Phòng của họ nằm ở tận cuối dãy hành lang dài lê thê, sàn nhà được trải tấm thảm cũ kỹ, đi trên đó rất êm ái.
Bạch Nhân đi sát bên người Trần Hoài Kiêu, lải nhải một tràng —
“Cũng không phải em sợ đâu, chủ yếu là không cần lãng phí tài nguyên, sống theo kiểu low-carb ấy mà.”
“Dù sao thì cũng chỉ ngủ tạm mấy tiếng thôi mà.”
“Với lại em sợ anh ngủ say quá, phải làm đồng hồ báo thức của anh đó.”
Trần Hoài Kiêu không nói một lời, quẹt thẻ vào cạnh cửa, “tít” một tiếng, cửa mở.
Từng luồng gió lạnh căm thổi ra từ bên trong, Bạch Nhân sợ đến mức cuống quýt trốn sau người Trần Hoài Kiêu, nắm chặt lấy áo anh, “Mẹ ơi!”
Trần Hoài Kiêu ngoảnh đầu lại, câm nín liếc cô một cái.
Lúc này cô mới run rẩy buông áo anh ra, khẽ ho một tiếng, “Chỉ thấy phòng hơi lạnh.”
Trần Hoài Kiêu bật đèn, lại bật điều hòa sưởi ấm.
Bạch Nhân thấy khách sạn này tuy diện mạo không bắt mắt nhưng phòng ốc được bài trí không tệ, tường sơn trắng, có thảm màu xám, phong cách trang trí hiện đại tối giản.
Miễn cưỡng thì có thể chịu được một đêm.
Chỉ là… trong phòng chỉ có một chiếc giường rộng hai mét, ga trải giường trắng tinh, khăn lông được gấp thành hình cặp thiên nga đang hôn nhau, đặt trên chiếc giường lớn.
“ ́y? Không có phòng đôi* sao?” Bạch Nhân vò đầu, định đi ra khỏi phòng: “Em đi tìm lễ tân đổi lại!”
*Phòng đôi thường có hai chiếc giường, phù hợp cho hai người ở.
Trần Hoài Kiêu đã bỏ chiếc balo lệch vai xuống, vén chăn ra, “Tôi quen ngủ giường to, nếu em đổi thì tự thuê phòng riêng đi.”
“…”
Bạch Nhân đứng tần ngần ở cửa, sau khi nhảy qua nhảy lại giữa hai lựa chọn “Ngủ trên một chiếc giường cùng Trần Hoài Kiêu” hay “Ngủ trên một chiếc giường cùng ma”, cuối cùng cô chọn lựa chọn thứ nhất.
Cô đến phòng vệ sinh kiểm tra tình trạng vệ sinh, miễn cưỡng chấp nhận được, đi ra nói với Trần Hoài Kiêu: “Em không mang đồ ngủ.”
“Chẳng phải trên người vẫn mặc đồ đó sao?”
“Sao có thể mặc áo ngoài đi ngủ được!”
Mặt Trần Hoài Kiêu vô cảm, nói: “Em cũng có thể lựa chọn không mặc gì cả.”
“…”
Anh lấy một bộ quần áo bên trong thuộc hàng đặt may cao cấp từ trong balo ra, đưa cho Bạch Nhân, “Trước đây lúc em vẫn còn là gái nhà nghèo, tôi chưa thấy em nhõng nhẽo như này bao giờ.”
Bạch Nhân nhận lấy bộ đồ, khẽ hừ mũi nói: “Cũng có bắt anh chiều chuộng đâu.”
“Vậy đừng mặc quần áo của tôi nữa.”
Trần Hoài Kiêu duỗi tay ra định giành lại, Bạch Nhân xoay người chạy tọt vào phòng tắm, đóng cửa cái rầm.
…
Trần Hoài Kiêu tắm rất nhanh, dội người qua một lát còn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, thời gian ngủ trong đêm nay thực sự không nhiều.
Kiểu đua rally không chỉ khảo nghiệm sự thông thạo về đường đua và tính năng của xe, mà còn khảo nghiệm thể lực của người tham gia cuộc đua.
Anh vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Bạch Nhân đang nằm nhoài trên giường như một con mèo, đôi chân trắng muốt thon thả gập lại, vắt chéo vào nhau, áo sơ mi trắng ôm sát lấy da thịt mịn màng của cô, sau lưng hiện rõ một hõm nhỏ tựa như lúm đồng tiền.
Trần Hoài Kiêu đầu tư vào ngành giải trí, mấy năm qua đã gặp không ít người đẹp nhưng người có dáng vẻ như Bạch Nhân… thì lại khá hiếm có.
Hơn nữa anh còn chứng kiến cô trưởng thành, từ một con vịt xấu xí suy dinh dưỡng, vừa gầy vừa nhỏ lúc còn là thiếu nữ, từng bước phá kén lột xác, trở thành một con bướm xanh sặc sỡ bay lượn.
Anh đi đến trước mặt cô, tiện tay vứt khăn tắm đi.
Bạch Nhân đang mải tính toán tiền chia đôi trong buổi livestream hôm nay, hồn nhiên không biết người đàn ông đang đứng sau lưng, quan sát cô bằng ánh mắt nóng rực.
Chia 3:7, cô cũng được mấy vạn, dù đi theo Trần Hoài Kiêu đến vùng núi non hoang vắng còn phải ở trong khách sạn có ma một đêm thì cũng không lỗ.
Bạch Nhân nhoẻn miệng nở nụ cười hí hửng, cảm nhận đệm giường bên cạnh lún xuống, cô ngửi thấy một làn trầm hương thoang thoảng, hỏi: “Trần Hoài Kiêu, sao trên người của anh lúc nào cũng có mùi của em thế?”
“Có sao?” Người đàn ông ngửi lại người mình, không ngửi thấy gì.
“Rất rõ ràng.” Bạch Nhân tò mò hỏi anh: “Có phải vì anh có thể chất đặc thù, ngủ với người phụ nữ nào, trên người cũng giữ lại mùi của cô ấy chăng? Giống như bị đóng dấu vậy.”
“…”
Trần Hoài Kiêu đá mũi chân vào chân cô, “Bớt xem tiểu thuyết 18+ đi.”
“Không có xem đâu!”
Bạch Nhân quay sang, người đàn ông đã nằm xuống, kéo chăn che người lại.
Nhưng cô vẫn thoáng nhìn thấy trên người anh không mặc gì, làn da trên cánh tay trắng trẻo, đường nét cơ bắp rắn rỏi hút mắt.
“Sao anh ngủ mà không mặc quần áo?”
Trần Hoài Kiêu hờ hững liếc xéo cô, “Bộ đồ thay đổi duy nhất của tôi đang ở trên người em, nếu em không ngại, có thể cởi ra trả tôi.”
Bạch Nhân nghẹn họng không nói được lời nào, chỉ đành nhấc một cái gối thừa lên, đặt vào giữa hai người, “Đừng có đụng vào em.”
“Đáng lẽ câu này phải là tôi nói với em.”
Bạch Nhân tắt đèn, nằm xuống.
Người đàn ông bên cạnh không có bất cứ động tĩnh, tiếng hít thở đều đều và chậm rãi.
“Trần Hoài Kiêu, anh ngủ chưa?”
“Ừm.”
“Ngủ rồi còn trả lời.”
“Tôi mệt quá không muốn động đậy, nếu em thấy chán quá muốn làm chút gì đó, có thể trèo lên người tôi.”
“Cảm ơn, không cần, em ngại mệt.”
Bạch Nhân xoay người, đưa lưng về phía anh.
Cô chưa từng nghĩ có một ngày cô và Trần Hoài Kiêu lại thân mật như thế này, nhưng cũng xa cách như vậy.
Từng cử chỉ hành động của anh trước đây đều sẽ khiến con tim cô gợn sóng, lưu lại dấu vết…
Bây giờ, tâm thái của Bạch Nhân đã rất vững vàng, sẽ không khờ dại và ngây thơ giống như thời niên thiếu nữa.
Nửa tiếng sau, Bạch Nhân nghe thấy tiếng hít thở của Trần Hoài Kiêu dần trở nên đều đặn, cô cũng nhắm mắt lại.
“Rắc rắc.”
Bạch Nhân choàng tỉnh vì một loạt tiếng động kỳ lạ như thanh gỗ giòn gãy.
“!!!”
Cô vội vàng xoay người lại, khẽ nói với bóng lưng của người đàn ông: “Trần Hoài Kiêu, anh ngủ chưa?”
Trần Hoài Kiêu không có phản ứng, dường như anh đã ngủ say thật rồi.
Bạch Nhân run rẩy lấy chiếc gối chắn ngang hai người ra, kề lại gần anh, từ phía sau vòng tay ôm lấy eo anh, tựa mặt lên làn da nóng hầm hập của anh, nhắm nghiền hai mắt.
Tí tách…
Hình như cô lại nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt truyền ra từ trong phòng tắm.
Aaaaa!
Điên mất!
Bạch Nhân không chịu nổi nữa, chui tọt vào trong chăn, trèo ra phía trước Trần Hoài Kiêu rồi ôm lấy cánh tay rắn chắc cường tráng của anh, chui vào trong vòng tay ấm áp của anh.
Trần Hoài Kiêu còn hơi mơ màng, “Làm gì thế?”
“Có… có ma thật.”
“Ma quỷ cái gì.”
Bàn tay lạnh ngắt của Bạch Nhân bịt miệng anh lại, cất giọng run run: “Anh trai, nể tình hai lần trước, anh che chở em một lát, em sợ…”
“…”
Trần Hoài Kiêu lại nhắm mắt lại, sau đó ôm chặt cô gái nhỏ bé vào trong lòng, “Ngủ đi.”
Tôi bảo vệ em.
**
Sáng hôm sau, Bạch Nhân bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.
Cô mơ màng duỗi tay ra, vị trí bên cạnh đã trống huơ trống hoác, còn sót lại chút hơi ấm.
Ý thức của cô dần dần quay lại, mở mắt ra, nhìn thấy Trần Hoài Kiêu đứng bên cửa sổ. Anh đã mặc bộ đồ đua màu đỏ lá phong, đường nét hai cánh tay cực kỳ đẹp mắt, có thêm mấy phần nổi bật tùy hứng so với lúc anh mặc âu phục.
Tia nắng mai chiếu vào phòng từ cửa sổ, chiếu sáng sườn mặt của anh, trông vừa anh tuấn vừa toát lên cảm giác mạnh mẽ.
“Tỉnh rồi thì mau dậy đi.” Trần Hoài Kiêu đeo găng tay.
Bạch Nhân “đứng hình”, đổ người xuống giường một lần nữa, “Vì sao em phải đi theo anh đến nơi nghèo nàn này chịu khổ, buổi tối còn bị ma trêu đến mất cả ngủ.”
Trần Hoài Kiêu xoay người lại, đi tới bên giường.
Mái tóc dài của cô gái xõa tung, tựa như một bông sen đen nở rộ. Làn da lại trắng ngần, vóc dáng nhỏ nhắn mềm mại như con bướm trắng, đẹp đến mức khiến người ta nhìn mà xao xuyến.
Có một vài khoảnh khắc, anh cũng khó mà không động lòng với người phụ nữ này.
Cô đẹp đến cùng cực, sắp sửa thành yêu tinh đến nơi.
“Đuôi sam nhỏ, nếu còn ngủ nướng nữa, tôi sẽ vứt em ở trên núi đấy.”
Chất giọng anh ôn hòa, trầm thấp, cực kỳ êm tai.
“Dậy ngay đây! Đừng giục nữa!” Bạch Nhân hậm hực đạp tung chăn ra.
Trần Hoài Kiêu dời mắt xuống dưới, chỉ ngón tay vào chỗ cổ áo một cách ẩn ý.
Bạch Nhân cúi đầu nhìn, lúc này mới nhận ra cổ áo mình đã bung cúc một nửa, cảnh sắc bên trong đã lọt vào mắt người đàn ông toàn bộ.
Cô vội vàng xoay người lại, cài cúc áo chỉnh tề, sau đó với lấy áo khoác của mình xông vào phòng tắm như một con thỏ, làm vệ sinh cá nhân với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng xuất hiện trước mặt Trần Hoài Kiêu với dáng vẻ phấn chấn, tràn trề sức sống.
“Chuẩn bị xong rồi, đi thôi!”
…
Ánh nắng ban mai dần ló rạng ở hướng Đông.
Đúng như những gì Trần Hoài Kiêu nói, nửa chặng còn lại vô cùng hiểm trở, có những vòng cung nguy hiểm, chiều rộng chỉ cho phép một chiếc xe đi qua.
Cộng thêm tối qua trời đổ mưa, bánh xe cũng rất dễ bị trơn trượt.
Dù đi trên đường núi chật hẹp gồ ghề, Trần Hoài Kiêu vẫn lái vô cùng vững vàng, giữ được tốc độ ổn định.
Tính hiếu thắng của Bạch Nhân lại được nhen nhóm, “Em cảm thấy có thể nhanh hơn chút nữa.”
“Dạy tôi lái xe à?”
“Nếu đã đua xe thì tất nhiên phải thắng rồi!”
Trần Hoài Kiêu nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt, “Em có thể hạ kính xuống nhìn ra bên ngoài.”
Bạch Nhân không tin, hạ kính xuống, bên cạnh cô chính là vực sâu vạn trượng, dưới đáy vực là cây cối um tùm rậm rạp, còn có một con sông, nhìn xa trông như một con con giun dài thượt.
Còn xe của họ đang đi ngay bên cạnh mép vực, chỉ cách xa có vài bước chân, nhìn mà sợ mất hồn mất vía!
Bạch Nhân đóng kín cửa sổ lại, trái tim tăng tốc đập loạn nhịn, đây là lần đầu tiên trong đời cô sợ độ cao.
Vì Trần Hoài Kiêu lái xe luôn ổn định, vẻ mặt cũng bình thản không gợn sóng, vì thế cô đã nảy sinh ảo giác nơi này rất an toàn.
Đúng là ảo giác, tham gia cuộc đua như thế này, chính là lấy tính mạng ra chơi đùa!
Mà Trần Hoài Kiêu, dường như anh rất tận hưởng cảm giác kích thích khi tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Cô không giục anh tăng tốc nữa, giữ yên lặng, lấy kem nền tối màu ra, kéo mặt gương trên nóc xe xuống, trang điểm thành bộ dạng xấu xí.
Trần Hoài Kiêu liếc cô một cái, “Trang điểm xấu vui lắm à?”
Bạch Nhân cầm miếng tán phấn vỗ lên mặt, nói: “Để Tần Tước nhìn thấy khuôn mặt thật của em, e rằng anh ta yêu em mất.”
“Anh ta là chồng chưa cưới của em.”
Bạch Nhân trợn mắt, “Cảm ơn, không cần nhắc nhở em.”
Chính vì chuyện này mà cô đang phát sầu đây này.
Cô đã từng nghe ngóng, Tần Tước đúng là một tên biến thái, lấy anh ta chỉ sợ không được sống tử tế.
“Trần Hoài Kiêu, anh có định cân nhắc liên hôn với nhà họ Tô không.” Cô nghiêng người qua, nói với anh như đang bàn bạc: “Vì dẫu sao hai nhà Tô – Tần liên hôn, đều là để đối phó anh ở khắp mọi nơi.”
Trần Hoài Kiêu chẳng buồn liếc mắt, cất giọng bình tĩnh: “Em muốn gả cho tôi à?”
Bạch Nhân thở dài, “Không có lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có anh mới ngăn được mối liên hôn này.”
“Nếu em không muốn lấy chồng thì không cần thiết đến Bắc Thành lội vào vũng nước đục này, chẳng ai có thể ép buộc em cả.”
Sắc mặt Bạch Nhân trầm xuống, “Em không muốn cả đời mình… đều mắc kẹt trong trấn nhỏ Giang Nam như tách biệt với thế giới đó.”
Trần Hoài Kiêu biết lòng cô cao hơn trời, mọi sự cố gắng trong những năm qua chẳng qua đều là vì ngày hôm nay.
“Được thôi.” Anh thản nhiên nói: “Quỳ xuống cầu hôn tôi, tôi sẽ cân nhắc.”
“…”
“Ai muốn cầu hôn anh chứ!”
Trần Hoài Kiêu nhếch môi, “Tùy em.”
Bạch Nhân nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, uể oải tựa người vào ghế.
Thuận miệng hỏi vậy thôi, cô cũng chẳng ôm hy vọng với anh.
…
Trên đỉnh đầu có một flycam luẩn quẩn xung quanh, phát ra tiếng gió vù vù, truyền hình trực tiếp lại toàn bộ tình hình thực tế của cuộc đua.
Chắc hẳn người điều khiển thiết bị theo dõi hành trình cuộc đua cũng đã đến vùng lân cận.
Chẳng mấy chốc, con đường núi dốc quanh co đã kết thúc, xe đua không thể đi vào đường rừng quanh co dẫn đến đỉnh núi, chỉ có thể đi bộ leo lên.
Theo quy định của cuộc đua, đoạn đường kế tiếp yêu cầu Bạch Nhân đi bộ lên đỉnh để hoàn thành.
Cùng lúc này, chiếc xe đua của Tần Tước cũng lao đến nhanh như chớp, dừng lại trước mặt hai người họ.
Anh ta mở cửa xe bên ghế phụ một cách tự tin, chỉ thấy Kitty mặc một bộ đồ thể thao trang bị đầy đủ, sảng khoái xuống khỏi xe.
Bạch Nhân nhớ tối qua cô ta còn mặc bộ đồ của người mẫu xe, đi đôi cao gót cao lênh khênh. Vậy mà hôm nay lại chuyển người một cái, thay sang bộ đồ thể thao tiện cho việc hành động.
Thiết nghĩ… cuộc đua này, Tần Tước vốn không phải nhất thời nổi hứng tham gia, mà đã lên kế hoạch từ lâu, có chuẩn bị mà đến, mục đích chính là để thắng Trần Hoài Kiêu.
Kitty nhìn đôi giày cao gót dưới chân Bạch Nhân, nhoẻn miệng cười.
Tối qua Bạch Nhân mặc bộ đồ chỉ hợp đi quẩy đêm đến đây chơi, sau đó bị Trần Hoài Kiêu đột xuất tóm đi vì thế cách ăn mặc của cô đương nhiên không thích hợp để tham gia trò leo núi.
Điều kiện trên núi có hạn, cô cũng không mua được giày leo núi phù hợp.
Tần Tước đã chắc mẩm với kèo đua xe này nên mới lấy lợi ích thực tế như cổ phẩn để làm tiền cược với Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu cụp mắt nhìn đôi cao gót của Bạch Nhân, hỏi: “Em làm được không?”
Bạch Nhân không đáp, dứt khoát lấy cây cờ nhỏ màu đỏ lá phong trong tay Trần Hoài Kiêu, giậm gót giày xuống đất, sải bước thoăn thoắt đi vào con đường trên núi.
Kitty theo sau cô không nhanh không chậm, bước thong thả hư đang muốn nhìn trò cười của cô.
Mang giày cao gót đi trên đường núi, chẳng bao lâu nữa gót giày của cô sẽ gẫy, thua là cái chắc.
…
Bạch Nhân đi giày cao gót khó khăn lắm mới leo lên được lưng chừng núi, gót giày lún vào sình lầy trên đường núi không chỉ một lần. Kitty vẫn luôn đi đằng sau cô, rõ ràng cô ta có cơ hội vượt qua cô nhưng cô ta không làm như vậy.
Bạch Nhân quay lại nhìn Kitty một cái, cô ta đang đứng trên một đoạn dốc cách cô chừng mười mét, khinh miệt nhìn bộ dạng leo núi chật vật của cô như đang nhìn trò hề.
Nhưng cô ta nào có ngờ, Bạch Nhân lại dứt khoát cởi giày cao gót, đi chân trần trên đường núi.
Kitty cực kỳ ngạc nhiên, trơ mắt nhìn Bạch Nhân cởi giày, leo lên dốc nhanh như bay.
Con đường này đầy cành cây khô, để giành chiến thắng cô thật sự lấy mạng ra đùa.
Kitty vội vàng đuổi theo, nhưng vì đã bị bỏ lại một khoảng cách không nhỏ, lực chân của Bạch Nhân như được rèn luyện tích lũy lại theo thời gian. Cô ta không thể đuổi kịp được, đành trơ mắt nhìn cô biến mất sau lùm cây.
Lúc Bạch Nhân quay đầu lại, đã không thấy Kitty đâu nữa rồi.
Như này đã là gì, hồi còn nhỏ gia cảnh khó khăn, khổ sở nào cô cũng có thể chịu được.
Muốn chiến thắng thì phải sẵn sàng trả giá hơn người khác.
…
Chiếc flycam vẫn bay lòng vòng trên trời, co thể nhìn thấy rõ Kitty đã bị bỏ lại phía sau một đoạn rất xa, và vẫn không đuổi kịp Bạch Nhân.
Tần Tước tức tối nhìn về phía Trần Hoài Kiêu, người đàn ông tựa vào chiếc xe đua màu đỏ, vẻ mặt lạnh lùng bình thản, đôi mắt đen nhìn đăm đăm vào đôi chân trần lấm bẩn của cô gái.
Anh ta hạ giọng, chất vấn Trần Hoài Kiêu: “Anh và cô hai nhà họ Tô có quan hệ gì, để giúp anh thắng, cô ta liều mạng thật đấy!”
Trần Hoài Kiêu lạnh lùng liếc anh ta một cái, thốt ra hai chữ đầy ẩn ý: “Đoán xem?”
“Anh ngủ với cô ta rồi à.”
Trần Hoài Kiêu khẽ bật cười.
Tần Tước lập tức nổi cơn tam bành, nghiến răng nghiến lợi, một mình đi đến chỗ khuất không người, lấy điện thoại ra.
Khi sắp đến đích, Bạch Nhân nhận được cuộc gọi của một số lạ.
Người đàn ông trong điện thoại dứt khoát đi thẳng vào chủ đề: “Tôi là Tần Tước.”
“Chồng chưa cưới, chào anh.”
“Cô nỗ lực giúp Trần Hoài Kiêu thắng cuộc như vậy, hắn ta đã hứa cho cô bao nhiêu lợi ích?”
“Sao nào, cậu Tần muốn mua chuộc tôi đấy à?”
Tần Tước trầm giọng, “Nếu tôi thắng, tôi có thể lấy được mười phần trăm cổ phần của Xán Tinh, chia 5:5 với cô, cô có thể trở thành người có gia thế bạc tỷ một cách dễ dàng.”
Bạch Nhân nghe thấy vậy, dừng bước ngay lập tức.
Quả thực Tần Tước đã đưa ra điều kiện mà đối với Bạch Nhân mà nói, khó lòng mà từ chối được.