Phía bên này, Gia Khánh thức cả đêm để điều tra lí lịch hai mắt thâm như gấu trúc.
Sau bao nhiêu nổ lực thì cuối cùng cũng tìm thấy một người đáng nghi nhất.
Gia Khánh thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngã ra giường ngáy khò khò.
Cùng lúc này Mặc Kinh Vũ tra lại camera giám sát phát hiện trong lúc Triệu Lan Vy và Tạ Tranh nói chuyện có một phóng viên đã rời khỏi khu vực tổ chức bữa tiệc.
Từ đó đến khi kết thúc bữa tiệc thì hắn ta cũng không trở lại.
Mặc Kinh Vũ chụp lại đoạn camera này sau đó gửi qua cho Gia Khánh bảo anh điều tra.
Ba giờ sáng, Gia Khánh bị đánh thức với hơn chục cuộc gọi, anh nóng đến phát điên, vừa mở điện thoại đã quát ầm ĩ.
“Là kẻ nào gọi vào giờ này thế hả? Có biết làm phiền giấc ngủ người khác không?”
Đầu dây bên kia chậm rãi nói.
“Điều tra tên đó giúp tôi, sáng mai phải có kết quả.”
“Mặc Kinh Vũ? Cậu có bệnh à? Làm ơn để tôi ngủ có được không? “
“Cũng được thôi, nhưng đừng trách tôi trả cậu về nơi sản xuất.”
Gia Khánh tức đến phát điên, rốt cuộc là anh mắc nợ hắn cái gì không biết nữa.
Đến cả ngủ cũng không cho.
Bắt người ta làm việc cả ngày, ép tăng ca đến khuya, không tăng lương thì thôi còn không cho ngủ.
Gia Khánh gào lên trong bất lực.
“Mặc Kinh Vũ cho tôi một lý do để tiếp tục làm bạn với cậu đi.”
Tút…!Hắn dập máy một cách không thương tiếc.
Gia Khánh giơ điện thoại lên toan đập xuống nhưng lại không đủ can đảm, dù sao cũng không có tiền mua điện thoại tạm thời giữ lại trước.
Căn phòng tối chỉ duy nhất có ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính, Mặc Kinh Vũ ngã người ra sau ghế, dai dai nguyệt thái dương.
Ban ngày hắn lo cho Tạ Tranh đến đêm mới quay ra làm việc ở tập đoàn.
Dù cho có trâu bò cách mấy thì cũng biết mệt.
Nói ra thì cũng là nhờ “ân huệ” của Triệu Lan Vy ban phát, nếu không phải vì cô ta làm loạn thì mọi thứ cũng không thành ra thế này.
Món nợ này hắn nhất định phải từ từ tính với cô ta, trả cho cô ta cả vốn lẫn lời.
Một ngày mới lại bắt đầu nhưng đối với Tạ Tranh thì đó không phải là ngày mới.
Cô ngồi nép người bên bệ cửa sổ, ánh mắt u ám không có lấy một tia hy vọng.
Cuộc sống bị người khác kỳ thị đâu phải mới ngày một ngày hai, hà cớ gì trong lòng cô lại khó chịu đến thế? Nặng nề đến thế?
Tay nắm cửa phòng khẽ xoay một cái, Tạ Nhất mang theo một ly sữa ấm chậm rãi bước vào.
Nhìn chăn giường vẫn được xếp gọn ông biết chắc chắn cả đêm qua Tạ Tranh không ngủ.
“Từ khi nào con lại trở nên yếu ớt như vậy hả? Trước nay ta dạy con thế nào đều quên cả rồi à?”
Tạ Tranh chớp mắt hai cái, ánh mắt có thần sắc hơn ngước nhìn ông nội.
Thấy cô không trả lời, ông đặt ly sữa trước mặt cô rồi kéo ghế ngồi xuống.
Chất giọng trầm khàn vang đều đều.
“Làm người có ân báo ân, có oán báo oán.
Nếu cuộc đời vốn dĩ hạnh phúc thì tại sao lại chào đời bằng tiếng khóc? Miệng của họ họ muốn nói gì thì nói, ta không quản được cũng không cần phải bận tâm tới.”
“…”
“Nhìn xem, đôi tai xinh đẹp này không phải dùng nghe những lời thị phi ngoài kia.”
“…”
“Cháu định ngồi như thế nhìn kẻ thù đắc ý à? Ta không cho phép đâu đấy.”
Dĩ nhiên là không rồi.
Đường đường là thiên kim nhà họ Tạ sao cô nuốt trôi cục tức này được, huống hồ việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín, danh dự của cả Tạ gia thì bảo cô làm sao mà nhún nhường cho cam.
Quan trọng nhất, cô là bị người ta hãm hại.
Không ngờ mấy câu nói này có thể đánh trúng tâm lý Tạ Tranh, cô lập tức trở nên phấn chấn hơn.
Chuyện bây giờ là mau chóng vạch trần màn kịch của Triệu Lan Vy chứ không phải vì mấy lời thiên hạ nói mà sa sút.
“Cháu biết rồi ông nội.”
“Tốt, mau tắm rửa rồi ăn sáng đi nhé.”
Tạ Nhất gật đầu rồi đi ra ngoài, ông phải quay về Tạ thị giải quyết vài chuyện.
Tạ Tranh tắm rửa xong, xuống nhà ăn sáng rồi vội vã chạy tới tập đoàn tìm Mặc Kinh Vũ.
Lễ tân nói hắn không có ở đó, mấy hôm nay không đến tập đoàn.
Thế là cô lại ba chân bốn cẳng chạy sang nhà của hắn.
“Tạ tiểu thư, mời cô vào.”
“Mặc Kinh Vũ có ở đây không chú Phương? “
“Cậu chủ đang ở trên phòng, tiểu thư vào nhà trước đã.”
Đi vào trong sân, Tạ Tranh nhìn thấy một chiếc moto màu xanh dương đậu gần lối ra vào thì thấy lạ.
Cô nhớ hắn cũng có một chiếc moto nhưng không phải là xanh dương.
Trong phòng làm việc, Gia Khánh uể oải báo cáo lại cho Mặc Kinh Vũ nghe.
Tuy thần sắc không tốt nhưng lời nói rất có tính thuyết phục.
“Lưu Minh, ba mươi mốt tuổi, làm việc cho trang báo Cà Tím, sống cùng vợ và hai con ở một ngôi nhà nhỏ phía Tây thành phố.
Theo điều tra thì người này thường hay vay mượn tiền của đồng nghiệp để đánh bạc.
Do thua lỗ mà nợ nần khắp nơi, ngay cả căn nhà tàn đó cũng mang đi cầm rồi.”
Hắn nhận lấy hồ sơ của Lưu Minh, nhìn ảnh hồ sơ rồi đối chiếu với người trong camera quả nhiên kà cùng một người..