Tạ Tranh không biết hắn ta có ngượng khi nói những câu đó không nữa, cô nghe thật kinh tởm đến mức nổi hết da gà rồi.
“Chú có tin là tôi kiện chú không? Tôi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường đó.”
Cô nhếch mép, tí nữa thì quên bén đi việc vẫn còn đi học, may mà cô nhớ kịp chiêu này.
Nhưng trái với những gì Tạ Tranh nghĩ hình như hắn ta không có vẻ gì là sợ sệt cả.
Mặc Kinh Vũ cười đáp.
“Năm bảy tuổi bởi vì mắc bệnh nặng nên đã nghỉ học hai năm, tính ra bây giờ thì em cũng đã hai mươi rồi nhỉ? Thảo nào điện nước lại đầy đủ như vậy.”
Hắn khẽ đưa mắt xuống ngực của cô rồi che miệng cười.
Tạ Tranh ngay lập tức đưa tay che ngực lại, cô nghiến chặt răng trong lòng thầm mắng tên già dê này dám điều tra lý lịch của cô.
Nhưng, chuyện này trước nay cô chưa từng nói với ai cả, ngoài những người trong gia đình ra thì không có ai biết.
Hắn ta làm sao mà điều tra được chứ?
Tạ Tranh mãi nghĩ mà không chú ý, đến khi bị Mặc Kinh Vũ nhấc bổng cô lên bế đi thì Tạ Tranh mới hoàn hồn.
“Làm gì vậy? Thả tôi xuống mau lên.”
Hắn vác cô trên vai hiên ngang bước ra ngoài mặc cho có bao nhiêu người nhìn thấy.
Tạ Tranh mặt đỏ như đốt, cô không dám la lớn chỉ có thể đấm bình bịch vào lưng của hắn.
“Thả tôi ra, người khác đang nhìn kìa, chú bị hâm à?”
Mặc Kinh Vũ khẽ đáp.
“Đột nhiên tôi có tâm trạng rồi, chúng ta đi giải quyết vấn đề đó đi.”
Hắn vứt cô vào trong xe rồi đóng cửa lại, khởi động máy lao xuống đường lớn chạy một mạch về khách sạn.
Tạ Tranh nhìn thấy sự việc sắp không ổn thì rút điện thoại ra cầu cứu ông nội nhưng Mặc Kinh Vũ đã sớm nhìn ra ý đồ này của cô, hắn giật lấy điện thoại không cho cô gọi.
“Định gọi người đến cứu em à? Tôi nói cho em biết dù hôm nay có là ai đi nữa cũng không thể cứu được em đâu.”
“Chú định làm gì chứ? Có tin là tôi la lên không?”
Mấy câu thoại này hắn nghe nhiều rồi, mỗi lần uy hiếp ai thì hình như đều nghe câu này.
Chỉ là nếu thốt ra từ miệng của Tạ Tranh thì có chút đặc biệt, sẽ được đối đầu riêng.
Hắn phanh gấp xe khiến cho cô mất thang bằng xém nữa là đập trúng đầu rồi.
Mặc Kinh Vũ vẻ mặt gian xảo, ma mị nói.
“Vậy chút nữa lúc trên giường em nhớ la cho lớn vào nhé.”
“Cái tên này, rốt cuộc chú làm cách nào mà vào được ngành sư phạm vậy hả?”
Tạ Tranh cảm thấy con người này hết sức bất thường.
Cô cũng chỉ là lỡ tay tưởng hắn là trai bao thôi, có cần phải trả thù tới mức này không? Đúng là bụng dạ hẹp hòi.
Không biết hắn dùng cách nào mà có thể đưa được Tạ Tranh lên tới phòng trong khi cô cứ la hét không ngừng.
Nằm trên giường cô không ngừng lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường mới thôi.
Lúc trước là do bị cồn làm ảnh hưởng nên cô mới phóng khoáng như thế, còn tình hình hiện tại thì không vậy.
Tim của Tạ Tranh đập thình thịch khi thấy hắn đã cởi đến nút quần.
“Chú… Chú không có đạo đức nghề nghiệp à? Ngay cả học sinh của mình mà cũng dám đối xử như thế có tin tôi kiện chú không?”
Sao cô thích kiện người như thế nhỉ, chỉ trong vòng một ngày mà đã đòi kiện hắn đến hai lần.
“Tôi đối xử với học sinh như vậy là không nên, nhưng đối xử với vị hôn thê là hoàn toàn hợp lý mà.”
Vị hôn thê?
Tạ Tranh ngơ ngác, ai là vị hôn thê của hắn chứ? Không phải cô đâu nhá, cô còn chưa từng nghe ông nội nhắc về chuyện này nữa đấy.
Nhưng dù cho là có thật đi nữa thì chắc chắn cũng không phải là kẻ bện.h hoạn như Mặc Kinh Vũ này.
“Chú lừa con nít lên ba à? Ai là vị hôn thê của chú hả, đừng nói nhảm.”
Câu nói còn chưa dứt thì cô đã bị hắn đè bật ra giường, thân thể rắn chắc của hắn hoàn toàn áp chế được sự chống trả của cô.
Nhìn cận cảnh đúng là Mặc Kinh Vũ còn đẹp trai hơn bình thường, chiếc mũi thẳng tắp cùng với đôi mắt đẹp như đoạt hồn người đối diện.
Đến tối, Tạ Tranh nằm trong lòng của hắn ngủ ngoan như một con mèo, có lẽ cô đã quá mệt nên mới bỏ hết sự cảnh giác xuống.
Đúng lúc này điện thoại của hắn lại reo lên, màn hình hiện lên một dòng chữ quen thuộc.
Mặc Kinh Vũ không nghĩ ngợi lập tức bắt máy.
“Ông nội.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói có âm vực trầm thấp.
“Cháu đã gặp vị hôn thê của mình chưa? Cô bé Tạ Tranh đó hình như là học ở trường mà cháu chuyển tới.”
“Vâng, cháu gặp rồi ạ.
Có gì mai cháu đưa ông đi gặp cô ấy nhé, giờ cháu bận rồi, tạm biệt ông nội.”
Dập máy xong hắn liền liếc nhìn đôi môi chúm chím đang nằm trong lòng của mình mà phì phò ngáy.
Không ngờ cô nhóc mới hai mươi này lại có thể khiến cho hắn trở nên phấn khích như vậy.
“Nhóc con, còn nhiều điều bất ngờ chờ em lắm đó.
Cố mà hưởng thụ đi nhé.”
Khóe môi của hắn cong lên đầy thích thú, xen lẫn một chút ma mị..