Phòng riêng vip này… Chắc là được đo ni đóng giày cho Trần Hoài Kiêu.
Bạch Nhân nhớ Trần Hoài Kiêu thích phong cảnh Giang Nam, thời đại học cứ cuối tuần anh lại đến ở lại trấn nhỏ của cô.
Khi đó Bạch Nhân còn là cô gái nhỏ, luôn cùng anh trai hàng xóm đi chơi khắp hang cùng ngõ hẻm của trấn cổ.
Phòng riêng của câu lạc bộ này tuy được thiết kế theo vùng sông nước Giang Nam nhưng so với trấn cổ thực sự thì vẫn còn khác xa.
Bạch Nhân đi lên phiến đá trên đường, mỗi nơi nhìn qua một chút, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Hoài Kiêu ngồi bên cạnh bàn ở cuối suối nước.
Trần Hoài Kiêu mặc bộ vest may riêng, hai cúc áo bên trên đã được cởi ra lộ ra cần cổ trắng, cà vạt cũng được nới lỏng.
Anh ngồi trên sô pha chợp mắt.
Đôi chị em gái vừa rồi ngồi trước bàn cạnh làn nước, rót cho anh một ly rượu: “Ngài Kiêu, uống một ly nhé.”
Trần Hoài Kiêu không hề có hứng thú gì với hai cô, mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn, đương nhiên cũng không thèm nhận rượu của họ, đầu ngón tay vẫn thưởng thức cái chén Tử Sa (*) trên tay.
(*) Tử Sa: một loại đất sét ở Giang Tô, rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen, chủ yếu dùng làm đồ trà.
Hai cô gái ngồi đối diện, cô em hút thuốc ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Trần Hoài Kiêu, làm nũng nói: “Ngài Kiêu, đừng không nể mặt như vậy mà, chúng em mời ngài một ly.”
Mặt Trần Hoài Kiêu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, định gọi Thẩm Bân lại lôi người ra ngoài, nhưng chẳng muốn mở miệng, hơi chóng mặt, mệt mỏi, chả có hứng thú gì.
Bạch Nhân nhìn anh, lắc đầu bất đắc dĩ.
Cô chưa bao giờ coi thường mấy cô gái muốn dựa vào nhan sắc để cố gắng leo lên.
Muốn đạt được thành công, đôi khi phải dùng chút thủ đoạn.
Thế nhưng… Muốn dụ dỗ ông lớn, dù sao cũng phải tìm hiểu kỹ, thăm dò tất cả sở thích của người ta chứ.
“Đến rót rượu cũng không biết, sao anh ta phải cho cô mặt mũi chứ.”
Ngay khi giọng nói người Ngô nhẹ nhàng, nhu mì cất lên, Trần Hoài Kiêu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt mông lung, đúng là đã uống không ít.
Cô em hút thuốc thấy Bạch Nhân tới phá thì hỏi ngược lại: “Sao tôi lại không biết rót rượu?!”
Khóe miệng Bạch Nhân hiện ra ý cười nhàn nhạt, ngồi trước bàn Lưu Thương Khúc Thủy(*), tay cầm bình rượu cổ, đầu tiên xoay người về phía bình rượu nóng trên giả cảnh một lần, sau khi rót rượu, lấy một lá bạc hà trên giả cảnh, bỏ vào chén nhỏ, đặt chén vào khay trên tay, thả khay theo dòng nước, trôi tới trước mặt Trần Hoài Kiêu.
(*) Lưu thương khúc thủy: Đây là phong tục cổ xưa của người Trung Quốc vào ngày 1 tháng 3 hàng năm, người xưa sẽ tụ tập bên cạnh một con suối uốn lượn, đặt chén rượu ở thượng nguồn nước chảy, rượu đến trước mặt ai thì người đó cầm chén uống, đây gọi là lưu thủy.
Đây mới thực sự là… Lưu Thương Khúc Thủy.
Trần Hoài Kiêu cũng nể mặt, cầm chén rượu lên, chào từ phía xa, uống một hơi cạn sạch.
Hai cô gái bị mấy động tác này của Bạch Nhân làm cho kinh ngạc ngây người.
Mỗi động tác của cô, vung tay nhấc chân đều rất tình tứ, sự tao nhã như xuất phát từ trong xương cốt, ánh mắt say đắm như rượu lâu năm, đọng lại rất lâu và ngọt ngào.
Còn các cô thì lại dung tục không tả nổi.
Cô gái trang điểm màu khói xấu hổ muốn rời đi, nhưng cô nàng nóng bỏng lại không muốn dễ dàng buông tha như vậy, đây là cơ hội khó khăn lắm cô ta mới có được.
Cô ta đi tới trước mặt Bạch Nhân, lạnh giọng buông lời đuổi khách: “Xin cô rời khỏi đây.”
Bạch Nhân ưu nhã rót cho mình một chén rượu, ngắm nhìn chén rượu, đôi môi đỏ mọng thốt ra: “Không.”
“Cô có biết người trước mặt này là ai không? Còn bày ra cái vẻ lẳиɠ ɭơ!”
Cô ta nắm lấy tay Bạch Nhân, muốn kéo cô tới trên ghế.
Nhưng mà, tay cô ta vừa chạm vào Bạch Nhân, đã bị cô cầm ngược lại khống chế, bóp rất mạnh, cô gái đau đớn kêu lên: “A, đau quá!”
Cô gái trang điểm khói nhìn chị em của mình bị bắt nạt, vội vàng rung chuông gọi người tới: “Ở đây có người gây sự!”
Rất nhanh, có mấy bảo vệ chạy tới, lại nghe thấy Bạch Nhân lạnh lùng nói: “Người dẫn mối giới thiệu tới đây, mời bọn họ ra đi.”
Bảo vệ quay mặt nhìn nhau, tóm lấy đôi chị em mang ra ngoài.
Hai cô gái không cam lòng giãy giụa, chỉ vào Bạch Nhân: “Cô là ai, cô dựa vào cái gì… “
Bạch Nhân lạnh nhạt nói: “Dựa vào anh ta là người của tôi.”
“Cô…cô không biết xấu hổ!”
Còn chưa dứt lời, Trần Hoài Kiêu đã đặt chén rượu xuống, bàn tay đặt lên hông Bạch Nhân.
Chị em gái trợn to hai mắt, không thể tin được vào mắt của mình.
Xưa nay Trần Hoài Kiêu nổi tiếng lãnh cảm, nhưng lại dùng động tác như vậy ngầm thừa nhận câu nói kia của cô.
Anh ấy đúng là… người của cô ta.
Chị em gái xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, không cần bảo vệ đưa ra ngoài, bọn họ tự cầm lấy túi xách, chạy mất dép.
Sau khi hai cô gái rời đi, Bạch Nhân ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài Kiêu, nói đầy châm chọc và mỉa mai: “Ngài Kiêu, mới kết hôn có một tuần, ngoại trừ ngày đầu tiên không ra ngoài, còn lại đều đi ra ngoài ăn chơi chè chén, quả nhiên vẫn là hoa dại thơm hơn.”
Trần Hoài Kiêu lướt nhìn Bạch Nhân một chút: “Tôi lạnh nhạt em à?”
Anh thấy một tuần này của cô cũng khá đặc sắc, không chỉ có thể thuận lợi vào được đoàn kịch “Nghê Thường”, mà còn giành được vị trí múa dẫn đầu.
“Anh không về, mỗi ngày em đều ngủ đủ tám tiếng, vô cùng yên ổn.” Bạch Nhân lại kéo cà vạt của Trần Hoài Kiêu, rút ngắn khoảng cách của hai người, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà Trần Hoài Kiêu, anh đừng quên đã đồng ý chuyện em nói, em không muốn bị lây bệnh…”
Người xung quanh nhìn thấy Bạch Nhân lại dám làm động tác khiêu khích Trần Hoài Kiêu như vậy, cũng không khỏi lau mồ hôi.
Nhưng trên mặt Trần Hoài Kiêu lại không hề tức giận, trái lại còn thuận theo dán vào mặt cô, thì thầm với cô.
Điều này… quá khác thường.
Trần Hoài Kiêu biết Bạch Nhân nói đến điều gì, chậm rãi nói: “Yên tâm, tôi là người làm ăn, lấy chữ tín làm đầu.”
Quả nhiên là người làm ăn, ngay cả chuyện thân mật vợ chồng cũng có thể coi như chuyện làm ăn để nói.
Nhưng mà nói cũng đúng, cuộc hôn nhân này, vốn là tràn đầy tính toán và lợi ích kinh doanh, Trần Hoài Kiêu nhận được lợi, đương nhiên cô cũng thế.
Thứ tình yêu tuổi trẻ trong hôn nhân này, thật sự nhạt nhẽo.
Khóe miệng Bạch Nhân xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, cúi đầu ngửi gáy anh một chút, quả nhiên, cái mùi đàn hương thoang thoảng kia vẫn không tản đi, mơ hồ quẩn quanh trong hơi thở.
Thật kỳ lạ, mùi cô lưu lại trên người anh, một tuần vẫn chưa tan hết.
Trần Hoài Kiêu chú ý tới động tác của cô, ngửi cảnh tay của mình, lại ngửi cô một chút.
Quả nhiên, trên người hai người đều có một mùi giống nhau.
“Bạch Nhân, em đã làm gì trên người tôi?”
“Em làm sao mà biết được.” Bạch Nhân cau mày: “Còn định hỏi anh, từ sau cái đêm ở khách sạn Đế Hào, trên người anh vẫn luôn có mùi đó.”
Giống như bị cô đánh dấu vậy.
Có điều như vậy cũng hay, Bạch Nhân có thể biết được, người đàn ông này có ăn vụng bên ngoài hay không.
Cô dùng đầu ngón tay véo véo mặt của anh, sau đó hất ra: “Tự lo đi, Trần Hoài Kiêu.”
Nói xong, cô xách túi ra khỏi phòng riêng của câu lạc bộ, Tôn Lê Lê gửi tin nhắn cho cô: “Bạn yêu, mình không đợi cậu được, ngày mai còn có việc, phải ngủ sớm, cậu cũng phải về sớm một chút đấy.”
Bạch Nhân đi tới chỗ còn sáng đèn ở đầu đường định bắt taxi về nhà.
Lúc này, có một chiếc xe Bentley dừng trước mặt cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy cái gò má cao quý của Trần Hoài Kiêu, nhìn cũng không thèm nhìn cô, thờ ơ nói.
“Lên xe.”
Bạch Nhân nhìn đường phố yên tĩnh xung quanh, không chắc có thể gọi được xe, đành lên xe.
Trong xe yên tĩnh, tài xế Thẩm Bân cũng không dám thở to, sợ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của vợ chồng ông chủ ngồi đằng sau.
Hơi thở của Trần Hoài Kiêu quá mạnh mẽ, người bình thường ngồi bên cạnh anh sẽ cảm thấy không dễ chịu.
Nhưng Bạch Nhân lại như không có chuyện gì, lấy điện thoại ra, mở đoạn video hoàn chỉnh của “Nghê Thường Vũ Y” mà Tổng giám sát nghệ thuật đã gửi cho cô, chắc là để học tập.
Trần Hoài Kiêu không nhịn được liếc nhìn cô một chút.
Ánh sáng xanh mờ ảo đổ lên khuôn mặt trắng nõn, sạch sẽ của cô, bớt đi một phần giảo hoạt thường ngày, giữa hai lông mày toát lên sự nghiêm túc và chăm chú.
Anh dời tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Bạch Nhân.”
“Hả?” Bạch Nhân không ngẩng đầu.
“Em tìm tôi, là lo lắng tôi sẽ cùng với cô gái khác…”
“Em không tin tưởng anh.” Cô hờ hững nói: “Sợ mang bệnh từ người lạ.”
Trần Hoài Kiêu yên lặng rất lâu, mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi, nói: “Tôi đã đồng ý, sẽ không nuốt lời. Cuộc hôn này dựa theo nhu cầu đôi bên. Cho nên ngoại trừ thân thể trung thành, những chuyện khác không cần để ý.”
“Hả?”
“Bất kể tôi về nhà mấy lần, tốt nhất là em cũng đừng hỏi quá nhiều.” Trần Hoài Kiêu cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình bình tĩnh lại: “Đương nhiên, đây là yêu cầu từ hai phía, tôi cũng sẽ không gò bó những hoạt động của em, em có thể vào đoàn phim, làm tất cả những chuyện em muốn làm.”
Bạch Nhân trầm ngâm vài giây, mỉm cười nói: “Được đó.”
Trần Hoài Kiêu nghiêng mặt sang một bên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, yên lặng đè nén cảm giác tâm trạng không tốt.
Mà Bạch Nhân, lúc anh xoay người sang chỗ khác, khóe miệng đang mỉm cười cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Có trời mới biết… người đàn ông này chán ghét cô tới mức nào.
Nhưng mà cũng không quan trọng, chỉ cần không làm ảnh hưởng tới kế hoạch của cô, Bạch Nhân cũng không cần để ý tới mấy việc này.
Cô đã sớm nghĩ thông suốt rồi.
…
Sau khi về nhà đã khuya, hai người vẫn về phòng riêng.
Trần Hoài Kiêu đến thư phòng xử lý tài liệu của mình, đọc sách, chuẩn bị đi ngủ.
Bạch Nhân đi tắm, thoa tinh dầu, đổi kiểu váy ngủ khêu gợi, cũng chuẩn bị ngon giấc.
Ngày mai chính thức gia nhập nhóm múa “Nghê Thường”, phải tranh thủ để có trạng thái tốt nhất.
Nhưng mà, càng muốn ngủ sớm, thì càng ngủ không được.
Bạch Nhân trằn trọc trở mình đến tận đêm, trên người có cảm giác nóng như lửa đốt.
Hay là… Bởi vì Trần Hoài Kiêu ở nhà
Rốt cuộc, Bạch Nhân buồn bực ngồi dậy, nhắn tin cho Trần Hoài Kiêu: “Trần Hoài Kiêu, đến đây thị tẩm.”
Gửi tin nhắn đi, nhưng mãi không thấy trả lời, Bạch Nhân ôm đầu lại ngủ một chút, nhưng vẫn không ngủ được, đành đứng dậy đi tới cửa thư phòng tìm Trần Hoài Kiêu.
Có ánh sáng hắt qua khe cửa.
Bạch Nhân đẩy cửa ra, nhìn thấy Trần Hoài Kiêu nằm trên ghế sô pha, hai chân duỗi dài trên ghế, mặc dù đã ngủ say, nhưng vẫn duy trì sự nghiêm túc lúc ban ngày.
“Tại sao lại ngủ ở đây?”
Bạch Nhân đi tới trước mặt anh, không nhịn được đẩy anh một cái: “Này.”
Anh không tỉnh lại.
Bạch Nhân đưa tay sờ trán của anh, nóng rẫy!
Anh bị sốt.
Chẳng trách khi ngồi trên xe, tinh thần anh vẫn luôn ủ rũ, cũng không nói nhiều, sau khi trở về thì ở mãi trong thư phòng không đi ra.
Bạch Nhân lại đưa tay luồn vào cổ áo của anh, ngoài trán thì cả người anh cũng vô cùng nóng.
Cô vội vàng mở cúc áo của anh, chạy vào phòng tắm lấy khăn mặt thấm nước lạnh, đặt lên trán anh cho hạ sốt.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, người không khỏe cũng không biết đi bệnh viện.”
Cô cằn nhằn nói rồi lấy hộp thuốc trong nhà ra.
May mà trong hộp thuốc có đầy đủ thuốc, từ thuốc cảm, hạ sốt, còn có thuốc bôi vết thương ngoài da…
Bạch Nhân xem sách hướng dẫn, lấy thuốc hạ sốt hình con nhộng, dùng nước ấm đút cho anh uống, sau đó khó khăn đỡ anh dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới phòng ngủ, đặt anh nằm trên giường.
Người đàn ông này bị nóng đến kiệt sức, thần trí không minh mẫn, trạng thái rất tồi tệ.
Làn da anh hơi ửng đỏ, mặc dù bị ốm tới mức này, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai như trước.
Quản gia Đường Tạp đã hoàn thành công việc ngày hôm nay, sau khi hai người đi ngủ thì anh ấy cũng về nhà mình, lúc này không tiện gọi người đến.
Bạch Nhân muốn đưa Trần Hoài Kiêu đến bệnh viện, nhưng vì chưa quen ngôi nhà này, cô tìm một hồi… mãi chẳng thấy chìa khóa xe.
Gọi xe cứu thương thì không đến nỗi, xe cứu thương đều là để cấp cứu, Trần Hoài Kiêu chỉ bị sốt, lại còn đã uống thuốc hạ sốt rồi.
Bạch Nhân suy nghĩ chốc lát, nhớ tới hồi còn bé bị sốt cao không hạ, bà ngoại sẽ dùng khăn lông lau chùi cơ thể của cô đến khi hạ nhiệt độ, chắc là có thể thử cách này.
Bạch Nhân bỏ dép ngồi lên giường, cởϊ qυầи áo Trần Hoài Kiêu ra, làm toàn bộ cơ thể anh lộ ra trước mặt cô.
Tuy cô đã ở cùng anh không chỉ một lần, nhưng đều trong hoàn cảnh tối tăm, cô chỉ có thể sờ mà không nhìn được.
Huống hồ, cũng không tiện nhìn kỹ.
Dưới ánh đèn, thân thể của người đàn ông hoàn mỹ đến mức không thể soi mói. Cơ bụng như những khối socola ưa nhìn, đường rãnh bụng uốn lượn xuống phía dưới, bắp thịt rắn chắc nhưng không thô kệch.
Bạch Nhân chỉ liếc nhẹ một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.
Cô vào nhà tắm giặt sạch khăn lông trắng rồi lại quay lại lau gò má, ngực và bụng cho anh.
Cứ như vậy nhiều lần hai tiếng đồng hồ, cơ thể Trần Hoài Kiêu cuối cùng cũng không nóng như vậy nữa, thần trí vẫn hơi mơ hồ, trong miệng anh mơ màng hình như nói gì đó.
Bạch Nhân đưa tai tới gần nghe, đã thấy môi anh đóng mở, nói gì đó không rõ.
Có khi lại là “A Dao” gì đó!
Sắc mặt Bạch Nhân lạnh xuống, bỏ khăn ra, đứng dậy định đi.
Người đàn ông dùng sức nắm chặt cổ tay cô, nắm rất chặt.
Bạch Nhân đã dựng cho mình phòng tuyến tầng tầng lớp lớp từ trước, sở dĩ cô chọn gả cho Trần Hoài Kiêu, chính là căn cứ vào tiền đề “buông tay.”
Sau đêm đó, tất cả thương tâm, khổ sở… đều bị cô giấu đi.
Cô muốn có hạnh phúc, mà cái hạnh phúc này… không phải do anh bố thí.
Bạch Nhân im lặng nhìn người đàn ông, áo anh mở rộng, lộ ra xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc, dưới ánh đèn, khuôn mặt anh càng đẹp, thoáng chút không thể xâm phạm.
Đầu ngón tay của cô xoa nhẹ đôi lông mày của anh, dần dần đi xuống, xẹt qua mũi anh, rồi đến môi… Cô chậm rãi cúi người, giống như sắp làm chuyện xấu, áp lên tai anh, nhẹ giọng nói.
“Em chính là A Dao, em đã trở về, người ta nhớ anh chết mất.”
Vầng trán người đàn ông cau lại, giống như bị ác mộng, bàn tay nắm chặt cổ tay cô bỗng nhiên buông ra.
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, Bạch Nhân ngáp liên tục, mí mắt giống như có trọng lượng nghìn cân, thôi cứ tạm thời ngủ bên cạnh anh vậy.
Ngủ không biết bao lâu, Bạch Nhân cảm giác được người đàn ông bên cạnh di chuyển, sau đó… Cô cảm giác được một nụ hôn nóng bóng khiến cô không thở nổi.
Cô vô thức muốn tránh khỏi, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt gáy, cạy môi cô ra.
Cuối cùng cô cũng nghe rõ lời nói mơ hồ trong miệng anh, anh đang gọi.
“Đuôi sam…”