phụ thân sao có thể lôi bọn họ ra luyện chứ? “cha, ngươi không sợ, ngươi trốn tránh, buổi tối trở về phụ thân sẽ không cho ngươi vào phòng sao?”
Chu Kì Nghiêu: “…..”
Hai nhóc vèo một cái không nhìn thấy thân ảnh Chu Kì Nghiêu, lập tức vỗ ngực thở ra một hơi: rốt cục tiễn đi được rồi! ngao, phải phải ăn một bữa no đủ để an ủi một ngày luyện tập chua xót mới được.
Hai tên nhóc bên này đang vui vẻ vì được ăn, bên kia Chu Kì Nghiêu nhìn cửa phòng đóng chặt, im lặng một lúc lâu.
Sau một lúc lâu, liền nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai, mới hạ giọng dỗ: “A Bạch, cả ngày huẩn luyện hai nhóc kia, thật là rất mệt, cho ta vào được không?”
Vân Bạch Liệt vừa ăn vừa liếc nhìn cửa phòng: “mệt? năm đó ta sao lại nghe được ai đó bế quan hai ba năm không ăn không uống cũng không sao? Chỉ là luyện tập cho hai nhóc con mà thôi? Vậy hay là để ta tự mình huấn luyện.”
Chu Kì Nghiêu bị nghẹn họng: “…. Ta sai rồi.”
Vân Bạch Liệt nhàn nhạt nói: “sai? Sai ở chỗ nào?”
Chu Kì Nghiêu: “không nên thừa dịp ngươi uống say mà như vậy như vậy…..”
Vân Bạch Liệt bóp nát một cái chén, thẹn quá thành giận đi ra mở cửa phòng, mắt Chu Kì Nghiêu vui vẻ, chỉ là trong lòng ngực bị nhét vào thứ gì đó, cửa lại bị đóng lại: “không hiểu mình sai ở đâu, vậy đi ngủ cùng với hai nhóc con kia đi, nghĩ thông rồi lại vào.”
Chu Kì Nghiêu: “…..” sao có thể được? đây là muốn chia phòng sao?
Chu Kì Nghiêu im lặng, ho nhẹ một tiếng: “A Bạch, nếu ngươi mở cửa, ta sẽ nói cho ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Cửa phòng trước mặt liền mở ra một cái khe: “thật sao?”
Chu Kì Nghiêu: “thật.”
Vân Bạch Liệt: “xác định là tự nguyện sao?”
Chu Kì Nghiêu bất đắc dĩ, sớm muộn gì cũng sẽ biết, tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm, lúc trước hắn là chưa chuẩn bị tốt, trong khoảng thời gian này cũng đã suy nghĩ, vẫn là quyết định sớm nói sớm siêu sinh: “đương nhiên.”
Lúc này Vân Bạch Liệt mới mở cửa ra, nhanh chóng cho Chu Kì Nghiêu tiến vào, lập tức đóng cửa lại, lôi kéo Chu Kì Nghiêu ngồi vào trước giường, xoa xoa tay, ánh mắt tỏa sáng nói: “mau biến, mau biến.”
Chu Kì Nghiêu liếc hắn một cái: “A Bạch dáng vẻ của ngươi hiện giờ hơi giống biến thái.”
Vân Bạch Liệt đứng thẳng: “đừng nói lời vô nghĩa, có biến hay không?”
Ánh mắt Chu Kì Nghiêu quét trên người hắn một vòng: “biến sẽ biến, nhưng mà…. A Bạch sau này tuyệt đối không thể nhốt ta ở ngoài.” Nếu sớm muộn gì cũng phải biết, vậy phải lấy nhiều ích lợi cho sau này mới được.
Vân Bạch Liệt nột lòng nhớ mong nguyên hình của Chu Kì Nghiêu, bàn tay to vung lên: “Không đóng, không đóng, không đóng.”
Lúc này Chu Kì Nghiêu mới thở dài một tiếng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Vân Bạch Liệt, khi ánh sáng lóe lên rồi dần dần lóa mắt, sau khi ánh sáng tan hết, Vân Bạch Liệt nhìn trước mắt…..
Sau khi giật mình một lúc lâu, lập tức không nhịn được ôm bụng cười khúc khích.
Chu Kì Nghiêu: “……”
Vân Bạch Liệt thật sự không nhịn được, ngồi chổm hổm ôm bụng cười ha ha ha, hắn thiếu chút nữa cười ra nước mắt, nhìn Chu Kì Nghiêu, hơn nửa ngày không ngừng được, hắn không thể ngờ được nguyên hình của Chu Kì Nghiêu thế mà là một con chim. một con bạch hạc. thế nhưng bạch hạc nhà khác trên đầu chỉ có một nhúm lông hồng. nhà hắn không biết có phải bị đột biến hay không, không chỉ có một vòng hồng ở cổ, ở trên cánh cũng có màu đỏ lửa, đuôi cũng màu hồng. khi xòe cánh ra, nhìn từ xa, thật đúng là giống một đám mây lửa.
Vân Bạch Liệt không nhịn được cười: “ha ha ha, ngươi, sao đuôi của ngươi cũng là màu hồng? không phải ngươi bị nướng đó chứ?”
Lông chim trộn lẫn giữa trắng và đỏ, nhìn như thế nào…. Cũng cảm thấy buồn cười.
Chu Kì Nghiêu ngay lập tức biến về hình người, kéo người vào trong ngực: “Cười vui như vậy sao? Hả?”
Vân Bạch Liệt lau nước mắt chảy ra khi cười: “không, không, không, không hề buồn cười, ngược lại hơi…..”
Chu Kì Nghiêu híp mắt: “hửm?”
Vân Bạch Liệt đột nhiên ôm mặt Chu Kì Nghiêu, nghiêng người qua hôn một cách trìu mến, khi buông Chu Kì Nghiêu ra, vể mặt thâm tình nói: “ngược lại hơi…. Dễ thương.”
Lập tức vèo một cái nhảy lên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cười.
Chu Kì Nghiêu: “….”
Cuối cùng Vân Bạch Liệt vẫn bị bắt trở lại. thế nhưng hắn thật sự cảm thấy nguyên hình của Chu Kì Nghiêu rất rung động, sống chết quấn quít lấy Chu Kì Nghiêu đòi biến ra cho hắn sờ lông chim.
Chờ Vân Bạch Liệt dùng một đống “ưu đãi” bất công mới được Chu Kì Nghiêu đổi cho vài lần.
Vân Bạch Liệt rất để tâm tới nguyên hình của Chu Kì Nghiêu, khiến cho hai người dính vào nhau vài ngày. vì thế hai nhóc cũng được xổ lồng vài ngày, nhưng mà đột nhiên được rảnh rỗi, ngược lại khiến cho trong lòng hai nhóc không yên tâm.
Cuối cùng đại nhóc con và nhị nhóc con quyết định tới nhìn lén, nhị nhóc con không đánh lại đại nhóc con, chỉ đành đi trước mở đường.
Thế nhưng ngay khi nhị nhóc con cảm thấy mình sẽ gặp phải chuyện gì đó khó miêu tả, ngược lại khi xông vào liền phát hiện phụ thân nhà mình đang chải lông cho một con bạch hạc có hình dạng rất kỳ lạ. hắn nhìn con hạc kia không nhịn được chảy nước miếng: “phụ thân, đây, đây là thêm cơm vào bữa tối sao?” vẫn là phụ thân tốt nhất! biết bọn họ gần đây luyện công vất vả!
Vân Bạch Liệt đang chải cánh liền ngừng lại: “…..”
Bạch Hạc híp mắt nhìn qua: tốt lắm.
Nhị nhóc con vốn đang nuốt nước miếng thèm thịt, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sắc bén quen thuộc của con hạc này, không biết là nghĩ tới cái gì, lập tức run run, nhanh chóng xoay người chuẩn bị chạy, liền bị con hạc này trực tiếp chặn lại. nhị nhóc con liền biến thành một con long bảo khóc ngao, ngao: “Cha! Ngao! Cha! con có chuyện muốn nói! trước khi đánh, cho con nửa nén hương! Chỉ nửa nén hương là được rồi!”
Còn hạc này ném nhóc rồng sang một bên, hắn muốn nhìn xem trong nửa nén hương thì có thể làm được gì?
Sau nửa nén hương, đại nhóc con đi bộ tới, nhìn thấy Vân Bạch Liệt cùng một con hạc, thiếu chút nữa không nhịn được chảy nước miếng: “phụ thân, đây, đây là thêm cơm cho tối này sao? Vẫn là phụ thân tốt nhất!”
Nhị nhóc con từ một bên nhảy ra: “ha ha ha! Huynh đệ tốt! ha ha ha, muốn đánh phải đánh cả đôi!”
Đại nhóc con không hiểu ra sao liền nhìn thấy bạch hạc biến thành cha mình: “….” Hố rồi! hồ rồng rồi! ngao!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!