Từ sau khi mẹ mất, ba của hắn cũng ra nước ngoài làm việc, có khi đi đến mấy năm liền mà không về.
Mặc Kinh Vũ đã sớm quen với việc mất mẹ vắng cả ba rồi.
Đứa trẻ đó lúc ấy ngày đêm mong nhớ rằng ba sẽ về và ôm nó vào lòng yêu thương như những đứa trẻ cùng trang lứa, chỉ là giấc mơ đó không bao giờ xuất hiện.
Gia Khánh mang theo một bình rượu ngoại quốc, bước ra ban công cùng hắn ngồi xuống sàn hứng gió trời.
Ngẩng mặt lên là trăng, cúi xuống liền nếm được hương vị của rượu, cuộc sống như vậy xem như không lãng phí rồi.
Mỗi khi Gia Khánh cần xin xỏ thứ gì là cứ y rằng miệng cười toe toét, mang đủ thứ vật chất ra để mua chuộc đối phương.
Mặc Kinh Vũ liếc cái bộ dạng quá quen thuộc kia liền đoán được trong đầu anh muốn gì.
Tuy nhiên, hắn vẫn cứ là thích xem thử chiêu trò gì mới của Gia Khánh.
Gia Khánh đưa bình rượu đắt tiền ra, tủm tỉm.
“Kinh Vũ này, nếu cậu không phiền…”
“Có, tôi phiền lắm.”
Mặc Kinh Vũ không đợi Gia Khánh nói hết đã cướp lời.
Hắn biết rõ Gia Khánh sẽ xuống nước năn nỉ nên được đà mà làm mình làm mẩy.
“Đừng như vậy chứ.
Chúng ta là anh em chí cốt, vào sinh ra tử, sống chết có nhau, thiên trường địa cửu cơ mà.
Kinh Vũ, cậu cho tôi ở lại đây mấy hôm nhé…!Cho tôi mượn một căn nhà được không?”
Hóa ra Gia Khánh bị ba mẹ lừa về nước để lấy vợ, nhưng mà người thích sự tự do như anh làm sao chịu được sự gò bó của gia đình chứ.
Anh còn chưa nếm hết mật hoa trên đời thì đâu thể bằng lòng trở thành con ong chăm chỉ.
Mặc Kinh Vũ được dịp tâng bốc lên tận mây xanh, tuy nhiên vẫn là chưa đánh vào tim đen nên hắn chưa chịu đồng ý.
Gia Khánh sau đủ mọi lời lẽ thì cuối cùng cũng nhìn ra vấn đề.
Anh chốt một câu cực kỳ uy tín.
“Nếu cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ bày cách để Tạ Tranh phải đổ cậu.”
Đợi cả ngày cũng chỉ đợi mỗi câu này thôi.
Mặc Kinh Vũ rút trong túi quần ra một chiếc chìa khóa, ném vào tay Gia Khánh.
“Tầng hai mươi ba, phòng bốn lẻ một.”
Gia Khánh lẩm nhẩm một chút liền phát hiện căn phòng đó nằm ngay trên phòng của Mặc Kinh Vũ và Tạ Tranh.
Anh vui sướng ôm chầm lấy Mặc Kinh Vũ tỏ vẻ nũng nịu, ai ngờ, Tạ Tranh đi ra ngoài uống nước vô tình thấy được cảnh này liền dùng điện thoại chụp lại.
Ngay khi cô vừa đi thì Mặc Kinh Vũ cũng vừa thành công đẩy con đĩa Gia Khánh ra khỏi người.
Cô trốn trong phòng ngủ, trùm chăn kín mít, nhìn cảnh hai chàng trai ôm nhau ngồi tựa lưng vào ban công thì máu hủ nữ lại nổi dậy, bất giác tặc lưỡi.
“Hai người này đã phát triển đến như vậy rồi ư? Mình nhất định phải hợp tác cho họ.” Nói xong cô tắt điện thoại, trong đầu nhảy vài con số, chuyện này nhất định sẽ không thiệt.
Còn đang mãi miết suy nghĩ thì đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói khiến cho trái tim bé bỏng của cô suýt nữa văng ra ngoài.
“Nhóc làm cái gì vậy? Đang làm ấm chỗ ngủ à?”
Tạ Tranh lập tức tắt điện thoại, cô chui ra ngoài, đanh đá nói.
“Ủ cái đầu của anh ý.”
“Không cần ủ đầu, nhóc ủ một nơi thôi là đủ rồi.”
Dứt lời hắn vòng tay kéo cô ngã vào lòng, sức mạnh cơ bắp này hoàn toàn áp đảo Tạ Tranh.
Lại thêm một hôm phải làm kiếp gối.
Tạ Tranh nằm trong lòng hắn không ngừng cựa quậy, khiến cho diện tích tiếp xúc da thịt cũng trở nên lớn hơn.
Cả người Mặc Kinh Vũ đã nóng hừng hực nhưng Tạ Tranh thì vẫn vô tư xoay qua xoay lại.
Đột nhiên, cô cảm nhận được phần cổ đang bị thứ gì đó hút lấy.
“Nếu em còn động đậy thì cả giường này sẽ chuyển động theo em đấy.”
Quả nhiên câu nói lập tức có hiệu quả, Tạ Tranh hiểu được ý nghĩa của câu nói kia.
Cô sợ đến xanh mặt, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ, không dám quậy phá nữa.
…
Chớp mắt một cái, đã đến ngày Tạ Tranh đi học lại, balo của cô hôm nay đựng sách vở thì ít, nhưnh đựng những thứ linh tinh thì nhiều.
Cô không đi chung xe với Mặc Kinh Vũ bởi vì dạo này cô phải lên lớp sớm.
Chỉ có điều Tạ Tranh không vào lớp mà rẽ sang cửa sau của trường mở dịch vụ làm ăn.
Cô đặt một tấm poster của Mặc Kinh Vũ ngay nơi mà cô định sẽ hoạt động.
Lập tức nhận được sự thu hút của rất nhiều người.
Mặc dù phương pháp bán ảnh này có hơi lỗi thời nhưng nếu là ảnh của Mặc Kinh Vũ thì chẳng khác nào idol cả.
Tạ Tranh sợ không bán được nên chỉ mang có hai trăm tấm ảnh, kết quả lại cháy hàng ngay khi vừa mở bán.
Cô sung sướng đếm tiền rồi tự nhủ bản thân sao lại thông minh như thế chứ.
Một người đột nhiên hỏi.
“Sao cô có những bức ảnh này? Không phải cô và thầy đang có quan hệ mập mờ à?”
Gớm, quan hệ của họ còn gì gọi là mập mờ nữa chứ.
Tạ Tranh lắc đầu, lập tức nhập vai.
“Tôi sao, không! Tôi phải mất rất nhiều thời gian để sưu tầm được những tấm ảnh này.
Đối với tôi đây chỉ là phương thức kiếm sống, tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm này.”
Nét mặt uy tín và sự tự tin của cô thành công lừa được những người mua hàng..