Thay Đổi: Destiny To Love
Chương 41-4: Ngoại truyện 2: Dĩ vãng... - Phần 3: Hành động bất đắc dĩ
– Chủ tịch có biết lúc nãy con gái tôi đến đây không? – Bác sĩ Kahara lên tiếng hỏi.
– Biết. Ta có biết. Đứa con gái nhỏ của bác sĩ là bạn Yui nhà tôi, hồi nãy tôi thấy nó chạy ào vào phòng bệnh. Rồi sau đó đi ra với một vẻ mặt thất thần, nước mắt chảy đầm đìa… – Ông Ikishige bình tĩnh kể.
– Thật ra, tôi đã gọi con bé đến. Cũng nhờ thế mà chúng tôi đã biết được một chuyện.
– Chuyện gì thế? – Bà Kaemi nhướn mày.
Bác sĩ hai tay chống cằm, im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng:
– Tiểu thư bị mất trí nhớ tạm thời. – Lời phán bệnh của bác sĩ khiến cho cả hai không khỏi bàng hoàng.
– Mất trí nhớ tạm thời? – Nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó, bà Kaemi vội vàng phản bác. – Không thể! Lúc tỉnh dậy, nó vẫn nhớ tôi và ba nó mà!
– À không! – Khi thấy bà hiểu sai ý bác sĩ muốn nói, bác bèn xua tay. – Phu nhân nhầm rồi! Là mất trí nhớ tạm thời, và cũng là mất trí nhớ một phần nữa!
Cả hai nhìn nhau khó hiểu. Thấy vậy, bác sĩ bèn giải thích.
– Là thế này!
___
– Yui-chan! – Terumi chạy ào vào phòng, ập đến bên cạnh Yui. Nó gọi tên cô đầy tha thiết.
Nhưng Yui không nói gì cả, chỉ im lặng hướng ánh nhìn về phía Terumi.
– Xin lỗi, Yui-chan! Tớ biết sai rồi! Tớ hứa sẽ không bao giờ xa lánh cậu. Nên cậu cũng đừng ghét bỏ tớ nhé! – Nó nắm chặt lấy bàn tay cô, áp vào má nó, rưng rưng nước mắt. Nó đang thầm cảm ơn ông trời vì đã không cướp mất người bạn tốt của nó.
Yui im lặng nhìn bác sĩ Kahara, rồi vô cảm hỏi:
– Bác sĩ, bạn ấy là ai?
Cả hai người họ trợn to mắt kinh ngạc, mà ngạc nhiên nhất là Terumi. Nó không tin, vội vã hỏi:
– Yui-chan à! Tớ biết cậu đang giận tớ, nhưng đừng đùa như thế nhé, có được không? – Giọng nó khẩn khoản lắm.
– Mình không biết… – Cô xoay mặt đi tránh tia nhìn của nó. – Mình hoàn toàn không biết bạn…
Vốn là một bác sĩ tâm lý, Kahara đã kịp hiểu những gì Yui đang nói, đang nghĩ. Bà bèn đẩy Terumi sang một bên, giọng dịu dàng:
– Terumi, con ngoan! Nghe lời ta, đứng qua một bên nào. Ta sẽ khám cho bạn con.
Terumi sụt sùi, nấc lên nghẹn ngào trong nước mắt, ngồi xuống ghế sofa nhìn mẹ chữa bệnh.
___
– Như thế đó. Tiểu thư chỉ quên duy nhất hai điều. Một là Terumi con gái tôi, hai là tất cả những kỉ niệm giữa Terumi và tiểu thư. – Bác sĩ tuyên bố.
– Nhưng tại sao… – Ông Ikishige tò mò.
– Trong ngành y, chúng tôi gọi hiện tượng này là mất trí nhớ một phần. Tức là bệnh nhân quên hết về người mà họ đã suy nghĩ nhiều trong thời gian dài, hoặc là suy nghĩ nhiều nhất gần đó. Sau một chấn động, họ sẽ hoàn toàn quên đi những điều đó. – Bác sĩ giải thích. – Tôi nghe con bé Terumi nhà tôi nói là buổi sáng ở trường, hai đứa có một chút xích mích. Tôi nghĩ điều này khiến cho tiểu thư đã mắc phải hiện tượng nói trên.
Ông bà Satake im lặng một hồi. Rồi như không kìm nổi bản thân, ông buột miệng:
– Bỏ qua đi, chỉ là một người bạn. Quên đi cũng không sao. Nhưng có một vấn đề lớn hơn, đó chính là thái độ lạ thường của con bé đối với ba mẹ nó.
Thoáng chút nhoi nhói, nhưng bác sĩ cũng kịp xoa dịu nó, mà nhẹ nhàng đáp lại:
– Chuyện này tôi cũng đã chẩn đoán được. Hiện tượng này chúng tôi gọi là lẫn lộn kí ức.
– Lẫn lộn kí ức… là sao? – Bà Kaemi cảm thấy khó hiểu.
– Đó là hiện tượng trước chấn động, bệnh nhân đã bị hiểu nhầm một vấn đề gì đó và trở nên ở trạng thái quá tải. Thế nên khi tỉnh dậy sau chấn động, bệnh nhân sẽ bị lẫn lộn giữa suy nghĩ và hiện thực, dẫn đến việc họ không thể ý thức được trí óc, mà sẽ tưởng tượng thực là ảo, ảo là thực.
Chủ tịch nhắm mắt đăm chiêu. Có vẻ như lời thuyết minh của bác sĩ về căn bệnh mà con gái ông vô tình mắc phải đã cho ông biết mức độ nặng nhẹ của nó ra sao. Và bà Kaemi thì không mấy bận tâm, bà chỉ tò mò Yui bị lẫn lộn ra sao…
– Rốt cuộc, con gái tôi nó nhầm lẫn như thế nào?
Bác sĩ Kahara im lặng một hồi. Sau đó, bác giở quyển sổ ghi chép ra và bình tĩnh thuật lại:
– Sau khi dò xét, hỏi han, tôi đã biết tiểu thư bị nhầm lẫn như thế này.
Những điều mà bác sĩ thuật lại cho ông bà Satake nghe, thật sự rất phức tạp. Họ cảm thấy lo lắng và khó tin khi con gái họ lại nhầm lần đến nhường vậy:
Ikishige yêu Daeka, nhưng bà Daeka lại sớm qua đời, chỉ để lại đứa con gái nhỏ Mai. Ông Ikishige vì quá đau lòng mà nhận lời kết hôn của Kaemi, em gái song sinh của Daeka, chỉ với một suy nghĩ đó là vật thế thân của vợ trước. Ikishige dồn hết tình yêu thương vợ mình lên đứa con đầu Mai, mà bỏ bê Kaemi, cũng dẫn đến việc ruồng bỏ Yui – con sau của hai người. Kaemi vì quá yêu chồng mà cũng lạnh lùng với con gái ruột, chỉ muốn làm chồng vui mà thiên vị Mai hơn Yui.
– Tại sao… tại sao con gái tôi lại nhầm lẫn như vậy? – Bà Kaemi nức nở nghẹn ngào.
– Có lẽ trước lúc tai nạn, chủ tịch và phu nhân đã cãi nhau đúng không ạ? – Bác sĩ ngập ngừng.
– Sao bác sĩ biết? – Chủ tịch sửng sốt.
– Tôi có thể đoán được dựa vào ký ức bị lẫn lộn của Yui. – Nói đoạn rồi bác giải thích. – Việc hai người cãi nhau cho Yui ký ức là gia đình nó không hạnh phúc. Chủ tịch và phu nhân thương Mai hơn tiểu thư chắc là do nội dung cãi vã là do Mai và hai người chưa từng cãi nhau vì Yui. Việc chủ tịch bỏ rơi phu nhân có lẽ vì chủ tịch lỡ xúc phạm đến phu nhân hay gì đó đại loại thế. Còn việc hai người ghẻ lạnh tiểu thư tôi đoán là do hai người đã mặc Yui ở đó mà tiếp tục cãi nhau. Đấy là những gì tôi nghĩ…
– Trời ơi… – Chủ tịch ngã vào tường, một tay ôm trán. – Không ngờ chỉ vì phút nông nổi của vợ chồng tôi mà đã dẫn đến cái hậu quả như vậy cho Yui…
Bà Kaemi cũng gục trên bàn mà nước mắt tuôn rơi lã chã. Nhưng vì sự lo lắng cho con gái mà bà sốt sắng hỏi:
– Bác sĩ! Bác bảo tôi phải làm gì đây? Làm gì là tốt nhất cho con bé! Bác nói cho tôi biết đi! Tôi xin bác đấy! – Bà khẩn khoản níu lấy tay áo blue trắng của bác, giọng nghẹn cứng lại.
Kahara nhẹ nhàng nắm lấy tay bà Kaemi nhíu mày buồn bã.
– Tiểu thư còn quá nhỏ. Không thể ràng buộc cô bé nhớ lại. Tôi e là để cứu tiểu thư thì với ông bà sẽ là một quyết định khó khăn…
– Không sao! Gì cũng được hết! Tốn bao nhiêu tiền bạc, của cải không thành vấn đề! – Bà Kaemi vội vàng.
– Không… Vấn đề không phải là phí điều trị, mà là thái độ của ông bà đối với tiểu thư… – Bác sĩ ngập ngừng.
– Thái độ? – Phu nhân ngạc nhiên hỏi lại. Chủ tịch cũng hướng ánh nhìn đầy tò mò về phía bác sĩ.
Phải khó khăn lắm, bác sĩ mới trình bày thành lời được:
– Có ba cách để chữa căn bệnh này. Một là phải giải thích cụ thể, rõ ràng cho tiểu thư hiểu. Hai là tiểu thư sẽ tự phục hồi sau một chấn động khác. Ba là có một cái gì đó kích thích vào trí não khiến tiểu thư đột ngột nhớ ra.
– Vậy phải dùng cách nào? – Bà Kaemi hỏi ý.
– Cách thứ hai không ổn lắm, vì hiện tượng này rất hiếm khi xảy ra. Mà cũng rất nguy hiểm nếu thử, bởi nếu quá đà sẽ không những không chữa được mà còn gây hiện tượng khác đến trí não nữa. – Nói đoạn rồi bác sĩ im lặng, sau mới tiếp. – Cách thứ ba có vẻ cũng bất khả thi vì vấn đề mà tiểu thư lẫn lộn không thể đoán trước được thứ kích thích. May ra phải chờ đợi thì điều đó mới tự nhiên đến, nhưng sẽ chẳng biết khi nào mới đến cả.
– Vậy chỉ còn cách thứ nhất… – Bà lẩm bẩm.
– Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất đối với tiểu thư… nhưng tiểu thư còn quá nhỏ để có thể hiểu được. Tôi e phải chờ đến khi tiểu thư lớn lên đã. – Bác sĩ e dè trình bày.
Cả hai ông bà không nói gì, chỉ nhìn nhau và thầm hiểu đó là cách tối ưu nhất.
– Tuy nhiên… – Bác sĩ tiếp lời. – Từ bây giờ cho đến lúc giải thích cho tiểu thư ấy, tôi chắc là cả hai phải tuân theo ký ức của tiểu thư.
– Cái gì? – Cả hai đồng thanh hỏi vặn lại.
– Ý bác sĩ là chúng ta phải sống như những gì con gái tôi tưởng tượng sao? Tức là phải lạnh lùng, ruồng rẫy nó? – Bà Kaemi nhíu mày hỏi to.
– Vâng… – Bác sĩ dè chừng đáp.
– Đừng có đùa!! – Ông Ikishige hét lên. Ông lao tới, đập mạnh xuống bàn làm việc. – Sự thực là ta rất yêu Kaemi mẹ nó, chưa hề coi cô ấy là vật thế thân của Daeka! Sự thực là ta chưa hề phân biệt Mai với Yui, ta yêu công bằng cả hai đứa! Vậy thì tại sao, tại sao ta phải giống như những gì nói nghĩ?
Bác sĩ ngập ngừng giải thích trong cảm giác hơi mất bình tĩnh:
– Tiểu thư còn quá nhỏ, để hiểu hết những gì chúng ta nói. Phải chờ đợi. Nhưng nếu ông bà cứ tiếp tục sống như trước kia, tức là đi ngược lại với những gì tiểu thư nghĩ, thì sự thực là tiểu thư sẽ bị loạn ký ức. Cô bé sẽ chẳng phân biệt được thật ảo, và tình trạng sẽ mỗi một nặng thêm. – Mồ hôi toát đầm đìa, bác sĩ cố gắng nói cho ba mẹ Yui hiểu.
– Trời ơi… – Ông Ikishige ngồi phịch xuống ghế, mặt tái nhợt. – Phải thực sự… ghẻ lạnh tàn nhẫn với Yui hay sao?
Nước mắt chan hoà đầm đìa trên hai má bà Kaemi. Lòng họ đau quằn thắt. Làm sao… làm sao họ có thể… làm tổn thương tuổi thơ cô được kia chứ… làm sao…
o0o
Ở trên góc hè phố, Terumi đang đứng nói chuyện với một cô bé tóc nâu cắt ngắn. Nó tò mò hỏi:
– Mika! Cậu biết võ đúng không?
– Ừ! Tớ giỏi đánh lộn lắm! – Cô bé kia vui vẻ trả lời. – Terumi muốn nhờ gì tớ à?
– Sắp tới cậu chuyển vào trường tiểu học Stars đúng không? – Nó vẫn hỏi liến thoắng.
– Ừm! Trường của cậu mà!
Ngập ngừng một lát, Terumi ngỏ ý:
– Cậu có thể giúp tớ bảo vệ một người được không?
– Ai thế?
– Satake Yui, người bạn thân nhất của tớ. Bạn ấy đang bị mọi người xa lánh và bắt nạt. Nhưng vì một số lý do mà tớ không thể bảo vệ Yui được. Mika giúp tớ nhé!
– Terumi đã nói thì làm sao tớ từ chối được! Tớ hứa! – Cô bé kia cười tươi nhận lời.
o0o
Vào cái ngày Yui bị bắt nạt, cũng là ngày Mika xuất hiện trước mắt cô và bảo vệ cô, sau những hành động quát nạt và đánh đòn bất đắc dĩ với Yui, chủ tịch bèn thở dài đau buồn. Ông nhấc ống máy điện thoại lên gọi cho chủ tịch hội đồng quản trị trường tư nhân Stars là chủ tịch Oga Kouji và chủ tịch tập đoàn tài chính Hangato, ông Junkasa, ba của Shukasa để làm việc đòi lại công bằng cho con gái trong thầm lặng…
Và khi ông biết được Toudo Mika, một cô bé dũng cảm đã bảo vệ Yui và kết bạn với cô, ông bèn gọi cho Mika đến và thuật lại tình hình của Yui. Ông muốn nhờ Mika bí mật chăm sóc con ông.
Vào một ngày, ông nảy ra ý định đưa Yui rời xa ông, cũng do ông quá mệt mỏi để suốt ngày đóng kịch với con bé. Ông cũng biết trong tập đoàn mình có một nhân viên tên Toudo Shiro, chính là ba của Mika. Và ông chuyển công tác ba Mika đi Kagoshima – nhà ở của mẹ vợ ông, tức bà ngoại Yui, lén nhờ Mika rủ Yui đi cùng để có cớ đưa cô ra xa mình suốt mười năm, chờ ngày con ông khôn lớn.
Khi Yui trở về nhà sau mười năm, ông bèn rửa những tấm ảnh dàn dựng lên cảnh ông đánh đập Yui và đưa cho bà quản gia Betsuhiko, bảo bà hãy đưa cho Yui nhằm tạo cớ để mình được chăm sóc cô mà không làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
Hôm dã ngoại, ông cũng đã huỷ hết chuyến hàng quan trọng để phục vụ cho con gái…
Ông làm tất cả… trong âm thầm và bí mật… để con gái cô vẫn có cơ hội được sống một cuộc sống xa hoa như vị thế nhị tiểu thư tập đoàn Stars mà cô vốn có…
Hết ngoại truyện 2
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!