Thầy Dạy Lái Xe, Xin Giúp Đỡ - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Thầy Dạy Lái Xe, Xin Giúp Đỡ


Chương 1


Thầy dạy lái xe, xin giúp đỡ

Trans: Ying Ying

Chương 01

Tiêu Thủ đã bị nướng dưới ánh mặt trời chói chang gần nửa tiếng, cậu lau mồ hôi, hai má đỏ ửng, chân trái cẩn thận thả lỏng bàn đạp [*], kết quả là chiếc xe vẫn không thể hăng hái nổ máy, nằm im lìm……

[*] bàn đạp chân ga vs chân phanh trong xe ô tô.

Người ở bên cạnh thiếu kiên nhẫn tặc lưỡi một tiếng, Tiêu Thủ không dám quay sang nhìn, cơ thể run run như chú chim cút, qua một lát mới cười khổ ngập ngừng nói: “Thầy Tiêu…..”

Tiêu Cống mặt không cảm xúc nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Cậu bị ngốc à? Tôi đã nói bao nhiêu lần là khi đạp chân ga phải chậm thôi, cậu cho là đang đánh bom liều chết hả?”

Tiêu Thủ bị âm lượng của bốn chữ “đánh bom liều chết” làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã tè ra quần, cậu im lặng không dám trả lời, tay run run khởi động xe lần nữa.

Tiêu Cống nghiêm mặt hạ cửa xe xuống, hất cằm nhìn bốn học viên đang đứng chờ bên cạnh: “Các bạn về đi, sáng mai 7 giờ tập hợp, ai đi muộn thì tự mình chạy đến!”

Những học viên khác trả lời vâng vâng rồi cũng tản đi, chỉ còn lại mình Tiêu Thủ, xe khởi động nửa ngày cũng không lên, cậu thật sự rất muốn khóc.

Tiêu Cống rốt cuộc không nhịn được, giật lấy chìa khóa khởi động xe, Tiêu Thủ bị động tác của hắn làm hết hồn, theo bản năng ôm đầu co lại thành một cục. Tiêu Cống hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: “Tiếp tục đi, nếu hôm nay làm không được thì đừng hòng ra khỏi xe!”

Lúc chưa vào học, Tiêu Thủ đã từng nghe nói trong trường có một ông thầy Diêm Vương mặt lạnh tên Tiêu Cống. Sau khi thi xong bài luận, tối nào Tiêu Thủ cũng về nhà bà ngoại quỳ lạy trước Quan Âm Bồ Tát, cầu xin phật bà trên cao phù hộ cho cậu không học trúng Tiêu Cống. Kết quả là ngay ngày đầu tiên học khởi động xe đã đụng mặt người thật, trái tim mong manh yếu đuối của Tiêu Thủ lập tức vỡ tan, hận không thể cầm lấy vòi nước ven đường mà thét lên “Tôi không muốn học lái xe nữa….”

Tiêu Cống miệng ngậm thuốc lá, cao một mét tám lăm, khuôn mặt lãnh khốc đứng tựa vào xe, hắn chỉ mặc một chiếc áo thun màu đen đơn giản kết hợp với quần jeans, để lộ dàn da màu lúa mạch cùng đường cong cơ bắp khỏe khoắn. Chỉ đơn thuần là đứng tựa vào xe lại tạo cho người khác cảm giác áp bức ngột ngạt. Thật ra nếu chỉ nhìn bề ngoài mà bỏ qua biểu cảm mặt than, Tiêu Cống tuyệt đối là một mỹ nam.

Nhưng chỉ cần trải qua một khóa học với hắn, thì các học viên đều rõ ràng, đây là một mỹ nam có tính tình rất khủng bố. Lúc đầu ai cũng tràn ngập mong chờ lên xe, sau đó lại mang khuôn mặt trắng bệch bước xuống xe…… Chưa từng có ngoại lệ.

Thật bất hạnh làm sao, ngày đầu tiên Tiêu Thủ đi học đã bị Tiêu Cống hành hạ, từ thân thể đến trái tim đều bị đối phương tổn thương sâu sắc…..

“Sao mà cậu ngốc dữ vậy! Không nhìn thấy vạch đỏ hả? Mắt để trưng bày đó à? Đây! Nhìn chỗ này!”

“Kính chiếu hậu! Kính chiếu hậu! Cậu không biết cái nào là kính chiếu hậu hả?!!”

“Xoay vô lăng [*] nhanh hơn! Cậu có làm được không?”

[*] tay lái xe ô tô.

Tiêu Thủ thực sự rất khâm phục khả năng khí tụ đan điền [*] của thầy Tiêu, đối phương có thể gào thét với một gương mặt không cảm xúc….. Đây là công lực bao nhiêu năm mới tích được….

[*] Đại khái trong câu này có nghĩa là lấy hơi từ bụng.

Đột nhiên Tiêu Cống đạp phanh xe, Tiêu Thủ không đề phòng liền đập đầu vào vô lăng, mũi sưng đỏ ửng, tay đỡ trán không dám hó hé.

Tiêu Cống chẳng muốn phí lời với cậu: “Lăn đi!”

“Ồ……” Tiêu Thủ liền không nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa định xuống xe.

Tiêu Cống hít sâu một hơi, triệt để bùng nổ: “Con mẹ nó, chưa tắt máy mà xuống xe hả! Muốn chết hay gì?”

Tiêu Thủ: “……”

Giằng co đến 8 giờ tối, Tiêu Thủ đói bụng núp ở ghế phụ, len lén nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Tiêu Cống, nào ngờ đối phương đột nhiên mở miệng, hờ hững nói: “Nhà cậu ở đâu?”

Tiêu Thủ sợ hết hồn, vội vàng đáp: “Tôi không về nhà ngay… Tôi muốn đi ăn trước, thầy Tiêu cho tôi đến khu trung tâm là được…..”

Tiêu Cống không lên tiếng, xoay xoay vô lăng đi về hướng trung tâm thành phố. Chờ đến nơi, Tiêu Thủ mới dám thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chân xuống xe đóng cửa, kết quả còn chưa kịp nói bye bye thì đã thấy Tiêu Cống cũng xuống xe theo, đóng cửa xe khóa kỹ.

Trong nháy mắt, mặt Tiêu Thủ xụ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Tiêu…. đây là…..?”

Tiêu Cống liếc mắt nhìn cậu, hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ tôi không được ăn cơm tối sao?”

Tiêu Thủ lập tức xua tay, chân cún [*] nói: “Không không không, thầy Tiêu đương nhiên phải được ăn tối chứ, phải ăn thật nhiều, thật nhiều cơm tối nha!”

Tiêu Cống: “……”

[*] nịnh á

Bộ này thật sự là rất buồn cười (〃 ̄ω ̄〃ゞ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN