Lúc những ngọn đèn ngôi sao cuối cùng được treo lên thì sân khấu ở góc sân vận động cũng bắt đầu xuất hiện những khán giả đầu tiên.
Tiếng đàn ghita chậm rãi vang lên.
Tôi cùng với một bạn khác bê ghế từ phòng học ra, lúc tiện đường còn đem theo một chai bia Corona Extra, thi thoảng vừa nghe hát vừa tranh thủ uống một ngụm lớn.
Bài hát hôm nay có lyric khá da diết, nào là ““Dạo gần đây có phải tâm trạng của em không tốt?”, nào là “Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến em buồn”,…
Khiến tôi đột nhiên nhớ lại câu chuyện mình đã cố gắng quên đi suốt mấy ngày nay.
Bên cạnh Lục Dật Lâm bỗng nhiên có thêm một người con gái.
Là giáo viên môn Ngữ văn mới đến, cũng trẻ tuổi giống như thầy, rất dịu dàng.
Hơn nữa không biết tại sao, tin đồn hai người họ ở bên nhau ngày càng nhiều lên.
Đến cả bạn cùng phòng tôi cũng nói, Lục Dật Lâm và giảng viên mới đến rất xứng đôi.
Tôi thật lòng không biết phải đối diện thế nào nếu như thầy thực sự có bạn gái, rõ ràng mọi thứ đang yên ổn như vậy mà…
Tin nhắn cuối cùng của tôi với thầy là vào một tuần trước.
Ngày hôm đó dù hơi khó khăn nhưng tôi đã quyết định gửi tin nhắn đi.
Tôi nhắn thầy không cần giúp mẹ tôi làm cơm nữa, như vậy sẽ rất phiền cho thầy.
Có lẽ thầy phải đi dạy nên nửa tiếng đồng hồ sau mới mới trả lời tôi.
Một dấu hỏi chấm.
Thấy tôi chưa kịp rep lại thì lại hỏi thêm: “Sao thế?”
Tôi tắt màn hình điện thoại, vờ như không nhìn thấy gì.
Mải suy nghĩ vu vơ, thế nên khi cô bạn ngồi bên cạnh đã uống đến chai thứ 5 thì tôi mới uống đến chai thứ 2.
Chắc có lẽ cậu ấy cũng ngà ngà say rồi, vừa chỉ trỏ loạn xạ vừa chê bai tôi tửu lượng kém.
“Ô, Lâm Nghiêu, cậu nhìn xem, kia có phải là thầy Lục không?”
Tôi nhìn theo hướng tay cậu, cũng được một khoảng thời gian kha khá rồi rồi tôi chưa nhìn thấy thầy.
Thầy vẫn như cũ, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo ăn khớp với bộ vest bên ngoài, dáng người dong dỏng cao, đứng trước sân khấu rực rỡ ánh đèn kia.
Cũng có sinh viên nhận ra, đến chào hỏi thầy.
Tôi ấy à, lúc này cũng chút cồn bốc lên não rồi.
Lảo đảo đứng dậy rồi vô tình xô đổ hết những chiếc lon rỗng dưới chân chúng tôi.
Tôi cứ ngỡ rằng thầy sẽ không nhìn thấy.
Kết quả là thầy ấy không chỉ nhìn thấy mà còn đi về phía tôi.
“Em ấy uống bao nhiêu rồi?”
Cô bạn bên cạnh tôi ra sức xua tay: “Uống không nhiều bằng em.”
Tôi lau đi chút bọt bia vương trên khóe miệng, cố mở mắt thật to.
Cuối cùng, chút men say len lỏi trong dạ dày đã giúp tôi đốt bùng lên dũng khí, tôi mạnh bạo nắm lấy cánh tay thầy, kéo đi.
Thầy im lặng, để mặc tôi ra sức càn quét.
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng chúng tôi dừng chân ở một góc tường.
Nơi này đã ít bóng người hơn nhưng gió đêm vẫn ào ạt lướt qua tai và ánh trăng trên cao vẫn vô cùng rực rỡ.
Thầy cúi xuống nhìn tôi, đôi môi mỏng như đang hơi kéo lên cao lên một chút.
Tôi nhất thời bị mỹ cảnh trước mặt làm cho ngơ ngẩn, cho đến khi những đầu ngón tay ấm áp nhè nhẹ cọ vào má.
“Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến em buồn?”
Là lời bài hát khi nãy, cũng là lời thầy hỏi tôi, sao lại trùng hợp thế chứ.
“Lục Dật Lâm, có phải thầy yêu ai rồi đúng không?”
Tôi muốn tỏ ra thật bình tĩnh, nhưng không làm được.
Tôi muốn không để tâm, nhưng nỗi hụt hẫng vẫn cứ quanh quẩn chẳng chịu buông tha.
Thế rồi trong sự chờ đợi của tôi, thầy trả lời vừa nhẹ nhàng vừa thẳng thắn: “Không có!”