Thay Đổi: Try to Forget...
Chương 5: Cha nuôi
Tư gia Oga so với tư gia Satake thì cũng chẳng rộng hơn là mấy, nhưng kiến trúc lại khác hẳn hoàn toàn, không có chung phong cách. Bởi vậy, với Yui, đã năm năm rồi căn nhà này vẫn rất xa lạ với cô.
– Cháu chào bà! – Akako hớn hở chạy vào, nhào vào lòng Oga Akiko, lảnh lót chào.
– Akako ngoan, con vẫn rất dễ thương. – Akiko hiền dịu xoa đầu cô bé, cưng nựng.
– Ông nội, hôm nay ông dạy cháu chơi cờ nhé. – Rồi Akako buông tay bà, chạy sang Oga Kouji, mỉm cười nũng nịu.
– Được, được. Akako rất thông minh, sẽ học sớm được thôi. – Kouji cũng dịu dàng đáp lại.
Sewashi và Yui sóng vai nhau bước vào sau, mỗi người mỗi một tâm trạng.
– Con chào cha, con chào mẹ. – Cô lễ phép cúi đầu.
– Ồ, Yui, con vào đây với ta. – Nhìn thấy cô, Akiko liền khoát tay ra hiệu bảo cô vào phòng bà. – Ta muốn nhờ con chọn mẫu kimomo cho tiệc trà sáng ngày kia.
Yui lững thững theo sau bà, Akako cũng mải mê chạy ra vườn chơi cát, phòng khách phút chốc chỉ còn mình Kouji và Sewashi.
– Giữa con và Yui vẫn ổn chứ? – Gương mặt Kouji lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày.
– Tình cảm giữa bọn con rất tốt mà, cha. – Anh thở dài pha trà. – Sao bỗng dưng cha lại hỏi vậy?
– Mấy hôm trước Hanagato Shukasa vừa từ Mĩ trở về Nhật Bản, ta chỉ muốn biết liệu Yui có động lòng không thôi?
Sewashi im lặng trầm tư. Anh không phải ngốc, quả thật Yui hận Shukasa khôn nguôi, nhưng trong cái hận lại là sự đau lòng, thất vọng. Anh chắc rằng cô vẫn chưa thể quên được Shukasa.
– Hanagato đã hại cả gia tộc Satake mà cô ấy vất vả mười năm mới tìm về, ngoài hận thù ra cha nghĩ còn có thể là gì? – Sewashi vẫn cố gắng bao biện.
– Nghĩ cũng phải. – Kouji gật gù. – Con bé tốt là vậy, học thức, ngoại hình lẫn tính cách đều không chê vào đâu được, nhưng đời nó lại quá khổ.
Nhắc đến chuyện của Yui, đột ngột bầu không gian liền trầm xuống, ảm đạm.
– Hai người nói chuyện gì mà u ám thế? – Akiko và Yui từ trên tầng hai bước xuống. – Yui thật thông minh. Con bé đã giúp em giải quyết sự phân vân rồi.
– À, Yui này. – Đột ngột Kouji gọi cô lại. – Có tập đoàn Oga giúp sức, con dư sức thu mua được ngân hàng tư nhân Daiyama. Tại sao con lại cố tình để vuột mất vào tay tập đoàn Hanagato?
Kouji tỏ ra chút bất bình. Ông vẫn nghi ngờ lời Sewashi nói, có thể nào cô vẫn còn tình cảm với Shukasa, không còn đủ dũng khí để đối đầu anh.
– Chuyện này… – Yui nhếch môi cười. – Cha cứ chờ đi nhé. Chiều nay sẽ có kết quả.
Nụ cười của cô hiểm độc, vô thức khiến Kouji rùng mình.
…
“Rầm!!”
– Các người làm ăn kiểu gì thế hả? – Shukasa ném phăng tập tài liệu lên bàn, giận dữ.
Ngay sau khi nhận được bản báo cáo, anh giận điên tới mức không hề triệu tập phòng lãnh đạo bộ phận tài chính ngân hàng mà tự động đi tới chỗ họ.
– Giám đốc, xin anh bình tĩnh. – Thư kí Miller cố gắng can ngăn. – Ngài biết đây không phải lỗi của họ. Là thủ đoạn của tập đoàn Satake.
Shukasa bặm môi giận dữ. Không thể nào, Yui của anh sao có thể hiểm độc tới thế được?
Anh rời khỏi phòng, gương mặt tối đen, để lại một câu.
– Tất cả những người tham gia điều tra và làm báo cáo, trừ nửa tháng lương.
Kế hoạch giương Đông kích Tây của Yui hoàn toàn khiến anh thất bại. Trong lúc cố lừa anh vào tròng thu mua thành công ngân hàng Daiyama, cô lại đi kí hợp đồng với những đối tác mạnh nhất, lôi kéo những nhân viên lâu năm giàu kinh nghiệm của ngân hàng về tập đoàn. Bởi vậy, ngân hàng Daiyama không còn nhiều thế mạnh để khai thác, coi như tập đoàn đã lỗ một nguồn vốn lớn khi đầu tư thu mua ngân hàng.
Ngoài mặt, lúc bộ phận của anh điều tra về tiềm lực ngân hàng, các cá nhân liên quan đều không phản ứng. Ngay trong lúc anh thu mua, họ đồng loạt hủy hợp đồng và trả tiền bồi thường đầy đủ. Tuy nhiên, nếu mất đi những cá thể như vậy thì tập đoàn Daiyama chẳng còn gì hết, cái mà anh bỏ một số tiền lớn để mua chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.
Thương trường là chiến trường, thật không dám ngờ thủ đoạn của Satake lại ác tới nhường vậy.
Shukasa thả người xuống ghế, lấy tay day day thái dương. Thực lòng anh đã quá coi thường cô, vốn anh không ngờ thương giới đã tôi luyện một Satake Yui ngờ nghệch trở nên sắc bén như thế. Thư kí Miller đã từng cảnh báo anh, nhưng anh vẫn để ngoài tai. Đáng lí ra anh nên tìm hiểu kĩ hơn về cô trước khi chọn cô làm đối thủ.
Lần trước, gọi điện cho Kuro, anh đã hiểu tường tận sự lạnh nhạt của cô. Shukasa mẩm rằng có kẻ đứng sau bày trò, sắp đặt khiến cho xích mích giữa anh và Yui bùng phát. Gì chứ, anh làm ăn minh bạch, chưa bao giờ nghĩ đến việc hãm hại một ai, nhất là khi đó là cha người anh yêu nhất. Nhưng Shukasa biết, bây giờ có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Cô đã kết hôn, có một đứa trẻ rất xinh xắn. Tình cảm giữa hai người rất tốt, Sewashi không chỉ quan tâm đến cô mà còn giúp đỡ cô trong việc làm ăn. Sự phối hợp ăn ý của hai tập đoàn mấy năm nay đều đem lại nguồn lợi khổng lồ cho cả hai, nếu cứ tiếp diễn như vậy e là vị trí của tập đoàn Hanagato cũng không ổn.
Thôi thì, người anh yêu thương đã kết hôn được năm năm, quá muộn rồi, bây giờ anh cũng chẳng còn người bạn nào khác ngoài công việc. Shukasa nhắm mắt buông xuôi, trước hết phải tìm cách lấy lại số vốn bị lỗ sau khi thu mua ngân hàng Daiyama đã.
Làm việc được đến tối, chợt màn hình điện thoại sáng lên cùng tiếng chuông. Shukasa nhìn xuống, ngán ngẩm khi thấy vị hôn thê phiền phức của anh gọi.
– Shukasa, đi ăn tối với em nhé. – Sakurako lảnh lót.
– Tôi đang bận. – Shukasa thờ ơ đáp.
– Em biết vụ làm ăn thất bại của anh. Nhưng nếu đi ăn tối với em, em sẽ cho anh một hợp đồng. – Cô nhiệt tình mời.
Shukasa liền im lặng. Sakurako ngoại giao rất tốt, suốt thời gian ở cạnh anh đã tìm cho anh không ít hợp đồng tốt, coi như cũng tạm tin lời cô.
– Sao? Không có hứng thú sao? Anh biết tập đoàn Ella không? – Sakurako mỉm cười.
Tập đoàn Ella là tập đoàn công nghệ thông tin hàng đầu của Anh Quốc, phát triển nhất phần mềm và ứng dụng điện tử. Mảng công nghệ thông tin của tập đoàn anh còn chưa nổi trội, không ít lần anh muốn hợp tác với tập đoàn bên kia.
– Sao cô tìm được mối hợp tác này? – Shukasa tỏ ra ngờ vực.
– Trong chuyến du lịch vừa rồi em có giúp vợ của chủ tịch tập đoàn, bà Ella Robinson một chút việc vặt nên bà ấy ngỏ ý cảm ơn. Em có giới thiệu cho bà ấy về anh và bà ấy bảo sẽ suy nghĩ. Sáng nay chủ tịch vừa gọi điện cho em. – Sakurako vui vẻ kể. – Sao? Đồng ý đi ăn chưa?
Shukasa khẽ nhếch môi. Tập đoàn Ella từ lâu đã nổi tiếng về sự kén chọn trong việc hợp tác, nếu có thể kí hợp đồng với họ, khoản lỗ trong vụ thu mua ngân hàng Daiyama không chỉ được bù lấp mà lời lãi vẫn rất cao.
– Cô muốn ăn ở đâu? – Shukasa buông thõng vai, đóng nắp laptop.
– Em thèm sườn cừu ở nhà hàng Kim Cương ở gần Heaven Land ấy. – Thấy anh đồng ý, Sakurako sung sướng cười tươi.
– Bây giờ cô đang ở đâu?
– Em ở nhà.
– Được rồi, ba mươi phút nữa tôi qua đón. – Anh cầm chiếc áo vest lên, tắt điện phòng làm việc rồi rời khỏi.
___o0o0o___
– Sườn cừu nướng ở đây thật sự rất ngon. Vang đỏ cũng tuyệt nữa! – Đặt dao nĩa xuống, lau miệng, Sakurako buông lời khen ngợi.
Shukasa không nói gì, chỉ lặng lẽ kết thúc phần ăn, rồi lát sau mở lời.
– Bây giờ cô có thể nói qua cho tôi về vụ làm ăn với tập đoàn Ella được chứ?
Nghe tới đây, Sakurako liền cứng miệng. Nụ cười trên môi vụt tắt, cô nhẹ nhàng chống cằm, nheo mắt.
– Đến cuối cùng anh vẫn không thể cho em một ít sự chú ý được hay sao? Bữa cơm hôm nay tâm trạng anh khá tốt, hóa ra cũng chỉ vì dự án.
– Cô còn đòi hỏi gì nữa, Kanami Sakurako? – Shukasa thở dài. – Cô biết thừa cô không lọt mắt tôi, cứ cố gắng bám theo tôi làm gì. Tám năm qua cô mang lại cho tôi không ít hợp đồng, nhưng cũng khiến tôi phiền phức vô số.
– Anh phủ nhận những gì tôi làm cho anh? – Sakurako giãy nảy.
– Tôi luôn trả đủ, Kanami Sakurako. Cô ăn chơi trác táng, đi vũ trường nhảy nhót, nghiện ngập thuốc lá, bia rượu, bài bạc,… Những rắc rối đó không phải tôi thay cô chịu sao? – Ngược với thái độ hạnh họe của Sakurako, Shukasa vẫn bình lặng và dứt khoát. – Cô tưởng tôi không biết cô trao thân cho bao nhiêu người đàn ông, không khác gì gái điếm?
Đột ngột, Sakurako đứng bật dậy, cầm ly nước hắt lên người anh, nước mắt ngân ngấn.
– Tôi sẽ gửi tài liệu liên quan cho anh về hợp đồng với tập đoàn Ella, tôi về trước. – Sakurako cúi gằm mặt, bước đi.
Shukasa thở dài. Cô nàng này tính tình thất thường, anh chịu đủ rồi.
Đang loay hoay tìm khăn tay, chợt một bàn tay nhỏ nhắn đưa cho anh chiếc khăn tay màu hồng.
– Sao cô kia lại hắt nước lên người chú vậy? Cô chú cãi nhau sao? – Cô bé giương mắt hỏi.
– A… Akako… – Shukasa ngạc nhiên tột độ khi thấy cô bé đứng trước mặt anh. Đây là con gái của Yui mà. – Sao cháu lại ở đây?
– Cha mẹ cháu đã đi lạc mất. – Akako làm bộ bà cụ non lắc đầu. – Họ thật là đoảng, làm cháu đi tìm nãy giờ đây.
– Phải là cháu đi lạc mới đúng chứ. – Shukasa bật cười.
Akako mặc một bộ váy màu hồng công chúa, mái tóc đen thả dài sau lưng, cài băng đô màu đỏ. Gương mặt ngời ngời nhìn anh, vẻ đẹp dễ thương quá đỗi khiến người khác muốn cưng nựng.
– Chú sẽ gọi cha mẹ cho cháu. – Shukasa loay hoay tìm điện thoại, nhưng thôi rồi, hết pin. Anh đành áy náy nhìn cô bé. – Không gọi được, chú dắt cháu đi tìm nhé.
Akako tươi cười rạng rỡ khoác lấy khuỷu tay Shukasa, kéo anh rời khỏi nhà hàng.
…
– Woaah!! Cháu muốn chơi trò đó!!
…
– Chú ơi, chỉ được một cây kem dâu thôi sao? Cháu muốn kem socola, bạc hà, và cả kem hạnh nhân nữa!!
…
– Chú ơi, chú ngựa kia vui quá. Hay chú cũng làm ngựa để cháu cưỡi đi.
…
– Này… – Shukasa mệt mỏi trao chú sóc bông to bự cho Akako, môi vẫn cố nở nụ cười tươi tắn.
– Cháu cảm ơn chú. – Akako háo hức nhận lấy chú sóc bông to hơn cả cô bé, sung sướng dụi mặt vào.
Shukasa cười khổ. Nói là đi tìm cha mẹ nhưng anh bị cô bé xoay mòng mòng, chạy đi chạy lại suốt cả Heaven Land, sức cô bé còn sung mà của anh đã cạn.
– Chú Shukasa thật tốt. Ước gì chú làm cha nuôi của cháu. – Akako cười thật tươi.
Tim Shukasa thắt lại. Dĩ nhiên anh cũng muốn chứ, con gái của Yui gọi anh một tiếng cha, nhưng chỉ có điều trước mắt anh bây giờ, Oga Akako không phải con anh, nó mang họ của một người đàn ông khác.
– Cả cha và mẹ cháu thường rất bận, họ rất ít khi đưa cháu đi chơi. Hôm nay họ rảnh, cháu mới được đi Heaven Land, nhưng họ lại đi lạc mất. – Akako xụ mặt ra. – Chú Shukasa, hay chú làm cha nuôi cháu nhé. Cháu sẽ rất ngoan, không quậy đâu.
– Chú… – Shukasa tỏ ra lúng túng.
Chỉ một thời gian ngắn tiếp xúc nhưng anh đã rất mến Akako. Anh cũng ước được chơi với cô bé nhiều hơn, nhưng khổ nỗi đây lại là con gái Yui. Anh không muốn cô nghĩ anh cố tình tiếp cận con bé.
– Chú không thích Akako hả? – Mắt Akako long lanh. – Cháu có thể đấm bóp cho chú, kể chuyện cổ tích và đút cho chú ăn nữa. Chú mà không đồng ý cháu sẽ khóc đó.
Và như lời nói, nước mắt ầng ậc, long lanh nơi khóe mắt của Akako, chỉ chực tuôn trào.
– Ừ… Ừ rồi, chú đồng ý. – Shukasa bất lực gật đầu. Ở đời anh sợ nhất nước mắt con gái, nãy giờ Akako nắm được điều này nên mỗi lần anh từ chối yêu cầu, con bé lại giở nước mắt cá sấu ra.
– Yeahh! Chú đồng ý rồi. – Akako la lên. – Bây giờ, phải đổi cách xưng hô thôi. Cha nuôi, cha gọi con đi nào.
– Ừ, con… – Nếu để cả nước Nhật biết Hanagato Shukasa anh chịu thua một đứa nhóc, thật không biết mọi người sẽ cười vào mặt anh ra sao.
– Cha nuôi, con muốn ăn kẹo bông. Cha mau đi mua. – Akako vui vẻ cười.
Thật không biết là cha nuôi hay là osin cao cấp nữa.
– Oga Akako! – Chợt một giọng nói lạnh tanh bực bội vang lên. – Mẹ đã dặn con phải đi theo cha, sao lại chạy lung tung thế? Con có biết cha mẹ đã tìm con lâu như thế nào không?
Biểu cảm trên mặt Shukasa cứng lại…
Thấy anh đứng cạnh Akako, Yui cũng giật mình sững sờ. Lát, cô giận dữ bước đến, vung tay tát vào má anh.
– Hanagato Shukasa, anh định giở trò gì với con gái tôi? – Ánh mắt Yui rực lên tia lửa. – Anh hại cha tôi chưa đủ, bây giờ lại nhắm đến Akako?
___o0o0o___
Hết chương 5.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!