Thay Đổi: Try to Forget...
Chương 20: Vạch trần
– Shukasa, tớ đến rồi. – Từ cửa phòng vang lại giọng nói có phần gấp gáp vội vàng của Kuro. Anh mở mắt quay lại nhìn, thì thấy không chỉ Kuro mà còn là cả Haruka, Akito và Mika.
– Shukasa, Yui mất tích rồi. – Mika thông báo có phần hoảng hốt. – Cô ấy rời nhà hai tiếng trước để về tư gia nhưng mãi vẫn không thấy đâu. Điện thoại không liên lạc được. Với cả, em vừa gọi điện cho Sewashi, thì mới biết hai người ấy ly hôn rồi.
Mắt Shukasa dãn to, thần sắc có chút bất ổn.
Không khó để anh đoán được lí do. Là cô bán thân cho Wiatt Lambert để cứu lấy tập đoàn Hanagato, chuyện như thế hẳn nào Sewashi đã tha thứ được?
– Ơ… Người này… – Haruka chợt để ý đến người đàn ông trung niên đang ngồi lấy lời khai ở bàn bên cạnh, biểu cảm có chút biến dạng.
– Đây là ông Kahara Daito, cha của Kahara Terumi, người có liên quan trực tiếp đến vụ án này.
Người đàn ông kia không mảy may để ý đến những lời tò mò kia, gương mặt tiều tụy xám xịt trả lời câu hỏi của viên cảnh sát.
– Xin lỗi, tôi muốn nhìn mặt ông ta. – Haruka vội vàng lao lại, thần sắc không tốt, hành động và cử chỉ rất gấp gáp.
Cô xoay người ông ta lại, nhìn trực tiếp vào gương mặt đó. Giây sau, đồng tử mắt dãn to, gương mặt đen kịt, cô bất giác lùi lại, miệng ú ớ không thành tiếng.
Nhìn gương mặt thất kinh của cô, ai nấy không khỏi lo lắng. Ngay cả lão ta cũng mắt tròn mắt dẹt không biết chuyện gì đang xảy ra.
– Haruka, em sao thế? – Kuro đỡ cô dậy, lo lắng hỏi.
Bàn tay cô run run chỉ về phía lão, miệng lắp bắp.
– Là lão ta… Kuro, là lão ta xuất hiện trong clip nhạy cảm vu khống em thời còn sơ trung…
Kuro nhíu chặt chân mày nhìn mặt lão, lát sau anh cũng ngay lập tức nhận ra.
Mấy người kia đều há hốc không biết bất cứ thứ gì.
Gương mặt Haruka tái nhợt. Làm sao cô quên được gương mặt đó chứ? Là người đàn ông đó nằm cạnh cô, à không, không phải là cô. Nhưng thời sơ trung, chính là những clip ân ái không có thật tung khắp mạng xã hội, vu oan cô, vấy bẩn cô, khiến cô cùng cực khổ sở, trong clip đó, cô không bao giờ quên được gương mặt kinh tởm kia.
Kuro ngay lập tức rút điện thoại ra tìm lại clip. Suốt thời gian qua anh vẫn luôn đi tìm thủ phạm đã vu oan Haruka, sau vài hồi so sánh, anh xác nhận được kia chính là người đàn ông trong clip.
– Ông Kahara Daito. – Kuro gương mặt đen kịt bước đến, chìa chiếc clip ra, gằn giọng. – Ông có nhận ra không?
Ông ta ngờ vực nhìn vào màn hình điện thoại đang chiếu lại đoạn clip nhạy cảm kia, giây sau liền nhíu mày.
– Sao cậu có clip này? Đây là tôi quay lại làm kỉ niệm, cũng phải đến chục năm rồi. – Giọng điệu ông ta không mấy thoải mái. – Tôi nhớ rất rõ đây là Candy, một tiếp viên ở hộp đêm. Cũng vì thứ này mà tôi bị vợ bỏ.
Kuro nhíu mày.
– Cô Candy đó là người như thế nào?
– Ừm… – Ông ta cố nhớ lại. – Lúc đó Candy 20 tuổi rồi, nhưng mặt non lắm, vóc dáng cũng nhỏ nhắn, đúng kiểu tôi thích. Cô ấy từ quê lên, cái giọng địa phương ấy tôi rất nhớ. Nhưng bây giờ hình như đã gả cho đại gia nào rồi.
Nhưng rồi lão ta để ý đến Haruka đang đứng thất thần đầu kia, liền ồ lên.
– Ô, cái cô kia giống Candy thật đấy. Nhưng Candy không trẻ như cô, giờ cũng ngoài ba mươi rồi.
Haruka lắc đầu nhè nhẹ.
– Vậy là cô gái trong clip và bức ảnh đó lại vô tình giống Haru, có người nhìn thấy nên quyết tâm vu khống cho Haru sao? – Mika bước đến, dịu dàng ôm lấy bạn, vuốt nhẹ lưng. – Nhưng ai mới là người tung clip?
Kuro nhíu chặt chân mày cố gợi nhớ lại.
– Kahara… – Anh lẩm bẩm một cái tên. – Một nữ sinh tên là Kahara, năm đó bằng tuổi Haruka, là người lai.
Lát sau anh mở to mắt.
– Kahara? Kahara Terumi? – Haruka hét ầm lên. – Em nhớ rồi, sao lại quên được chứ? Ông Kahara Daito, là con gái ông vô tình thấy clip của ông, nhưng lại tung lên mạng bôi nhọ thanh danh tôi.
Đôi mắt Haruka lại ngấn lệ, bao nhiêu uất ức bỗng chốc ùa về.
– Cậu nhớ đó là thời điểm nào không? – Shukasa hạ giọng. – Tớ có giữ nhật kí điện tử của Kahara Terumi, nếu là tầm mười năm trước thì cô ấy vẫn ghi nhật kí đều đặn không sót một ngày.
– Cái này…
– Ngày 22 tháng 12 năm đó… – Giọng Haruka gằn nhẹ. – Em nhớ như in ngày đó, không thể nào quên được.
Shukasa yêu cầu viên cảnh sát kia lật ngược lại thời gian hồi đó. Ban nãy thư kí đã quay về nhà lấy USB mang lên cho anh vì muốn phục vụ công tác điều tra, không ngờ lại lật lại được cả vụ bôi nhọ danh dự Haruka hơn mười năm trước nữa.
“Ngày 21 tháng 12,
Mẹ ly hôn cha rồi. Không sao, mình thấy rất thoải mái. Mình ghét cha vô cùng, mình đã vô tình xem được đoạn video cha ngủ cùng một người đàn bà khác. Thực kinh tởm! Mình ghét cha! Không được, mình sẽ không bao giờ gọi lão ta là cha nữa.
Chị Mami cũng hận lão, chị bảo mẹ mình đẹp như vậy, nhưng lão ta lại nuôi hồ li bên ngoài. Từ giờ, mình và mẹ Jane cùng chị Mami có thể sống thật hạnh phúc. Mình ghét họ Kahara của ông ta, mình và chị đã xin mẹ đổi họ thành Terumi Evans và Mami Evans nhưng mẹ bảo sau này sang Anh định cư mới được đổi.”
“Ngày 22 tháng 12,
Nhìn kĩ, người đàn bà trong ảnh thật sự rất giống con nhỏ Okawa Haruka ở lớp bên. Mình ghét con nhỏ đó, vì chị Mami ghét nó. Năm ngoái ở đại hội thể thao mùa thu, chị Mami bảo nó gian lận để chiến thắng. Tại vì nó nên ước mơ được đi thi quốc tế của chị mình bị phá hỏng, mình căm ghét nó. Nếu như nó đã giống con hồ ly của lão ta như vậy, mình sẽ trả thù thay Mami.
Mình đã tung lên mạng, hôm nay cả trường đều căm ghét nó. Thực đáng đời! Nó và Otaka-senpai cũng xích mích rồi, để coi những tháng ngày tiếp theo nó sống như thế nào.”
Cả căn phòng lặng đi.
Haruka bồi hồi nhớ lại. Đại hội năm đó có sự cố xảy ra do trọng tài không theo sát, cô bị nghi là gian lận, nhưng rồi được xử vô tội để đăng quang ngôi vô địch môn bơi lội tự do cho nữ. Từ một chuyện như thế qua lòng đố kị của chị em Kahara lại trở thành cả một chuyện tày trời.
– Chuyện này đã được giải quyết xong. – Thanh tra Haneda hắng giọng. – Quay lại vụ án, tôi có điều tra được một chút về người chị Kahara Mami này.
Tất cả mọi người ngay lập tức liền yên lặng.
– Tám năm trước, khoa Văn trường Đại học Quốc gia Tokyo đúng là có một sinh viên tên là Kahara Mami. Cô ấy là một sinh viên xuất sắc, nhưng đến năm thứ tư thì có ghi cô này đã rút hồ sơ thôi học. – Thanh tra đọc liền mạch thông tin trong quyển tài liệu. – Thiếu gia Hanagato, ngài có biết Hanagato Tsukasa, hiện là giám đốc khu vực bất động sản của tập đoàn ngài không?
Nghe đến cái tên này, có một người không rét mà run.
Mika ngẩng đầu lên, cặp mày nhíu chặt lại, đồng tử mắt dãn to, trống tim đập liên hồi.
– Tôi biết. – Shukasa điềm đạm. – Đó là anh họ của tôi. Có vấn đề gì sao?
– Tôi điều tra được một chuyện, năm đó Hanagato Tsukasa chính là người yêu của Kahara Mami. Chúng tôi đang mời ngài ấy đến đây lấy lời khai.
Mika bước chân loạng choạng không vững, lồng ngực nghẹn cứng lại, đầu óc như sắp nổ tung.
Tại sao mọi thứ đều liên quan với nhau như một mạng lưới vậy chứ?
– Với cả có một chuyện lạ…
– Chuyện gì? – Shukasa có chút vồ vập hơn, nghe thanh tra Haneda nói vậy thì liền hỏi lại.
– Trong hồ sơ sinh viên khoa Văn của Đại học Quốc gia Tokyo năm đó, có một hồ sơ sinh viên đột ngột xuất hiện vào năm cuối. Sinh viên đó có tên là Yumida Ena… – Thanh tra nâng kính lên.
– Thư kí Yumida!! – Akito nghe vậy liền thất kinh hét lên. – Cô ta là thư kí riêng của Yui.
Tất cả mọi người đều rợn sống lưng.
– Có khi nào… Kahara Mami chính là Yumida Ena không… – Haruka hoảng loạn, môi run lắp bắp.
– Liên lạc với cô ta ngay!
…
– Thanh tra, không thể liên lạc được. Số điện thoại thuê bao.
…
– Em hỏi Sewashi rồi, anh ấy giao Akako cho Yumida Ena đưa về tư gia từ buổi chiều, nhưng đến giờ thì vẫn không thấy đâu… – Mika quay trở lại sau cuộc điện thoại, lắp bắp nói.
– Cả Yui cũng đang mất tích… – Kuro ôm đầu, day day thái dương. – Nếu chị ta là vì muốn trả thù cho Terumi mà giết Ukano, thì hẳn cũng điên cuồng căm hận Yui và Shukasa. Có thể là chị ta cố tình lặp lại lịch sử, bắt cóc Akako, nhử Yui tới…
Nghe suy luận rất logic này, cả căn phòng đều lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
– Haha… – Kahara Daito cười nhạt. – Nếu là Mami thì có thể lắm… Con bé rất thương Terumi, từ nhỏ hai chị em đều thường xuyên giận, và cả căm hận nữa. Hơn ai hết, Mami và Terumi đều căm hận người khác rất sâu sắc, hai đứa lại thương nhau như vậy. Có khi là Mami đang trả thù cho Terumi cũng nên…
Mọi người không ai bảo ai đều lạnh gáy…
– Mau huy động lực lượng cơ động truy tìm tung tích chủ tịch Satake. – Shukasa bất ngờ gằn giọng. – Tuyệt đối không được trì trệ, tính mạng của cả Yui và Akako đều nguy hiểm.
– R… Rõ! – Thanh tra Haneda bị anh làm giật mình, nhưng cũng liền nhận thức được.
– Thư kí Miller, huy động lực lượng cảnh sát tư nhân và quân đội nhà nước. Liên hệ với các tổ chức, mượn mọi lực lượng cày tung cả cái đất Nhật Bản này lên cho tôi!
Cả mấy người Mika đều im bặt, ai nấy trước uy lực của Shukasa ít nhiều cũng nể nang. Tuy hai người họ bên ngoài xa lánh lạnh nhạt, nhưng tình cảm dành cho nhau đong đếm cũng không được.
– Thanh tra Haneda. – Một viên cảnh sát bước vào. – Giám đốc Hanagato Tsukasa đã tới.
Từ cửa, một người đàn ông bước sang tuổi 34 bước vào. Vẻ ngoài lịch lãm, oai nghiêm, gương mặt điển trai vẫn còn rất trẻ so với tuổi. Bộ vest đen với những đường may tinh tế ôm lấy người, phong thái sang trọng và đứng đắn.
Mika giật mình nhìn anh, phút chốc hô hấp ngừng lại. Cơ mặt thắt lại, ánh mắt không tài nào chớp nổi.
“Tsukasa…”
Yui nằm sõng soài trên sàn đất lạnh, máu me bê bết, gương mặt bầm tím lên. Tóc bết dính vào mặt, rối tung, máu và mồ hôi xen lẫn.
Cô mệt, rất mệt…
– Chị Kahara, chị hành hạ tôi, giết tôi đi cũng được. Tám năm trước, đáng lí ra tôi đã chết ở chính chỗ này rồi. – Giọng điệu cô thê lương, thống khổ, từng nhịp thở ngắt quãng. – Nhưng xin chị, tha cho em gái tôi. Tôi hiểu cảm giác của chị, mất đi đứa em gái mình yêu thương đau đến cỡ nào. Nên chị giết tôi đi, để cho Akako được sống…
– Em gái? – Mami gằn giọng. – Akako là em gái cô?
– Ừ, con bé không phải con gái tôi, tình thế bắt buộc khiến tôi phải nhận nó làm con gái. Thực chất Akako là em gái tôi… – Yui thở hắt ra một hơi, rồi nhắm mắt, chìm sâu vào hôn mê.
Cô mệt mỏi rồi, không chống cự được nữa…
Mami cười lạnh, chị ngoảnh mặt lại nhìn cô bé này.
Dù sao cô bé cũng lớn lên trong vòng tay chị, chị ít nhiều cũng thương nó. Akako mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, em gái chị cũng hay ốm yếu, trong suốt thời gian sống cùng nó chị lại liên tưởng đến Terumi. Chị cũng không nỡ hại nó, không nỡ để nó chứng kiến những chuyện này, nên chị đánh thuốc mê mạnh, bịt cả mắt và tai để nó không chứng kiến viễn cảnh này. Nhưng nó mà là em gái Yui, ít nhiều chị cũng ngạc nhiên chút ít.
– Satake Yui, tôi gửi cô xuống dưới chỗ với em gái tôi. Đừng lo, giết được Hanagato Shukasa xong tôi cũng tìm về với nó. Đáng ra tôi giết hai người lâu rồi để nhanh chóng đoàn tụ được với Terumi và mẹ, nhưng cũng tại thằng chó Ukano ngồi tù làm tôi phải đợi để giết nó. – Chị bước tới, dí khẩu súng lục vào thái dương Yui, mỉm cười nhẹ bẫng nhìn cô gái bất tỉnh trên sàn, ngón tay chuẩn bị bóp cò. – Thời gian qua sống không bằng địa ngục…
Ngón tay từ từ kéo cò súng…
___o0o0o___
Hết chương 20.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!