Thầy, cho em hút tí máu đi! - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Thầy, cho em hút tí máu đi!


Chương 11


Thiên Thiên mở răng nanh ra cắn cổ của anh một cái.
“Đau không?”.
Khinh Thương Lãng bị giật mình la đau.
“Vậy không phải mơ”.
“Mơ cái đầu em á”.
Thiên Thiên gật đầu một cái, tiếp tục vùi đầu vào cổ của anh hút máu, Khinh Thương Lãng thấy cô không chuyên tâm giật cô ra
“Gì vậy, em đang đói mà!”.
“Nói chuyện nghiêm túc trước, sau đó sẽ cho em ăn ngon sau”.
Mặc dù luyến tiếc lắm nhưng cô cũng phải liếm vết thương của anh lại, sau đó ngồi thẳng đối diện anh nói chuyện nghiêm túc.
“Anh khai mau, làm sao anh vào được phòng em một cách kỳ lạ vậy?”.
“Đây cũng chính là chuyện anh muốn nói với em”, Khinh Thương Lãng cầm tay của Thiên Thiên vuốt ve như muốn cô bình tĩnh trước sóng gió vậy.
Thiên Thiên mặc dù không biết là chuyện gì nhưng cũng ngồi ngay ngắn nghe anh nói.
“Anh không phải là người”.
Thiên Thiên trợn đôi mắt to lên nhìn anh, “Anh nói gì?”.
Khinh Thương Lãng thở dài, kéo cánh tay cô đến gần mình, sau đó ôm đằng sau lưng của cô kể một câu chuyện về mình
“Em có tin trên đời này có phép thuật không?”.
“Đương nhiên, chẳng phải ma cà rồng tụi em tồn tại là một điều kỳ diệu sao?”.
Anh gật đầu kể tiếp, “Vậy em có tin trên trời thật sự có thần tiên không?”.
“Kiểu như Ngọc Hoàng, Diêm vương, Long vương gì gì đó hả?”, Thiên Thiên kể ra toàn những cái tên cô thấy trên TV, sách truyện.
“Ừ, đại loại là như thế”.
Thiên Thiên suy nghĩ gì đó, chợt quay người lại nhìn anh, “Không lẽ anh là Tiên đế Ngọc Hoàng?”.
Khinh Thương Lãng đen mặt, vỗ cái “chát” vào trán của cô, “Em nghĩ Tiên đế rảnh rỗi tới nỗi trốn vợ xuống đây lăng nhăng với em à?”.
“Vậy không lẽ là Diêm Vương?”, mắt cô sáng lấp lánh nhìn anh, cô quen với sống trong bóng tối, mà Diêm Vương đại diện cho bóng tối, đương nhiên cô sẽ thích.
Khinh Thương Lãng đột nhiên phát ghen với cha của anh, giọng phát ra mùi hơi chua chua, “Em thích Diêm Vương?”.
Thiên Thiên rất ngây thơ mà gật đầu.
“Không cho em thích ông ấy, ông ấy là cha của anh”.
“Hả!”.
“Anh là thần tiên cổ đại, là con trai của Diêm Vương và một tiên tử”.
“Hả!”.
Cô đã vào trạng thái ngẩn người, bị thông tin này quá gây sốc. Cô cho rằng lúc nãy anh chỉ là kể cho vui thôi ai mà ngờ anh lại là thần tiên chính hiệu!
Khinh Thương Lãng nhìn vẻ mặt của cô thì buồn cười, liền hôn chụt một cái lên đôi môi đang mở vì ngơ ngác kia, thoáng chốc Thiên Thiên hoàn hồn, đánh anh một cái
“Anh đừng có xạo với em”.
Mới nói dứt câu đó, thấy anh búng ngón tay của anh lên, ngay lập tức Thiên Thiên cảm thấy thân thể của cô đang bay lên!
“Á… chuyện gì thế, Lãng cứu em”.
Thiên Thiên nháo tay loạn xạ ôm cổ của anh không buông, anh cười mà không dừng lại
“Em đã tin chưa?”.
“Rồi, em tin, cho em xuống!”.
Vừa dứt lời thì thân thể liền ngã xuống giường.
Cô chán ghét đánh anh thêm mấy cái nữa, cái tội chọc cô. Lười phải ngồi dậy, cô gối đầu lên đùi của anh nằm luôn.
“Thì ra anh là tiên, hèn chi bấy lâu nay anh muốn chuông là có chuông, muốn xuất hiện là xuất hiện, à, hoá ra em vẫn bị gạt, hừ, chỉ có em là nói hết sự thật thôi”.
Khinh Thương Lãng biết cô giận, liền xoa đầu của cô, “Vốn dĩ cho em biết từ lúc anh hôn em lần thứ hai, ai ngờ em lại chạy mất”.
Ra là lúc anh ngẩn người mà cô tưởng anh nhớ người xưa là anh đang chuẩn bị nói cho cô nghe.
“Vậy cái người lúc chiều mà em hôn, à, không phải…”, Thiên Thiên càng nói càng nhỏ dần, cô thấy ánh mắt của anh đột nhiên có lửa, nhìn trừng trừng cô, trực giác nói cho cô biết, Thiên Thiên mày xong rồi!
“Hôn?! Em lại dám hôn hắn ta!”, Khinh Thương Lãng rống giận lan ra khắp căn phòng.
Thiên Thiên bịt tai lại, lắc đầu, “Thật sự là em không biết, em làm sao biết người đó không phải là anh! Với lại em chỉ hôn má anh ta mà thôi”.
“Em còn cãi!”.
“Được, em không cãi, bớt giận, bớt giận đi mà”, Thiên Thiên làm nũng, nằm ngang ôm eo anh nhỏ giọng nói.
Anh cũng biết không phải lỗi của cô, nhưng tưởng tượng ra cái cảnh hai người lúc nãy suýt hôn môi nhau thì anh sắp phát điên rồi.
Đột nhiên một giọng nói như tô nước lạnh dội thẳng vào hai người
“Thiên Thiên! Hai đứa làm gì ở trong đó hả?”.
Thiên Thiên thầm mắng, cô quên mất là đang ra mắt anh với ba mẹ.
“Lãng ơi, à ờ, lúc nãy em đang ra mắt anh với mọi người”.
“Em còn cho hắn ra mắt mọi người!!”.
“Em đã nói là không biết mà, hừ, nếu không anh biến mất đi, đáng ghét”.
Khinh Thương Lãng xoa xoa mi tâm, đỡ cô ngồi dậy sau đó biến ra bộ đồ vest lịch sự, Thiên Thiên trố mắt nhìn phép thuật của anh, thật sự quá lợi hại.
“Em còn nhìn cái gì, mau dẫn anh xuống gặp ba mẹ vợ”.
“Cái gì là ba mẹ vợ, còn chưa kết hôn đâu!”.
“Sớm thôi”.

Không khí trong phòng quá ngột ngạt, Thiên Thiên quên lúc nãy người giả mạo kia mặc đồ màu xám nhưng bây giờ anh lại mặc màu đen, và đã bị ba cô nghi vấn
“Tại sao lại mặc đồ khác?”.
“Ngài Bá tước, là do con không cẩn thận làm đổ nước vào đồ của anh ấy, trùng hợp con có đi mua đồ tặng anh ấy nên đã thay rồi ạ”, Thiên Thiên vuốt mồ hôi, hên là cô nhanh trí.
Nhưng mà cái người ngồi bên cạnh cô lại không chịu hợp tác, bẻ gãy câu nói của cô
“Thưa bác, chuyện không phải như vậy, mà người lúc trước là giả mạo, cháu mới chính là bạn trai thật sự của Thiên Thiên”.
Câu nói này thành công khiến hai cha con trợn mắt nhìn anh, Thiên Thiên thì không thể nào tin nổi anh đem chuyện này nói ra, còn Harry thì bình tĩnh hơn một xíu, và hỏi anh lý do.
“Vì cháu là thần tiên, và người kia cũng là thần tiên nhưng lại giả mạo cháu có mục đích”.
Harry tưởng ông sống lâu quá hay sao ấy, nghe đâu đó có chữ “thần tiên”, Harry mở cửa gọi vọng xuống “ROSE!”.

Ba mươi phút sau, Rose và Harry im lặng nghe toàn bộ câu chuyện mà Khinh Thương Lãng kể về bản thân anh, còn Thiên Thiên ngồi bên cạnh uống nước gật đầu.
Anh cũng đã chứng minh mình có phép thuật, và khẳng định không muốn giấu diếm gì.
Harry cầm tách trà suy ngẫm, Rose thì lên tiếng trước
“Như vậy, thật sự thì cậu đã bao nhiêu tuổi rồi?”.
“…”.
Thiên Thiên cũng tò mò muốn biết, quay sang hóng chuyện, Harry cũng dựng tai lên nghe.
“Cháu đã hơn 2500 tuổi”.
“Phụt”.
Harry chính thức sặc trà lần hai, Rose cũng kinh ngạc, biết rằng thần tiên sống thọ với trời nhưng không ngờ lại lớn hơn cả tuổi của Harry.
Harry sau khi bình tĩnh lại thì hỏi anh, “Tôi hỏi cậu, có phải thần tiên thì sẽ trường sinh bất lão phải không?”.
“Thưa vâng”.
“Vậy cậu có biết tuổi thọ của chúng tôi là bao nhiêu không?”
“Thưa không”.
“Chúng tôi chỉ sống được vài nghìn tuổi, còn cậu thì mãi mãi trường tồn với đất trời, như vậy Thiên Thiên thì sao? Cậu có nghĩ tới hay chưa?”.
Câu nói này đã thành công đánh vào tâm lý của anh, thật sự thì Khinh Thương Lãng chưa từng nghĩ tới, có một ngày cô không còn nữa thì anh sẽ ra sao?
Mang tâm trạng nặng nề quay về phòng khách được phân cho anh, Thiên Thiên luôn an ủi anh nhưng anh vẫn không khá khẩm lên được.
“Ngài Bá tước! Sao ngài lại nói như vậy trước mặt anh ấy?!”.
Thiên Thiên vô cùng bực mình, ba cô lại nói ra vấn đề khó xử vào lúc đó, khiến Khinh Thương Lãng buồn ra mặt, cô không nỡ để anh buồn.
Rose thấy con gái giận dữ thật bèn khuyên nhủ, “Ba con chỉ là muốn tốt cho con thôi mà”.
“Con nguyện ý sống với anh ấy cho đến chết, dù không phải là vĩnh cửu nhưng ít ra mấy ngàn năm cũng đủ”.
Harry bị câu nói này của cô chọc tức, ông đập cây gậy xuống đất quát to với cô, “Vậy mày đi theo nó đi, đi luôn đi!”.
“Là ba nói đó!”, Thiên Thiên đứng dậy đóng cửa về phòng.

Nửa đêm, Khinh Thương Lãng lại cảm nhận được có người lên giường anh, không phải chứ, Mỹ Linh tiên tử kia mặt quá dày đi, dám tới tận đây để dụ dỗ anh. Khinh Thương Lãng vì chuyện ban chiều nên không suy nghĩ thấu đáo hơn một chút là Mỹ Linh tiên tử kia làm gì biết anh qua Anh, thậm chí là nhà của Thiên Thiên.
Quả nhiên là có một bàn tay trắng nõn vòng qua eo của anh, Khinh Thương Lãng chặn lại lật mền lên, ngón tay chỉ vào đèn một cái căn phòng lập tức sáng, lộ ra khuôn mặt kinh hỷ của Thiên Thiên.
“Em làm anh giật mình à?”.
“Cô còn giả vờ? Còn không mau cút đi”.
“!!!”.
Ủa gì vậy, cô có nghe nhầm không?
“Uy uy, Lãng, anh đang nói nhăng nói cuội gì thế?! Có tin em cắn một phát không hả?”.
“!!!”, chết tiệt, sao lại là người thật thế này!
Ba giây sau, Khinh Thương Lãng liền ôm Thiên Thiên hối lỗi, “Em yêu, anh sai rồi!”.
“Anh buông ra, nói mau, có phải có con yêu tinh nào đó giả dạng em lên giường với anh rồi phải không?!”.
“Oa, em biết ngay mà, nhìn thái độ của anh đi, em chán ghét anh, đánh chết anh, có mai khai không hả?”.
Thiên Thiên vừa khóc vừa la vừa dùng gối đập thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ chết tiệt kia, anh thế mà dám giấu cô chuyện động trời này, nếu hôm nay cô không vào phòng của anh thì chắc đã bị anh gạt luôn rồi.
“Á, Thiên Thiên em nghe anh giải thích, chuyện không xa tới mức như em nói!”.
Nhưng dù anh nói gì thì cô vẫn đang tức giận, không chịu nghe cái gì cả, Khinh Thương Lãng bực mình hất tung cái gối xuống giường, nắm hai vai người ngang bướng kia
“Em nghe cho rõ, anh và cô ta, hoàn toàn chưa có gì xảy ra!”.
Thiên Thiên khóc tức tưởi nhìn anh, miệng run run nói gì đó nhưng anh nghe không được đành phải khẳng định lại một lần nữa cho cô nghe
“Anh, và cái người giả mạo em kia, chưa có chuyện gì xảy ra cả, nó giống như lúc nãy em làm với anh vậy. Cô ta chỉ mới ôm anh một cái anh liền hất ra, và vạch trần cô ta mà thôi”.
Khinh Thương Lãng thầm mắng hai con người chết tiệt kia, vì hai người đó mà anh với cô đã hiểu lầm với nhau không biết bao nhiêu lần. Đang dỗ cho cô nín thì anh thấy ở giữa phòng anh có một vali lớn, anh không hiểu nên hỏi cô
“Em xách vali qua phòng anh làm gì?”.
Con gái mau khóc nhưng được người yêu dỗ nên cũng mau nín, liền sụt sịt nói, “Em định về nước với anh đây”.
“Vì sao?”.
“Ba em bắt em không được quen với anh, kêu như vậy sẽ khổ cho em, nói em sau khi qua đời anh sẽ cưới vợ khác”.
Cái gì đây! Logic này ở đâu vậy! Biến anh thành kẻ bội bạc như thế này, anh làm sao mà cưới hỏi cô chính thức được!
“Ngoan, ở lại đây, anh sẽ có cách”.
“Ứ, em muốn về”.
“Không được, anh sẽ đánh em”.
“Đánh em em sẽ bỏ anh”.
“… Vậy không đánh nữa”.
“Em muốn về!”.
“Sẽ không cho em hút máu nữa”.
“Em đi hút người khác”.
“… Thôi được rồi, về thì về”.
“Aaa, Lãng là tốt nhất!”.
“Nhưng ngủ trước cho anh, ngày mai rồi về”.
“Vậy em ngủ ở đây luôn”.
Nói xong cô ngáp ngắn ngáp dài, cô vốn dĩ là động vật hoạt động ban đêm, tuy không quá mệt nhưng cả ngày đấu trí khiến cô cũng mệt cả người, liền nằm xuống là dính vào giường luôn.
Khinh Thương Lãng trông cho cô ngủ sau đó anh đứng dậy bước ra khỏi phòng, tiến đến căn phòng của Harry và Rose.
Đang định gõ cửa ai mà ngờ anh lại nghe được tình huống xấu hổ này! Đương nhiên anh biết bên trong họ làm gì, trong phòng phát ra tiếng rên rỉ, cùng với tiếng động phát ra trên giường, xấu hổ hơn là anh còn nghe được Rose kêu “Á, không được, Harry, quá nhanh, tụi nó còn bên kia mà”.
Harry đáp, “Vậy em ráng giữ im lặng một chút là được, em yêu”.
Đồ vô sỉ mặt dày này! Rose oán thầm trong lòng, định lên tiếng mắng nhưng Harry lại đẩy mạnh tới, làm bà xém chút kêu to rồi, huhu, con gái lớn ngay bên cạnh với người yêu nó mà Harry còn không tha cho bà, với cả hôm nay Harry bị chọc tức, phát tiết trên người bà ngày càng mạnh và lâu.
“Này, em không phải là thùng rác để anh phát tiết đâu, mau ra đi, bà đây sắp chịu không nổi rồi!”.
Harry vừa tiến vào vừa cười bên tai bà, “Ngoan một chút, anh đây cho em ăn đủ no tới sáng”.
“…”.
Khinh Thương Lãng không dám nghe nữa, anh vội vàng để lại một bì thư để trong thư phòng của Harry, rồi chạy nhanh về phòng của anh, vừa nãy bị kích thích bây giờ phải đành gọi Thiên Thiên dậy.
Nhưng mà anh có lay cô cỡ nào cô cũng không dậy mà chỉ hơi phản ứng, xoay người nằm thẳng lại.
Nhìn người anh em đang đứng thẳng mà không thể an ủi, anh đành thở dài xoay người vào phòng tắm dội nước lạnh vậy.
Trước khi đi anh còn cố ý ôm cô cho thoả thích, Thiên Thiên mơ ngủ bị cái gì từ đằng sau cứ chọt chọt làm cô khó chịu, uốn éo người khiến cho ai kia càng bùng cháy hơn, lập tức chạy trối chết vào phòng tắm.

Sáng sớm mở mắt ra, cô đã thấy mình đang nằm trong căn phòng ngủ của anh, thì ra có phép thuật tiện như vậy, mở mắt ra đã thấy mình về nhà của anh rồi.
Cô đang nằm trong vòng tay của anh, mơn trớn tay anh đang ôm cô từ đằng sau, hạnh phúc thì ra đơn giản như vậy.
Bỗng từ đằng sau giọng khàn khàn phả bên tai cô nóng rực, “Thiên Thiên, em rốt cuộc cũng đã dậy”.
Lạ nha, sao anh lại mong cô dậy sớm, thì đột nhiên anh kéo quần lót của cô xuống, khiến cô hét lên một cái
“Anh làm gì thế hả? Sắc lang kia!!”.
“Anh đợi không nổi nữa rồi, tất cả là do em”.
Nói xong Khinh Thương Lãng liền nhấn người đi vào, không có màn dạo đầu khiến cô nhíu mày, nhưng cơ thể cô nhạy cảm hơn bất kỳ ai, lập tức vài giây sau nước đã nhiều hơn khiến Khinh Thương Lãng tiến vào vô cùng dễ dàng.
“Ở bên trong của em thật ấm áp, Thiên Thiên, cả tối em hành hạ anh, bây giờ phải trả đủ cho anh”, anh càng nói càng đẩy nhanh hơn khiến Thiên Thiên nãy giờ chẳng biết cô sai ở đâu, chỉ biết nằm đó để anh ăn.
Khinh Thương Lãng là xử nam ngàn năm hiếm có, khai trai đương nhiên làm nhiều không kể hết, đằng này để anh nhịn nguyên đêm, thế là Thiên Thiên bị anh dày vò nguyên một ngày một đêm, cô không đếm nổi mình đã bị ăn bao nhiêu lần.

Về tới ký túc xá, Thiên Thiên còn tưởng cô không nhìn thấy mặt ba đứa bạn nữa kìa, ra khỏi nhà của anh mừng hết lớn, lúc mới xong việc cô bước không nổi, còn té lên té xuống bị tên mặt dày kia cười, may mắn uống của anh không ít máu, bồi dưỡng cơ thể nửa ngày là đi lại được bình thường.
Còn Khinh Thương Lãng được sảng khoái tinh thần, lên giây cót về cổ đại xử lý việc riêng của anh, trước khi đi anh có nhắc nhở cô
“Anh đi về nhà một chuyến, em ở lại nhớ chăm sóc bản thân, nghe không?”.
Cô đương nhiên biết nhà trong miệng anh là ở cổ đại, liền gật đầu, lần này cô tích trữ máu của anh có thể đủ trong một tuần, không lo ăn uống.
“Về sớm với em”.
“Ừ, sẽ về sớm với em”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN