Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm - Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm


Chương 224: Ngoại truyện 4: Linh nhi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mau_Page_1Mau_Page_2Mau_Page_3Mau_Page_4

Hà Hoa nhìn gương mặt dịu dàng thiện cảm của Linh Nhi bèn cảm động, tiếp nhận mau mắn ra ngoài.

Vừa đi vừa nghĩ, mọi người đều bảo MỢbA là người khó hầu hạ nhất trong phủ, quả nhiên là đúng. Tính nết kiểu cách lại thích giả vờ giả vịt, không biết thông cảm cho người khác, mấy hầu gái ban đầu đi theo đến nhà chồng bây giờ chẳng biết ở phương nào, chỉ còn lại đúng Linh Nhi còn đắc dụng, làm trâu làm ngựa cho chủ nhân, tươi cười hoà nhã với mọi người, nói lời hay, nén giận, mợBa thì vẫn tuỳ tiện sai bảo như cũ. Chị Linh Nhi sắp ba mươi tuổi đến nơi mà mấy năm nay mợ Ba dường như chưa từng để ý xem xét việc hôn nhân cho chị ấy, cứ để ngày tháng trôi qua lãng phí.

Nghe nói nhiều năm trước, cậu con trai làm chưởng quầy bên ngoài của quản sự Hàn thấy Linh Nhi tốt bèn định cầu xin lấy vợ làm vợ, nào ngờ bị mợ Ba từ chối thẳng thừng, không biết có thật hay không nhỉ…

Nghĩ tới đây, Hà Hoa âm thầm thở dài, may mà mình có cha có mẹ, các anh trai cũng phấn đấu, chờ qua mấy năm rồi xin ân điển là sẽ được thả ra ngoài lấy chồng.

Trong phòng, Đình Xán càng ngày càng tức giận, ngồi phịch xuống giường, ngẩn ngơ giây lát, chợt rơi lệ: “Nếu mẹ vẫn còn, nhìn ta thế này, ngay cả đứa hầu cũng phải dỗ dành không biết sẽ đau lòng thế nào nữa.”

Linh Nhi rót chén trà, không kịp tự lau mồ hôi, dâng trà khuyên nhủ: “Phu nhân chớ giận, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hết cách. Dù sao Tam gia vẫn còn chút tình ý với ngài, đồ ăn thức uống, tiền tiêu hàng tháng đều chưa từng cắt xén, chúng ta phải nhìn vào mặt tốt chứ.”

Đình Xán được dỗ dành hồi lâu mới miễn cưỡng lên tinh thần, hỏi: “…Đừng lải nhải việc vớ vẩn nữa, thế nào? Ra ngoài gặp được chị Hướng không?”

Linh Nhi lau trán, nhỏ nhẹ: “Thấy rồi ạ. Chị dâu Hướng nói, ngôn quan họ Hứa dù phẩm chất không cao nhưng khá có thanh danh trong số kẻ sĩ, nói chuyện có trọng lượng, khi xưa từng được Thái phu nhân nhà ta giúp đỡ, dù sao cũng phải trả ơn. Hắn sẵn sàng dâng tấu chương giúp chúng ta, có điều…”

“Có điều cái gì?” Đình Xán vội hỏi.

Linh Nhi tỏ ra khó xử: “Phu nhân nghĩ xem, đã muốn nhờ vả thì phải chuẩn bị tiền bạc. Tấu chương không thể một lần là dâng lên ngay được, có khi phải quanh co vài vòng mới được…”

Đình Xán hiểu rõ, vỗ bàn trên giường, hừ nhẹ: “Không quan trọng! Được rồi, chỉ cần có thể báo thù cho mẹ, bao nhiêu bạc cũng được!”

Linh Nhi cảm thấy lạnh giá: “…Phu nhân, việc này… Ngài suy tính cẩn thận hơn đi. Nếu công chúa mà biết, chúng ta, chúng ta biết làm sao?”

“Làm sao chứ?” Đình Xán chẳng thèm quan tâm: “Bà ta sẽ giết ta chắc?!”

Nhìn chủ nhân nhà mình vĩnh viễn vẫn tỏ ra tuỳ tiện mặc kệ hậu quả, Linh Nhi thật sự rất muốn nhắc nhở rằng, mấy năm nay phần lớn đồ cưới đều bị nhà họ Tần kiếm chác, chỉ còn lại chút bạc để lo lót tiêu dùng, nhưng chủ nhân không bao giờ để ý đến việc thường tình này, luôn cảm thấy bản thân có gia tài vô khối. Hành vi này khác gì lấy trứng chọi đá, Linh Nhi không nén nổi u ám mặt mày.

Đình Xán thấy sắc mặt nàng bèn cười bảo: “Không phải sợ, triều đại lấy hiếu trị thiên hạ, mẹ ta dù sai đến đâu thì vẫn là mẹ kế của Cố Đình Diệp, hắn dám coi thường luân lý, đầu độc mẹ kế, ta sẽ làm hắn không chịu nổi!”

Linh Nhi bật thốt: “Phu nhân, tốt xấu nghe tôi khuyên một câu, chúng ta không thể bất chấp tất cả chỉ vì báo thù. Việc gấp gáp trước mắt là ngài phải mau chóng sinh hạ con trai trưởng cho Tam gia, việc khác tạm gác lại đã!”

Vừa nghe lời này, Đình Xán liền tức giận mắng: “Đừng nhắc đến kẻ vô lương tâm đó! Nhìn xem hồi xưa cha ta đối xử với bác gái thế nào, gần mười năm mới sinh được anh Cả đấy nhé! Nếu trong lòng hắn thật sự có ta thì dù có con trai hay không cũng nên đối xử như một mới đúng! Mới được vài năm, hắn đã vội vã muốn có con, bất chấp ta sống chết nghênh đón con ranh đó vào nhà. Ta giờ mới nhận ra, kẻ vô lương tâm, còn chả xứng xách giày cho cha ta!”

Mỗi lần nói đến việc này, chủ nhân kiểu gì cũng phải lôi Cố lão Hầu gia ra so sánh, Linh Nhi hết nói nổi. Tam gia nhà họ Hàn vốn kết hôn muộn, sao có thể không mong ngóng con trai chứ. Hơn nữa chủ nhân không biết cách làm con dâu, suốt ngày ồn ào gây loạn, Khánh Xương công chúa lại đâu phải kiểu mẹ chồng tầm thường sẽ để ý đến cảm nhận của con dâu? Bà ấy đâu phải Thái phu nhân năm đó, bó tay hết cách với bà Tần lớn.

“Còn nữa.” Đình Xán nỉ non: “Giờ mẹ ta và anh trai ta đều không còn, bên đó chỉ chờ ta chết, hai năm trước thánh thượng còn bảo con cháu họ Tần không nên thân bèn lấy lại tước vị, tịch thu gia sản, ta còn biết dựa vào đâu. Chi bằng nhân dịp này cố gắng chấn chỉnh uy phong, để cả phủ này không ai dám xem thường ta nữa! Khỏi cần khuyên nhủ thêm, hay là cô cũng tham sống sợ chết hả!”

Thấy chủ nhân cố chấp như thế, lại tỏ ra nghi ngờ, Linh Nhi định biện bạch vài câu, song chợt nghe Hà Hoa cao giọng: “Tam gia, a, ngài đến rồi!” Âm thanh lan vào phòng, chủ tớ đồng loạt kinh hãi, Linh Nhi mau chóng đứng sang một bên.

Hàn Thành mở cửa vào, tiến tới buồng trong, thấy vợ thản nhiên ngồi trên giường bèn cả giận: “Đang yên đang lành, mấy hôm nay cô lại làm sao không đến vấn an mẹ hả? Em Tư mới vào cửa, đang là lúc phải lập quy củ, cô làm chị dâu mà chẳng ra dáng, làm tôi tự dưng bị anh Cả anh Hai răn dạy!”

Đình Xán thấy ông chồng mấy ngày không gặp, vừa đến liền khởi binh vấn tội thì không nén nổi rơi lệ ào ạt, xót xa: “Tam lang thật tàn nhẫn, trời nóng như thế, biết thân thể em xưa nay yếu đuối, còn ép em đội nắng đến đó làm gì! Chàng muốn em chết sao!”

Người phụ nữ ba mươi tuổi tỏ ra uỷ mị như thế thật sự hơi chướng mắt. Hàn Thành nổi trận lôi đình, quát tháo: “Có phải mình cô biết nóng đâu, chị dâu Hai còn đang mang thai vẫn đến bầu bạn với mẹ kia kìa. Hơn nữa, trong phòng có rất nhiều chậu băng, làm sao mà nóng được! Trăm thiện lấy hiếu làm đầu, thời xưa có nằm băng chờ cá chép, chôn con vì mẹ, cô cũng đọc đủ thứ sách vở, tại sao không hiểu lý lẽ này chứ?!”

Đình Xán ghét nhất là đạo lý, bật dậy từ trên giường, gào khóc lớn tiếng: “Thì ra trên đời này chỉ có chàng là người con có hiếu, nhưng anh không chỉ có mẹ, anh còn có vợ nữa! Cha em còn giỏi giang hơn chàng mà còn biết thương xót bác gái, vì vợ cái gì cũng chịu. Trăm năm mới tu được cùng chung chăn gối, em mới là người mà chàng nên tiếc thương nhất. Chỉ biết một mực ngu hiếu, không biết thương vợ đau khổ, thế mới là đàn ông à!”

Hàn Thành xoa huyệt thái dương, hắn thật sự không hiểu, yêu cầu vợ phải vấn an mẹ chồng, hiếu thuận với mẹ chồng vốn là cái lý đúng đắn khắp thiên hạ, không ai dám phản bác, nhưng riêng với cô vợ mình thì cứ như ông nói gà bà nói vịt.

Trước kia hắn thật sự đem lòng yêu thương Đình Xán.

Hắn e sợ người phụ nữ ghê gớm uy nghiêm như Khánh Xương công chúa, lại không thích kiểu con gái nhỏ nhẹ nhạt nhẽo, năm đó ở buổi thi hội Trâm Cúc đọc được bài thơ mà cô Bảy phủ Cố làm, hắn bèn hết sức rung động, lại nghe nói giai nhân xinh đẹp như tiên bèn vội vã xin mẹ đi cầu hôn. Đáng tiếc, sau khi thành thân hai vợ chồng chỉ hoà thuận được ngắn ngủi vài tháng, còn sau đó tất cả ngọt ngào đều bị những cuộc tranh cãi liên tùng tục thay thế. Vợ cứ như một đứa trẻ chưa lớn, không ngừng đòi người khác phải dỗ, phải chiều, hễ không như ý là khóc lóc nỉ non.

Hàn Thành vô cùng hâm mộ ân sư, sư mẫu vừa giỏi thơ văn ca hát, vừa biết lo liệu quản gia, lại có hai, ba nàng hầu xinh đẹp biết điều, cuộc sống phong nhã hứng thú, làm sao đến hắn lại biến thành thế này?!

Đình Xán vẫn khóc, càng khóc càng tức: “Sách ghi chớ nên lấy vợ bé, chàng mà xứng là người đọc sách à, trong phòng ba vợ bảy nàng hầu, bỏ bê vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, liên tục sinh con với mấy đứa hạ tiện đó, nếu cha em còn sống chắc chắn đánh chết con rể mất nết như chàng…”

Hàn Thành cố bình tĩnh lại, ngồi xuống giường nói: “Xán Nương, em nghe cho kỹ đây, mấy năm nay mẹ luôn bất mãn với em, Nghiêm thị là mẹ chủ động đưa vào, em không nhìn mặt Phật cũng phải xem mặt tăng chứ, cứ thế này mãi…” Hắn nhớ tới lời nói mấy hôm trước của Khánh Xương công chúa, trong lòng chợt hoảng hốt.

“Nếu cứ thế này thì làm sao?” Đình Xán gạt tay Hàn Thành ra, cười lạnh: “Đường đường là phủ công chúa lại dám bỏ vợ hả? Dù thế nào tôi cũng là tiểu thư con vợ cả phủ Ninh Viễn hầu! Các người chịu mất thể diện, họ Cố chưa chắc đã chịu đâu! Anh mà xứng là đàn ông à, suốt ngày nhắc đến mẹ, không bảo vệ nổi vợ mình, hừ, năm đó bác gái tôi bảy năm không thoải mái, cha tôi liền…”

“Đủ rồi!” Hàn Thành không thể chịu nổi nữa, mấy năm nay vì chữ hiếu, hắn không hề nhắc tới Cố lão Hầu gia, hôm nay trời oi bức ngột ngạt, hắn cuối cùng không nén nổi cất giọng chế giễu: “Cha cô gặp phải con gái họ Tần mới là xui xẻo tám đời! Suýt nữa không có con trai nối dõi, sau cùng còn suýt thì cửa nát nhà tan, nhà cũ mấy chục năm bị anh Ba của cô thiêu bằng sạch! Tôi dù không giỏi giang bằng cũng chẳng dám học bố vợ!”

“Anh, anh dám chê cha tôi!” Đình Xán sửng cồ, nhặt nghiên mực trên bàn con trên giường ném tới.

“Lách cách”, nghiên mực rơi xuống đất, mực bắn tung toé, may mà Hàn Thành lanh lẹ tránh được, nếu không ắt đầu nở hoa. Nhìn cô vợ tóc mai rũ rượi, lông mày dựng ngược lên, mặt mũi ngập tràn vẻ điêu ngoa dữ tợn, chẳng còn tươi đẹp động lòng người như năm đó, Hàn Thành giận dữ: “Cô, cô thật vô lý!” Sau đó phất tay áo đá cửa bỏ đi.

Đình Xán càng tức giận, đập phá tất cả những thứ ở trong tầm mắt rồi nhoài người lên bàn, khóc nức nở. Linh Nhi im lặng dặn Hà Hoa đi lấy nước, cẩn thận thu dọn phòng ốc.

Qua hồi lâu sau, Đình Xán chậm rãi ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi: “Ta phải báo thù, nhất định phải báo thù! Bọn họ thấy ta không cha không mẹ không nơi nương tựa liền bắt nạt ta! Ta không dễ chịu cũng phải để bọn họ không dễ chịu!”

Chủ tớ nhỏ giọng thương lượng, Linh Nhi khẩn cầu: “Phu nhân, mất nhiều bạc lắm, chúng ta không lấy ra đủ, ngài suy nghĩ kỹ hơn đi.”

Đình Xán suy nghĩ giây lát, quyết tuyệt: “Tối nay em gọi chị Hướng tới gặp tôi, tôi phải dặn dò tận mặt.”

Linh Nhi bất đắc dĩ, đành phải đồng ý.

Đêm hôm đó, Linh Nhi mua chuộc được bà hầu gác cổng, năn nỉ cho người vào, bà hầu thấy là chị Hướng hay tới thăm mợ Ba cũng không nghi ngờ, thu bạc liền cho qua.

Chị Hướng thực ra mới hơn bốn mươi tuổi nhưng tóc đã hoa râm.

Đình Xán thấy bộ dạng già nua hốc hác của chị ta, lần đầu tiên biết quan tâm, thường ngày hễ gặp là khóc lóc, bây giờ không khóc nổi, đành che tay áo giả vờ: “Chị dâu Hướng, mấy năm nay chị chịu khổ quá.”

Chị dâu Hướng quỳ xuống đất khóc kêu: “Có cô chủ thương yêu, cuộc sống vẫn còn dễ chịu, chỉ là lúc nào cũng nghĩ tới ân huệ của Thái phu nhân, nghĩ tới người chồng và mẹ chồng mất sớm, tôi, tôi, đúng là…”

Đình Xán cực kỳ hài lòng, mỉm cười: “Mẹ tôi thường tin tưởng Hướng ma ma nhất, quả nhiên người nhà chị đều tốt. Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào chị và anh em nhà họ Hướng, còn trong phủ này đều bắt nạt tôi…”

Nói rồi lại không nhịn nổi bật khóc.

Chị dâu Hướng lăn lê trên đất gào khóc: “Tiểu thư đừng làm tôi hổ thẹn! Ân tình của Thái phu nhân, mẹ con chúng tôi dù chết một vạn lần cũng không báo đáp nổi. Tiểu thư là kim tôn ngọc quý, Thái phu nhân nâng như châu ngọc mà nuôi lớn, họ Hàn thật quá đáng, không biết đối xử tử tế, khiến tiểu thư chịu ấm ức, đúng là đáng chết ngàn vạn lần!”

Đình Xán càng thoải mái trong lòng, Linh Nhi thấy chủ nhân vẫn không gọi người đứng lên bèn nhỏ nhẹ: “Chị dâu Hướng đứng lên trước đã, nền đá xanh này quỳ lâu ảnh hưởng sức khoẻ đấy.”

Chưa đợi Đình Xán lên tiếng, chị Hướng đã hào hứng xua tay: “Không sao không sao! Được gặp tiểu thư, bà già tôi trong lòng còn ngọt hơn mật, quỳ trước mặt tiểu thư còn thoải mái hơn nằm bên ngoài! Tiểu thư nhà ta là ai chứ, tiểu thư vừa mới sinh ra, Thái phu nhân từng mời người xem vận số, họ nói tiểu thư là tiên nữ trước mặt Vương mẫu nương nương, hạ phàm tới trả ơn, ngay cả lão Hầu gia cũng tin sái cổ, dù hơi vất vả cũng có thể khổ tận cam lai.”

Đình Xán dường như trở lại lúc chưa lấy chồng, trên có người cha cưng chiều, dưới có người mẹ toàn năng, xung quanh toàn kẻ hầu nịnh bợ, cô ta không khỏi lâng lâng vui sướng, kiêu ngạo vẫy tay, cười cao ngạo: “Vẫn nên đứng dậy đi. Linh Nhi, lấy ghế.”

Linh Nhi nhanh nhẹn đặt ghế con xuống, chị Hướng ngồi ghé vào, Đình Xán mới hỏi: “Chị Hướng, chuyện đó… chị có nắm chắc không…?”

Chị dâu Hướng vội trả lời: “Vốn dĩ tôi không dám chắc. Nhưng gần đây bên Thục Trung thường đưa tới tin tức, nghe bảo Cố Hầu đang bất lợi mà? Hứa đại nhân nói, chi bằng thừa dịp tình hình này mà chớp thời cơ.”

Đình Xán không hiểu chính sự, chỉ loáng thoáng nghe nói Thục vương hết sức bất mãn với Cố Đình Diệp, bèn cười bảo: “Nếu đúng như thế thì quá tốt rồi! Hừ, Cố Đình Diệp bức tử mẹ kế, đầu độc cháu ta, thiên lý không tha, chỉ hận nhà họ Hàn sợ phiền phức, không chịu nhúng tay vào, đến khi tấu chương được dâng lên, để ta xem hắn sẽ bị người trong thiên hạ thoá mạ thế nào!”

Linh Nhi nghe mà thầm nản lòng, nàng thật sự không hiểu, người tinh ranh tài cán như Thái phu nhân tại sao sẽ nuôi dưỡng được cô con gái ngây thơ không hiểu thế sự như thế này. Hắn là đại quan biên giới đang được hoàng đế trọng dụng, làm sao lại bị những tội danh giả dối hư ảo mà “chịu người trong thiên hạ thoá mạ” chứ, “người thiên hạ” lại rảnh rỗi thế chắc.

Đình Xán móc trong tay áo ra một bức thư, đưa cho chị Hướng: “Đây là thư ta tự tay viết, giao cho Hứa đại nhân, hãy nói nếu thành công ta sẽ cảm tạ thật nhiều.”

Chị Hướng vâng dạ tiếp nhận bằng hai tay, lại nghe thêm nhiều lời dặn dò, vội vã rời phủ.

Đêm đó, Đình Xán ngủ cực kỳ ngon, mơ thấy nỗi oan của mẹ và anh trai được rửa sạch, hoàng đế nhốt Cố Đình Diệp vào đại lao, đày đến biên giới làm khổ sai, trọn đời không được về kinh, lại phạt ả họ Thịnh vào phường hát, mỗi ngày phải quyến rũ nịnh bợ nàn ông. Chính mình lại trở thành cô Bảy cao quý như trước kia, mẹ chồng và chồng đều một mực nghe lời, không dám làm mích lòng, đương nhiên, con ranh họ Nghiêm đừng tưởng được yên ổn, bị bán đến kỹ viện hạ lưu nhất, mấy đứa con nó sinh ra bị bán ra ngoài làm nô bộc cho người ta…

Đang say mộng đẹp, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang, Đình Xán tức khắc choàng tỉnh, bỗng thấy một đám người xông vào nhà, cô ta sợ tới nỗi co vào góc giường, dăm ba bà hầu cường tráng đồng loạt tiến lên tóm lấy, hoặc trói tay, hoặc trói chân, hoặc bịt miệng.

Đình Xán ra sức ngẩng đầu, giãy dụa chân, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa, chính là Phan ma ma được công chúa trọng dụng nhất.

Phan ma ma thốt lạnh lùng: “Mợ Ba bị điên, mau đưa đến phòng vắng sau viện rồi mời thầy thuốc tới điều trị tử tế.”

Đình Xán liều mạng ngước lên, cố gắng nhổ tấm vải trong miệng ra, đang muốn quát to, chợt thấy lá thư trong tay Phan ma ma, rõ ràng chính là lá thư mà mấy canh giờ trước tự tay đưa cho chị Hướng? Đình Xán kinh ngạc.

Phan ma ma cất giọng lạnh lẽo: “Mợ Ba yên tâm dưỡng bệnh, đừng cầm bút viết văn nữa.”

Đình Xán tức khắc rõ ràng, ngẩn ra giây lát, la lối om sòm: “Chúng bay dám làm gì chị Hướng hả? Linh Nhi, Linh Nhi đâu?! Chúng bay làm sao dám? Cha ta là Ninh Viễn hầu gia, ta là con vợ cả nhà họ Cố!… Chúng bay là đồ hạ tiện, tại sao dám vô lễ với ta như thế! Linh Nhi, Linh Nhi mau tới đây!…”

Các bà hầu mặc kệ, ba chân bốn cẳng trói chặt lại, vùng vẫy một lúc, Đình Xán vô cùng hoảng sợ, bắt đầu khóc lóc nói lung tung: “…Tướng công, ta không biết, ta không biết gì cả, lá thư đó… Chàng hãy hỏi Linh Nhi… Nhất định là nó tự ý quyết định, đúng, là nó muốn trút giận giùm ta, nó cũng biết viết chữ…”

Ngay sau đó, cô Bảy họ Cố bị bịt miệng lại, chẳng thốt nên lời.

Cửa sổ trong nhà chính đóng chặt, ba người nhà họ Hàn hoặc đứng hoặc ngồi, Khánh Xương công chúa cầm mấy lá thư mỏng manh trong tay, bên trên chính là chữ viết của người vợ mà Hàn Thành quen thuộc.

“Sao nào? Tôi đã nói từ lâu rồi, đồ tai hoạ này không thể giữ lại được, con trai ông còn đòi thương hương tiếc ngọc, lần này hai cha con ông còn gì để nói không.” Khánh Xương công chúa khoan thai phe phẩy mấy lá thư: “May mà con dâu tôi vốn ngu si, nếu hơi thông minh một chút, mua chuộc được ngôn quan, làm to mọi chuyện, sau này chúng ta có cần qua lại với Cố Hầu nữa hay không?”

Hàn Thành tuôn mồ hôi đầm đìa, không nói nên lời.

Hàn phò mã gần sáu mươi tuổi nhưng vẫn khoẻ mạnh minh mẫn, giáng cho con trai một bạt tai, phẫn nộ quát: “Nghịch tử! Mẹ mày nhắc mấy lần mày vẫn không nghe, giờ suýt thì ủ ra tai hoạ! Cố Đình Diệp và Vương Thiện Chi là phụng mệnh vào Thục, một kẻ giành lại binh quyền, một kẻ giành lại chính quyền thuế ruộng, tất cả đều là ý tứ của hoàng thượng, người như vậy chúng ta dám đắc tội sao?!”

Khánh Xương công chúa cất giọng buồn bã: “Có những việc, người ngoài không hay nhưng chúng ta lại không hiểu sao? Lần phủ Ninh Viễn hầu bị cháy to đó, hoàng thượng cố ý trút giận cho Cố Hầu, còn định trừng phạt cả mẹ vợ con. May mà thái y tới báo rằng mẹ vợ con sắp không qua khỏi, Cố Hầu mới xin hoàng đế để cho mẹ vợ con được ra đi thanh thản… Sao nào, đến lượt vợ con thì lại thành Cố Hầu bức tử mẹ kế, ha ha, thật là hoang đường!”

Dứt lời, bà mỉm cười tự giễu: “Quái lạ thật, tại sao khi trước tôi không nhận ra đó là một đứa ngu ngốc chứ?”

Hàn phò mã nhìn chằm chằm vào lá thư, bực dọc: “Còn về hai đứa con của Cố Đình Vĩ hả, vụ án đó chẳng phải đã có kết luận rồi còn gì, Dư các lão đích thân đưa Phương thị bị bỏ trói đến nha môn, Phương thị cũng đã nhận tội, bảo rằng tất cả đều vì trả thù Tần thị hãm hại, còn suýt thì lôi ra việc phu nhân đầu tiên của Cố Hầu giấu chồng ngoại tình, khiến các vị đại nhân Đại Lý tự sợ bắn mình, mau mau kết án. Việc này làm sao qua miệng vợ mày lại liên quan đến…”

Hàn Thành chầm chậm lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt dần bình tĩnh, nói nhỏ: “Con trai biết lỗi. Người vợ như vậy, con trai không cần, sau này nên làm thế nào, xin được cha mẹ chỉ dạy.”

“Đây là việc nhà, con không cần nhúng tay vào.”

Công chúa vươn đôi tay thon dài được chăm sóc tỉ mỉ, nhặt lên lá thư liếm vào ánh nến rồi ném xuống đất, ngọn lửa nhanh chóng lan ra mấy tờ giấy mỏng manh, đốt thành tro bụi.

“Bên Cố Hầu dặn, chỉ cần không phải bỏ vợ, không làm ảnh hưởng xấu tới thanh danh con gái họ Cố, việc còn lại hắn không quan tâm. Ta với cha con cũng không phải người nhẫn tâm, dù sao là kiệu tám người khiêng vào cửa, sau này vợ con hãy ở yên trong phòng vắng sau viện, đừng ra khỏi cửa.”

Hàn Thành nhớ đến căn phòng lạnh lẽo ẩm ướt như ổ quỷ, có mấy bà hầu bị câm tính tình quái đản trông giữ liền hơi thương xót. Bấy giờ ngày hè chói chang, hắn lại cảm thấy lạnh run như cuối mùa thu, chóp mũi thoang thoảng hương cúc thơm ngát, dường như trở về ngày mùa thu năm ấy, hoa cúc nở rộ khắp núi đồi, ở thi hội lần đầu đọc được câu thơ của Đình Xán, say đắm mê mải.

Công chúa nhẹ nhàng lay con trai, dịu dàng bảo: “Con ta thật đáng thương, nhân duyên không thuận, ảnh hưởng chính sự, qua lần này, con đừng nhớ tới nó nữa, quan tâm tới sự nghiệp đi.”

Cúc thơm đột nhiên biến mất, Hàn Thành định thần lại, tỉnh táo: “Con nghe lời mẹ.”

Có lẽ, đó chỉ là ảo giác, có lẽ, hắn lấy nhầm vợ.

Nhà chính sân đằng Đông phủ Hàn, Nghiêm thị dịu dàng vỗ về con thơ đang say giấc nồng, nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn mới xoay người ra khỏi phòng trong, chợt thấy góc nhà đứng một bóng người lặng lẽ.

“Cô vất vả rồi.” Nghiêm thị cầm lấy túi bạc trên bàn đưa tới.

Bóng người nọ lùi ra sau một bước, nhỏ giọng: “Nô tì không dám, chỉ xin ngài rủ lòng từ bi, thả tôi ra phủ.”

Nghiêm thị nhoẻn cười, đặt túi bạc xuống. Cô ta có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, giọng nói ngọt ngào, cho dù đang nói tới chuyện chẳng hề vui vẻ.

“Cô đoán đúng lắm. Mấy bà hầu đi theo về kể, chủ nhân của cô trước khi bị bịt mồm còn la lối đổ tội cho cô đấy.”

Gió đêm phe phẩy, ánh đèn loang loáng, ánh sáng chợt hắt lên gương mặt người đó, mặt mày trắng trẻo thanh tú, hoá ra chính là Linh Nhi!

Linh Nhi im lặng.

Nghiêm thị tựa như thích dông dài, nhìn nóc nhà, buồn bã nói: “Năm ấy Song Nhi bên cạnh phu nhân đẩy tôi một cái, hại tôi sảy mất đứa con trai đã thành hình, tôi đau đớn vô ngần, nhưng dù sao không có bằng chứng, nhưng phu nhân nhà cô mà chịu nói đỡ cho Song Nhi vài câu thì ước chừng nó cũng không mất mạng… Song mợợBa không hề nói một câu, ôi, dù gì cũng là một mạng người, vậy mà cứ để mặc công chúa đánh gậy tới chết… Còn cả Mẫn Nhi, Lương Nhi… đều không còn.”

Linh Nhi vẫn im bặt.

Nghiêm thị chợt quay lại nhìn nàng, mỉm cười: “Bây giờ cô lên tiếng được rồi đấy, chuyện này, rốt cuộc là Song Nhi giúp đỡ phu nhân nhà cô thấy việc bất bình chẳng tha, tự quyết định, hay là nghe theo lời của phu nhân nhà cô?”

Linh Nhi đanh mặt, buông giọng lạnh lùng: “Ngài chẳng phải biết rồi còn hỏi? Tôi lại bội phục ngài lắm, nếm bao đau khổ như thế mà vẫn chịu đựng được.”

Nghiêm thị gượng cười, giọng nói vẫn ngọt như nước: “Hết cách, tôi không có số phận tốt như phu nhân nhà cô, đành phải cố gắng chịu đựng. Ôi, Tam gia vẫn vương tình với phu nhân, chỉ cần phu nhân yên tĩnh một chút thì e rằng tôi cũng bó tay.”

Nhớ tới khổ sở trước kia, cô ta không khỏi xót xa, ngẩn ra hồi lâu, chợt ngước lên nhìn Linh Nhi: “Ta hỏi cô một câu cuối cùng, cô làm như thế không cảm thấy có lỗi với chủ nhân, bất an trong lòng ư?”

Linh Nhi ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng ngời như ngọn lửa, gằn giọng: “Tôi làm kẻ hầu bên cạnh phu nhân từ năm bảy tuổi, hiện giờ hai mươi bảy tuổi, trọn hai mươi năm chưa từng làm một việc có lỗi với chủ nhân, cũng chưa tính ủ mưu tính kế. Chị Song nhi trước khi tắt thở đã bảo tôi rằng, trong số chị em chỉ còn mỗi mình tôi, nên báo đáp ân tình của chủ nhân đều đã báo đáp đủ rồi, sau này phải tự nghĩ lấy thân.”

Nghiêm thị ngẩn người.

Giọng nói của Linh Nhi không hề có chút cảm xúc: “Mấy hôm nay, tôi khuyên phu nhân dừng cương trước bờ vực vô số lần, từng câu từng chữ đều phát ra từ đáy lòng, nếu có nửa lời giả dối, nguyện bị sét đánh, chết không toàn thây!:”

Thở hắt ra một hơi, tựa như thả hết buồn bực trong lòng, Linh Nhi nhìn đối phương: “…Thôi, đừng kể tới chuyện này nữa, ngài nói thẳng đi, có thả tôi hay không.”

Nghiêm thị bình tĩnh nhìn Linh Nhi: “Cô sẽ không vừa ra ngoài đã cắn ngược lại tôi đấy chứ.”

Linh Nhi buông giọng cay đắng: “Kẻ phản bội chủ nhân còn có người tin sao.”

Trời rạng sáng, ngay gần cửa sau phủ công chúa đỗ một chiếc xe ngựa mái tro, chàng thanh niên ngồi đầu xe ngựa sốt ruột dáo dáo ngó nghiêng, qua hồi lâu mới vui sướng kêu lên: “Đến rồi đến rồi, mẹ, nàng đến rồi!”

Một người phụ nữ tóc hoa râm tức khắc xuất hiện, chính là chị Hướng, chị ta nhìn kỹ: “A, đúng là nàng!”

Linh Nhi mặc quần áo đeo trâm cài đơn sơ, cầm một bọc nhỏ ra khỏi cửa sau phủ công chúa, khẩn trương bước tới xe ngựa, chị Hướng rơi nước mắt: “Bé ngoan, con cuối cùng cũng đến rồi, mẹ con ta đợi cả đêm, chỉ e.. chỉ e vạn nhất…”

“Tốt rồi, đừng dông dài nữa, lên xe mau, chúng ta đi.” Người thanh niên hân hoan vui mừng, vội vàng xuống xe, ân cần đỡ Linh Nhi lên xe, sau đó vung roi nhanh chóng xua xe bỏ đi.

Trong thùng xe, chị Hướng vỗ lên mu bàn tay Linh Nhi, rơm rớm nước mắt: “Chỉ sợ bọn họ không thả con ra, may mà ông trời có mắt… Con chịu khổ nhiều như vậy…”

“Con cũng sợ.” Linh Nhi nằm trong lòng chị dâu, nhỏ nhẹ: “Con nói dì Nghiêm, nếu con chết trong phủ công chúa thì sau đó trong kinh thành sẽ nổi lên tin đồn khắp nơi, nói rằng Nghiêm thị hãm hại phu nhân, làm đủ việc ác. Con chỉ là đứa hầu nhỏ nhoi, khó làm tổn hại quá nhiều đến phủ công chúa, nhưng làm hỏng danh tiếng của một bà vợ bé thì vẫn thừa sức.”

Chị Hướng vỗ tay cười nói: “Đúng vậy. Phu nhân sa sút, cha con họ Nghiêm lại đều có công danh, chị ta lại không muốn phù chính sao? Đây là lúc không thể mắc sai lầm.”

Hồi lâu sau, chị ta than thở: “Con nói xem, cô Bảy còn sống được bao lâu?”

Linh Nhi thê lương: “Với tính cách của cô ấy, có lẽ sẽ không lâu lắm.” Cuộc sống gian nan thống khổ như thế tuyệt đối không phải một đoá hoa trong nhà kính như Cố Đình Xán có thể chịu được.

Chị Hướng thấy Linh Nhi buồn bã bèn an ủi: “Con đừng để trong lòng. Ta hiểu tính tình cô Bảy, dù chúng ta không giúp đỡ thì chính cô ấy cũng sẽ nghĩ cách thực hiện, đến lúc đó chẳng qua lại không dưng khiến con bị chết oan mà thôi.”

“Con không hối hận.” Linh Nhi lắc đầu, hờ hững: “Còn ở bên phu nhân thì chỉ có một kết cục. Con, còn vẫn còn nhớ đến cô Đình Yên.”

