Thầy Giáo Hắc Ám - Chương 16: Hoắc hương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Thầy Giáo Hắc Ám


Chương 16: Hoắc hương


“…Cô cũng như biết bao thiếu nữ thanh xuân khác, trước giờ vốn rất thích mấy anh nam chính Hàn Quốc siêu đẹp trai, thân hình cũng siêu khủng…”

“Mùi hoắc hương là mùi không được ưa chuộng nhiều, rất kén người dùng vì không phải ai cũng hợp với nó. Thường những người đàn ông theo phong cách truyền thống và mạnh mẽ như Ngôn Hoa sẽ rất dung hoà với loại nước hoa này, tạo nên cảm giác nồng ấm và dịu dàng cho chính bản thân người dùng lại càng tôn lên sự nam tính, quyến rũ đối với phái nữ.”

Buổi chiều hôm nay trong lòng An Di có chút nặng trĩu, không thể nào không đi học kèm lại không biết mở lời với ba làm sao. Sau khi chuẩn bị sách vở An Di liền rón rén bước xuống cầu thang, nhìn dáo dát một hồi phát hiện ba và ông nội đang đánh cờ trong thư phòng, cửa chỉ khép hờ có thể nghe thấy được bên trong có tiếng nói chuyện vui vẻ. An Di suy nghĩ gì đó rồi chạy ùa vào thư phòng ôm lấy cổ ba mình rồi nũng nịu: “Ba à, con có chuyện rất quan trọng muốn nói”, thấy con gái lại giở giọng nịnh nọt An tổng chỉ cười rồi bảo cô mau nói. An Di im lặng một hồi mới quay sang: “Hình như việc con yếu môn Hoá học đã bị giáo viên nhìn thấu rồi, bây giờ còn bắt con phải đi học kèm… Nhưng mà ba đừng lo, sự thật là do con gái chuẩn bị bài vở không tốt thôi, bài kiểm sắp tới nhất định được điểm cao mà”. An tổng trầm ngâm một chốc, hình như đang suy nghĩ, lúc này An lão gia mới nắm tay cháu gái hỏi: “Là giáo viên nào giám cả gang chê đại tiểu thư thông minh nhà ta, nói cho ông biết nào?”

“Không không, không phải đâu ông, là tự do con thật mà, vả lại thầy ấy vốn đã dạy kèm cho Du Thăng, nhà hai người họ gần nhau cũng gần đây thôi, là cái nhà lúc trước của giáo sư gì gì là người bạn mà ông vẫn hay dẫn con đến chơi khi bé ấy, lần này là con học cùng với Du Thăng…” vừa nói với ông xong An Di liền biết ý quay sang nói với ba mình: “Ba đừng cho người theo dõi hay làm khó dễ người ta đấy, con gái lớn rồi, vả lại còn có Du Thăng mà… được không ba… ba à?”

“Con gái đúng là hiểu chuyện rồi, bây giờ muốn tự mình lo cho việc học ba cũng không ép, con đi đi” – An tổng dịu dàng xoa đầu cô, ông vẫn tươi cười nhưng trong lòng hình như có chút gì đó khó chịu.

An Di vui vẻ chào hai người rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, vội vàng đi đến ngôi nhà đó. An Di đi rồi An lão gia mới hỏi con trai một tiếng: “Thật sự dễ dàng vậy sao? Đây không phải tính cách của con… Nhưng mà để hai đứa nhỏ gần gũi hơn một chút cũng tốt, dù gì chúng cũng đã được định sẵn một đôi rồi chứ nhỉ?”, nói rồi ông cụ điểm tay đi một nước cờ. An tổng lúc này chân mày cũng giãn ra một chút, móc điện thoại bấm số gọi đi: “John, điều tra cho tôi một người, giáo viên dạy môn Hoá học ở trường của tiểu thư”. An lão gia nhìn con tươi cười, hình như ông đã đoán trước rằng việc này sẽ xảy ra: “Đúng thật là con trai ta”. Hai người tiếp tục ván cờ dang dở…

An Di vừa ra khỏi cửa đã gặp Vinh Hy mới vừa từ công ty về, cô vui vẻ cười với anh rồi bước đi qua, Vinh Hy kéo tay cô lại hỏi nhỏ: “Đi đâu vào lúc này? Anh đưa em đi”. An Di đẩy anh ra: “Anh thật kì mà, khi không lại kéo em, em đi học kèm cùng với Du Thăng đây, không cần anh đưa đâu, gần đây thôi mà, em đi đấy”. Vinh Hy vừa mới nghe đến cái tên Du Thăng thì đã bất giác buông thõng tay. Không để Vinh Hy kịp nói gì An Di đã tung tăng chạy đi mất.

Cô vừa nói gì? Đi học kèm à? Trước giờ không phải cô rất ghét việc học kèm hay sao? An tổng cũng không dễ gì để cô ra ngoài học như vậy. Lạ thật, nghĩ rồi anh đi vào nhà, không định làm gì đã đi tìm An tổng muốn hỏi chuyện ngay.

An tổng chỉ nói là tạm thời đang tìm hiểu, bảo anh không phải lo vì có cậu nhóc Du Thăng kia rồi. Trong lòng Vinh Hy có chút khó chịu nhưng vẫn tôn trọng An tổng mà không hỏi gì thêm đi về phòng của mình. Ở trong này An lão gia mới điềm nhiên lên tiếng: “Hy nhi có vẻ rất quan tâm Tiểu Di, có điều…” ông cụ ngập ngừng. An tổng hiểu ý ba mình: “Con biết, nhưng Hy nhi rất hiểu chuyện”. Hai người lại gật gù rồi tiếp tục ván cờ đã mấy lần bị gián đoạn của họ. Lúc này An lão phu nhân lại đi vào rủ chồng cùng đi tản bộ, An tổng cười nhìn ba mẹ mình rồi dịu dàng lên tiếng: “Thôi thì hoãn chiến đã ba à, để người đẹp đợi lâu là không tốt đâu, hai người đi chơi vui vẻ, con trai còn có việc bận”. An lão gia và An lão phu nhân tình tứ khoác tay đi ra ngoài, tình cảm vợ chồng già sắc son thắm thiết của hai người khiến ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi.

An Di đi bộ thong thả đến nhà Du Thăng trước, cậu ta vẫn mãi mê chơi game, thấy An Di đến mới tắt máy đi lấy bánh nước ra cho cô ăn. An Di lúc này chẳng còn chút tâm trạng nào, qua được cửa ải của ba thì dễ dàng như vậy nhưng cô thực chất chính là bị ép nhất định phải đi học kèm, không có hứng thú với cả không muốn đối mặt với tên lạnh lùng hắc ám ấy, dù gì An Di cũng đang là tội đồ mà. Nghĩ rồi cô không khỏi ngượng ngùng, không biết lát nữa phải làm sao mới được yên thân… Thấy An Di cứ ngơ ngẩn mãi từ ban chiều Du Thăng cũng thấy lạ, bây giờ lại ngồi ngây người ra đây, cậu liền véo vào má cô trêu đùa, An Di như vực ra khỏi đống suy nghĩ vớ vẫn, liền vơ lấy cái gối dựa sau lưng đánh Du Thăng túi bụi. Hai người đùa giỡn một lúc nhìn đồng hồ đã 6h, Du Thăng lấy đại quyển vở trên bàn rồi kéo tay An Di ra khỏi nhà, đi sang nhà bên.

Ở bên này, Ngôn Hoa chưa tắm xong đã nghe thấy tiếng điện thoại gọi đến, anh theo thói quen vớ lấy cái khăn tắm quấn ngang hông rồi bước ra ngoài cầm lấy điện thoại đến phòng khách, mở hé một chiếc cửa sổ rồi thong thả nhận máy.

“Alô… có phải anh là bác sĩ Ngôn?”, có tiếng một cậu thanh niên hỏi. Ngôn Hoa như sực nhớ điều gì liền lên tiếng trả lời: “Là tôi, cậu là?”, bên kia nhanh chóng nói tiếp: “Hai hôm trước là anh đã giúp mẹ con em ở bệnh viện anh nhớ chứ? Anh bảo em khi nào mẹ em đỡ hơn hãy gọi cho anh… anh sẽ cho em trả ơn?”, cậu nói vừa nói xong Ngôn Hoa định trả lời đã có tiếng cửa chính đột ngột mở ra.

Cái tên tiểu tử Du Thăng không biết phép tắc đó mấy hôm nay cứ đúng giờ là tự tiện sang nhà anh, anh lại không có thói quen khoá cửa khi mình có ở nhà, định không thèm đếm xỉa đến cậu ta nhưng lúc này phía sau lại hé ra một khuôn mặt xinh xắn khác nữa. Là cô học trò An Di, sao anh lại quên mất điều này chứ nhỉ, mới sáng anh còn bảo cô đến học kèm cơ mà…

Thấy An Di nhìn mình mà đơ người mất mấy giây, anh liền lập tức chỉ tay sang ghế sô pha ra hiệu cho Du Thăng kéo An Di đến ngồi đó. Du Thăng liền cười mà “Ồ” một tiếng rồi lập tức kéo An Di đến chỗ sô pha được đặt quay lưng lại với Ngôn Hoa lúc này. Thì ra anh hàng xóm quái dị này cũng có khoảnh khắc biết ngượng sao? Còn tưởng anh ta bị đứt mất dây thần kinh cảm xúc rồi nữa chứ, nghĩ rồi Du Thăng không khỏi buồn cười.

An Di không dám tin vào mắt mình, đương nhiên cô cũng như biết bao thiếu nữ thanh xuân khác, trước giờ cô vốn rất thích mấy anh nam chính Hàn Quốc siêu đẹp trai, thân hình cũng siêu khủng, đã nhìn, đã xem phim ảnh sách báo đến chán cả mắt rồi, nhưng trước mặt cô vừa rồi là một hiện thực hoàn toàn khác xa, An Di thì từ lúc bước vào nhìn thấy người đàn ông phía cửa sổ đã căng thẳng cực độ, hai má đỏ hồng như quả cà chua chín. Người này ngang nhiên không mặc quần áo chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm ngang hông, dưới ánh đèn sáng choang, nửa cơ thể trần của đàn ông hiện lên rõ ràng trước mắt An Di, bờ vai dài rộng rắn rỏi, xương quai xanh nhô cao quyến rũ, đàn ông mà da lại trắng và mịn vô cùng, đầu tóc còn ướt dính bết vào nhau trông rất lãng tử, những giọt nước từ tóc cứ men theo những đường nét nam tính trên cơ ngực cuồng cuộn đang phập phồng theo từng nhịp thở chảy xuống đến hai đường nhân ngư nóng bỏng, quả thực là cực phẩm của người chăm luyện thể hình mà, hơn hẳn tất cả những gì cô đã thấy trước đây, và cũng hơn hẳn Lee Jong Suk mà cô hằng mến mộ…

Thấy An Di mặt thì đỏ ửng, mắt lại long lanh chất chứa điều gì, Du Thăng liền hiểu, quay nhìn Ngôn Hoa một cái rồi trêu An Di lại như muốn trêu Ngôn Hoa lúc này hàng chân mày đang nhíu lại cực độ, vẻ mặt hoàn toàn không thoải mái chút nào: “An Di à, vừa nãy thấy được gì rồi thì xem như không hay không biết đi nhé, kẻo lại có người giết người diệt khẩu đấy, đúng là không bằng anh Lee gì gì đó của cậu đâu.” An Di lúc này mặt lại càng đỏ hơn, mím môi với tay véo vào hông Du Thăng làm cậu đau đến phải xin cô buông tha, cậu cũng không hiểu sao cô lại kích động như vậy, rõ ràng trước đây ở Anh mấy lần An Di và Gia Ân kéo cậu cùng xem mấy bộ phim Hàn chán ngây chán ngấy đến mấy cảnh nam chính khoe thân hình ra hai người liền bàn tán rõ hăng hái, chẳng lấy chút ngượng ngùng cơ mà?

Ngôn Hoa nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, nói địa chỉ của mình rồi bảo cậu thanh niên kia đến đây. Anh vội lướt qua sô pha đi về phòng của mình thay đồ. Lúc anh đi qua nơi ấy mùi hoắc hương* nam tính của anh cứ vương vấn ở mũi cho đến khi quấn lấy cả đầu óc An Di, cô thấy mình thật sự quá háo sắc rồi, không được, không được, trước giờ chỉ có cô làm cho người ta ngây ngất, không thể để mình bị tên thầy giáo hắc ám này mê hoặc được, An Di vội vàng trấn tĩnh chính mình. Không biết từ khi nào mà cô lại không thể kiềm chế bản thân trước mặt con người này, không được, không được gây chuyện nữa… Trong đầu An Di là thế nhưng Du Thăng thì lại nghĩ hoàn toàn khác xa “trời ơi lại là cái mùi nồng đậm lần trước, là sợ người ta nghĩ mình không phải đàn ông hay sao lại dùng cái mùi đậm này, rõ quái dị”

*mùi hoắc hương là mùi không được ưa chuộng nhiều, rất kén người dùng vì không phải ai cũng hợp với nó. Thường những người đàn ông theo phong cách truyền thống và mạnh mẽ như Ngôn Hoa sẽ rất dung hoà với loại nước hoa này, tạo nên cảm giác nồng ấm và dịu dàng cho chính bản thân người dùng lại càng tôn lên sự nam tính, quyến rũ đối với phái nữ. Còn riêng Du Thăng do cậu có phong cách hiện đại phóng khoáng cho nên không hợp với mùi hoắc hương là chuyện đương nhiên.

Sau khi thay đồ ra, chuẩn bị vào bài thì Ngôn Hoa cảm thấy cái gì đó là lạ, sao cô nhóc An Di này cứ cúi gằm mặt xuống có vẻ trốn tránh anh vậy? Ngôn Hoa thử đưa ra một bài tập nhỏ bảo Du Thăng và An Di làm, còn mình thì thư thái đi đến bên kệ sách lục tìm thứ gì đó. Thấy Ngôn Hoa đi rồi An Di mới nhẹ nhõm ngước mặt lên nhìn xung quanh một chút, từ lúc bước vào đây cứ mãi lo nghĩ lung tung không chú ý, thì ra nơi này vẫn y như vậy, theo như kí ức của cô thì trường nhà vẫn là màu trắng cổ điển, cách bày trí cũng giống chỉ có điều đồ đạt đã thay mới cả. Chỉ có cái kệ sách khổng lồ là vẫn còn ở đấy nhưng toàn bộ những quyển sách văn học trước đây cô mơ hồ còn nhớ không còn nữa rồi thay vào đó là đủ loại sách trông còn rất mới, chắc chắn mới được mua không quá vài năm. Lúc này nhìn đến góc kệ sách, An Di lại thất thần quay đi, Ngôn Hoa chỉ tay vào vở cô, ý muốn cô tập trung làm bài, hình như ánh mắt sắc bén ấy vốn đã nhìn cô từ nãy đến giờ, như là chỉ chờ đến lúc cô chạm mắt tới sẽ lập tức phóng ra tia lửa làm cô giật mình mà thôi. Cớ gì mà hết lần này đến lần khác cô đều bị thầy giáo hắc ám này dễ dàng chế ngự như vậy chứ?… Thật không công bằng, nghĩ rồi An Di bực dọc nhìn vào bài tập, có chút không hiểu, An Di chỉ mới vừa lén đưa mắt sang bài của Du Thăng liền nghe thấy cái giọng lạnh nhạt quen thuộc ấy: “Tự mà làm”… Thôi rồi, coi cọp bài cũng bị anh ta nhìn ra được, ngượng chết mất thôi… An Di thất thần nhìn vào bài của mình, tiếp tục căng não suy nghĩ…

2500 chữ của hôm nay xong sớm. 2h đêm rồi đi ngủ thôi, sáng mai mọi người dậy đọc nhé

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN