Thầy Dạy Lái Xe, Xin Giúp Đỡ
Chương 3
Thầy dạy lái xe, xin giúp đỡ
Trans: Ying Ying
–
Chương 03
Cuối cùng Tiêu Thủ cũng tự đỗ xe vào đúng vị trí, may mắn không đụng cột điện nữa, Tiêu Cống hiếm khi khen một câu: “Cũng không tệ.”
Tiêu Thủ hào hứng xuống xe, giao chìa khóa cho học viên kế tiếp, rồi hì hục chạy vào phòng nghỉ lấy trà dâng cho Tiêu Cống: “Thầy Tiêu, uống trà đi ạ.”
Tiêu Cống tiếp nhận cốc trà uống một ngụm, vẻ mặt nhàn nhạt: “Hôm nay sao lại có lòng như vậy.”
Tiêu Thủ không suy nghĩ liền đáp: “Vì hôm nay thầy Tiêu rất dịu dàng luôn!”
Tiêu Cống: “……”
Ngược lại, khi học viên tiếp theo vào xe thực hành, chỉ mới cầm vô lăng hơi chặt một tí liền bị Tiêu Cống hét lên: “Mẹ nó, tưởng đây là vặn vòi nước hả? Thả lỏng hai tay ra!”
Tuy Tiếu Cống chưa hề nói gì, nhưng vì nhà Tiêu Thủ ở xa nhất vừa vặn lại gần nhà Tiêu Cống nhất, thế là mỗi lần ra về các học viên khác sẽ tự động giải tán, để lại hai người bọn họ, một người lái xe, người còn lại ngồi bên cạnh yên lặng ngắm cảnh……
Tiêu Thủ nhìn cảnh bên đường phát hiện có gì đó không đúng lắm, đột nhiên trong đầu cậu bật ra hình ảnh mình bị bán đi, còn bị bẻ gãy chân gãy tay, run rẩy ngồi ăn xin gần nhà ga……. Mang theo tâm trạng lo sợ hỏi: “Thầy Tiêu…… Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Tiêu Cống lạnh nhạt nói: “Đi bán cậu.”
Tiêu Thủ: “……”
Tiêu Cống: “Đùa thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Tiêu Thủ: “Lấy tiền bán tôi đi ăn sao QAQ”
Tiêu Cống: “……”
Lần thứ tư ngồi trong quán mì, Tiêu Thủ cảm thấy rất ngán rồi, tuy cậu rất thích ăn mì thịt bò, nhưng ăn liên tục bốn ngày như vậy, cảm giác sắp ói đến nơi…….
Tiêu Cống tự gọi một phần cơm, thấy mặt Tiêu Thủ u buồn nhìn chằm chằm vào tô mì trước mặt, cuối cùng nhận ra được gì đó, lơ đãng nói: “Cậu không thích ăn mì thịt bò hả?”
Tiêu Thủ ngẩng đầu nhìn hắn, yếu ớt nói: “Ăn hoài sẽ rất ngán……. Huống chi tôi đã ăn bốn ngày rồi…..”
Tiêu Cống mặt không chút cảm xúc, liếc mắt nhìn Tiêu Thủ: “Cậu có thể coi đây là thói quen.”
Tiêu Thủ: “……”
Tiêu Cống chống cằm nghiêng đầu nhìn Tiêu Thủ, vẻ mặt ôn hòa hiếm thấy, sau đó chủ động đổi cơm của mình cho cậu, hờ hững nói: “Cậu ăn cơm đi.”
Được quan tâm bất ngờ khiến Tiêu Thủ có chút hoang mang, qua một lát não mới hoạt động lại, lắp bắp nói: “Thật thật, thật xin lỗi…..”
“Nếu thấy có lỗi….” Tiêu Cống húp mì, bổ sung một câu: “Ăn xong đi theo tôi đến một nơi.”
Khi Tiêu Cống lái xe đến nơi, Tiêu Thủ vẫn ngồi yên trên ghế phụ, không dám nhúc nhích. Chuyện này không thể trách cậu được, ở đây đồng không mông quanh, thật sự quá thích hợp để trước hiếp sau giết, phi tang thi thể.
Tiêu Cống thiếu kiên nhẫn đi vòng qua mở cửa, ra lệnh: “Xuống xe!”
Tiêu Thủ run lẩy bẩy cầm tay hắn: “Thầy thầy Tiêu…… Tôi tôi tôi ói cơm ra trả thầy còn kịp không…..”
Tiêu Cống đỡ trán: “Đừng ép tôi đánh cậu!”
Tiêu Thủ ôm túi, co người thành một cục nho nhỏ ngồi trên bờ biển hít hít nước mũi, cậu muốn tránh xa Tiêu Cống một chút, nhưng đáng tiếc chỉ cần hơi nhúc nhích thì ánh mắt giết người của đối phương liền phóng tới, ngụ ý nếu cậu còn dám động đậy, tôi sẽ vứt cậu xuống biển cho cá ăn……..
Gió biển man mát thổi bay tóc mái Tiêu Thủ, cậu ngẩn người nhìn ánh trăng dưới mặt biển, thật sự không biết tới đây để làm gì…..
Tiêu Thủ quay sang nhìn Tiêu Cống, liều mạng hỏi: “Chúng ta…. tới đây hóng gió sao?”
Tiêu Cống: “……”
Tiêu Thủ thăm dò nhìn mặt đối phương một lúc, lại hỏi tiếp: “Hay là…. ngắm trăng hả?”
Tiêu Cống: “…………”
Tiêu Thủ nhắm mắt, quyết định dùng câu trả lời tổng quát hơn để tóm tắt: “Vậy là tới ngắm biển rồi! Chắc chắn luôn!”
Cậu vừa dứt lời, từ xa xuất hiện pháo hoa trên mặt sông, chỗ ngồi của họ rất tốt cứ như được ngắm pháo hoa ở gần, rực rỡ không gì sánh bằng.
Tiêu Thủ ngạc nhiên há miệng, ánh mắt chăm chú nhìn giữa không trung, một giây cũng không nỡ rời. Tiêu Cống ngồi bên cạnh nhàn nhạt mở miệng: “Nhóc con ngu ngốc, bây giờ đã biết tại sao tôi dẫn cậu đến đây rồi chứ.”
Tiêu Thủ: “……”
–
Công nhận Thủ Thủ hâm hâm dễ thương ghê ~ ~ ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!