Nhắc tới cô Cả phủ Cố sau khi lấy chồng không qua lại với nhà mẹ đẻ nữa, chị Hướng lập tức vỗ chân: “Không sai! Nhà họ Tần đều chẳng phải người tốt! Ta nghe người già kể, khi xưa mẹ ruột cô Đình Yên cũng nhất mực trung thành với chủ nhân nhà mình, vốn đã tìm được tấm chồng vừa ý, ai ngờ ma ốm đó hấp hối vẫn còn hại người! Để làm ghê tởm cho phu nhân Bạch thị, cũng để cậu Đình Dục có người chăm sóc, đã, đã…”

Chị Hướng nhớ tới dì Khâu mất sớm liền càng dũng cảm: “Họ Tần qua cầu rút ván, thoạt đầu lời ngon tiếng ngọt, nào ngờ Thái phu nhân vừa vào cửa liền ngứa mắt mẹ con cô Đình Yên. Ôi, đáng thương cho cô ấy, bị Thái phu nhân dỗ lão Hầu gia gả xa tít mù khơi, chẳng biết đời này có thể trở lại kinh thành được hay không!”

Linh Nhi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta là kẻ hầu, trong mắt chủ nhân khác gì đồ vật, hữu dụng thì giữ lại, vô dụng thì bỏ đi.” Nói tới đây, nàng sực nhớ tới một việc, lấy tay xoa nhẹ đầu gối chị Hướng: “Con nhớ ngài bị thấp khớp lâu năm, đêm qua lại quỳ một lúc lâu, bây giờ còn đau không? Con xoa cho ngài nhé.”

Tay nàng vừa chạm đến đầu gối, chị Hướng liền bật thốt xuýt xoa, căm tức mắng: “Hai mẹ con họ đều cùng một hạng, không bao giờ coi người hầu như con người! Nhà chúng ta bán mạng cho họ cả đời, chồng ta bị liên lụy cứ thế bị đánh chết, đến khi mẹ chồng ta tắt thở Thái phu nhân vẫn còn không chịu trả lại công bằng cho nhà ta, tiếp tục để chúng ta hầu hạ khổ cực! Hừ!”

“Tốt rồi, quá khứ đã qua, chúng ta mau rời khỏi kinh thành, tìm nơi vắng vẻ ở lại.” Linh Nhi nói: “Có bạc, chúng ta không phải lo lắng nữa.”

Chị Hướng cười bảo: “Đúng vậy.” Bỗng lo lắng hỏi: “Khánh Xương công chúa sẽ bỏ qua chúng ta ư? Đừng có tự dưng đổi ý đấy nhé.”

Linh Nhi mỉm cười: “Việc lần này, nếu không có công chúa ngầm đồng ý, ngài cho rằng dì Nghiêm có thể thành công sao.”

Chị Hướng giật mình: “Chẳng lẽ công chúa muốn trừng trị cô Bảy?”

“Nếu phu nhân biết điều, công chúa chưa chắc đã ra tay.” Linh Nhi lạnh lùng thốt: “Nhưng phu nhân liên tục xúi giục Tam gia ngỗ nghịch mẹ ruột, công chúa đã chẳng thèm đoái hoài nàng dâu này rồi. Có điều Thái phu nhân mất, vì không muốn người ngoài nói phủ công chúa gió thổi chiều nào theo chiều ấy, mang tiếng sợ hãi quyền thế nhà họ Cố nên mới chưa muốn động thủ, mới lại kéo dài từng ấy năm.”

“Con ngoan, con thật thông minh!” Chị Hướng mừng rỡ, ôm Linh Nhi nói: “Sau này cả nhà ta sống yên ổn với nhau nhé.”

Linh Nhi giỏi nhất lựa lời, tỏ ra cảm kích: “Con còn lớn hơn cậu Thanh hai tuổi, may mà ngài không ghét bỏ, sau này con nhất định một lòng phụng dưỡng… phụng dưỡng…” Nàng đỏ mặt, ngại ngùng mãi.

Chị Hướng cười tủm tỉm: “Con gọi ta là gì.”

Nếu như trước kia còn ở phủ Cố ăn ngon mặc đẹp, chị ta nhất định không thích Linh Nhi làm con dâu, nhưng mấy năm nay nhà cửa sa sút, làm ăn bị lừa, lao động bị chèn ép, trải qua khoảng thời gian cơm áo gạo tiền, chị ta mới phát hiện trong nhà nhất định phải có một nàng dâu giỏi giang bản lĩnh.

Ví như Linh Nhi, vừa thông minh vừa tháo vát, lại một lòng thích con trai mình, không nơi nương tựa, trừ nhà mình ra nó còn biết dựa vào đâu, mà tuổi nó lại cao, chỉ sợ đàn ông không cần nó ấy chứ, bởi thế sẽ càng cung kính bản thân mình gấp bội.

Linh Nhi lẳng lặng theo dõi sắc mặt hài lòng của chị Hướng, trong lòng thầm hiểu, trên mặt vẫn tỏ ra xấu hổ như thiếu nữ, dịu dàng nói: “Sau này con nhất định một lòng phụng dưỡng mẹ.”

Cuộc sống là do con người tạo ra, một người chồng có sức khoẻ, biết nghe lời, một bà mẹ chồng không quá khó tính, nàng không tin bản thân sẽ sống không tốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN