Thầy, cho em hút tí máu đi! - Chương 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Thầy, cho em hút tí máu đi!


Chương 1:


“Mẹ nói cái gì, con xuống nhân gian cai quản, vì sao?”.
“Lãng nhi, con chịu khó giúp mẹ già, mẹ muốn đi chơi”.
“Lão đại, mẹ mà già thì ai còn trẻ được với mẹ, nhưng sao không phải là Mạn nhi mà là con?”.
“Mạn nhi nó phải cưới chồng, thời gian đâu mà xuống, con ngoan giúp mẹ”.
“Hừ”.

“Yên nhi, làm như vậy được sao?”.
“Chàng cứ yên tâm, mọi chuyện đã nằm trong kế hoạch của ta. Phàm, bây giờ việc cần làm là đi du ngoạn thôi, tới khi kịch hay sẽ thưởng thức”.
“Nếu Lãng nhi biết nàng tính kế nó thì nó sẽ giận đó”.
“Hừ, người ta kiếm vợ giúp nó còn không mừng mà ở đó giận”.

Đại học A là đại học dạy giỏi ở thành phố J, tuy đầu vào cao nhưng số lượng sinh viên vào hàng năm rất nhiều. Và đó cũng là lý do cô ở đây.
“Thiên Thiên, mau dậy đi học”.
Một người bạn cùng phòng với cô – Trần Tư Kỳ đánh thức cô dậy.
“Tớ biết rồi”, Thiên Thiên lăn qua lăn lại mới đứng dậy đi rửa mặt.
Thiên Thiên là ma cà rồng thuần chủng, vì vậy cô có thể ra ngoài cả ngày lẫn đêm, chỉ là ban ngày sức mạnh yếu hơn ban đêm. Luôn là vậy, ma cà rồng là các sinh vật bóng đêm, chỉ có ban đêm chúng mới là bá vương.
“Thiên Thiên, trễ rồi đó, hôm nay là tiết học Ngoại ngữ, nghe nói có giáo viên mới tới dạy đó”.
Thi Dương – một người khác ở chung phòng cũng lên tiếng, “Là thật đó, tớ đã thấy rồi, thầy ấy rất đẹp trai, khi cười lên chói lọi như mặt trời vậy”.
“Dương Dương, cậu có nói quá không vậy, hot boy trường mình cũng không thiếu đâu”, Hàn Tiên – người còn lại trong phòng bất bình đáp.
“Tiên Tiên, tớ không có nói quá đâu, tớ hôm qua đi ngang phòng giáo viên tình cờ thấy được, thầy ấy được quá trời các bà cô hoan nghênh, là soái ca chính hiệu đó”.
Thiên Thiên sau khi thay đồ xong cũng chuẩn bị xách cặp ra khỏi phòng, “Được rồi, soái ca thì kệ đi, sắp trễ rồi đó mấy nàng”.
“Aa, đúng rồi, mau”.
Bốn người nhanh chóng vào giáo đường giảng dạy, thu hút không ít ánh nhìn. Phòng của cô có Hàn Tiên là đại mỹ nữ, Trần Tư Kỳ thanh tú dịu dàng, Thi Dương xinh đẹp, còn cô thì xinh xắn, đáng yêu như búp bê, toàn là người đẹp nên đi đâu cũng được hoan nghênh.
Thi Dương đã nhờ người dành chỗ ngồi tốt, là bàn đầu để được ngắm thầy mới.
“Mau tới, còn ngóng gì nữa mấy cô nương, tớ đã giành trước chỗ rồi”.
Ba người lắc đầu ngán ngẩm, Thi Dương đã có bạn trai rồi nhưng vẫn mê trai, cái tật ấy làm bạn trai Thi Dương không ít lần ghen tuông.
“Thiên Thiên, đừng nói tớ không thương cậu, phòng ta chỉ còn mình cậu là cô đơn, tớ đây cố ý sắp xếp chỗ này cho cậu để có cơ hội đấy”.
Thiên Thiên mỉm cười xinh đẹp, cô tuy không phải con người, nhưng những người bạn cùng phòng này thực sự rất tốt, không giống vẻ ngoài của họ mà cho là kiêu ngạo.
“Tớ biết, cậu thương tớ, nhưng cứ để mọi việc tự nhiên đi”.
Hàn Tiên đang ngồi giũa móng cũng gật đầu, “Dương Dương, cậu khỏi lấy cớ là để ngắm soái ca, tụi tớ biết tỏng rồi, còn bày đặt nói thương yêu Thiên Thiên của tụi tớ”.
Nói xong ba người ngồi cười, để cho Thi Dương trừng mắt nhìn.
“Suỵt, vô lớp rồi kìa”, vẫn là Trần Tư Kỳ sáng suốt.
Mấy tụi con gái ngồi ngoài gần cửa suýt thét lên vì thấy thầy ngoài xa đi tới, tụi con trai thì tỏ ra ghen ghét khi nhìn thấy.
Khinh Thương Lãng bước vào trước mọi con mắt hâm mộ, ghen ghét của mọi người, anh cười thầm, đúng là con nít ở nhân gian.
“Xin chào các em, tôi là Khinh Thương Lãng, người sẽ chịu trách nhiệm môn Ngoại ngữ năm nay của các em”.
Một tràn vỗ tay nồng nhiệt đến từ phía các sinh viên nữ, sinh viên nam thì vỗ tay hờ hững, chỉ có duy nhất một người không vỗ, là Thiên Thiên.
Anh nheo mắt nhìn cô, thấy cô nhìn chằm chằm anh mà mặt không đỏ, chỉ lộ ra ánh mắt thèm khát. Chính xác là ánh mắt thèm khát, Thiên Thiên ngồi đây mà lòng không ngừng vặn vẹo, mùi máu thơm tỏa ra từ anh khiến cô chỉ muốn cắn cho một cái. Nhưng đây là lớp học, cô không ra tay được.
Thấy cô cứ vặn tay vào áo, Hàn Tiên thấy lạ huých cô một cái.
“Thiên Thiên, cậu sao vậy, khó chịu à?”.
Thiên Thiên giật mình rời ánh mắt từ anh về Hàn Tiên, “Không sao, chỉ là hơi đói bụng tý”.
“Ồ, nói cũng phải, tý nữa chúng ta đi ăn”.
“Ừ”.
Khinh Thương Lãng thấy ánh mắt cô rời khỏi anh, anh dùng ánh mắt dò xét cô. Thân hình cao khoảng 1m65, hơi gầy, làn da trắng như em bé, khuôn mặt nhỏ xinh xắn như búp bê. Nói tóm lại nếu ở thời cổ đại, cô đã là một tiểu mỹ nhân nhu nhược khuynh nước khuynh thành rồi.
Bất chợt Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh, anh vội vàng cụp mắt ho khan, “Tôi không thích điểm danh, nhưng theo nguyên tắc thì hôm nay sẽ là buổi điểm danh đầu tiên và cuối cùng”.
Thiên Thiên hơi buồn cười, vừa nãy bắt gặp ánh mắt anh dò xét cô rồi vội vã đổi chủ đề, anh là con mồi ngon nhất cô từng thấy, cô nhất định sẽ làm mọi cách để hút được nguồn máu đó.
“Trần Tư Kỳ”.
“Có”.
“Hàn Tiên”.
“Có”.
“Thi Dương”.
“Có em thầy ơi”, cả bốn người cùng cười với giọng điệu của Thi Dương.
“Thiên Thiên”.
Cô dùng ánh mắt to tròn chống với ánh mắt của hắn, “Có em”.
Giọng nói nhỏ nhẹ làm rung động lòng anh, thì ra cô tên Thiên Thiên. Anh dùng bút khoanh tròn tên cô trong danh sách, “Được rồi, ta bắt đầu học”.
Cứ tưởng cô không sao, nhưng đến giữa buổi học cảm thấy khát vô cùng. Bình thường đều không như vậy, hôm nay vì máu của anh quá thơm khiến cổ cô khát vô cùng, đến răng nanh cũng lộ ra ngoài. Cô cảm thấy không ổn liền cúi đầu ôm bụng.
“Thầy, em ra ngoài một chút”.
Khinh Thương Lãng nhìn cô, gật đầu.
Nhận được cái gật đầu của hắn, cô chạy ra ngoài, thở hổn hển, điều tiết lại cơn khát của cô nhưng chỉ cảm thấy đỡ hơn một chút, chợt có người gọi cô.
“Thiên Thiên”.
Thiên Thiên nhìn qua, là Mạnh Nguyên, mắt cô nhìn chằm chằm vào cổ anh, trong mắt có tính toán.
“Mạnh Nguyên, tớ cảm thấy không ổn, cậu đưa tớ đến phòng y tế đi”.
“Được rồi, Thiên Thiên cậu đứng cho vững, tớ đỡ cậu đi”.
Nếu cô đoán không lầm thì Mạnh Nguyên này là người thích cô, anh là một trong những con mồi của cô.
Đến phòng y tế, không có ai trong phòng, cô càng có cơ hội ra tay.
“Mạnh Nguyên, cậu đỡ tớ đến bên giường đi”.
“Được”.
Sau khi ngồi trên giường, Thiên Thiên vòng tay qua cổ Mạnh Nguyên làm khuôn mặt anh tuấn đỏ lên, “Thiên Thiên, cậu làm sao vậy?”.
Cô dùng ánh mắt hấp dẫn Mạnh Nguyên, đây là một trong những sức mạnh của ma cà rồng.
“Mau, hạ cổ xuống một chút”.
Mạnh Nguyên đang chìm trong thôi miên, bất tri bất giác hạ cổ xuống cho Thiên Thiên, cô dùng răng nanh cắn cổ anh, một luồng máu chảy xuống, cổ dùng miệng lưỡi hút sạch. Cơn khát đã vơi đi, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn đang gào thét máu của Khinh Thương Lãng.
Cô đặt Mạnh Nguyên xuống giường, bên cổ là dấu cắn nhưng từ từ khép lại, không dấu vết. Đây chính là điểm mạnh của tộc thuần chủng.
Cô vuốt vuốt váy trên người, liếm khóe miệng, sau đó quay về lớp.
Cô đi từ cửa phía sau vào, ngồi vào chỗ.
Trần Tư Kỳ lo lắng hỏi, “Sao vậy Thiên Thiên?”.
Cô cười xòa, “Không sao”.
Khinh Thương Lãng đang giảng bài nhưng khóe mắt anh vẫn thấy cô vào, khác với vẻ mặt trắng bệch lúc nãy, bây giờ mặt cô hồng hào đầy sức sống.
“Hôm nay tới đây thôi, chúng ta tan học”.
Vừa dứt lời, các sinh viên nữ ào ào lên hỏi bài, chủ yếu là muốn có được số điện thoại của anh nhưng anh lắc đầu mỉm cười, vì vậy đa phần đều bị mê hoặc mà không hỏi nữa.
Thiên Thiên mỉm cười, nhìn thấy anh ra khỏi lớp cô liền xách cặp đứng lên, “Mấy cậu ra căn tin chờ tớ, gọi một phần giùm tớ luôn nha, tớ đi đây một chút”.
Thiên Thiên đi theo anh nãy giờ, quan sát một lúc không có người liền lập tức nhào ra.
“Thầy Lãng”, giọng nói như trẻ con vang lên.
Khinh Thương Lãng nãy giờ đều biết cô đi sau anh, nhưng giả vờ không biết để xem cô giở trò gì.
“Bạn học Thiên Thiên, có chuyện gì không?”.
Cô ngước lên nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai được nắng chiếu vào có hơi chói, anh cao khoảng 1m8, như vậy khiến cô ngước lên có chút chật vật.
“Thầy Lãng, em có một chút vấn đề khi nãy vắng mặt không hiểu, liệu thầy có thể cho em số để liên lạc không?”.
Vẫn là câu hỏi đó được đông đảo người hỏi nhưng anh không tiếc từ chối, nhưng bây giờ từ cái miệng nhỏ của cô hỏi anh lại thấy hài lòng.
“Được, số ở văn phòng , em đi theo tôi”.
Khóe mắt Thiên Thiên lóe lên, mừng rỡ đi sau anh, cô tính sẽ vào văn phòng hấp dẫn anh mà hút máu.
Vừa vào phòng, Thiên Thiên đóng cửa lại, anh nghe tiếng khoá cửa thì khoé miệng bỗng nhếch lên.
Thiên Thiên vòng tay qua cổ anh, nhìn vào mắt anh, “Thầy Lãng”.
Vẻ mặt này, không đúng, anh không giống như bị cô thôi miên, cô rùng mình, không lẽ thôi miên bị mất tác dụng.
Vừa lúc này, Khinh Thương Lãng lên tiếng, “Thiên Thiên, em định làm gì tôi? Dụ dỗ tôi?”.
Cô đỏ mặt buông tay ra, ấp úng nói, “Thầy đừng hiểu lầm, em, em chào thầy”.
Nói xong, cô mở cửa chạy vội ra ngoài. Khinh Thương Lãng nhìn bóng của cô chạy thì mỉm cười, vừa nãy chắc chắn cô dùng thôi miên với anh, nhưng anh đã chống lại, khiến cô không thể hành động tiếp theo. Anh chắc chắn một điều rằng cô không phải con người, ít nhất là vậy.
Ánh mắt hồ ly khẽ tính toán, búp bê xinh xắn như vậy lại là hoa hồng có gai, anh rất mong chờ cô sẽ làm gì kế tiếp.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN