Thay Đổi: Destiny To Love - Chương 18: "Con yêu mẹ nhiều lắm!"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Thay Đổi: Destiny To Love


Chương 18: "Con yêu mẹ nhiều lắm!"


– Yui, cậu chưa về à? – Mika chạy lại hỏi cô bạn Satake Yui đang đứng ở giữa sân trường.

– Ừ, tớ phải ở lại họp bàn cho kì du lịch dã ngoại bốn tuần tới của trường mình, tiện thể chờ các cậu luôn.

– Du lịch dã ngoại á?

– Ừ, vì tớ là hội trưởng hội học sinh mà.

– Ở đâu?

– Một hòn đảo thuộc quản lí của tập đoàn tài chính Oga.

Nghe Yui nói, Mika khựng lại. Cô xác minh:

– Đi đảo… du lịch ngoại khóa?

– Ờ.

– Tuyệt quá! Trường chuyên có khác! Nè Yui, đi ăn không đi. Tớ khao.

Yui vốn đã có kế hoạch rồi. Bình thường, cô sẽ hủy ngay kế hoạch đó và đi ăn với bạn. Nhưng hôm nay, dự định của cô quan trọng đến nỗi cô không thể bỏ được. Cô lắc đầu từ chối:

– Xin lỗi Mika. Hôm nay tớ có lịch. Hẹn lúc khác nhé!

– Có chuyện gì quan trọng hơn cả ăn sao?

– Ừ. – Yui quay lưng.

“Quan trọng đến bỏ ăn thì chỉ có… Lẽ nào…” – Mika thầm nghĩ và chợt giật mình. Cô hét:

– Này Chị hai, Boss của Stars 2 thì đừng thua bà ta nhé. Chỉ là một nhà thiết kế thời trang thôi mà.

Yui giật mình. Cô đứng lại, quay đầu như một con robot:

– Sao… cậu biết?

– Tớ là gì của cậu? Bạn mười năm đúng không? – Thời gian cậu ở với tớ còn nhiều hơn thời gian cậu ở với bố mẹ cơ mà. Liệu có ai có thể hiểu cậu hơn tớ sao?

– Đúng là… chỉ có cậu… Mika… – Yui vừa cười vừa nói với cô bạn đang đứng ở đằng xa. – Này, hôm khác bao nha!

Vẫy tay, Yui chạy biệt.

Yui leo lên một chuyến tàu điện, xuống ở ga Shinagawa. Cô chạy bộ một quãng đường dài, cuối cùng, Yui dừng lại ở một văn phòng ba tầng. Từ khuôn mặt thở hổn hển sang vẻ tức giận. Cô nghiến hai hàm răng ken két và leo cầu thang lên tầng hai.

Chính giữa hành lang, có một cánh cửa và một tấm biển treo tên “Wakaru Kaemi”*.

Phải, việc quan trọng của Yui ngày hôm nay là đến gặp mẹ cô, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Wakaru Kaemi.

Cô đến, không phải vì muốn thông báo rằng cô đã về.

Cô đến, không phải vì muốn ôm chầm lấy mẹ và nói câu “Con yêu mẹ”

Cô đến, vì cô muốn trả thù mẹ. Năm xưa, mẹ cô đã không quan tâm cô bằng chị cô Mai.

Yui gõ cửa. Từ bên trong vọng ra tiếng mẹ cô mời cô vào. Một chút hồi hộp xen lẫn lo lắng vì sợ cô sẽ lại tỏ ra yếu đuối, Yui đẩy cánh cửa vào.

Bà Kaemi đang ngồi yên vị trên chiếc ghế bành làm việc. Tay bà vẽ phác họa một số mẫu quần áo lên tờ giấy A4. Nghe tiếng cửa, bà ngước lên. Từ ánh mắt bình thản, chuyển sang ngạc nhiên, và từ ngạc nhiên chuyển sang bối rối.

– Ôi… ôi… Con là…

– Thật buồn khi đứa con gái của bà đang đứng ngay trước mặt mà cũng không nhận ra. Xem ra tôi không nên gọi là Okaa-san** mà là Ofukuro*** mới đúng.

– Vậy con đúng là Yui. Trời ơi, con của ta lớn thật rồi. Mừng quá…

Bà lao đến ôm chầm lấy Yui, cười trong làn nước mắt vì hạnh phúc. Nhưng Yui lại đẩy bà ra một cách phũ phàng, cười khẩy:

– Tôi lớn là công của bà ngoại, đâu phải lớn bằng bàn tay của bà. Tại sao bà lại mừng kia chứ?

– Yui, con gái ta. Con nói gì vậy? Ta là mẹ của con, ta rất mừng khi con khôn lớn.

