Thay Đổi: Destiny To Love
Chương 102: "Anh xin lỗi, và vẫn mãi yêu em..."
– Bây giờ tôi xin được phép trao giải Quý quân cuộc thi Miss Stars lần thứ 8. – MC hào hứng hô.
Năm thí sinh lần lượt xếp hàng trên bục, gương mặt rạng ngời nở nụ cười tự tin nhưng cũng không giấu nổi vẻ lo lắng.
Giải Quý quân, hay thậm chí là Á quân, đều không phải thứ thí sinh nhắm vào. Duy nhất một giải Quán quân, cả Yui, Mai và Sakurako đều thừa sống thiếu chết cố gắng dành được, bởi đây là giải thưởng danh dự, đối với Yui lại còn là giải thưởng quyết định vận mệnh.
– Xin chúc mừng thí sinh số báo danh 26, Takamoto Misaki đã đoạt danh hiệu Quý quân cuộc thi Miss Stars lần thứ 8. – MC hào hứng đọc tên, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Takamoto Misaki mỉm cười rạng rỡ bước lên nhận giải, nhận vương miệng, băng rôn và cúp lưu niệm. Cô nở nụ cười hạnh phúc với khán giả.
Yui, Mai và Sakurako đồng loạt nhìn nhau. Vậy là có một trong ba người không lọt Top.3. Ai nấy đều ngầm nhủ bản thân phải thắng cho được giải Quán quân.
– Bây giờ sẽ là giải cao quý thứ hai của cuộc thi, giải Á quân Miss Stars 8. – MC một lần nữa kéo dài để giữ độ hưng phấn.
“Không phải nó. Không phải nó. Phải là giải Quán quân…” Sakurako bặm môi tự nhủ.
– Xin chúc mừng thí sinh số báo danh 31, Kanami Sakurako đã đoạt giải Á quân cuộc thi Miss Stars lần thứ 8. – MC hào hùng tuyên bố, kế đó là những tràng pháo tay nhiệt liệt chúc mừng.
Riêng Sakurako thì cứng đờ, toàn thân nhất thời không cử động được.
“Ai? Mình? Mình mà chỉ dừng lại ở Á quân thôi sao…” Sakurako trợn tròn mắt, lẩm bẩm.
– Xin mời Kanami bước lên bục nhận giải. – MC thấy cô không có phản ứng gì, khéo léo nhắc.
Bước chân Sakurako cứng đờ, run run bước lên trên. Sống mũi cô cay cay, nước mắt chực tuôn trào.
“Không được khóc. Kanami Sakurako, mi tuyệt đối không được khóc. Khóc là nhục nhã, con ả Satake sẽ cười vào mặt mi.” Sakurako bặm môi tự nhủ. Rồi cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong, môi gượng nở một nụ cười giả tạo bước lên nhận thưởng.
Như vậy, chỉ còn ba người…
Satake Yui, Satake Mai và Okawa Haruka. Một trong ba người sẽ đoạt được danh hiệu Quán quân.
“Kanami đã bị loại. Hoặc mình hoặc chị Mai, sẽ là người đoạt được giải Quán quân, cũng như đoạt được Shukasa…” Yui mím môi tự nhủ.
“Nếu mình thắng, mình sẽ có được vinh quang, nhưng như thế con bé sẽ đánh mất tình yêu của cuộc đời nó. Nhưng mình không được thua. Nếu thua, chẳng phải sẽ càng chứng minh cho cha mình là một đứa vô dụng?” Mai nhắm mắt, nghĩ ngợi, trong lòng thấp thỏm bao lo âu tính toán.
“Yui. Lạy ông đó, MC. Ông đọc tên Yui giùm tôi, làm ơn đừng ai chia cách cậu ấy và Shukasa đi mà.” Haru gần như đau đầu vì những lời cầu nguyện cho sự chiến thắng của Yui.
– Và bây giờ là giải thưởng danh giá nhất của cuộc thi. Giám khảo Oga Akiko sẽ đích thân lên trao thưởng. Tôi xin phép được công bố, quán quân cuộc thi Miss Stars lần thứ 8 sẽ thuộc về… – Giọng điệu của MC có phần hơi cường điệu để tạo không khí, cả hội trường nín thở hồi hộp. – Thí sinh mang số báo danh 38, Okawa Haruka!!
Cả hội trường như vỡ òa, tiếng pháo giấy bắn lên hoan hỉ.
Thế nhưng, ba con người là trung tâm của cuộc thi thì như chết đứng.
“Mình ư? MC đọc sai rồi, phải là Satake Yui mới đúng chứ.” Haru tái mặt.
– Haru, là cậu đó. Cậu mau lên nhận thưởng đi. – Yui huých nhẹ vai bạn. – Không uổng công Kuro tới, cậu thực sự làm rất tốt.
– Không, Yui. Giải thưởng này nên là cậu. – Haru hoảng loạn gạt tay bạn ra. – Tớ sẽ nói lại với ban giám khảo, tớ thực sự không xứng.
– Mọi người. – Đột ngột, giọng nói của Oga Akiko vang lên đều đều trên mic. – Trong top.5, thí sinh Okawa Haruka này thực sự không nổi bật so với bốn thí sinh còn lại. Nhưng tất cả các thí sinh chỉ vì mải mê tranh đấu mà đã quên, chủ đề tôi gửi gắm qua cuộc thi chính là “truyền thống”. Và em ấy đã làm rất tốt điều này. Trong phần sơ khảo, Okawa đã chọn kimono làm trang phục dự thi. Tiếp đó, em ấy đã chơi đàn koto rất xuất sắc trong vòng tài năng. Phần học vấn, em ấy không trả lời được nhiều như những thí sinh khác nhưng toàn bộ câu hỏi về lịch sử, văn hóa và truyền thống của Nhật Bản em ấy đều trả lời rất tốt. Đến phần ứng xử, cách em ấy trả lời đều thể hiện rõ là một nữ sinh tôn sùng truyền thống Nhật Bản. Cho đến trận chung kết, món Sushi của em ấy là niềm tự hào của cả Nhật Bản.
Sau những lời Akiko nói, cả hội trường như lắng đọng lại. Bà vẫn tiếp tục.
– Mọi người, ngày nay chúng ta đã quá hiện đại, những nét văn hóa phương Tây khiến chúng ta tò mò thích thú đã khiến cho người người dần lãng quên truyền thống tốt đẹp của chúng ta. Những nữ sinh như em ấy quả thật rất đáng trân trọng.
Sau lời phát biểu của Akiko, mọi người vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt như là lời cảm thán dành cho cô gái đã cố hết sức, không bỏ cuộc trước những đối thủ mạnh. Haru nhờ Yui và Akiko mà đã lấy được tự tin lên nhận thưởng.
Lúc được hỏi về cảm nghĩ, cô e dè nói.
– Em nhiều lúc rất khổ tâm khi sinh ra trong một gia đình quá tôn sùng truyền thống. Việc từ nhỏ đã phải nằm lòng các quy tắc trà đạo, bắn cung, nấu nướng hay chơi đàn đôi lúc khiến em cảm thấy mệt mỏi. Nhưng em chưa bao giờ ghét chúng. Em yêu văn hóa và truyền thống Nhật Bản, và luôn tự hào về nó. Để có được ngày hôm nay, em rất cảm ơn ông bà ngoại em đã dạy cho em mọi thứ về nó, cha mẹ em đã chăm sóc và động viên em. Em cũng rất biết ơn những người bạn và tập thể lớp 1-8 đã tin tưởng em, và cũng xin cảm ơn một người rất quan trọng đối với em, anh ấy đã cho em sự bình yên và an tâm khi bước vào cuộc thi.
– Đó có phải là bạn trai em không? – MC tò mò hỏi.
Cô phút chốc đỏ mặt, nhưng rồi cũng lấy được tự nhiên mà đáp.
– Đó là người mà cả đời này em muốn dựa dẫm vào.
Kuro đứng dưới sân khấu gần như nghẹn lại vì lời thổ lộ của cô, cả hội trường cũng vang lên tiếng vỗ tay náo nhiệt.
– Hiện giờ, em cảm thấy mình không xứng đáng với vị trí này, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.
…
Cuộc thi kết thúc…
Bây giờ toàn bộ học sinh sẽ di chuyển đến hội trường khách sạn Oga để tham dự dạ tiệc chào hè và bế mạc lễ hội văn hóa.
Năm học cũng sắp kết thúc rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi.
– Yui, tớ… tớ thực sự xin lỗi. – Haru tay vẫn còn cầm cúp, cúi rạp xuống thành khẩn xin lỗi bạn.
– Tại sao cậu lại xin lỗi? Cậu hoàn toàn xứng đáng. – Yui thản nhiên cười. – Tớ thua là vì tớ đã mải ganh đua với chị mà mất hết điểm. Đây là bài học rất lớn của tớ và chị tớ.
– Nhưng… Nhưng cậu và Shukasa… – Haru tái mặt lắp bắp.
– Chúng tớ sẽ có cách giải quyết. – Cô cười rất vui vẻ, lát sau, chợt nhận ra đã muộn, bèn khoát tay. – Thôi, tớ phải đi thay đồ đây. Mọi người đã chuẩn bị đi tới dạ tiệc cả rồi.
Haru gật đầu ậm ừ, trong lòng vẫn thực sự hối lỗi.
Yui bước vào tủ đồ, tay cầm bộ váy màu bạc hà mẹ cô thiết kế. Mọi người đã đi cả rồi, nên phòng chờ chỉ còn mình cô.
Một hạt nước mắt lăn dài…
Yui giơ tay lên lau vội nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều. Nãy giờ cô đã cố nuốt sự buồn tủi vào trong để chúc mừng cho Haru, bây giờ không có ai thì không thể cầm được nữa.
Yui khóc tấm tức, buồn khổ. Cô đã thất bại, ván cờ này cô thua trắng. Hanagato Yuko sẽ không tác hợp cho cô, cô cũng sẽ đánh mất anh mãi mãi.
– Trời ạ, Yui. Sao lại khóc? – Đột ngột, Shukasa bước đến, ôm chầm lấy cô. – Em đã làm rất tốt, đều do mẹ anh muốn làm khó em thôi.
– Shukasa… Em xin lỗi… Em xin lỗi, em đã đánh mất anh rồi… – Cô vùi mặt vào áo anh, khóc nức nở.
– Em chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ đánh mất anh. – Shukasa vỗ về cô.
– Nhưng em đã cược với mẹ anh, nếu thua, em sẽ không được bám lấy anh nữa.
– Ừ thì em đừng bám lấy anh nữa, mà thay vào đó, anh sẽ bám lấy em. – Shukasa cười khổ dỗ dành cô. – Em cứ lo mấy chuyện không đâu…
– Thật sao? – Dĩ nhiên, Yui bị câu nói của anh vỗ về cái là nín bặt liền, ngước đầu lên nũng nịu nhìn anh.
– Chứ sao. – Shukasa thở dài. – Bây giờ em đi tới khách sạn cùng với tụi Mika, trang điểm thật đẹp và tận hưởng đi. Anh sẽ tới sau.
Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, mỉm cười hạnh phúc chạy lên xe của nhà Kuro đang đậu sẵn bên ngoài.
Shukasa đau lòng nhìn theo bóng dáng người con gái ấy, tự nhủ sẽ khắc cốt ghi tâm mãi trong đầu.
Chuông điện thoại anh kêu lên một hồi. Shukasa thở dài nhấc máy.
– Mẹ ạ, con nghe.
“Shukasa, ván cờ này ta đã thắng. Con sẵn sàng chưa?” Đầu bên kia vọng lại nụ cười cao ngạo của Yuko.
– Rồi ạ.
“Tốt. Tài xế đang chờ con trước cổng khách sạn, anh ta sẽ đưa con tới sân bay. Hành lí ta sẽ gửi qua sau. Chúc con cuộc sống ở Mỹ thật tốt.”
Bà chỉ nói như vậy, rồi nghe tiếng “dạ” của anh liền nhanh chóng cúp máy.
Cất điện thoại, Shukasa mỉm cười thê lương. Đã tới lúc anh tạm biệt Nhật Bản, tạm rời xa người con gái anh yêu để tới Mỹ trong một thời gian dài…
– Satake Yui, anh xin lỗi. Anh vẫn mãi mãi yêu em…
___o0o0o___
Buổi dạ tiệc này quy mô rất đông, tới tận mấy nghìn người. Nhưng cơ bản hội trường khách sạn rất rộng nên vẫn có thể tổ chức tiệc mà không lo chật chội.
Cả nghìn người, nam mặc vest, nữ mặc đầm dạ hội. Ai nấy đều cười nói vô cùng vui vẻ.
– Okawa, nâng ly vì sự chiến thắng. – Tập thể lớp 1-8 đứng vây quanh Haru, mỗi người cầm một ly cocktail, hào hứng chúc mừng.
Haru như quên đi mọi nỗi muộn phiền cũng nâng ly cùng với mọi người.
Kuro hôm nay cũng không tụ tập với bạn lớp anh mà chỉ quấn lấy Haru, đồng thời cũng làm quen với bạn cùng lớp cô nàng.
– Okawa, cậu có bạn trai đẹp trai như thế mà cứ giấu mãi. – Một cô nàng trong lớp trêu chọc.
Haru đến đỏ mặt, nhất thời không biết trả lời sao.
– Tôi không phải bạn trai cô ấy. – Không ngờ, Kuro lại lên tiếng phủ nhận. – Tôi chỉ đang theo đuổi Haruka và cô ấy vẫn chưa chấp nhận tôi.
Cả lũ liền ồ lên như để trêu chọc.
– Okawa, cậu giữ giá cái gì? Ban nãy trước mặt toàn thể học sinh hai trường đã thú nhận rồi, sao còn chưa đồng ý?
– Không… Không có… – Haru lúng túng lắc đầu. – Chưa đến lúc…
Đột ngột, Kuro cúi xuống hôn nhẹ lên trán Haru, thật dịu dàng.
– Cứ để cô ấy làm điều cô ấy muốn. Chỉ cần ở cạnh cô ấy hằng ngày thôi đã thật sự rất vui rồi…
Và thế là, Haru được phen mặt đỏ như quả cà chua chín còn cả lũ cứ thế mà trêu chọc hai người…
…
– Akito, tôi mời anh một ly. – Yuri nâng ly cocktail của nó lên, bước chân nhẹ nhàng rảo tới cạnh Akito, đôi môi nhếch lên dịu dàng.
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt sắc sảo mà anh từng rất yêu, đôi môi mọng nước mà anh từng quấn lấy không muốn rời. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ anh chẳng còn cảm giác gì nữa.
Akito mỉm cười, nâng li của anh lên cụng nhẹ, rồi uống cạn.
– Akito, tôi sẽ không níu lấy anh nữa. Tôi nghĩ tôi đang thích một người. – Đôi môi Yuri mỉm cười rất duyên, ánh mắt vô thức đảo quanh và dừng lại ở Kazuto.
Akito thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn theo nó. Lát, anh bật cười.
– Shina? Cuối cùng cô cũng chịu để mắt tới hắn.
– Tôi không biết. Nhưng mà chỉ một thời gian ngắn, cậu ta đã thay đổi rất nhiều. Cậu ta dành được học bổng du học Anh Quốc khi lên Đại Học, bây giờ tính cách cũng mạnh dạn hơn, mà lại có chút ngờ nghệch. Chẳng hiểu sao bản tính đó lại cuốn hút tôi… – Yuri cười nhạt, tự cốc đầu mình.
Akito cười khẽ. Mấy tuần nay cả trường anh xôn xao chuyện Kazuto công khai theo đuổi Yuri. Cứ tưởng khó như hái sao trên trời, không ngờ cuối cùng cô tiểu thư đỏng đảnh này cũng động lòng.
– Lạ thật… – Akito vu vơ nói, bản thân thoáng có chút khó hiểu. – Hai năm trước, Yuri phản bội tôi, thực sự lúc đó tôi rất suy sụp. Nhưng bây giờ cô nói yêu người khác trước mặt tôi, tôi thực lòng rất chúc phúc.
Yuri có chút ngạc nhiên nhìn gương mặt đẹp trai rất đỗi kia, lát sau liền bật cười.
– Akito, tôi cứ tưởng anh còn thích tôi, không ngờ trong lòng lại có người thương khác.
Câu nói đó hoàn toàn là bộc phát, vậy mà cũng có thể khiến anh bận tâm.
Những phút sau, không khí khá yên lặng. Hai người cứ đứng đối diện nhau, cúi đầu uống nốt chỗ cocktail trong ly.
Chợt một bước chân rảo đến vội vàng. Kazuto tóm lấy tay Yuri trong lúc nó còn chưa kịp chú ý. Lát sau, Yuri vùng tay ra, quát.
– Shina Kazuto! Cậu làm trò gì thế? Cậu không thấy tôi đang nói chuyện sao?
– Yuri say rồi, tôi đưa cậu về. – Kazuto cứng đầu.
– Say? Ai bảo cậu thế?
– Là Toudo Mika. Cô ấy bảo cậu uống nhiều rồi.
– Tôi không say, buông ra. – Yuri bực dọc thoát khỏi cái khóa tay của anh.
– Tôi không tin. Mặt cậu đỏ bừng rồi. – Anh vẫn kiên quyết lôi cô về bằng được.
– Shina Kazuto, anh không còn coi tôi ra gì sao?
– Tôi là người thích cậu, theo đuổi cậu, chứ không còn là một thằng vệ sĩ để cậu bắt nạt đâu.
Yuri nhăn nhó chịu cảnh bị Kazuto lôi về. Thay đổi quá rồi, không còn nghe lời nó nữa. Chẳng hiểu sao lại thích nổi cái tên này…
…
Akito ngơ ngác nhìn Yuri bị kéo đi, trong lòng chẳng hiểu nổi chuyện gì.
Lát sau, Mika thong thả bước đến chỗ anh, tay lắc nhẹ ly rượu vang, rồi thản nhiên hất lên bộ lễ phục trắng của anh…
___o0o0o___
END Chapter 102.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!