– Nhưng bà đâu có chăm sóc cho tôi đâu.

– Đó là vì con nằng nặc đòi đi với bà ngoại mà.

– Vậy nếu tôi ở nhà, bà có chăm sóc tôi không?

– Tất nhiên rồi, vì ta là mẹ con.

Bà Kaemi nói những lời yêu thương với đứa con gái ngổ ngáo của mình. Còn Yui thì khác. Cô im lặng. Và khi mẹ cô nói hết câu, cô bật lên một tiếng cười.

– Bà sẽ chăm tôi? Đừng đùa. – Yui hét lên

Bà Kaemi sững sờ nhìn đứa con gái đã xa cách bấy lâu mà chẳng biết nói gì. Còn Yui, đã mười năm nay, Mika dặn cô không được khóc trước bất cứ ai, và Yui đã làm được. Nhưng bây giờ, từ khóe mắt cô, hai dòng lệ chảy ra. Mọi thứ đều nhạt nhòa khiến cô không thể nhìn thấy thứ gì. Yui ngước đầu lên, vừa cười vừa nói:

– Từ nhỏ, bà chẳng bao giờ lo cho tôi chu đáo. Suốt bảy năm sống trong căn nhà ấy, tôi đều được những người giúp việc chăm sóc. Lão già không coi tôi là con của lão, còn bà thì một là Mai, hai cũng là Mai, suốt ngày chỉ mải mê làm cái bóng của chị bà. Bà có bao giờ quan tâm đến tôi? Ba cái bánh thì Mai hai. tôi một. Tôi sai thì bà nạt, Mai sai thì bà an ủi. Tôi chẳng bao giờ được bà giành thời gian chăm sóc tôi như một người mẹ chăm sóc con cái cả.

Yui định nói nữa, kể về những điều mà Kaemi không thể làm cho cô, thì bà hét lên:

– Dừng lại đi con! – Bà lấy hai tay ôm đầu, khuỵu xuống. Hai hàng nước mắt tuôn ra như suối. Tim bà nhói đau, từng khúc ruột như bị cắt đứt. Suốt mười năm, như nỗi ám ảnh về ngôi nhà khủng khiếp làm Yui không thể ngủ được, sự hối hận vì đã không thể cho đứa con gái một vòng tay hạnh phúc của Kaemi dày vò bà từng ngày từng giờ.

– Bà trốn tránh sự thật ư? Dù gì bà cũng đâu chăm tôi đủ một ngày kia chứ!

– Ta bảo dừng lại! – Như Yui lúc nãy, bây giờ, bà Kaemi cũng gào lên xin cô đừng nói nữa.

Bà lấy hai tay ôm mặt. Mái tóc nâu được bối gọn ở trên đỉnh đầu được cố định bởi một chiếc cặp bây giờ đã xõa ra rũ rượi. “Cộp” Chiếc cặp tóc rơi xuống, mái tóc bà bây giờ xù lên. Trông bà quá hốt hoảng.

– Ta thừa nhận rằng năm xưa ta bỏ bê con – Kaemi đã lấy lại được bình tĩnh. Bà nhìn thẳng vào cặp mắt của Yui – Nhưng dù gì, con không thể phủ nhận được, rằng ta yêu con hơn cả mạng sống của mình.

– Vậy tại sao năm xưa bà lại chăm sóc cho Mai hơn cả tôi?

– Vì lúc đó, ta rất yêu ba con…

– Lão già đó quan trọng với bà hơn tôi sao?

– Ư… – Bà Kaemi im lặng không biết nói gì.

Yui đâu biết rằng mẹ cô luôn hối hận vì năm xưa đã không chăm sóc cô. Mẹ cô là người yêu cô nhất trên đời và luôn muốn được cho cô một cuộc sông hạnh phúc.

– Nhưng con phải biết rằng ta yêu con nhất trên đời này.

– Bà đang diễn kịch sao? Dù gì bà cũng đâu muốn tôi được sinh ra.

– Đừng nói vậy! – Kaemi tức giận. Bà giơ tay ra tát Yui.

“Bốp” Yui bị mất đà, xoay người lại. Nếu là những người khác, cô có thể tóm tay họ một cách dẽ dàng. Nhưng không hiểu sao, cô lại không thể làm như vậy với mẹ cô. Cô chỉ biết đứng im nhận lấy cú đánh của mẹ, như một đứa con chấp nhận hình phạt của bậc phụ huynh khi phạm lỗi. Yui đứng tần ngần không chuyển động, mái tóc dài che lấy khuôn mặt cô. Cô đưa tay lên ôm má, xoay mặt lại nhìn mẹ.

– Bà đánh tôi? Nói thật là tôi cũng không hiểu được tại sao bà lại sinh tôi ra nữa. Nói đi, bà sinh tôi ra để làm gì? Để phục vụ cho sở thích của bà ư?

– Phải. – Kaemi điềm nhiên trả lời. Câu trả lời của bà làm Yui sững sờ.

– Thật vậy sao?

– Đúng như thế. Ta sinh con ra để phục vụ cho sở thích của ta. – Kaemi ôm Yui vào lòng – Sở thích được chăm sóc con, được nhìn thấy con khôn lớn.

Yui không đẩy bà ra như lúc nãy, mà đứng im tần ngần. Dòng nước mắt mà cô đã dùng hết sức chặn nó lại bây giờ đã tuôn ra. Cô nấc lên từng tiếng. Bà Kaemi tiếp tục nói:

– Ta luôn cảm thấy hối hận vì đã không thể chăm sóc con. Con… có thể cho ta một cơ hội… để thực hiện trách nhiệm và bổn phận của một người làm mẹ không?

– Chỉ là… trách nhiệm và bổn phận thôi ư? – Yui hỏi lại.

– Không, phải gọi là mong muốn và sở thích mới đúng.

Bây giờ cả hai người đã ôm nhau trong làn nước mắt. Yui nấc lên hỏi:

– M… mẹ… sẽ chấp nhận đứa con bất hiếu này chứ?

– Vòng tay ta luôn là của con, và chỉ có con thôi… Ta yêu con nhiều lắm…

– Mẹ… suốt mười năm ở Kagoshima ấy… con luôn mong được ở cạnh mẹ, được mẹ chăm sóc… Con… con yêu mẹ nhiều lắm! – Giọng nói của Yui bị đứt quãng bởi sự hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của người mẹ đôn hậu.

Yui bước xuống cầu thang ra ngoài đường phố. Bây giờ thành phố đang lên đèn, khung cảnh thật rực rỡ. Người người, xe cộ đi lại tấp nập. Bên kia đường, có hai nữ sinh mặc đồng phục đứng chờ bạn. Yui chạy sang.

– Mika, Haru. Các cậu chờ tớ à?

– Yui! – Haru gọi – Tớ nghe Mika kể rồi! Cậu tính trả thù mẹ cậu à?

– Sao? Thành công không? – Mika ngắt lời Haru hỏi Yui.

Nhưng, Yui cười mỉm, lắc đầu lia lịa:

– Không! Thất bại rồi! Thua trắng luôn!

– Hừ! – Mika cười – Mẹ cậu đúng là người tuyệt vời đấy!

Ba người bạn quay đầu lại hướng văn phòng của bà Kaemi. Người phụ nữ trông sang trọng và quý phái bước xuống và đi lại chỗ Yui.

– Chào cháu! Cháu là Mika phải không? – Kaemi cười với cô bé có mái tóc nâu cắt ngắn Mika. – Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Yui của ta. Còn đây là Haruka nhỉ. Yui đã kể cho ta rất nhiều về các cháu.

– Oa! Người thật này! Cháu chào cô! Cháu là Okawa Haruka, bạn của Yui. Cháu rất thích những mẫu thiết kế của bác và luôn mong được mặc chúng lúc thành người lớn ạ.

– Cảm ơn cháu. Đúng là ta chỉ thiết kế những mẫu đồ cho tuổi của ta. Được rồi, vì cháu là bạn của Yui nên ta sẽ thiết kế riêng cho cháu một bộ nhé!

– Thật ạ? Mà bác này. Nhờ bác nghĩ cho cháu bộ nào hợp với vòng một của cháu nhé? Cháu… hơi lép…

– Đúng là lép thật! – Bà cười.

Ánh hoàng hôn vây quanh những người bạn và nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Tối hôm đó, bà Kaemi khao ba người bạn đi ăn ở nhà hàng cao cấp, tất nhiên là chi phí quá đắt để lấp đầy ba cái bao tử to khủng khiếp của họ, đặc biệt là của Yui. Về phần bà, bà không ăn gì nhiều mà chỉ nhìn Yui vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ mà cười tủm tỉm một mình. Sau hôm đó, cả Mika và Haru cũng gọi Kaemi là mẹ nữa.

Chú thích:

* Wakaru Kaemi: Wakaru là họ của bà Kaemi thời con gái. Sau khi đi lấy chồng, bà đổi họ sang Satake Kaemi, nhưng khi làm việc thì bà lại dùng họ Wakaru của mình.

** Okaa-san: Mẹ

*** Ofukuro: Mẹ, nhưng có ý xấu, kiểu như bà già (giống với Oyaji)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN